Thần Chủ Ở Rể

Chương 139:




CHƯƠNG 139

Đều là Vương Bác Thần, nếu như không phải cái tên tạp chủng Vương Bác Thần này thì nhà họ Triệu sẽ không mất mặt như thế.

“Nếu đã không đồng ý, xem ra nhà họ Triệu các người thật sự không muốn giỗ tổ. Đuổi bọn họ ra ngoài đi, sau này ai cũng không thể bước vào đây, ngay cả người nhà họ Triệu cũng không được.”

Canh Phong chậm rãi ra lệnh.

Cái bọn ngu này, lúc đầu có một cơ hội rất tốt sống, một cuộc sống xa hoa.

Nhà họ Triệu cũng có thể chân chính trở thành gia tộc đứng đầu cả nước.

Nhưng mà bởi vì bọn họ bụng dạ hẹp hòi, vong ân phụ nghĩa, mắt chó coi thường người khác, cho nên mới dẫn đến kết cục như ngày hôm nay.

Tất cả những thứ này đều là do bọn họ gieo gió gặt bão, không thể trách người khác.

Lời nói của Canh Phong tựa như một chất xúc tác làm người nhà họ Triệu càng sốt ruột hơn.

Nếu còn tiếp tục như vậy thì tổ tiên nhà họ Triệu đều mất hết.

“Nhanh lên đi, bà cụ gia chủ, hai người quyết định nhanh lên đi, chẳng lẽ nhà họ Triệu chúng ta không cần tổ tiên nữa ư?”

Người nhà họ Triệu gấp rồi, cấp dưới của Canh Phong muốn ra tay đuổi người.

Nếu cứ do do dự dự như thế, sau này người nhà họ Triệu thật sự trở thành con cháu bất hiếu, quên mất tổ tiên.

“Quỳ.”

Triệu Long cắn chặt hàm răng, gạt ra một chữ từ trong kẽ răng.

Mặt của ông ta căng đến nỗi muốn chảy ra nước.

Đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời của ông ta.

Không chỉ quỳ gối với một người có phận con cháu, mà còn là quỳ với một tên ở rể.

“Vương Bác Thần, cậu, cậu cậu…”

Phốc.

Cảm giác hối hận, oán trách, kích động, không cam lòng, nhục nhã.

Cùng với những loại cảm xúc khác đang bộc phát toàn bộ.

Bà cụ Triệu lại tức giận phun ra một ngụm máu to, hoàn toàn ngất đi.

Canh Phong ngạc nhiên, bà cụ Triệu này đúng là biết giả chết quá đi, lại ngất xỉu vào thời điểm này.

Nhưng mà cũng đáng đời lắm, ai kêu bà ta mắt chó coi thường người khác, mắt bị mù rồi, không phải là thần chủ ở trước mặt đó à?

Triệu Long cúi cái đầu cao ngạo xuống, niềm kiêu ngạo của ông ta, sự cao quý của ông ta, trong mắt ông ta không có người khác, vào lúc này ngay cả rắm cũng không bằng.

Phịch!

Triệu Long nhắm mắt lại, quỳ trên đất.

Phịch phịch phịch!

Hai mươi mấy người nhà họ Triệu còn lại cũng đồng loạt quỳ xuống đất.

Mặc dù người nhà họ Triệu đã quỳ xuống rồi nhưng mà.

Bọn họ không cam lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.