Thần Bếp Tiểu Hồ Ly

Chương 3: Hiện nguyên hình




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Lục Phỉ Thiên Hi 
“Ta nói, bao ăn bao ở, chính là ở nơi này a… “
­
Trong nháy mắt, hốc mắt Hồ Tiểu Bì liền đỏ, mũi cũng cay theo. Vì cái gì … Vì cái gì mà người nam nhân này luôn hiểu lầm hắn? 
Tiêu Chung không đoán được Hồ Tiểu Bì sẽ khóc, những giọt nước mắt như thủy tinh trong hốc mắt, bất cứ khi nào cũng có thể rơi xuống. 
Tiêu Chung từ trước đến nay đều độc miệng, nhưng chưa từng bức người khác phải khóc. 
Rốt cuộc là do y nói quá nhiều hay Hồ Tiểu Bì tâm hồn quá mong manh, không chịu nổi đả kích? 
Hẳn là y nói đến tiểu hồ ly này đau lòng, lần sau y sẽ không nói đến từ “tao vị” này là được chứ gì 
Tiêu Chung kết thúc sự lo lắng. 
“Cậu… Đi ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi, tôi làm cơm chiều”
Tiêu Chung thật sự không biết an ủi người khác như thế nào. Hồ Tiểu Bì vừa khóc, đầu quả tim của Tiêu Chung liền như bị kim đâm vào, rất khó chịu. 
Nhà bếp lại bắt đầu có tiếng va chạm của dụng cụ làn bếp, Hồ Tiểu Bì lau sạch nước mắt, đáng thương nhìn theo bóng dáng Tiêu Chung. 
Lúc này, máy giặt ngừng. Tiêu Chung rửa tay đi ra ban công. Hồ Tiểu Bì bỗng nhiên khẩn trương, lập tức đứng lên. 
Vừa rồi, Tiêu Chung kêu Hồ Tiểu Bì dùng máy giặt giặt quần áo, nhưng Hồ Tiểu Bì lại không biết dùng máy giặc. Bởi vì trước Hồ Tiểu Bì vẫn luôn giặt đồ bằng tay, với lại, sư phụ cũng không dạy Hồ Tiểu Bì hắn sử dụng máy giặt như thế nào. Kết quả…. 
Hồ Tiểu Bì liền nhìn mấy nút trên máy giặt, ấn đại một hồi, thấy nó bắt đầu chuyển động, Hồ Tiểu Bì liền đi, nhưng lại cảm thấy giống như quên thứ gì đó? 
Rốt cuộc đã quên thứ gì? 
Có bước nào không làm? 
Lúc này, Tiêu Chung lấy quần áo trong máy giặt ra, cầm lên, liền cứng lại, chậm rãi quay đầu nhìn về phía cửa. Hồ Tiểu Bì chậm rãi néo vào cửa, một đôi mắt to không biết làm sao mà nhìn vào Tiêu Chung. 
Tiêu Chung: “……”
Hồ Tiểu Bì: “Quần áo giặt tốt không? Tôi, tôi, tôi đem phơi giúp anh.”
Tiêu Chung thở dài: “Cậu không cho bột giặt?”
“!”Hồ Tiểu Bì mới vừa đi được một bước, liền sững sờ tại chỗ, hắn liền nhớ đến hắn quên mất một bước-chính là, hắn quên cho bột giặt vào máy a! 
Tiêu Chung nhéo miệng cười
“Cậu thật là không ngừng mang cho tôi ‘ kinh hỉ ‘ a.”
Tiêu Chung một lần nữa đem quần áo ném vào máy giặt, bỏ bột giặt vào, bắt đầu giặt quần áo. Tiêu Chung đi tới, nắm lấy khuôn mặt Hồ Tiểu Bì, ha, cảm giác không tồi, lại mềm mại, co dãn. 
“Hảo, không trách cậu, là do khẩn trương. Hiện tại lập tức đi lại sô pha ngồi, cơm sẽ xong ngay thôi”
Tiêu Chung không còn cách nào khác, nếu là người khác, thì đã sớm mắng một trận. 
Món ăn rất nhanh được làm xong, bày trên bàn cơm, Hồ Tiểu Bì tự giác lấy đũa, bưng thức ăn và xới cơm. 
Bữa tối hôm nay, gồm bốn món và một món súp, đúng tiêu chuẩn một bữa cơm tại nhà, nhưng mà, bữa cơm tại nhà cũng thể hiện tay nghề khéo léo. 
Hồ Tiểu Bì nhìn mấy thứ đồ ăn, có thịt viên chua ngọt, san đinh xào cay, nấm kim châm hấp với tỏi, rau diếp với nước sốt dầu hào, cuối cùng còn có súp cà chua với trứng*.
*Thịt viên chua ngọt:
San đinh xào cay
Video hướng dẫn Nấm kim châm hấp với tỏi
Video hướng dẫn món rau diếp với nước sốt dầu hào
Video hướng dẫn món Súp cà chua với trứng
Đầu tiên gắp thịt viên, Hồ Tiểu Bì cảm thấy rất dai, ăn chung với cơm trắng, um….. Mỹ vị. 
Tiêu Chung thấy Hồ Tiểu Bì ăn vui sướng, liền thở phào nhẹ nhõm, kỳ thật, Tiêu Chung tự nhận thấy rằng trù nghê của y kém hơn so với Hồ Tiểu Bì, bằng không cũng sẽ không ăn món ăn do Hồ Tiểu Bì làm. Ăn một lần chính là hai năm. 
Tiêu Chung nhịn không được hỏi
“Cậu không nhớ tôi à?”
“A?” 
Hồ Tiểu Bì bị Tiêu Chung bất chợt hỏi mà ngớ người, đầu óc mơ màng cùng hồ đồ. Như thế nào không nhớ, trước kia từng quen nhau sao. Nam nhân soái như vậy, như thế nào không ấn tượng? 
Tiêu Chung cũng không tức giận, kêu Hồ Tiểu Bì tiếp tục ăn, chính mình liền chống cằm, nhìn Hồ Tiểu Bì ăn, hắn cảm thấy nhìn Hồ Tiểu Bì ăn thực sự rất thú vị.
Tiêu Chung chậm rãi rơi vào hồi ức… 
Món ăn ở nhà ăn của văn phòng luật sư không hợp với khẩu vị của Tiêu Chung, nên y thường đi ra ngoài ăn. 
Đó là một ngày trời trong nắng ấm, như thường lệ Tiêu Chung đi đến một quán ăn trên đường, liền phát hiện hôm nay nhà hàng này kinh doanh đặc biệt tốt, cơ hồ không còn chỗ trống nào để ngồi. 
Tiêu Chung cảm thấy buồn bực, liền hỏi mới biết, gần đây vừa có một tiểu đầu bếp vừa tới, làm đồ ăn rất ngon, sau khi ăn xong vẫn còn muốn ăn tiếp. 
Tiêu Chung mới không tin, thấy không còn chỗ ngồi trống, như thế nào cũng muốn mua một phần mang về, nếm thử xem cái gọi là “Nhất tuyệt” rốt cuộc như thế nào. 
Món ăn Tiêu Chung hôm nay làm cho Hồ Tiểu Bì ăn, chính là món mà hôm đó y đã mua. 
Tiêu Chung chưa nhìn thấy bộ dạng của đầu bếp, đành đem hộp cơm đã mua quay về văn phòng ăn. Y không quên được khi cắn miếng đầu tiên. 
Quả nhiên nấu ăn thực không tồi, Tiêu Chung như vậy, ở trong lòng khen một câu. Tiêu Chung quyết định phải gặp được vị đầu bếp này. 
Vì thế, Tiêu Chung gọi điện thoại cho ông chủ, y bao một phòng ăn, mời các cấp dưới của mình cùng đi ăn. 
Lúc đến quán ăn, tất cả có 50 người, tất cả bọn họ đều là nhân viên “Văn phòng luật sư Tiêu Chung “. 
Tiêu Chung không biết, lúc này trong phòng bếp Hồ Tiểu Bì vô cùng bận rộn, chân không chạm đất*, lại nghe quản lí nói muốn Hồ Tiểu Bì hắn đích thân bưng món ăn ra ngoài, hắn thực sự có khổ mà không thể nói. 
(*Chân không chạm đất ý nghĩa mô tả đi rất nhanh, như thể không ai trong số các ngón chân chạm đất.) 
Đồ ăn mau chóng được mang lên, các đồng nghiệp bị mùi hương của món ăn hấp dẫn, bắt đầu động đũa, một bên ăn, một bên khen. Tiêu Chung không động đũa, liền chờ tới Hồ Tiểu Bì bưng thức ăn ra 
Vốn tưởng là một tiểu đầu bếp trên mặt đầy mụn trứng cá, kết quả, thế nhưng lại là một man hài có nước da trắng hồng, ngũ quan tinh xảo. 
Ánh mắt đầu tiên đã bị kinh diễm đến thế, còn như thế nào có thể quên nhớ?
Lúc đấy, Hồ Tiểu Bì thực sự rất vội, thời tiết thì nóng bức, trên trán đều là mồ hôi, với lại Hồ Tiểu Bì hắn còn chưa xào xong món ăn, sau khi bưng món ăn lên thì trực tiếp xuống bếp xài tiếp, cho nên, tầm mắt không hề rơi xuống bất kỳ người nào trong phòng.
Hồ Tiểu Bì khi đó mới vừa xuống núi không lâu, không có giao lưu gì nhiều với nhân loại, sợ giao lưu nhiều quá sẽ bị phát hiện. Khi đó, công việc cũng không dễ dàng gì mà tìm được, mọi người ai cũng có bằng cấp chính quy. 
Nhưng Hồ Tiểu Bì là hồ ly, chưa từng học đại học, nhưng sư phụ Hồ Tiểu Bì lại từng học đại học, với lại còn nghe đâu, ở địa học từng thích một nữ sinh, nhưng cuối cùng lại xảy ra chút chuyện không thể nói mà chia tay. Cuối cùng liền trở lại núi, nhặt được Hồ Tiểu Bì. 
Ông chủ lúc đầu thấy Hồ Tiểu Bì là người ngốc lại đáng thương, mới động lòng trắc ẩn mà cho Hồ Tiểu Bì vào quán ăn làm phụ bếp, nhưng ai ngờ, trù nghệ của Hồ Tiểu Bì thật sự rất tốt, không thèm hắn có bằng cấp hay không, liền cho hắn là bếp chính. 
Cấp dưới của Tiêu Chung cũng bị kinh diễm bởi nhan sắc của Hồ Tiểu Bì, không thể tưởng tượng được, ở nơi như này lại có một người ngũ quan tinh xảo như thế. 
Có cấp dưới hỏi Tiêu Chung: “Chủ nhiệm, ngài tìm ở đâu ra được tiểu thần tiên đầu bếp này?”
Tiêu Chung luôn luôn miệng độc: “Cái gì thần tiên, là tiểu nương pháo.”
Ngoài miệng nói tiểu nương pháo, nhưng trong lòng lại nhớ mãi không quên. Ban đêm, trong mộng vẫn thường mơ đến Hồ Tiểu Bì. Tháng thứ sáu, khi Tiêu Chung đến quán ăn, thế nhưng lại không thấy Hồ Tiểu Bì. Nghe ông chủ nói, Hồ Tiểu Bì bị một quán ăn lớn mang đi, hứa hẹn bao ăn bao ở, lương tháng xxx. 
Điều kiện tốt như thế, Hồ Tiểu Bì tất nhiên sẽ đi, nhưng Hồ Tiểu Bì cũng không quên ân tình của chủ quán, mấy tháng tiền lương hắn đều trả về cho ông chủ. 
Tiêu Chung lúc đấy liền thấy tức giận, này tiểu không lương tâm, Tiêu Chung cùng Hồ Tiểu Bì chưa nói chuyện một câu, thế nhưng liền rời đi, liền mang theo tâm hồn nhỏ bé của y đi theo.
Khó mà chịu được, Tiêu Chung lái xe đi đến quán ăn lớn, quán ăn lớn này cách văn phòng luật sư tới mười mấy km, rất xa, nhưng cũng không ngăn được sự nhiệt tình của Tiêu Chung. 
Tiêu Chung cảm thấy, món ăn của Hồ Tiểu Bì có mê hoặc rất lớn, luôn bắt lấy tất cả tâm hồn bé nhỏ không buông, giống như Liêu Trai hồ ly, mị hoặc nhân tâm. Khiến cho Tiêu Chung như vậy mà mê muội si mê. 
Tiêu Chung ăn cơm ở quán ăn lớn hết một năm, mỗi lần ăn Tiêu Chung đều muốn gặp Hồ Tiểu Bì nhìn một cái, nhưng công tác rất bận, không có cơ hội. Không lâu sau đó, Hồ Tiểu Bì lại bị đào đi, lần thứ ba này, là một nhà hàng năm sao cao cấp, cách văn phòng luật sư càng xa hơn. 
Tiêu Chung không thể mỗi ngày đều tới, nên chỉ có thể một lần gọi ba bốn món, mỗi lần đều chỉ định do Hồ Tiểu Bì làm. 
Phải biết rằng, nhớ mãi không quên nhất định sẽ ra tay. 
Tiêu Chung nhịn không được, lại không thể ngăn chấp niệm trong lòng, muốn nhìn thấy Hồ Tiểu Bì, muốn đem Hồ Tiểu Bì lưu tại bên người. 
Vì thế, Tiêu Chung liền cố ý làm khó Hồ Tiểu Bì, nói món ăn có vấn đề, dựa vào kịch bản của bản thân biên soạn, Tiêu Chung muốn từng bước từng bước làm Hồ Tiểu Bì mắc câu. Nhưng mà, Tiêu Chung nói mấy câu, mới được một phần ba kịch bản Hồ Tiểu Bì liền bị dụ. 
Sớm biết rằng Hồ Tiểu Bì sẽ dễ bị lừa như vậy, hà tất đợi hai năm?
Tiêu Chung chính mình nửa đêm tỉnh mộng tâm tâm niệm niệm không chiếm được mà rầu rĩ. 
“Đông –” Hồ Tiểu Bì đem bát cơm nhanh chóng ăn hết, sờ sờ bụng, no căng.
Tiêu Chung hoàn hồn, thấy vẻ mặt thích ý cùng thoải mái của Hồ Tiểu Bì, cười hỏi:”Tôi và cậu ai làm món ăn tốt hơn? “
“… Ách!? “
Nói thế nào, Hồ Tiểu Bì cảm thấy món ăn mình làm rất ngon, nhưng món ăn của Tiêu Chung cũng không kém, đều ngon như nhau, khó mà lựa chọn nga. 
Hồ Tiểu Bì bỗng nhớ tới, lúc đầu Tiêu Chung nói món ăn của Hồ Tiểu Bì hắn có vấn đề, nếu đắc tội Tiêu Chung, kia không phải chính mình không giữ được công việc hay sao? 
Quản lý khách sạn nói, bao ăn bao ở, còn bao tìm đối tượng. Bao tìm đối tượng! Bao tìm đối tượng đó! 
Tuy là, đến bây giờ vẫn chưa cho Hồ Tiểu Bì hắn đi tìm, nhưng khẳng định là sẽ cho đi tìm a, mặt khác, điều kiện của khách sạn tốt như vậy. 
Cho nên ngàn vạn lần tuyệt đối không thể mất công việc này được. 
Hồ Tiểu Bì nhìn gương mặt anh tuấn của Tiêu Chung nói:”Món ăn của anh ngon hơn”
Đôi mắt Tiêu Chung nhíu lại, ai nha, tên tiểu ngốc tử này trong lòng nghĩ cái gì, lấy lòng hắn sao? Chẳng lẽ cũng thích hắn? 
Hai người cùng nhau rửa chén đĩa, sau đó cùng ra sô pha ngồi nghỉ ngơi. 
Hồ Tiểu Bì thấy Tiêu Chung không giống như cố ý làm khó hắn. Tuy rằng Hồ Tiểu Bì hắn không đem quần áo Tiêu Chung giặt sạch, nhưng cũng không mắng, ngược lại còn làm cho Hồ Tiểu Bì hắn một bàn đồ ăn ngon. 
Vậy hiện tại vấn đề kia giải quyết xong rồi? 
Hồ Tiểu Bì dư quang liếc nhìn Tiêu Chung đang lười biếng nằm trên sô pha, liền vươn ngón trỏ trái chọc chọc chân Tiêu Chung, cẩn thận nói:”Tôi, tôi đã ăn nam nhân vị mà anh nói, um, nó thật sự rất ngon, anh… Đừng tiếp tục nói đồ ăn của tôi có vấn đề có được không? Hiện tại công việc khó tìm. Cùng lắm thì về sau anh tới ăn cơm, đều là tôi trả tiền đi”
Tiêu Chung nhướng mày, thì ra tên tiểu tử ngốc này là lo y sẽ nói cho quản lý chuyện món ăn. 
Tiêu Chung bỗng nhiên nãy sinh một tâm kế, ngồi ngay ngắn, tay phải kéo cà vạt, đem cà vạt kéo ra từng chút một. Động tác này đối với Hồ Tiểu Bì hết sức là dụ hoặc, làm Hồ Tiểu Bì không dám nhìn thẳng vào Tiêu Chung. 
Chỉ nghe Tiêu Chung nói:”Như vậy, ban ngày cậu làm việc ở khách sạn, ban đêm trở về chỗ tôi là việc, chính là chuẩn bị cơm tối, tôi trả tiền gấp đôi cho cậu. Thế nào? “
Buổi tối? 
“Không được không được, buổi tối không được. Lúc trước quản lý khách sạn kêu tôi làm buổi tối tôi đều không chấp nhận. Làm cơm chiều thì có thể, kia, tôi làm trước 6 giờ liền rời đi”. Hồ Tiểu Bì nhanh chóng nói. 
“Vì cái gì buổi tối không được? Buổi tối cậu làm gì?” Tiêu Chung nhìn chằm chằm Hồ Tiểu Bì. 
“Tôi… Tôi… ” Hồ Tiểu Bì cực kì khẩn trương, chẳng lẽ nói rằng, buổi tối mình ngửi thấy mùi nam nhân hoặc nhìn thấy nam nhân sẽ lộ nguyên hình? Kia nhất định sẽ hù chết Tiêu Chung. 
Tiêu Chung tiếp tục thương lượng: “Bao ăn, bao ở, so với khách sạn an bài tốt hơn, tiền lương so với khách sạn sẽ cao hơn, thế nào? “
Kỳ thực đãi ngộ này rất tốt, vốn dĩ khách sạn trả lương đã rất cao, Tiêu Chung còn trả gấp đôi, vậy càng cao. Điều kiện tốt như vậy, không chấp nhận chính là kẻ ngốc, nhưng Hồ Tiểu Bì hắn không thể a, làm sao bây giờ…. Làm sao đây…? 
Hồ Tiểu Bì tiến thoái lưỡng nan.
Cuối cùng, Hồ Tiểu Bì hạ quyết tâm. 
“Kia, hay là vậy đi. Tôi làm xong món ăn, sau đó chờ tôi đi rồi anh trở về có được không? “
Cái điều kiện kỳ quái gì thế này? 
Tiêu Chung cảm thấy buồn cười. 
“Tôi nói bao ăn, bao ở, chính là ở nơi này a, cậu muốn đi đâu? “
“Nga nga, là như thế sao” Hồ Tiểu Bì cảm thấy đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần làm tốt cơm chiều, sau đó ở trong căn phòng kia, như vậy Tiêu Chung sẽ không nhìn thấy. Hồ Tiểu Bì nghĩ thế liền đáp ứng. 
Hồ Tiểu Bì trong lòng vui mừng, cầm tiền lương cao, sau đó mỗi ngày còn có thể nhìn thấy Tiêu Chung, chờ khách sạn với thiệu cho Hồ Tiểu Bì hắn bạn trai, cuộc sống như thế thật hoàn mỹ… 
“A!?” Lỗ tai hồ ly của Hồ Tiểu Bì bỗng nhiên bị người nắm! 
Hồ Tiểu Bì hoàn toàn không dự đoán được lỗ tai mình sẽ hiện ra, chẳng lẽ là do đắc ý vênh váo? 
Xong rồi xong rồi xong rồi, bị người phát hiện, bị người phát hiện rồi!  Hu hu. Tiêu Chung nghiêng đầu nhìn Hồ Tiểu Bì bị dọa sợ tới mức nhắm chặt mắt, vốn dĩ Tiêu Chung không muốn phá bí mật của Hồ Tiểu Bì, nhưng lỗ tai hồ ly lại rất dễ chú ý, cũng không biết chủ nhân suy nghĩ gì, lỗ tai hưng phấn đến phát run, nhịn không được liền nhéo nhéo mấy cái. 
“Hồ Tiểu Bì, đây là tai hồ ly đi? ” Tiêu Chung nhéo nhéo lỗ tai mềm oặt, mặt trên lông xù xù mềm mượt, xúc cảm rất tốt. 
“… “Hồ Tiểu Bì không dám mở miệng nói. 
“Bụm!!! *” 
(*Editor cũng không biết tiếng đuôi hiện ra có phải vậy không nữa:))) 
Một cái đuôi trắng lộ ra khỏi quần, cọ cọ ở trên sô pha. 
Khóe môi Tiêu Chung khẽ nhếch, tựa hồ thật sự kinh ngạc: “Cậu… Thật sự là hồ ly, cái đuôi cũng lộ ra rồi”
“A?!” 
Hồ Tiểu Bì lập tức sờ sờ phía sau, quả nhiên phát hiện ra đuôi của mình thế mà lại hiện ra. 
Tiêu Chung nhìn thấy cái đuôi màu trắng trước mắt, bàn tay liền thấy ngứa ngáy trực tiếp đi đến sờ, không sờ không sao, khi Tiêu Chung sờ vào đuôi liền phát hiện Hồ Tiểu Bì toàn thân phát run, giống như bị giật điện, trong miệng còn phát ra một tiếng nức nở. Cũng không biết thoải mái hay không. 
“Oa…… Ô ô ô……” Hồ Tiểu Bì lập tức khóc. 
Tiêu Chung trở tay không kịp, hắn chưa bị dọa khóc, mà Hồ Tiểu Bì vì cái gì lại khóc? 
Tiêu Chung buông đuôi cùng lỗ của Hồ Tiểu Bì ra:”Đừng khóc, tôi không có bị dọa sợ mà”
“Nhưng… Nhưng, tôi bị dọa … Ô ô ô… ” Hồ Tiểu Bì tiếp tục khóc, nước mắt cứ ào ào chảy ra, hai lỗ tai hồ ly cụp xuống cùng cái đuôi đều run rẩy, cuộn tròn lại trên sô pha. 
Bộ dáng Hồ Tiểu Bì bây giờ cực kì ủy khuất, Tiêu Chung cảm thấy mình rất vô tội, giống như bị Tiêu Chung đem Hồ Tiểu Bì khi dễ vậy, nhưng y không có làm gì mà. 
“Hồ Tiểu Bì, cậu mà tiếp tục khóc, tôi sẽ đem ảnh cậu trong bộ dáng hồ ly tinh này đăng lên mạng” Tiêu Chung uy hiếp Hồ Tiểu Bì. 
Hồ Ly Tinh? 
Hồ Tiểu Bì xem rất nhiều tin tức trên di động, TV với tiêu đề “Người vợ ở trên đường đánh hồ ly tinh”, “Chồng ở bên ngoài có hồ ly tinh bị vợ phát hiện”, “Hồ ly tinh và tiểu tam bị kiện tụng thê thảm”…. 
Mỗi lần nhìn thấy mấy tin tức đó, Hồ Tiểu Bì đều sợ đến mức không dám nhìn, hắn không muốn bị người khác hành hung bên đường….. 
_________
Tác giả có lời muốn nói: 
Hồ Tiểu Bì: Ta không phải hồ ly tinh, ô ô ô……
Tiêu Chung: Hồ ly tinh này không phải hồ ly tinh kia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.