Thần Cảnh Đại Lục

Chương 29: Hạ Khiết (2)




Nghe Uẩn Lam trách cứ, Hạ lão lúc này cũng cười lớn lắc đầu, nói.
“ Lam Nhi, bỏ qua việc này đi, lần này ta trở về là theo lời cầu của cha con. Tên tiểu tử này bảo với ta con mèo béo của con có lẽ là thức tỉnh một loại huyết mạch thần bí hả? “
Lúc này, không biết vô tình hay cố ý mà lão ghé mắt nhìn vào trong phòng. Ngay khi thấy Dương Long đang nằm chễm chệ trên giường, hai chân trước kê dười cằm, mắt thì mở to nhìn lão, nhìn qua thì Dương Long lúc này có vẻ khá nhàn nhã thoải mái.
Nhưng chỉ có hắn mới biết, lúc này tim của hắn đang đập rất nhanh. Lão già này bây giờ ngay cả khí tức cũng không toát ra, nhìn qua chẳng khác gì một người bình thường. Nhưng những điều Dương Long biết được cùng với lần trước vì vô tình mà Uẩn Lam đã gọi ra quang ảnh của lão thì Dương Long cũng thừa sức biết được Hạ lão quỷ nhìn có vẻ như người thường này thật sự là một đỉnh cao của Thần đạo.
Quan trọng hơn là nhìn vào mắt lão, Dương Long cảm thấy dường như lão đã nhận ra điều gì đó. Ngay lập tức, hắn sử dụng Tử Vong chi lực để bao phủ bên trong thân thể hắn. Phòng ngừa vạn nhất lão già này thâm nhập vào bên trong thân thể, thậm chí là tâm thần hắn để quan sát. Mà Tử Vong chi lực chính là khắc tinh của những hành động nhìn trộm như thế này.
Nhưng trái với dự liệu của Dương Long, lúc này Hạ lão quỷ không những không “ nhìn trộm” hắn, mà ngay khi thấy hắn nằm trên giường cả người lão run lên. Ngay lập tức như một đạo thiểm điện chỉ thoáng lên cái đã xuất hiện ngay trước mặt Dương Long. Hai tay lão run run, còn trên trán lão đã toát ra mồ hôi.
Tất cả những người có mặt ở đây khi thấy cảnh này đều phải giật mình, đưa mắt nhìn nhau đều thấy sự không thể tin được trong mắt đối phương. Hạ lão quỷ là ai chứ, ngay cả tông môn nhất đẳng như Hồn Tông lão cũng dám chọc, chưa bao giờ có ai thấy được Hạ lão cũng có lúc sợ hãi như bây giờ.
Ngay cả Dương Long, hắn lúc này cũng tròn mắt nhìn lão khó hiểu. “ tự hỏi bản thân, ta mạnh đến mức để một đại cường giả Thiên Tôn cảnh tam trọng phải sợ hãi vậy sao?”
Vừa nghĩ thôi, hắn cũng đã cảm thấy lạnh người với suy nghĩ không thể là sự thật của mình. Nhưng rồi như nghĩ đến điều gì đó, ngay lập tức hắn cũng có thể đã đoán được một phần nào đó lý do. Không cần Dương Long làm ra hành động gì, lúc này Hạ lão quỷ cả người run run như sắp không đứng vững tiến lại gần hơn như muốn nhìn kĩ thân thể con yêu thú trước mặt này. Tay của lão cũng run lên, chầm chậm chạm nhẹ lên thân thể của Dương Long, nhưng hành động của lão rất nhẹ nhàng, như rằng sợ chạm mạnh làm Dương Long bị thương.
Lúc này, Dương Long cũng nhanh trí làm ra hành động khiến mọi người phải bất ngờ. Ngay khi Hạ lão vừa đưa tay vuốt nhẹ bộ lông vàng óng trên thân hắn, thì ngay lập tức giống như một phản xạ tự nhiên của yêu thú Dương Long quay lại phía bàn tay của lão, miệng mở to hống lên một tiếng, hàm răng lớn sắc nhọc nhe ra thị uy như đang rất tức giật. Ngay cả Hạ lão cùng những người xung quanh cũng phải giật mình, Uẩn Lam vội vàng chạy vào.
“ Tiểu Hoàng, đừng làm càn.”
Ngay khi vừa nói xong, cô vội vàng chạy đến chắn trước mặt của Hạ lão và Tiểu Hoàng hai người. Thực ra hành động này không phải vì cô sợ Dương Long khiến Hạ lão bị thương, mà chính xác hơn là sợ Hạ lão vì hành động “ khiêu khích” của Dương Long mà nổi giận, một chưởng đập chết thú cưng của cô hơn.
Dương Long nghe Uẩn Lam nói nên cũng tùy cơ ứng biến, thuận nước đẩy thuyền. Dúi đầu vào lòng của Uẩn Lam ra dáng một thú cưng khi được chủ nhân tưởng thưởng. Mà khiến Uẩn Lam bất ngờ lần nữa không phải hành động bây giờ của Dương Long, mà là lúc này, vị gia gia nổi tiếng khó hiểu, dễ bị chọc giận của cô lại không hề có hành động làm lớn chuyện, mà khuôn mặt của ông lúc này lại nở một nụ cười như vừa bắt được vàng
Ánh mắt lão nhìn về Dương Long đầy vê triều mến, ye thích, thậm chí ánh mắt này còn dịu dàng hơn cả lúc ông nhìn cháu gái cưng của mình. Vị gia chủ của Hạ gia, Hạ Thành từ đầu đến giờ vẫn im lặng quan sát lúc này mới lên tiếng.
“ Cha, ngài có thể nói cho hài nhi biết đây rốt cuộc là như thế nào không. Con tiểu yêu này đến cùng là loại yêu thú gì mà đến cả hài nhi cũng không biết a.”
“ Im lặng, đứa con ngu ngốc này, ngươi mới là yêu, còn nói nữa ta đánh ngươi dập mông bây giờ.”
Nói xong, lão như nhớ ra điều gì đó, bỏ qua khuôn mặt đang nhăn nhó của Hạ Thành con trai lão, vội quay sang Uẩn Lam hỏi.
“ Lam Nhi, con nói cho gia biết, con tìm được con thần... À không ý ta là con tìm được Tiểu Hoàng ở đâu? Ta nhớ ta chỉ nhìn thấy nó đi cùng con vào vài ngày trước thôi.”
CÒN NỮA

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.