Thần Bí Thương Nhân

Chương 1: Tiệm nhỏ trong hẻm vắng




Khởi Huyền Giới, Bắc Minh Vực.
Ở tận nơi xa xôi hẻo lánh phía cực Bắc, có một đế quốc gọi là Vân Thanh Quốc, kinh đô mang tên Thiên Vân Thành.
Cả tòa Thiên Vân Thành được bày xuống trận pháp cấm phi hành, diện tích bao trùm đến mấy ngàn dặm. Bên trong thành đường xá rộng rãi, hai bên đường đủ thứ kiến trúc, đình đài lầu các cao chót vót, sơn son thiếp vàng. Trong thành rất khó để gặp phàm nhân, chỉ thấy tu sĩ đi đầy đất, người bộ hành, kẻ cưỡi dị thú, tìm nhau giao dịch, luận đạo, vẽ ra một khung cảnh hài hòa.
Binh sĩ Vân Thanh Quốc có mặt ở khắp nơi, người người mang giáp vàng, thương sắc, khí huyết tràn đầy, linh lực bức người, chia thành từng nhóm canh giữ tường thành, tuần tra đường phố, bảo vệ trị an cho kinh đô, tuyệt nhiên không có kẻ nào dám làm xằng làm bậy.
Ngoài Thiên Vân Thành, phía Tây và Bắc được bao bọc bởi Thiên Vân Sơn. Núi này hùng vĩ cực kỳ, thế như phục long, nhiều đỉnh chập trùng, cao vượt chân mây, tạo thành một tấm chắn thiên nhiên cho kinh đô. Nghe đồn rằng, trên vạn trượng nơi đỉnh Huyền Vân chính là chỗ Cung Phụng Điện của đế quốc đóng giữ.
Dưới chân Thiên Vân Sơn có nhiều phường thị tự do lâu đời, xuất hiện trước cả khi Vân Thanh Quốc được thành lập. Những phường thị này nằm dựa vào sát sườn núi, tồn tại theo hình bậc thang, ngăn cách với kinh đô bởi Thiên Vân Sơn.
Nằm ở khoảng trung tầng có một phường thị tên Liên Nguyệt, có người nói rằng đó cũng là tên của một đại tu sĩ đã độ kiếp Nguyên Anh ở chỗ này. Trị an của mấy chỗ như thế này thì không được tốt lành gì, Vân Thanh Quốc cũng không muốn quản bọn tu sĩ nơi đây, rất phiền phức.
Trong Liên Nguyệt Phường Thị, các thương điếm, cửa hàng san sát, nối tiếp nhau, hẻm nhỏ rậm rạp, chằng chịt. Dọc theo chính lộ, đi qua phân điếm của Thần Binh Các, từ phía tả phòng đấu giá của Vạn Bảo Lâu lại đi thêm chừng mười lăm dặm, vượt qua sáu ngã tư, năm đường to, bốn phố nhỏ là có thể thấy một cái hẻm sâu. Đi thẳng vào hẻm đến tận đường cụt, nhìn về bên phải chính là một cửa tiệm đơn sơ.
Diện tích chừng hai mươi thước vuông, một trệt một lầu, chính là một tiệm nhỏ điển hình trong phường thị, nhưng treo biển lại rất kêu: Vạn Năng Thương Hội.
Mặt tiền không có sư tử đá, cũng không treo câu đối, hai cửa mở rộng nhưng không có lấy một người khách.
Bên trong tiệm cũng hết sức đơn sơ, một cái bàn tròn tám cái ghế, một quầy tiếp khách nằm hướng ra cửa, đằng sau là cầu thang nhỏ dẫn lên tầng.
Trên quầy có một con mèo trắng đang nằm.
Con mèo này béo cực kì, mặt tròn thân tròn không thấy được cổ, cái đuôi ngắn ngủn, trông như hai quả bóng một lớn một nhỏ ghép lại với nhau. Nó có một bộ lông thuần trắng, trước cổ đeo một chiếc lục lạc vàng, đôi tai cụp xuống, hai mắt híp lại, cuộn mình lại mà ngủ một cách sung sướng.
Sau quầy, một gã thanh niên đang ngả lưng vào chiếc ghế bành, vươn tay trái ra vuốt ve con mèo. Hắn có diện mạo thuộc vào hàng thượng giai nhưng thần sắc trông có vẻ chán chường, thân hình gầy gò, da trắng như thiếu máu, mái tóc dài để xõa tùy ý, khoác một bộ trường bào rộng rãi màu lục, chỉ thiếu mỗi cái mũ.
Hắn gọi Phạm Hiên, giới tính nam, song thân mất sớm, năm nay hai mươi hai tuổi, vốn là một người Trái Đất vừa thoát kiếp sinh viên, đang trong giai đoạn mơ hồ, mâu thuẫn với cuộc đời. Trong ngày tế bái tổ tiên, hắn bất ngờ bị một cục vàng rơi vỡ đầu, lúc tỉnh lại phát hiện bản thân đã xuất hiện ở một thế giới xa lạ, đột nhiên có được một miếng bất động sản, một con vật nuôi, trong đầu còn nhiều thêm một cái hệ thống gọi là “Thần Bí Thương Nhân”.
Hắn vốn không lưu luyến gì nhiều với Trái Đất, nên vừa đến được ba ngày cũng đã thích ứng với bầu không khí nơi Khải Huyền Giới. Bầu không khí theo chuẩn nghĩa đen luôn, bởi vì ngoài con mèo không biết chui từ đầu ra, hắn vẫn chưa tiếp xúc với bất kỳ sinh vật sống nào khác ở thế giới này.
Con mèo của hắn cũng không tầm thường, nó biết nói chuyện.
“Chiêu Tài.” – Phạm Hiên nhỏ giọng gọi.
Hai cái tai trắng muốt dựng lên. – “Là Vô Địch, không phải Chiêu Tài.” – Hai mắt vẫn nhắm nghiền, con mèo thế mà mở miệng đáp lại, giọng nói tựa như một thiếu niên ngái ngủ, mang theo một phần biếng nhác.
“Oái, ngươi làm gì…” – Phạm Hiên không nói một tiếng liền bế nó lên giữa không trung, khiến cái bụng béo của con mèo lộ ra, bộ lông trước bụng hiện nguyên một chữ Phúc to tướng, lấp lánh kim quang.
“Tạo hình như thế này, ngươi còn chối đi đâu được.” – Hắn đặt nó trở lại quầy, tên này quá nặng rồi, ôm một tí đã mỏi nhừ hai tay.
Bị phá bĩnh, con mèo bực dọc mở mắt ngồi dậy. – “Ta là Vô Địch Chiêu Tài Miêu, không giống lũ mèo chiêu tài bình thường kia!” – Giọng nó có vẻ cáu kỉnh.
“Vô Địch là ngươi tự thêm đi?” – Phạm Hiên khinh bỉ.
“Hừ, không đôi co với ngươi.” – Vô Địch (con mèo) kiêu ngạo xoay lưng lại với hắn.
“Bị ta nói trúng nên thẹn quá thành giận?” – Hắn tiếp tục khiêu khích.
Vô Địch không để ý đến câu này. – “Ngươi cứ dở hơi như thế này, không định làm nhiệm vụ phải không.” – Giọng nó có vẻ mỉa mai.
“Ặc!” – Phạm Hiên tắt tiếng.
Hắn ngả người ra ghế, hai tròng mắt đột nhiên mất đi tiêu cự. Hóa ra là hắn đang quan sát bảng hệ thống trong đầu.
Ký chủ: Phạm Hiên (Nam, 22 tuổi)
Mục tiêu: Trở thành chư thiên đệ nhất thương nhân, vạn giới đệ nhất phú hào.
Đẳng cấp: Thần Bí Thương Nhân Học Đồ
Tu vi: Không (Kiến hôi trong đám kiến hôi, bất kì thứ gì cũng có thể làm ngươi chết)
Linh căn: Tứ Hành Khuyết Thổ Tạp Linh Căn (Mặc dù không phải Ngũ Hành Tạp Linh Căn như một số kẻ may mắn nào đó, nhưng tư chất của ngươi vẫn là cặn bã)
Thể chất: Phàm Thể (Chính là thể chất của phàm nhân, bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa)
Huyết mạch đặc biệt: Không có (Không có chính là không có)
Công pháp: Không (Đến dị giới ba ngày vẫn chưa có công pháp tu luyện, ngươi đang làm mất mặt giới xuyên việt giả)
Đạo cụ: Không (Một nghèo hai trắng, chậc chậc)
Lợi nhuận tổng hợp: Không (Đã ba ngày vẫn chưa chịu mở cửa làm ăn, ngươi quả nhiên lười chảy thây)
Nhiệm vụ đang có: 1
Khách hàng đầu tiên (Tân Thủ)
Yêu cầu: Có một vị khách vào ghé thăm Vạn Năng Thương Hội.
Nhắc nhở: Ngươi cần làm vui lòng một kẻ có thể mời chào khách hàng.
Phần thưởng: Vạn Năng Thương Hội chính thức được mở cửa.
(Một nhiệm vụ hoàn toàn không có độ khó, thế mà bị ngươi kéo dài đến ba ngày. Nói cho ta nghe, ngươi đến cùng tồn tại trên đời vì cái gì?)

“Ngươi có xem thêm một ngàn lần thì cũng chẳng khác gì đâu!” – Vô Địch khinh bỉ liếc hắn.
Phạm Hiên thu lại tinh thần, nhìn thoáng qua Vô Địch, vẻ mặt có chút lúng túng.
“Ấy ta nói Chiêu… à không Vô Địch! Vô Địch đại ca! Vô Địch đại gia! Tiểu nhân dù gì cũng hầu hạ ngài lâu như vậy, ngài cũng vui lòng rồi đi?” – Thái độ của hắn đột ngột trở nên khúm núm, hạ tiện cực kì.
Vô Địch lại bày ra bộ dạng không quan tâm. – “Có sao? Nhưng mà ta hiện tại đang rất buồn phiền nha! Ngươi lại đợi qua mười ngày, nửa tháng, có khi tâm trạng ta sẽ tốt hơn không chừng.” – Nó vừa nói vừa đưa chi trước lên vuốt ria, hai mắt khép hờ, không thèm đếm xỉa đến đến Phạm Hiên.
“Đừng tuyệt tình như vậy chứ?” – Hắn trợn to hai mắt, cố làm ra vẻ mặt “rưng rưng nước mắt”, giọng ngọt đến buồn nôn.
Có điều cũng chẳng được tác dụng gì. – “Ngươi, ta mới biết ba ngày, lấy đâu ra tình mà tuyệt.” – Con mèo béo này quả nhiên không dễ bị đả động.
Phạm Hiên cũng không giả bộ nổi nữa, chính hắn cũng thấy xấu hổ. – “Chuyện đơn giản như vậy cũng từ ba chối bốn, ngươi có tình người hay không vậy hả? Nếu ta không được tốt thì ngươi cũng chẳng khá đi nơi nào.” – Hắn cáu gắt, chỉ thẳng tay về phía Vô Địch mà thét.
Đáng tiếc, tên kia chả hề hấn gì. – “Thứ nhất, ta là mèo nên không có tình người. Thứ hai, ngươi có chết ta cũng chẳng buồn a, ngươi cứ yên tâm.” – Nói xong, nó còn thè lưỡi trêu tức hắn.
Phạm Hiên im lặng.
Hắn cũng hiểu là cái nhiệm vụ tân thủ này rất dễ hoàn thành. Với trí thông minh trên trung bình, vừa đọc nhắc nhở là hắn biết mình cần phải làm gì.
Làm vui lòng một kẻ có thể mời chào khách hàng? Há chẳng phải là Vô Địch ư, bản thân nó chính là một con mèo chiêu tài, nhìn qua liền thấy được vẻ thần dị lạ thường. Dù cho cửa tiệm của hắn hiện đang ở trong hang cùng ngõ hẹp, nhưng hắn tin rằng nếu Vô Địch chịu ra tay thì khách đến dễ như chơi.
Ban đầu hắn cũng vắt óc để tìm cách làm vui lòng con mèo kiêu ngạo này, nhưng do điều kiện hiện tại quá túng thiếu (có mỗi cái tiệm), cũng như trước khi xuyên qua hắn cũng chưa từng nuôi mèo, nên suốt ba ngày hắn chỉ biết vuốt lưng cho nó, đó là một phương pháp cưng nựng vật nuôi duy nhất mà hắn vô tình biết được lúc lên mạng.
Thế là hắn không ngủ không nghỉ mà gãi lưng Vô Địch suốt ba ngày. Có lẽ do được hệ thống cải tạo hay sao mà hắn không hề cảm thấy đói hay mệt dù chưa ăn hay ngủ trong quãng thời gian dài như vậy.
Vô Địch cũng không biết mệt, nhưng mà nó cảm thấy phiền a. Mẹ kiếp, thỉnh thoảng gãi ngứa một tí cũng thôi, đằng này không biết tên kia phát cơn điên gì mà cào lưng nó suốt ba ngày.
Theo ý nghĩ của nó, dù cho Phạm Hiên không hề làm gì thì nó cũng sẽ giúp hắn, đó là sứ mệnh của nó. Nhưng ai biết tên kia đầu óc có vấn đề, lại còn có lúc buông lời châm chọc nó.
Tự cho là thông minh? Được lắm, đợi tâm tình của bản miêu tốt hơn đi. Vô Địch chính là nghĩ như vậy.
Qua đó mới thấy, cái gì cứ quá cũng không tốt, phải biết chừng mực vừa đủ thì mới lăn lộn ở đời được. Có lẽ sau việc này, Phạm Hiên sẽ rút ra được bài học xương máu để có thể tồn tại được ở tu chân giới khắc nghiệt.
“A, ở đây cũng có người mở cửa hàng? Vạn Năng Thương Hội? Không lẽ chính là...” – Một giọng nữ chợt vang lên từ ngoài cửa tiệm, có vẻ kinh hỉ cực kì.
Khá lắm, bài học xương máu còn chưa kịp rút đã bị diệt từ trong trứng nước, chủ nhân của giọng nói ấy bước vào trong tiệm.
Nàng vừa vào trong đã thét lên câu thứ hai. – “Á! Tiểu miêu đáng yêu quá!” – Rõ ràng, Phạm Hiên bị nàng vô ý thức không nhìn.
Phạm Hiên cũng không bận tâm việc đó.
‘Nếu ta bán Chiêu Tài đi, liệu có tính là vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, được cho thêm thưởng hay không?’
Đây chính là suy nghĩ của hắn lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.