Thần Chủ Ở Rể

Chương 1025:




CHƯƠNG 1025

Hốc mắt Trần Yên Nhiên hồng hồng nói: “Cô, chị họ, cảm ơn hai người có thể tha thứ cho cháu, sau này cháu sẽ không bao giờ thất thường như vậy nữa. Trong lúc này, chúng ta hẳn là nên đoàn kết lại. Ba cháu làm những chuyện đó, cháu cũng không nhìn nổi, cháu thay mặt ông ấy xin lỗi mọi người.”

Trần Ngọc thở dài nói: “Yên Nhiên à, đó là chuyện giữa người lớn, các cháu cũng không nên nghĩ nhiều về mấy thứ này. Đều là người một nhà, không nói đến chuyện hai nhà, cô giận cũng là giận bọn họ, cháu đừng xen vào. Giữa chúng ta có hiểu lầm gỡ bỏ là được rồi, cô biết cháu là đứa bé ngoan, chẳng qua là tính tình không tốt một chút thôi.”

Bên cạnh Vương Bác Thần nhìn Trần Yên Nhiên, cứ có cảm giác không đúng lắm.

Hiện tại Trần Yên Nhiên chạy đến xin lỗi, có phải hơi trùng hợp không?

Nhưng hiện giờ anh nói gì cũng không hay.

Trần Yên Nhiên cẩn thận hỏi: “Cô, chị họ, đêm nay cháu có thể ở lại chỗ này của mọi người không, cháu không muốn về nhà. Cháu cãi nhau với ba cháu một trận, cháu biết ông ấy mà làm chủ gia đình, sẽ làm nhà họ Trần suy tàn, cháu vẫn ủng hộ quyết định của ông nội, để mọi người đến quản lý. Nhưng ba cháu không nghe. Cháu vừa đi tìm ông nội, ông nội không muốn gặp ai cả, cháu có hơi lo lắng cho ông ấy.”

Trần Ngọc vỗ vỗ tay cô ta nói: “Nếu cháu muốn ở lại thì ở lại, dù sao cũng còn phòng trống. Ông nội cháu bên kia bây giờ cần ở một mình, trước tiên đừng quấy rầy ông ấy. Dù sao trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, đối với ông ấy cũng là đả kích rất lớn.”

Vương Bác Thần không tin Trần Yên Nhiên sẽ thay đổi tốt nhanh như vậy, nhíu mày nói: “Ở đây có lẽ không tiện cho lắm, bây giờ ba cô hận không thể giết chết chúng tôi, cô mà đến chỉ tổ tăng thêm hiểu lầm.”

“Anh nói gì vậy chứ.”

Triệu Thanh Hà không vui liếc anh một cái.

“Anh rể, xin lỗi, trước đây đều là em sai, nếu anh giận, thì đánh em một cái đi. Cô, chị họ, nếu anh rể không muốn cháu ở lại, thì cháu sẽ ra ngoài ở khách sạn vậy, xin lỗi đã quấy rầy mọi người.”

Trần Yên Nhiên nói, nước mắt loạt xoạt rơi xuống.

“Bác Thần, con đưa Dao Dao ra ngoài chơi đi.”

Trần Ngọc không vui nói, vất vả lắm Trần Yên Nhiên mới hiểu chuyện, sao lại muốn mâu thuẫn thêm chứ.

Vương Bác Thần âm thầm thở dài, liếc Trần Yên Nhiên một cái, trong mắt đầy ý cảnh cáo.

“Anh rể, rất xin lỗi.”

Trần Yên Nhiên lúc này yếu đuối như một con thỏ hiền lành vô hại, khóc sướt mướt, khiến người ta sinh ra tâm lý đồng cảm.

Triệu Thanh Hà tức giận, trừng mắt với Vương Bác Thần, an ủi Trần Yên Nhiên: “Yên Nhiên, đừng để ý đến anh ấy, cô cứ an tâm ở lại đây đi, tôi đồng ý.”

Bên này Trần Yên Nhiên đến cửa xin lỗi, nhìn qua vui vẻ hòa thuận.

Mà bên kia, Trần Quốc Cường lại tức giận đến suýt nữa hôn mê bất tỉnh.

“Các người vì sao không nhận cháu tôi? Tôi là Trần tam gia của nhà họ Trần, các người dựa vào cái gì không chữa trị chân cho cháu tôi?”

Trần Quốc Cường tức đến run rẩy, hai chân Trần Bằng Trình bị Vương Bác Thần đánh gãy, ông ta vội vàng đưa đến bệnh viện, nhưng không ngờ bệnh viện bên kia lại không nhận!

“Xin lỗi, chúng tôi nhận được thông báo bên trên, không khám bệnh cho người nhà họ Trần.”

Viện trưởng bệnh viện đích thân ra giải thích ông ta cũng rất khó xử.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.