Thần Chủ Ở Rể

Chương 1461:




Chương 1461

Nội tâm của Vương Bác Thần đang gào thét, anh rất muốn ở trước mặt Vương Hạo, chất vấn ông ta, tại sao lại giấu diếm, tại sao không nói ra sớm.

Nhưng bây giờ anh ngay cả cơ hội như vậy cũng không có.

Một kẻ ngốc.

Ba thật sự là kẻ ngốc nhất trên đời.

Vương Bác Thần đờ đân nhìn di ảnh đó, bây giờ anh cũng là người làm ba, cũng có vợ con của mình.

Anh đâu thể không hiểu suy nghĩ của Vương Hạo.

Làm người ba, mãi mãi đều muốn giúp con cái của mình che chắn mọi khổ nạn, cho dù không đỡ được cũng phải nghiến răng mà gánh.

Con cái có thể oán trách ba, thậm chí oán hận ba.

Nhưng ba thì sao?

Ông ta có thể oán trách ai.

Ông ta lại nên đi oán hận ai?

Bởi vì một người ba biết đăng sau ông ta là con của ông ta, ông ta lùi lại, người chịu tổn thương chính là con cái.

Ông ta không thể lùi, cũng không muốn lùi.

Trái tim của Vương Bác Thần co rút.

Khi anh đại náo nhà họ Vương, Vương Hạo bị anh đè tới mức phải quỳ dưới đất, vấn không giải thích.

Khi phát hiện mộ rồng của mẹ, Vương Hạo vần không giải thích.

Cho tới khi chết, Vương Hạo cũng không giải thích.

Vương Hạo thậm chí còn cố ý dân dắt cảm xúc của Vương Bác Thần, khiến Vương Bác Thần hận ông ta, khiến cảm xúc của Vương Bác Thần có thể có một chỗ xả.

Có lẽ là bản thân Vương Hạo đã nếm đủ loại đau khổ đè nén đó, vậy nên không muốn để con trai của mình đè nén như vậy.

Vậy nên ông ta coi mình thành chõ xả cảm xúc của Vương Bác Thần.

Đây là điều mà Vương Bác Thần vào 2 ngày này mới nghĩ thông.

Nước mắt, khi hai mắt Vương Bác Thần nhăm lại thì rơi xuống.

Nhằm mắt lại, không thể ngăn được nước mắt.

Anh thấp giọng nói: “Ba, con hiểu ba rồi.”

“Ba, con hiểu ba rồi.”

Nước mắt chảy dọc theo gò má của Vương Bác Thần.

Đầu anh chạm xuống đất, hai tay ôm đầu, khóc nức nở.

Lúc này, anh giống như một đứa trẻ vô lực.

Mẹ bị ba và anh trai của mình hại chết, anh vốn cho rằng giết Lý Thành và Lý Kiệu thì đã báo thù cho mẹ.

Ai ngờ, sau đó lại một cái bẫy lớn hơn.

Mẹ chưa chết, đây vốn là một chuyện khiến anh vui mừng như điên, nhưng thế nào cũng không vui nổi.

Mẹ còn sống, nhưng là vật thí nghiệm của Thiên Đình, mà anh tới bây giờ ngay cả Thiên Đình ở đâu cũng không thể tìm được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.