Thần Chủ Ở Rể

Chương 1243:




CHƯƠNG 1243

Tam gia hít một hơi thật sâu, người cầm điếu xì gà vội vàng lấy ra, Tam gia thở ra một hơi sương mù, từ tốn nói: “Nhìn tốc độ lúc nãy của cậu, chắc chắn là một người luyện võ. Tam gia tôi là một người yêu quý người tài, chỉ cần cậu quỳ xuống dập đầu ba cái với tôi và nhận lỗi, tôi có thể nhận cậu làm con nuôi của tôi. Chỉ cần làm con nuôi của tôi thì ở thành phố Hà Châu này, cậu muốn làm gì thì làm đó, không có người nào dám động tới cậu.”

Gái gì?

Tam gia muốn nhận tên nhóc này làm con nuôi à?

Nghe xong lời nói này, trái tim của anh Cẩu liền đập thình thịch, nếu như hắn ta trở thành con nuôi của Tam gia, vậy thì người vào chỗ chết không phải là mình à?

Phải làm sao đây?

Nhất định phải ngăn cản mới được.

Anh Cẩu vội vàng nói: “Tam gia, nó không coi ai ra gì, còn dám mắng ngài…”

Lời còn chưa nói xong thì tên đàn em đứng ở bên cạnh đã đánh vào mặt anh Cẩu một cái, thản nhiên nói: “Tam gia nói chuyện, mày chen miệng vào làm cái gì.”

Tam gia ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn anh Cẩu cái nào, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần: “Này cậu, qua cầu không có dễ dàng như vậy đâu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn. Nếu như bây giờ không đồng ý thì cũng không sao hết, chỉ cần quỳ xuống dập đầu ba cái là được.”

Ở thành phố Hà Châu đúng là một vùng nước cạn.

Vương Bác Thần đùa cợt nói: “Ông chắc chắn mình muốn làm ba nuôi của tôi?”

Trong mắt Tam gia bắn ra một luồng sáng: “Đúng là một thằng ranh không biết tốt xấu, nếu đã như vậy, thế thì đánh gãy tay chân của nó đi.”

Trong lòng anh Cẩu thầm vui mừng, cái thằng này lại không biết tốt xấu dám từ chối lời mời của Tam gia, có thể để Tam gia đưa ra đề nghị làm con nuôi, đây chính là cơ hội mà có biết bao nhiêu người cầu cũng không cầu được, anh ta mừng rỡ nói: “Thằng nhãi, mày đúng là muốn chết rồi, lại dám từ chối Tam gia. Ở thành phố Hà Châu này, cho đến bây giờ cũng không có người nào dám từ chối yêu cầu của Tam gia.”

Anh ta vừa mới nói xong, Vương Bác Thần liền thoáng cái xuất hiện trước mặt anh ta, bóp lấy cổ của anh Cẩu, lạnh lùng nói: “Vốn dĩ đã muốn giữ lại cái mạng chó này của mày, xem ra là không cần.”

Anh Cẩu bàng hoàng nhìn Vương Bác Thần, trong ánh mắt phát ra vẻ hoảng sợ, có làm thế nào cũng không ngờ tới ở trước mặt Tam gia mà Vương Bác Thần lại dám giết anh ta.

Răng rắc.

Chỉ nghe thấy tiếng xương cốt vụn vỡ, anh Cẩu lập tức biến thành một cái xác chết.

Tóc vàng thấy cổ mình mát lạnh, có một loại cảm giác như cổ mình cũng bị bẻ gãy.

Anh Cẩu vừa nãy còn phách lối lập tức biến thành một cái xác chết, cũng may là lúc nãy mình không có chọc giận tên ác ma này, nếu không thì kết quả của anh Cẩu cũng sẽ là kết quả của mình.

Sắc mặt của Tam gia thay đổi, sát khí lộ ra, lạnh giọng nói: “Đánh gãy tay chân của nó đi”

Nhóm người phía sau ông ta lộ ra bộ mặt hung ác, lập tức phóng về phía Vương Bác Thần giống như chó điên.

“Cho dù cậu có luyện võ thì sao chứ, đắc tội với người của Tam gia này, chưa có bất cứ ai có kết cục tốt.”

Tam gia lạnh lùng nói, ánh mắt như con rắn độc.

“Vậy à?”

Giọng nói của Vương Bác Thần lại xuất hiện bên tai Tam gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.