Thần Chủ Ở Rể

Chương 132:




Chương 132

“Các người dám dùng danh nghĩa của thần chủ, tới chôn cất Triệu Hồng Chí?”

Thím ba giống như phát hiện bí mật gì đó, giống như con vịt quạc quạc mà lên tiếng: “Nhất định là các người nghe nói, thần chủ hôm nay muốn ở mảnh đất tổ của nhà họ Triệu chôn cất trưởng bối của ngài ấy, cho nên các người mới muốn nhân cơ hội lẻn vào, cũng chôn cất luôn Triệu Hồng Chí.”

Nói như vậy, không ít người của nhà họ Triệu lập tức ngộ ra.

Chắc chắn là như vậy.

Sắc mặt của bà cụ Triệu trở lên vô cùng khó coi, cắn răng nói: “Vương Bác Thần là người từng cứu thần chủ, cậu ta nếu như đi cầu xin thần chủ, thần chủ nhất định sẽ đồng ý. Nhưng, chuyện này không có cửa đâu, thần chủ đồng ý cũng vô dụng, đây là chuyện riêng của nhà họ Triệu chúng tôi, Triệu Hồng Chí bị đâm chết, nó không thể chôn cất ở mộ tổ!”

Vương Bác Thần yên lặng nhìn bà ta, không lên tiếng.

Ngang như cua, tôi xem bà ngang tới mức nào.

Bà cụ Triệu chính là con cua bá đạo bò ngang đó!

“Mẹ, mẹ tại sao lại lòng dạ sắt đá như vậy chứ!”

Trần Ngọc cuối cùng cũng bùng phát, bà ta trước đây luôn dăm dắp nghe theo, chưa từng dám đối đầu với bà cụ.

Nhưng những năm này, bà ta đã chịu đủ rồi.

Bà ta vốn không phải kiểu người có tính cách chua ngoa.

Nhưng bà ta bị người của nhà họ Triệu ép thành ả đàn bà chua ngoa!

Trần Ngọc gần như hét lên chất vấn: “Hồng Chí là con trai của mẹ, anh ấy là mẹ sinh ra! Mẹ thiên vị con nhận, mẹ không coi con và Thanh Hà là người của nhà họ Triệu con cũng nhận, nhưng mẹ tại sao ngay cả Hồng Chí cũng không cho chôn cất ở mộ tổ? Mẹ còn tính là mẹ gì chứ, mẹ xứng làm một người mẹ sao? Có người mẹ nào như mẹ không? Ngay cả con trai ruột của mình cũng không cho anh ấy yên nghỉ sao? Chức mẹ này, mẹ không xứng làm!”

Cuối cùng, Trần Ngọc trút ra hết mọi cảm xúc dồn nén ra.

Bà ta hôm nay định chất vấn bà cụ.

Bà ta muốn thay người chồng đã chết đòi lại công bằng!

“Cô, cô vậy mà dám nói chuyện với tôi như vậy, cô là cái thứ gì chứ!”

Bà cụ Triệu tức điên, Trần Ngọc bà ta muốn vê tròn bóp méo thế nào cũng được, vậy mà nay dám chất vấn bà ta.

Thật sự là phản rồi!

“Con trai của tôi, tôi muốn xử lý như nào thì xử lý thế đó, nó là bị xe đâm chết, nó chôn cất ở mộ tổ sẽ phá vỡ phong thủy của mộ tổ, tôi quyết không cho phép nó được chôn ở mộ tổ!”

Trần Ngọc đã cười, cười rất bi thương.

Bà ta nhìn bà cụ, bà ta bước ra, gào lên: “Mẹ đừng quên, là ai cho mẹ sống cuộc sống áo gấm lụa là, mẹ thật sự chính là một người già hồ đồ tim gan mang cho chó ăn, mẹ không xứng làm một người mẹ, mẹ không xứng!!!”

“Cô, cô, cô…”

Bà cụ Triệu tức tới mức run rẩy, một câu cũng không nói ra được, há miệng thở dốc, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ra đi vậy.

“Tôi, tôi đánh chết cô.”

Bà cụ Triệu giơ cái gậy đầu rồng lên, đánh về phía đầu Trần Ngọc.

Trần Ngọc túm lấy chiếc gậy đầu rồng, vứt ra đất, trong mắt tràn ngập nước mắt, lạnh lùng nói: “Tôi không phải là người của nhà họ Triệu các người, bà có tư cách gì đánh tôi. Trước đây tôi tôn trọng bà, gọi bà một tiếng mẹ, bây giờ, bà có tư cách gì để tôi tôn trọng bà? Bà xứng sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.