Thần Chiến

Chương 87: Mở Khai Môn






Thấy có vẻ lão quản gia đa nhận ra mình, Trần Cảnh liền nháy mắt ra hiệu.
Thấy động tác đó của cậu, lão quản gia cũng chợt hiểu ra, liền sửa miệng.- Ra là cậu, mau vào bên trong, lâu lắm mới được gặp cậu.Trần Cảnh khẽ cúi đầu rồi đi theo lão quản gia vào bên trong.
Để lại mấy tên thị vệ đang hiếu kỳ, rốt cuộc người thiếu niên này là ai mà nhìn bộ dnagj của đại quản gia có vẻ rất xúc động.
Tiếc là sẽ không có ai trả lời cho họ câu hỏi này.Hai người đi song song với nhau, mãi đến khi vào tận bên trong nội phủ, lão quản gia mới xúc động cúi rạp người với Trần Cảnh.- Thiếu gia, quả nhiên là ngài, cuồi cùng ngài cũng trở về rồi.
Lão gia rất lo lắng cho người đó.Vội vã đỡ vị quản gia này dậy, Trần Cảnh vẫn xem người này là thân thuộc của mình nên không nỡ thấy ông phải cúi đầu như vậy.- Lão quản gia ông đừng làm như vậy, chẳng phải ta đã bình yên về rồi hay sao.Hai mắt của lão quản gia đỏ hoe khiến Trần Cảnh cũng có cảm giác xúc động theo, vội vã bình tĩnh lại, trấn quan quản gia xong liền vừa đi vừa nói.- Ông à, cha ta có ở trong phủ không.
Có gì ăn không, ta đói quá.- Thưa thiếu gia, lão gia có cuộc họp với các gia tộc khác đã ra ngoài từ sớm, có lẽ phải cuối ngày mới về.
Giờ thiếu gia mau về phòng tắm rửa nghỉ ngơi, lão sẽ cho người chuẩn bị đồ ăn cho ngài ngay.- Tạm thời ông giúp ta giữ kín chuyện ta trở về nhé, càng ít người biết càng tốt.- Thiếu gia xin yên tâm, lão tự biết sắp xếp mọi chuyện.Mở cửa phòng ra, lâu lắm cậu mới được trở lại căn phòng quen thuộc của mình.
Tắm giặt rồi thay vào một bộ quần áo mới, cơ thể liền trở lên khoan khoái.
Lão quản gia cũng kêu người dọn đến một bàn lớn đồ ăn.Mấy năm trời phải ăn những thức ăn do tự mình kiếm ở nơi hoang dã, nhìn những thứ thức ăn lúc trước tưởng như bình thường mà giừo lai ngon đến thế.
Trần Cảnh ăn như gió cuốn mấy trôi, đứng một bên lão quản gia nhìn thấy Trần Cảnh ăn như bị bỏ đói lâu năm mà khẽ thửo dài.Vị thiếu gia của mình có lẽ phải chịu khổ trong suốt thời gian qua.

Trần Cảnh khi ăn đã tạm đủ mới ngẩng đầu lên nói chuyện với lão quản gia.- Ông à, sau khi ta rời đi trận chiến đã tiếp tục như thế nào.
Hơn nữa hiện giờ sao lại không tiếp tục khai quật bên trong hoàng thành nữa.Vừa gắp thức ăn cho Trần Cảnh, vị quản gia vừa từ tốn kể lại những gì đã xảy ra sau đó.
Thì ra sau khi cậu dời đi, trận chiến vẫn tiếp tục đến ba ngày ba đêm.
Ở phút cuối cùng, con tam túc hỏa điểu đã hóa thành hình dáng thứ hai của nó “ tam túc kim điểu”, lập tức thực lực tăng gấp mấy lần, đã vượt qua cảnh giới nguyên vương.Khi mà mấy vị hiền nhân của nhân loại đã gần như kiệt sức, mắt thấy sẽ bị con tam túc kim điểu tóm lấy thì một người đã xuất hiện giải nguy cho tất cả.
Theo như lời kể của lão quản gia, người bí ẩn này thực lực cao hơn mấy vị tam liên rất nhiều.Một người một yêu đánh đến trời long đất lở nhưng không phân thắng bại, cuối cùng hai bên đã ngưng chiến và thỏa thuận với nhau.
Theo đó nhân loại sẽ tạm thời rút lui ra khỏi khu vực di tích, trong năm năm sẽ không được tiến vào.Mà con tam túc hỏa điểu trong năm năm cũng sẽ khống chế đám yêu thú không cho chúng thoát ra khỏi di tích.Trần Cảnh nghe xong mới thấy kỳ lạ, người mạnh hơn cả cha cậu không lẽ là một vị thánh nhân.
Nhưng chẳng phải Hồng Bàng nhân giới không có thánh nhân hay sao.Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của Trần Cảnh, lão quản gia liền giải thích.- Thiếu gia có lẽ không biết, giữa cảnh giới Hiền nhân và Thánh nhân còn có một bước trung gian, gọi là bán thánh.- Bán thánh? Lần đầu tiên ta nghe thấy đó.- Thiếu gia sau này sẽ dần dần mà biết được những thứ đó thôi.
Hiện giừo người của nghỉ ngơi cho thật khỏe, sau đó đợi lão gia về.
Lão đã phải người bí mật thông báo cho lão gia rồi.Ăn uống xong, Trần Cảnh liền ngủ một giấc, những ngày qua bôn ba khiến cậu có chút mệt mỏi.
Ngủ một giấc, tinh thần liền sảng khoái.

Trần Cảnh tranh thủ ra ngoài tu luyện trong khi chờ đợi cha cậu về.Hiện giờ Trần Cảnh đã hoàn toàn củng cố được cảnh giới Dị nhân sư của mình, thuật pháp cậu học được cũng khá nhiều.
mộc thiên ngự ảnh, ẩn hành thuật, bát môn cấm thuật,..
Tuy số lượng khá nhiều nhưng lại chủ yếu mang tính phụ trợ, hơn nưã cấp bậc cũng tương đối thấp.Bát môn cấm thuật là một loại thể thuật rất uy lực, nhưng tu luyện lại rất khó khăn.
Bộ thuật pháp này lấy khí từ một trăm linh tám huyệt đạo để mở ra tám cửa của cơ thể.
Môi khi mở một cửa, giới hạn của cơ thể lại được kích phát thêm một tầng.Cửa càng cao thì mở càng khó, nhưng uy lục cũng sẽ càng mạnh.
Mỗi một thuật pháp, công pháp đều phải thuận theo tự nhiên để thi triển.
Bát môn cấm thuật lại có thể khiến cơ thể vượt qua được sự tự nhiên đó, kích phát giới hạn cơ thể con người.Có sức mạnh lớn thì tất nhiên cũng phải bỏ ra cái giá tương ứng.
Mỗi khi thi triển bát môn, cơ thể sẽ phải chịu tải một áp lực tương ứng.
Nếu cơ thể không đủ mạnh mẽ thì sẽ dẫn đến tổn hại cho kinh mạch, lâu dần sẽ khiến cơ thể bị tổn hại từ bên trong.Vì lẽ đó, bộ thuật pháp này mới có một chữ “cấm” trong tên.

Yêu cầu tối thiểu để tu luyện nó là Hóa nguyên cảnh đỉnh phong.
Đối với người khác việc tu luyện môn thuật pháp này co lẽ là một sự mạo hiểm lớn, nhưng với Trần Cảnh thì nó chỉ khó luyện hơn một chút mà thôi.Những ngày trên đường cậu đã cố gắng mở cửa đầu tiên trong tám cửa, đó là “khai môn”.
Mặc dù hiện giờ Trần Cảnh mới ở cảnh giới Dị nhân Hóa nguyên cảnh sơ kỳ, còn thiếu hai cấp nữa mới đủ điều kiện tu luyện nhưng lượng khí của cậu cực kỳ hùng hậu, kinh mạch qua hai lần mở rộng đã vững chắc vô cùng nên Trần Cảnh có thể thoái mía tu luyệ mà không phải lo lắng cơ thể không chịu đựng được.Nhưng đã là cấm thuật thì tất nhiên không thể dễ học rồi, hơn nữa đẳng cấp của thuật pháp này cũng rất cao.
Chỉ là cửa đầu tiên đã là nhân cấp tuyệt phẩm rồi, những cửa sau đều là cấp địa giai.
Mỗi lần kết ấn, ban đầu rất thuận lợi nhưng càng về cuối càng thấy khó khăn.Khai môn là cửa đầu tiên để khai phá bát môn, vị trí của khai môn năm ở não trái, mỗi khi dòng khí từ một trăm linh tám huyệt đạo chuyển đến vị trí của nó đều bị ngăn lại, không tài nào đột phá được.Trần Cảnh suy nghĩ suốt mấy ngày qua liền có một chủ ý.
Làn này cậu muốn thửu xem phán đoán của mình có chuẩn xác hay không.
Hai tay bắt đầu kết ấn- Thân, tuất, tý, sửu, mậu, ngọ,mùi......Khi bắt đầu kết đến ấn gần cuối, Trần Cảnh từ vị trí hạt giống của hư thần, phóng ra một luồng tinh thần lực, bám theo luồng khí tràn vào vị trí của khai môn.
Lần này Trần Cảnh cảm giác được ở vị trí khai môn có những chấn động kỳ lạ phát ra, xem ra cách của cậu đã có hiệu quả.Thử liền mấy lần, chấn động càng ngày càng mạnh.
Cả người Trần Cảnh toát mồ hôi, không ngờ việc sử dụng tinh thần lực bám theo khí trong kinh mạch lại tiêu hao nhiều tinh thần và khí lực như vậy.
Thậm chí còn tiêu hao nhanh hơn mấy lần so với việc phóng thích tinh thần lực ra bên ngoài cơ thể.Nghỉ ngơi một chút để tinh thần và khí lực hồi phục, lần này Trần Cảnh đẩy tinh thần lực và khí lên mức cao nhất, cậu không tin lại không thể khai mở “khai môn”.
Lại bắt đầu kết ấn, lần này dòng khí mãnh liệt được bao bọc bởi tinh thần lực như một cơn lũ quét đến, vị khí khai môn bị va chạm mãnh liệt, cuối cùng một tiếng “ bụp” vang lên, như một cách cửa bị đâm thủng ra.Mà ở bên ngoài, Trần Cảnh hai tay đập vào nhau, miéng cụng hét lên.- Bát môn cấm thuật, mở khai môn.Một luồng khí màu lục từ vị trí khai môn tràn ra các kinh mạch, mau chóng theo các lỗ chân lông tràn ra ngoài cơ thể Trần Cảnh.

Cảm giác như một bộ áo giáp cương khí vậy.
Lúc này Trần Cảnh có thể cảm nhận được cơ thể có một luồng sức mạnh đang cuộn trào.Cơ thể như nhẹ đi mấy lần, cậu nhảy nhẹ về phía trước một cái, không ngờ bật xa tới cả chục mét, lại vung nắm đấm về tảng đá lớn phía trước mặt.Bụppp....Nắm tay như đấm vào đậu hũ, chôn sâu đến hết cẳng tay.
Trần Cảnh rút tay ra, ngơ ngác nhìn về vị trí đầu tiên mình đứng, lại nhìn về phía tảng đá.
Đây là sức mạnh của cơ thể khi mở được khai môn ư?Trần Cảnh vưi mừng, quả nhiên là cấm thuật.
Cơ thể cậu như được lột xác một lần nữa vậy.
Khi đang cười ngớ ngẩn, một giọng nói vang lên khiến cậu giật mình.- Có phải Cảnh đó không, có đúng là con trai ta không?Giọng nói thân thuộc này ngoài cha cậu thì có thể là ai cơ chứ.
Vội quay ngoắt người về phía tiếng nói, ở chỗ đó, Trần Thừa -cha cậu, đang đứng nhìn chăm chú vào cậu.Chạy như bay tới trước mặt cha, Trần Cảnh vội quỳ xuống, nói.- Con đây cha, con đã trở về rồi ạ, con thật bất hiếu khiến cha phải lo lắng.Trần Thừa vội đỡ cậu dậy, quả đúng là đứa con trai duy nhất của ông.
Hai tay không ngừng sở tóc, lại sờ tay chân, run run nói,.- Đúng là con rồi, mạnh khỏe là được rồi, xem ra còn lớn hơn không ít.
Mau đi vào phòng rồi nói.Hai cha con vào phòng, sau giây phút xúc động ban đầu, hai người mới bắt đầu nói chuyện.
Trần Cảnh ngồi kẻ, cha cậu thì ngồi nghe, dĩ nhiên chuyện về “lạc thần bí cảnh” thì Trần Cảnh đã dấu đi, thay vào đó cậu vẫn nói mình được truyền tống đến dược viên.
Hai người trò chuyện suốt một đêm mói kết thúc.Về nhà quả nhiên là điều tuyệt vời nhất..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.