Thần Chiến

Chương 8: Lần Đầu Đi Xa






Sáng hôm sau,Cha cậu tối hôm qua đã nhắc nhở về việc hành động thật cẩn thận.
Khi đến Trung bộ phải mau chóng tụ hợp ở một địa điểm bí mật của dòng họ.
Vì tránh để các thế lực khác chú ý, mỗi một đội sẽ đến một địa điểm khác nhau.
Tại đó sẽ được phân công một người dẫn đường làm nhiệm vụ dẫn đội đến khu vực của mình.
Đồng thời sẽ nhận kế hoạch hành động và nhiệm vụ của đội.Đi từ kinh thành đến vùng Trung Bộ ước chừng mười lăm ngàn ki-lô-mét.
Di chuyển đến đó tất nhiên không thể dựa vào sức người.
Vật cưỡi thông thường nhất là ngựa, một loài thú bìn thường Trong đó có giống thiên lý mã được người thường và quân đội bình thường sử dụng khi di chuyển khoảng cách xa.Nhưng tốc độ của chúng rất chậm, chỉ đi được chừng trên dưới năm trăm kilômét một ngày.
Nếu sử dụng chúng sẽ mất cả tháng mới đi được tới nơi.Họ Trần có một loại thú cưỡi chuyên dụng là “ Kỳ nha mã”, một lọai yêu thú.
Trong người chúng có một ít huyết mạch của linh thú Kỳ Lân, tất nhiên huyết mạch mỏng tới mức gần như không có.
Nhưng chỉ cần như vậy cũng khiến chúng có được sức lực và tốc độ mà những loài yêu thú bình thường cũng không thể sánh được.Ở Hồng Bàng nhân giới có ba loại thú chính : dã thú, yêu thú và linh thú.Dã thú chỉ là loài thú bình thường, gần như không thể hấp thụ khí, con người có thể săn bắt thuần hóa dễ dàng.Yêu thú cao cấp hơn.
Vượt qua thời kỳ ấu thú, chúng có thế hấp thu khí do vậy có sức mạnh và đã có một ít linh trí.
Chúng nguy hiểm, khó thuần phục.
Yêu thú bậc cao thậm chí có các loại công kích không thua kém thuật pháp của con người.
Một số loài có được huyết mạch linh thú có thể tiến hóa, thậm chí là trao đổi với con người thông qua ý thức.Linh thú là loại thú cao cấp nhất ở nhân giới.
Chúng có thể hấp thụ khí từ khi sinh ra.
Qua thời kỳ ấu thú đã có sức mạnh tương đương với cấp Dị Nhân Bước vào thời kỳ trưởng thành đã có thực lực Hiền Nhân cấp.
Chúng thông minh, cao ngạo và gần như không thể bị hàng phục.
Chúng có thể nói được ngôn ngữ của con người nhưng lại không hề thích con người.
Lần gần nhất mà người ta thấy được linh thú đã cách đây cả mấy ngàn năm.Theo sử sách ghi lại, thời kỳ đó một vị thánh nhân có được một linh thú khế ước là một con Huyền Quy.

Nhờ cơ duyên mà vị thánh nhân này thu được một quả trứng Huyền Quy, trải qua bao khó khăn nguy hiểm cuối cùng được con Huyền Quy nhận chủ.Sau đó một người một thú, từng bước tu hành đạt đến cảnh giới thánh cấp.
Trong thời kỳ đó, Hồng Bàng nhân giới có ba vị thánh nhân, nhưng hai vị kia đều không phải đối thủ của người này.
Bởi lẽ con Huyền Quy cũng có thực lực thánh cấp.
Linh thú cùng đẳng cấp mạnh hơn con người nên khi một người một thú liên hợp, hai vị thánh nhân kia cũng đành cúi đầu nhận mệnh.Tuổi thọ của linh thú cũng dài hơn con người rất nhiều.
Thánh nhân có nghìn năm tuổi thọ, nhưng linh thú đạt thánh cấp có thể sống tới vài nghìn năm thậm chí lâu hơn.
Sau khi vị thánh nhân kia qua đời, con linh thú cũng biến mất, không ai còn nhìn thấy nó sau này.
Có người nói nó đã phi thăng lên địa giới, thậm chí thiên giới.
Có người lại nói nói nó đã chết.
Tất nhiên đều không có bằng chứng.Ở nhân giới ngày nay vẫn lưu truyền danh sách ba mươi sáu loại linh thú từng xuất hiện trong lịch sử.
Nổi tiếng nhất và đứng dầu danh sách là tứ đại linh thú của Hồng Bàng thánh nhân: thanh long, kỳ lân, huyền quy và hỏa phụng.
Nhưng đã quá lâu con người không thấy sự xuất hiện của chúng nên chúng gần như là những truyền thuyết.
Đừng nói tứ đại linh thú, ngay cả một trong ba mươi sáu linh thú cũng đã rất lâu rồi không xuất hiện.Lại nói về chuyến đi lần này, Kỳ nha mã ngày có thể đi trên một nghìn kilômét.
Không những vậy chúng có thể di chuyển liên tục mà không cần nghỉ ngơi quá nhiều.
Là một loài thú cưỡi có giá trị rất cao.Ngay cả họ Trần cũng có không tới ba trăm con.
Thường thường chỉ khi có việc rất khẩn cấp và phải là những người có địa vị mới được sử dụng chúng.
Không ngờ lần này Trần Thừa cấp tới ba mươi con Kỳ nha mã cho đội của con trai.Tất nhiên vì giống yêu thú này quá dễ nhận biết nên ông đã sử dụng một loại cỏ đặc biệt : Di Hình thảo.
Tên như ý nghĩa, loại cỏ này có thể khiến hình thể của yêu thú thay đổi một trăm tám mươi độ.
Đặc biệt khi kết hợp với Kỳ nha mã có thể khiến chúng biến đổi giống như một con thiên lý mã thông thường.Ông dặn dò lão quản gia và hộ vệ, sau đó lại quay lại dặn dò với con trai.
Trần cảnh cảm thấy rất đau đầu.
Cha cậu vốn là một người mạnh mẽ, dứt khoát không ngờ hôm nay lại nói nhiều như vậy.
Dù khá sốt rưột nhưng cậu cũng cảm nhận được tình cảm của cha mình nên vẫn nhẫn nại nghe ông nói hết một lượt.Sau khi nói đủ gần nửa tiếng đồng hồ cuối cùng cha cậu cũng cho cậu xuất phát.
Ông chỉ đứng trong sân nhìn cậu đi ra cửa sau mà không tiễn ra tận ngoài cổng.
Với thân phận của ông, nếu làm vậy sẽ rất dễ khiến kẻ khác nghi ngờ.Ông nhìn lên trời, nỏ nụ cười và nói thầm:- Con trai ta đã lớn thật rồi, nàng hãy phù hộ cho con.Hai bên đường, cây cối rậm rạp.
Trên con đường lớn, một đội nhân mã đang phi nước đại.
Họ mặc thuần một trang phục màu đen, đeo khăn che mặt.
Nhưng con thiên lý mã chạy như bay trên đường khiến bụi cuốn lên mỗi khi họ chạy qua.Người hai bên đường chỉ tránh né, càu nhàu vài câu chứ không ai dám đứng ra chặn đường.
Bởi lẽ trên áo choàng của họ có hoa văn hình bốn con thú vòng tròn quanh một chữ Trần- gia huy của dòng họ Trần.
Ngoài hoàng tộc ra thì bốn họ khác cũng vô cùng nổi tiếng.
Chỉ cần là người của một trong bốn họ xuất hiện những người khác đều phải nhường nhịn vài phần.
Chẳng có ai chỉ vì một vài chuyện nhỏ mà đi gây hấn với những con quái vật ấy cả.Dù bịt mặt nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy dẫn đầu là một thiếu niên trẻ tuổi, nhất là đôi mắt đang đầy hứng thú nhìn cảnh vật xung quanh.
Cậu bé đó chính là Trần Cảnh.
Đây là lần đầu tiên cậu rời nhà xa như vậy.
Từ lúc khởi hành đến nay đã được mười ngày.
Mặc dù đi đường xa và liên tục nhưng cậu cũng không hề thấy mệt mỏi.Ban ngày di chuyển, buổi tối cậu cũng không quên tu luyện, thi thoảng còn giao thủ với những người hộ vệ đi cùng.
Họ quả nhiên đều là hảo thủ.
Giao đấu với họ cậu tiến bộ rất nhanh.
Chính bản thân những người hộ vệ cũng rất kinh ngạc.Dù cảnh giới của cậu mới chỉ là cấp năm, nhưng số lượng, chất lượng khí và thể thuật của cậu thì rõ ràng có thể sánh với những người cấp sáu, thậm chí cấp bảy.
Từ ban đầu họ chỉ coi như tập luyện, có ý nhường nhịn thì đến bây giờ họ đã phải sử dụng đến một ít thực lực của mình.
Quan trọng hơn là sau mỗi lần giao đấu, họ chỉ cho cậu sơ hở thì ngay ngày hôm sau cậu đã có thể khắc phục được chỗ sơ hở đó.Ngoài ra thể lực của cậu cũng khiến họ ngạc nhiên, một vị công tử con nhà quý tộc, lần đầu bôn ba xa như vậy không những không mệt mỏỉ, thậm chí còn có thể tu luyện và giao đấu với họ.
Mỗi lần cậu tu luyện họ đều cảm nhận được lượng khí ở xung quanh không ngừng đổ vào cậu.
Thậm chí không hề thua kém của họ mỗi khi tu luyện.Họ hiểu công pháp của cậu chắc chắn là tốt hơn họ rất nhiều, những người ở đây mặc dù đều là hảo thủ trong phủ trưởng tộc nhưng công pháp cũng chỉ là loại nhân cấp trung phẩm, kể cả là nhân cấp thượng phẩm cũng chỉ là loại kém nhất.
Nhưng với họ như vậy đã là quá tốt rồi.Những hộ vệ bình thường của họ Trần cũng chỉ được tu luyện các loại công pháp nhân cấp hạ phẩm tưởng đối tốt mà thôi.
Mà sử dụng những loại công pháp này định trước thành tựu của họ tối đa chỉ là ngự nhân cấp mười hoặc cùng lắm là cấp mười một.Đó cũng là tình trạng chung của những người tu luyện không có căn cơ.
Thậm chí trong quân đội, phải đến khi thành quan quân trung cấp mới được thưởng công pháp trung phẩm.
Từ đó để thấy sự quý giá của công pháp.Những hộ vệ này đi theo cha cậu, được cha cậu bồi dưỡng.
Công pháp cũng do cha cậu cấp cho.
Những công pháp này một phần từ kho của tộc họ, một phần do cha cậu sư tập được.
Tài nguyên họ nhận được cũng cao hơn mấy lần những hộ vệ khác.
Chính vì vậy những hộ vệ này mới tình nguyện ở lại trong phủ trưởng tộc làm những công việc tưởng như rất thấp kém kia.
Dù vậy, đó cũng là niềm mơ ước của bao nhiêu người khác.Họ cũng không có ý ghen tỵ với cậu, tất nhiên hâm mộ thì không thể không có.
Công pháp cậu tu luyện chính là công pháp cha cậu truyền cho.
Dù không phải địa cấp nhưng cũng là hàng đỉnh cao trong nhân cấp thượng phẩm, tất nhiên phải tốt hơn ngàn lần so với họ.
Mỗi khi tu luyện, thay vì hấp thụ một loại khí, cậu lại hấp thu đồng thời cả năm loại nên động tĩnh tự nhiên là lớn hơn rất nhiều.Mỗi khi cậu tu luyện, lão quản gia đều ngồi trong lều cùng cậu, ở bên cạnh hộ pháp.
Những người khác thì tản ra xung quanh, vừa bảo vệ vừa cảnh giới.
Với nhựng người tu luyện như họ, việc ngủ cũng ít hơn so với người khác.Mấy ngày trước, khi còn ở khu vực dân cư họ cũng không cần cảnh giác như vậy.
Nhưng hiện tại đã vào khu vực hong dã nên tự nhiên phải để phòng hơn nhiều.Đến nửa đêm, khi cậu vẫn còn đang ngồi tu luyện.
Bỗng thấy lão quả gia đứng lên, ảnh mắt cảnh giác.
Ông lão đi đến cửa lều, miệng khẽ phát ra ám hiệu gì đó.
Chỉ thấy mấy bóng đen từ khu trại lao ra bốn phía, mất hút trong màn đêm.Những người khác cũng đều đứng cả dậy, vô hình tạo thành vòng tròn bảo vệ xung quanh lều cảu cậu.Cậu mở mắt ra, kết thúc việc tu luyện.
Đi vê phái ông lão, liền hỏi nhỏ :- Lão quản gia, có chuyện gì không ổn sao.- Thiếu gia, lão phu nghe được một vài tiếng động khả nghi.
Đã cử người đi điều tra, một lát nưã sẽ có kết quả.
Thiếu gia không cần quá lo lắng.- Nghe được.

– Cậu ngẩn người.
Cố gắng nghe ngóng nhưng ngoài tiếng một vài loài vật, tiếng gió ra thì không hề nghe thấy tiếng gì lạ.Nhìn ra sự nghi hoặc trong ánh mắt của cậu.
Lão quản gia liên giải thích.- Thiếu gia, lão nhân có tu luyện một loại thuật pháp tên là “Thuận phong nhĩ”.
Nó không có tính công kích hay phòng thủ nhưng có một tác dụng đặc biệt.
Nó khiến lão phu có thể nghe được âm thanh cách đây nghìn mét.Cậu lại được một phen bất ngờ.
Không ngờ lại có loại thuật pháp như vậy.
Cậu vội hỏi :- Thuật phát này thuộc hệ gì, sao ta chưa từng nghe qua về nó nhỉ.- Thiếu gia, loại thuật pháp này thuộc hệ âm ( âm thanh ).
Nó là một hệ khá hiếm, lão phu cũng là tình cờ phát hiện được trong một lần thám hiểm hồi còn trẻ.- Ra vậy.Cậu nhìn về ông lão quản gia, càng ngày cậu càng thấy ông lão này bí ẩn.
Lần trước cậu hỏi cha cậu thì ông chỉ nói lão quản gia là người theo ông sớm nhất.
Cũng không nói cảnh giới gì.
Cậu có hỏi ông lão nhưng ông lão chỉ mỉm cười nói mình chẳng qua chỉ là một kẻ võ phu bình thường.
Có quỷ mới tin ông nói.Cậu hỏi những người khác họ cũng chỉ đoán ông lão là Dị Nhân cao cấp, vì có một vài lần họ thấy ông sử dụng công kích tinh thần.
Một tiêu chí mà chỉ những người đạt cảnh giới Dung thần cảnh mới có thể thi triển.Nhưng không hiểu tại sao, cậu luôn có cảm giác ông lão này không đơn giản như vậy.
Trong đội có tất cả sáu cao thủ Dị nhân cấp không tính quản gia.
Trong đó có ba người sơ kỳ Hóa nguyên cảnh, hai người trung kỳ Hóa thần cảnh, một người đỉnh kỳ Dung thần cảnh.
Nhưng cao thủ Dung thần cảnh kia lại có vẻ không bằng quản gia.Nhưng nếu là cao thủ Hiền Nhân cảnh giới thì trên đầu nhất định phải xuất hiện kim quan.
Đó là dấu hiệu nhận biết cơ bản nhất.
Cha cậu dù đã dùng thuật pháp che đi số lượng diệp, liên trên đầu nhưng kim quan thì không thể che được.Đang tính hỏi kỹ quản gia thì mấy bóng đen vụt xuất hiện trong trại khiến cậu đành từ bỏ suy nghĩ.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.