Thần Bí Thương Nhân

Chương 33: Tiền trôi như nước




“Chư vị, hôm qua ta đã giải thích trước biết bao người là bản chưởng quỹ căn bản không hề có thứ gọi là Hợp Hồn Đan, các ngươi muốn mua gì khác có thể vào tiệm.” – Phạm Hiên ôm quyền nói ra, giọng nghe trầm ổn, vững chắc, dùng ánh mắt chính trực đối nhãn với tất cả những kẻ đang ở ngoài tiệm.
“Nói láo!” – Lưu Xuyên quát lớn. – “Chỉ có bọn ngu ngốc mới bị hoa ngôn xảo ngữ của ngươi lừa. Ngươi chẳng qua chỉ là ăn hên vớ được một ít trận pháp từ thời thượng cổ, may mắn có được Cửu U Luyện Hồn Trận để luyện đan, ta biết tỏng tất cả. Chân tướng từ đầu chí cuối chỉ có một, Hợp Hồn Đan chính là đang ở trong tay ngươi!” – Hắn cực kì quyết đoán chỉ ngón tay vào mặt Phạm Hiên.
Ặc, tên này hình như quên mất một trường hợp khác là có thể Phạm chưởng quỹ đã nuốt luôn đan dược rồi a. Tất nhiên, trường hợp này phải dựa trên cơ sở là Phạm Hiên có đan dược mới được.
Lúc này đây, Phạm chưởng quỹ dùng ánh mắt có chút khác thường nhìn qua Lưu thám tử, à không, Lưu đại chấp sự. – ‘Trí tưởng tượng của thằng này quả là đã đột phá chân trời, chất độc của thiếu niên tử thần đã lây lan đến tận tu chân giới rồi sao? Hâyyyy, quả là một căn bệnh thế kỷ.’ – Phạm Hiên thầm cảm khái, trong đầu không nhịn được hiện lên thân ảnh của một vị học sinh tiểu học.
“Tên béo, không ai nói cho ngươi là ngươi rất phiền sao? Ta vốn đã giải thích rõ ràng, ngươi còn muốn gây chuyện thế nào nữa?” – Phạm chưởng quỹ vừa móc tai vừa nói, không thèm liếc Lưu Xuyên dù chỉ bằng nửa con mắt, thái độ thành khẩn vừa nãy bỗng nhiên biến mất không còn.
“Ta nói Hợp Hồn Đan trong tay ngươi chính là trong tay ngươi, đừng hòng lừa dối qua cửa.” – Lưu Xuyên mạnh miệng, trong lòng lại có nỗi khổ khó nói.
Nói thật đi, lúc thấy thiên lôi đánh xuống mà cửa tiệm nhỏ vẫn không hề hấn gì, hắn đã tin đến tám chín phần là Phạm Hiên có thể sống sót qua được Cửu U Luyện Hồn Trận rồi, và có lẽ cũng chẳng hề sở hữu Hợp Hồn Đan. Nhưng mà bảy tấm Phá Trận Phù thậm chí là Diệt Lôi Phù cũng đã sử dụng mất, lỗ vốn nặng nề, hắn cũng chỉ đành phải đâm lao theo lao mà cố gỡ gạc lại chừng nào hay chừng đó.
Theo hắn thấy, chỉ cần chiếm được cái trận pháp phòng ngự có thể không ngại Địa Cấp Tiểu Phù, sau đó nộp lên cho tổng hội ở đế đô thì hắn cũng coi như là lấy công bù tội, mặc dù không có thưởng nhưng chỉ cần có thể giữ vị trí chấp sự là được.
Không chỉ có mỗi hắn là kẻ thông minh, ngoại trừ hai kẻ đến sau, rất nhiều người cũng đã đoán ra được là Phạm Hiên chẳng có Hợp Hồn Đan, chỉ là vẫn vờ như không biết mà thôi. Trong số bọn chúng có rất nhiều người đã đổi mục tiêu sang căn tiệm của Phạm chưởng quỹ nha, điển hình là Hỉ Tín Đại Sư với mong ước có chỗ hành sự không sợ bị làm phiền, hay là bọn Hà Dương Ngũ Tử, Kim Diệu Tử rất muốn mang trận pháp phòng ngự có thể chống lại Địa Cấp Tiểu Diệt Lôi Phù về làm trận pháp hộ sơn a.
Có lẽ chỉ còn mỗi Lưu Vân Kiếm Sư vẫn cố vớt vát hi vọng cuối cùng, hắn tin và ép mình phải tin là Phạm Hiên có Hợp Hồn Đan ở trong tay, bởi vì hắn cần nó để cường hóa thần hồn của mình, bước lên Kiếm Tiên Lộ. Trở thành kiếm tu từ một việc bất đắc dĩ đã biến thành chấp niệm trong lòng hắn.
Hắn không muốn nói một lời nào nữa, vì sợ mỗi lời nói ra sẽ khiến niềm tin ít ỏi còn sót lại về Hợp Hồn Đan cũng mất đi. Trong ánh mắt lóe qua một tia tàn bạo, khóe miệng vểnh lên lạnh lùng, hắn giơ tay trái lên, năm đầu ngón tay cùng chỉ về phía đối diện, ngay trước cửa Vạn Năng Thương Hội, nơi Phạm chưởng quỹ đang ngạo nghễ mà đứng.
Vút! Oong… oong…
Vân Vụ Kiếm tự động lao ra khỏi vỏ, ánh dương quang chiếu qua, nó lập tức bay tít lên bầu trời lượn một vòng, tạo ra một làn sương bạc dần bao trùm lấy khu vực này, sau đó mới quay trở lại, phiêu phù trên đỉnh đầu của Lưu Vân Kiếm Sư, mũi kiếm nhắm thẳng về phía Phạm Hiên, thi thoảng lại xoay thân vài vòng như muốn thị ụy.
“Hừ, tỏ vẻ nguy hiểm.” – Thân là một tu sĩ Kim Đan Viên Mãn cùng cảnh giới với Lưu Vân Kiếm Sư, Thiên Trượng Lão Tiên rất là không phục khi người kia lại được tôn là đệ nhất cường giả dưới Nguyên Anh.
“Ãaa! Lưu Vân đạo hữu quả không hổ danh đệ nhất cường giả dưới Nguyên Anh, tiểu nữ thật muốn sinh con cho y.” – Cảm nhận được kiếm khí sắc bén lướt qua làn da của mình, Ngân Tiên Tán Nhân kêu lên một cách phóng đãng, dùng ánh mắt e thẹn, sùng bái nhìn Lưu Vân Kiếm Sư. Tất nhiên, trong lòng ả nghĩ thế nào thì có trời biết.
“A Di Đà Phật.” – Hỉ Tín Đại Sư niệm một tiếng Phật hiệu, ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thì kinh nghi bất định. – ‘Chỉ sau một đêm mà tu vi của hắn đã có tiến triển?’ – Lão cảm nhận được, kiếm khí của Lưu Vân Kiếm Sư ngày hôm nay đã có thêm phần ảm đạm, lại càng thêm phần sắc bén, lúc thì toát ra một loại hơi thở như lung lay sắp đổ, lúc thì lại giống như sắp phá kén thành bướm, cực kì khó nắm bắt.
Tất nhiên, do tu vi đủ cao cũng như tâm trí tỉ mỉ nên lão mới nhận ra được sự thay đổi này, chứ như những người khác, kể cả chính Lưu Vân Kiếm Sư vẫn chẳng hề hay biết gì cả.
Ngay lúc này, ánh mắt của hắn dường như đã ngưng thực thành kiếm, Phạm Hiên vừa nhìn đến liền cảm thấy đau rát hai con ngươi, giống như bị vật nhọn đâm vào.
‘Mẹ nó tà môn!’ – Phạm chưởng quỹ không dám liếc nữa, phải nhìn chếch đi một bên. Hắn ước gì lúc này có một chai thuốc để nhỏ mắt ở đây.
Lưu Vân Kiếm Sư không quan tâm Phạm Hiên đau mắt hột hay đau mắt đỏ, bây giờ thì tay trái và tay phải của hắn đã kết thành kiếm quyết, chân nguyên từ Kim Đan tuôn ra liên tục, giúp hắn lấy khí ngự kiếm, có thể tùy ý điều động Vân Vụ Kiếm thi triển tuyệt học kiếm thức.
Hai đầu ngón tay trái hắn vừa động nhẹ, ngay lập tức Vân Vụ Kiếm như nhận được tín hiệu, rung lên một cái rồi bắn thẳng về phía trước, tốc độ nhanh như lửa điện, chỉ để lại một vệt tàn ảnh trong hư không, nhắm ngay mục tiêu là yết hầu của Phạm Hiên.
Sưuuuu…
Dựa vào tu vi Luyện Khí Tứ Trọng của bản thân, tất nhiên là Phạm chưởng quỹ chẳng thể nào phản ứng được, chỉ có thể tròn mắt dẹt nhìn thanh phi kiếm của kẻ địch bị quang hoàn ngũ sắc cản lại, sau lưng ướt đẫm mồ hôi.
Hắn thầm nghĩ mà kinh sợ. – ‘Cha nó, đối với tên này thì Luyện Khí hay Trúc Cơ chắc chẳng khác gì nhau, tốc độ này quá nhanh rồi, bọn áo đen lần trước cũng không bằng mộ… Cái đ* má! Tiền của ta!!!’ – Được rồi, Phạm Hiên sau khi dò xét túi thần kỳ thì phát hiện linh thạch của mình vừa vơi đi một khoảng không nhỏ.
Dễ hiểu thôi, lần trước là hắn bị tu sĩ Kim Đan Trung Kỳ tấn công, lần này là bị Kim Đan Viên Mãn, thậm chí là chuẩn kiếm tu tấn công, số linh thạch phải bỏ ra để duy trì phòng ngự tất nhiên là chênh nhau một trời một vực.
‘Không được, ta phải đóng cửa! Bản chưởng quỹ hôm nay không được khỏe, tiệm tạm nghỉ bán.’ – Phạm chưởng quỹ bắt đầu tính bài chuồn.
Lưu Vân Kiếm Sư không biết tên chưởng quỹ bủn xỉn kia có tính toán gì, lúc này hắn đã tập trung toàn bộ tinh thần vào Vân Vụ Kiếm, vừa thấy một đòn không thành, hắn ngay lập tức vận dụng kiếm thức.
Hai tay của hắn vừa đổi một loại kiếm quyết mới, Vân Vụ Kiếm lập tức rút khỏi chỗ Phạm Hiên, bay ngược trở lại bầu trời, sau đó nó liền đâm xuyên qua làn sương bạc, biến mất trong đó. Đến khi xuất hiện trở lại, đã là hơn nghìn thanh Vân Vụ Kiếm trôi nổi, giăng kín một khoản hư không, mũi kiếm tựa như có mắt mà nhìn lăm lăm về phía Phạm chưởng quỹ.
Phạm chưởng quỹ nổi hết da gà da vịt lên, giấu hai cánh tay run rẩy bên trong ống tay áo, chắp ra phía sau lưng, cố dùng ánh mắt thản nhiên nhìn lại cả một trời kiếm trước mặt.
Cổ tay trái Lưu Vân Kiếm Sư vừa động một cái, linh khí trong trời đất ngay lập tức cuồng bạo, hơn ngàn thanh Vân Vụ Kiếm hóa thành ánh chớp lao về phía Phạm Hiên.
Vân Vụ Bát Thức – Đệ Nhất Thức – Lưu Thủy Hành Vân.
Tất nhiên là Lưu Vân Kiếm Sư sẽ không ngáo đá mà đọc tên chiêu số ra rồi. Lúc này đây, trong ánh mắt của hắn, hơn ngàn thanh phi kiếm không ngừng bắn về phía cửa tiệm nhỏ, nhưng đều bị một tầng quang hoàn ngũ sắc chặn lại rồi tan biến.
Mỗi lần một thanh Vân Vụ Kiếm tan biến, từ trong làn sương bạc tức khắc có một thanh phi kiếm mới bay ra để thay thế, tiếp tục công kích Phạm Hiên, liên miên bất tuyệt, tựa như nước chảy mây trôi, không bao giờ dứt.
Trái tim của Phạm Hiên đang nhỏ máu a, hắn có thể nhìn thấy linh thạch của mình đang hao hụt không ngừng. – ‘Đóng cửa! Ta đóng cửa không được nha, ngươi đừng bắt nạt người như vậy.’ – Hắn bây giờ đã nhìn thấy hạn chế của mình, đó chính là không thể công kích từ xa a.
Cửu Long Diệt Thế Trận chỉ có tác dụng trong phạm vi cách Vạn Năng Thương Hội không xa, Lưu Vân Kiếm Sư cứ việc đứng tuốt ở đằng kia mà dùng phi kiếm công kích, Phạm chưởng quỹ liền phải bó tay hết cách.
May mắn làm sao, ngay lúc hắn định giơ tay đóng cửa thì đợt mưa kiếm của vị chuẩn kiếm tu kia cũng dừng lại rồi. Phạm Hiên thầm thở phào một hơi, sau đó nhìn vào túi thần kỳ, lại đành phải nuốt nước mắt vào lòng.
Thua tiền không thua thể diện, hắn vẫn cứ mạnh miệng. – “Thế nào, ngươi còn thủ đoạn gì nữa không, cứ việc sử hết ra đây.” – Mặt hắn vênh lên, hết sức kiêu ngạo. Chỉ là lúc này làn sương bạc đã trở nên dày đặc, Phạm Hiên chẳng thấy được ai cả, nên nhìn hắn giống như đang nói chuyện một mình, có vẻ ngốc nghếch đến lạ.
Thu Vân Vụ Kiếm về cầm ở trong tay, Lưu Vân Kiếm Sư vẫn không nói một lời, ánh mắt càng thêm sắc lạnh, chuẩn bị dùng đến kiếm thức thứ hai để dạy tên chưởng quỹ keo kiệt kia một bài học.
Chỉ là có người cản hắn.
“Lưu Vân đạo hữu cứ nghỉ ngơi trước đã, để ta lên thử bản lĩnh của tiểu tử này xem sao.”
Rốt cuộc đó là ai? Nếu ngươi muốn biết, xin mời hạ hồi phân giải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.