Thần Chủ Ở Rể

Chương 171:




CHƯƠNG 171

Nhưng ánh mắt của Vương Bác Thần còn đáng sợ hơn thế.

Loại khí thế khi quở trách Phương Tù đó, cái loại tự tin bẩm sinh đó, cái uy nghiêm đứng ở vị trí hàng đầu đó chắc chắn không phải thứ mà một người bình thường có thể có được.

Ngày xưa khi mình còn vinh quang, cũng từng gặp một đại nhân vật, là người lãnh đạo tỉnh!

Cái loại uy nghiêm đó thật sự không thể giả được.

Nhưng uy nghiêm của Vương Bác Thần lúc đó còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với vị đại nhân vật kia!

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay của Lão Ngũ đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Đúng vậy.

Chỉ có Thần chủ, mới có thể giết chết Trần Thiên Minh chỉ bằng một cái phẩy tay.

Chỉ có Thần chủ mới không để nhà họ Lý vào mắt! !

“Lão Ngũ, anh sao vậy?”

Triệu Thanh Hà lấy làm lạ hỏi.

“Hả?”

Lão Ngũ giật mình suýt chút nữa nhảy dựng lên, nhanh chóng che đi sự chấn kinh của mình: “Không, không sao, Triệu tổng, cô thật sự đã trách lầm ngài, ngài Vương rồi.”

Nhìn thấy dáng vẻ của ông ta, Vương Bác Thần biết ông ta đã đoán được thân phận của anh, liền nhàn nhạt nói: “Sau này, phối hợp Triệu tổng cho tốt.”

“Vâng, vâng, ngài Vương nói phải. Tôi hiểu, tôi hiểu.

Lão Ngũ liên tục nói.

Cho đến khi Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà rời đi, Lão Ngũ mới hồi thần lại.

Ông ta tự tát mình thật mạnh.

“Đậu xanh, thật sự rất đau, không phải là mơ.”

Lão Ngũ nhăn nhó khuôn mặt già, lẩm bẩm: “Ôi trời, đó là Thần chủ đó.”

“Hồi nãy tôi còn đưa thuốc cho ngài ấy nữa!”

“Ngài ấy đã nhận! Còn hít một hơi!”

“Trời ơi, tôi mà lại còn được châm thuốc cho Thần chủ !! Đó là Thần chủ ngang hàng với Quốc chủ đó!!!”

“Sau này, mình chính là người đã từng đưa thuốc lá cho Thần chủ.”

“Thần chủ, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ không bao giờ phụ lòng tin của ngài!!!”

Không ai ngờ, chuyện này, vậy mà lại trở thành chuyện đáng để khoe nhất trong cuộc đời của Lão Ngũ, cũng trở thành niềm tự hào lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.

Tất nhiên, đó là chuyện sau này.

Lão Ngũ vội vàng nhặt hộp thuốc trên mặt đất lên, gói ghém cẩn thận điếu thuốc Vương Bác Thần đã hút, giống như bảo vật gia truyền, bỏ vào túi trong của áo khoác đệm bông.

“Triệu tổng, chị đến rồi sao? Em vừa định báo cáo với chị, tiền lương của công nhân đều đã phát xong rồi, không ai làm loạn nữa, đây đều là…”

Khi Tiểu Lan nói đến đây, khuôn mặt đỏ bừng, không biết nên xưng Vương Bác Thần là gì nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.