Thần Chủ Ở Rể

Chương 1225:




CHƯƠNG 1225

Nhạc Ẩn Long cười một cách ma quái: “Như vậy có thể nhìn ra, nhà họ Tôn và nhà họ Tưởng là nhân vật quan trọng để đối phó với nhà họ Tần. Hì hì, mối quan hệ giữa nhà họ Tôn và nhà họ Tưởng, nếu như có thể một mồi lửa, châm ngòi cho sự hận thù của bọn họ, nhất định sẽ là anh sống tôi chết. Chỉ cần nhà họ Tần xuất hiện tình trạng hỗn loạn, nhà họ Tưởng ắt sẽ nhân lúc thực lực bị suy yếu mà xen vào, lúc đó nhà họ Châu là một kẻ gió chiều nào xoay chiều đấy rất dễ thu phục. Còn nhà họ Cổ đã đứng về phía chúng ta, như vậy, cộng thêm nhà họ Tưởng, bên phía chúng ta đã lôi kéo được bốn gia tộc.”

Vương Bác Thần cũng cười nói: “Là năm, cậu đừng quên nhà họ Mộc trong năm đại hào tộc, trên thực tế thực lực của nhà họ Mộc, chắc chắn có thể so sánh được với bảy đại thế gia.”

Nhạc Ẩn Long suy nghĩ một lúc sau đó hỏi: “Còn nhà họ Ngụy thì sao?”

Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Nhà họ Ngụy còn có sự lựa chọn sao? Bây giờ nhà họ Lâm bị tôi ép đến mức phải nhẫn nhịn chịu đựng, mặc dù là ý của đám quái vật nhà họ Lâm, nhưng đây cũng là một tín hiệu không tốt. Giữa bọn họ, chỉ liên quan với nhau về mặt lợi ích, chỉ đưa lợi ích đúng lúc, không sợ nhà họ Ngụy không qua. Nhà họ Tưởng không phải là thứ tốt đẹp gì, còn làm ít chuyện tàn nhẫn sao? Đến lúc đó chúng ta có thể hứa với nhà họ Ngụy, tiêu diệt nhà họ Tưởng báo thù cho nhà họ Nguy.

Mắt Nhạc Ẩn Long sáng ngời, có hồn nói: “Anh, chuyện này để em làm cho, em đi liên lạc với nhà họ Ngụy.”

Vương Bác Thần lắc đầu, cười khẩy nói: “Tôi biết cậu lo lắng điều gì, sợ danh tiếng của tôi bị tổn hại. Hừ, đến mạng còn sắp không giữ được, bây giờ tôi còn quan tâm đến danh tiếng sao? Cậu đi sẽ không đủ sự tin tưởng và thuyết phục, cứ để tôi đi.”

Đúng lúc này, giọng nói của ông Tháp truyền đến, hưng phấn nói: “Các cậu muốn tính kế ai? Dẫn tôi theo đi, dẫn tôi theo đi.”

Nhạc Ẩn Long vô cùng kinh ngạc, hét lên: “Ai? Muốn chết hả?”

Anh ta vừa nói xong, gáy đã bị ai đó đập một cái: “Thằng nhóc này, cậu nói ai đấy?”

Hình bóng của ông Tháp xuất hiện, mặc áo đạo sĩ, rất giống một cây gậy thần, dáng vẻ vô cùng bí hiểm nói: “Thằng nhóc, nhìn thấy ông Tháp tôi không quỳ xuống dập đầu thì thôi đi, còn dám gọi nhịp, bị chỉnh đốn chưa đủ hả.”

Nhạc Ẩn Long nổi giận, muốn ra tay, nhưng lại bị ông Tháp đập một phát lên bàn.

ông Tháp đắc ý nói: “Thằng nhấi ranh, ngay cả lão đại của cậu còn phải gọi tôi một tiếng ông Tháp, cậu còn dám ra tay với tôi, có tin tôi hành hình cậu không?”

Lão già này thật mạnh, từ lúc nào anh Thần có được một trợ thủ mạnh như vậy?

Còn nữa, lúc nãy ông ta xuất hiện bằng cách nào?

Vương Bác Thần ngăn cản nói: “Được rồi, đừng làm loạn nữa, chúng ta đang bàn chính sự.”

ông Tháp không vui nói: “Cái gì mà làm loạn? Lúc nãy tôi đã nghe nửa ngày rồi, hai người muốn bẫy người khác, dẫn tôi theo đi, tôi thích nhất là bẫy người khác. Bây giờ chúng ta cùng một duộc, hãm hại lừa gạt sao có thể thiếu ông Tháp tôi?”

Nói xong, ông Tháp lại chụp một phát vào trong đũng quần, túm được một cái mâu gãy bằng đồng thau, ném cho Nhạc Ấn Long: “Thứ này có thể hợp với cậu hơn, tôi luôn cảm thấy cậu nên có một cái mâu sẽ tốt hơn.”

Vương Bác Thần không ngăn cản, lúc trước ông Tháp nói có cảm giác quen thuộc với Nhạc Ẩn Long, nói có thể là chuyển thế của người nào đó, nhưng không nhớ được cụ thể.

Bây giờ ông Tháp nói như vậy, xem ra chỉ có thể đợi tìm được đủ sáu tầng thi thể khác của ông Tháp mới có thể biết được tình hình thật sự.

Nhạc Ẩn Long ghét bỏ bĩu môi: “Các thứ rách nát này có gì tốt? Sắp gỉ sét với gãy rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.