Thần Chủ Ở Rể

Chương 190:




CHƯƠNG 190

“Vương Bác Thần, cậu không phải là nhụt rồi chứ? Trước đây, cậu đường đường cũng là cậu chủ nhà giàu, có phải gia cảnh không như trước, ngay cả lá gan cũng trở lên nhỏ đi rồi không? Cậu nếu không uống được thì cậu quỳ xuống, liếm giày cho hoa khôi Lương, chúng tôi sẽ tha cho cậu, như thế nào?”

Trình Vụ nói xong thì bật cười ha hả.

“Vương Bác Thần, cậu không phải không dám chứ? Không dám uống vậy thì chơi trò chơi, liếm giày đi, dù sao là trò chơi, cũng không có gì to tác cả, ai kêu cậu tới muộn nhất.”

Trần Thiến và mấy bạn học khác, anh một câu tôi một câu mà nói vào.

“Nếu như tôi không thì sao?”

Vương Bác Thần hờ hững nói.

“Cậu không phải chơi không nổi chứ? Đừng làm mất hững như vậy có được không? Chúng tôi gọi cậu tới tham gia buổi tụ tập bạn học, đây là nể mặt cậu, đừng có mà nể mặt rồi còn không biết điều.”

Trình Vụ giống như cao nhân, khua tay múa chân nói.

Từng là cậu chủ đứng đầu Hà Châu, hiện nay bị anh ta dạy dỗ giống như con cháu, loại cảm giác này thật sự quá đã.

Trần Thiến cười như không cười nói: “Được rồi được rồi, mọi người đùa với cậu thôi, cậu nghiêm túc vậy sao? Con người cậu thật chán. Bỏ đi, nếu đã đến rồi, vậy thì ngồi xuống đi, chúng tôi cũng không thiếu một phần ăn của cậu.”

Mắt của Vương Bác Thần nheo lại.

Nhìn kiểu này, đây là nhằm vào anh rồi.

Thôi vậy, nếu các người thức thời, tôi vẫn xem các người là bạn học.

Nếu các người tự tìm chết, vậy cũng trách tôi không xem các người là bạn học.

Các người làm mồng 1, đừng trách tôi làm rằm.

“Ài ài ài, ở đây có người rồi, cậu đổi chỗ khác.”

Vương Bác Thần vừa muốn ngồi xuống, Trần Thiến liền cất giọng chua loét nói: “Con người của cậu có hiểu quy tắc không vậy, chỗ này là chủ tọa, để lại cho khách tôn quý nhất, cậu phải sao? Cũng không nhìn xem mình có cái đức hạnh gì, xứng ngồi ghế chủ tọa sao?”

Cô gái tên Hồng Mai cố ý nói: “Tôi thấy, cậu ta đây là muốn ngồi ở bên cạnh hoa khôi lớp.”

“Đừng làm Ngọc Đình buồn nôn nữa.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Trình Vụ chỉ vào chỗ lên đồ ăn ở cuối, chầm chậm nói: “Cậu ngồi ở đó đi, mùi trên người cậu nặng như vậy, đừng làm bẩn Ngọc Đình, ảnh hưởng tới khẩu vị của người ta.”

Lông mày của Vương Bác Thần nhíu càng chặt, nhìn sang Lương Ngọc Đình với ánh mắt thâm ý.

“Không sao không sao, các cậu đừng nói cậu ấy như vậy, cậu ấy cả ngày trông con, trên người có ít mùi là rất bình thường, con của nhà nghèo, có chút mùi hôi cũng là điều bình thường, chúng ta lúc nhỏ không phải cũng từng trải qua như vậy sao?”

Lương Ngọc Đình nhìn như giải vây cho Vương Bác Thần, nhưng thực chất lại đang chê bai, đang chế giễu.

Ý trong lời nói ai cũng có thể nghe ra, chính là đang nói Vương Bác Thần anh bây giờ chỉ là một kẻ nghèo hèn, trên người anh đều là mùi hôi của người nghèo.

Vương Bác Thần không lên tiếng, mà ngồi ở vị trí đưa đồ ăn lên.

Nhiều lời vô ích, mặc kệ anh nói cái gì, chỉ sẽ dẫn đến sự cười nhạo và châm chọc của những người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.