Thần Ấn Vương Tọa

Chương 95: Cấm chú, Nguyệt Ma Thần giáng lâm




Sử dụng kỹ năng hy sinh, hơn nữa dung hợp với Hạo Nguyệt, lúc này linh lực của Long Hạo Thần dưới mấy lần công kích gần như tiêu hao không còn. Nhưng nhìn Thải Nhi hành động, hắn rốt cuộc vẫn dốc hết sức lực cuối cùng hỗ trợ, cũng là lần hỗ trợ quan trọng vô cùng.

Thánh Dẫn Linh Lô có hiệu quả hấp dẫn là lôi kéo, cứng rắn kéo Hoàng Kim Cầm Ma sắp nhào tới chệch một chút. Móng vuốt của nó xẹt qua đầu Nguyệt Dạ, tia chớp vàng thậm chí khiến mái tóc dài của Nguyệt Dạ hơi quăn.

Vô số ánh sáng xám hội tụ quanh dao găm ám kim, mang theo sát khí vô biên, mạnh đâm vào giữa lưng Hoàng Kim Cầm Ma. Lấy lực phòng ngự mạnh mẽ của Hoàng Kim Cầm Ma, vậy mà lưỡi dao kia đâm lút cán. Hoàng Kim Cầm Ma chỉ cảm thấy sau lưng chợt lạnh, ngay sau đó toàn thân rùng minh một cái.

Đem sát khí ngưng tụ vào vũ khí hình thành thực chất công kích, cho dù là thích khách cấp chín đều không thể làm được. Thải Nhi dựa vào là năng lực phụ trợ của Luân Hồi Linh Lô. Luân Hồi Linh Lô có tiếng là trong các linh lô nhân loại phát hiện thì khá là mạnh, tác dụng đương nhiên cường đại vô cùng, không đơn giản như phát động Luân Hồi kiếm. Thải Nhi hoàn toàn luyện thành Luân Hồi Linh Lô, phương diện công kích như cũ mạnh đến mức không ai trong đội so sánh được.

Một đoàn ánh sáng đỏ như máu cũng từ bên sườn ập đến, mạnh đụng vào cánh Hoàng Kim Cầm Ma, cứng rắn đụng bay cường giả đỉnh cấp bảy.

Dao găm của Thải Nhi tùy theo rút ra, nàng nghiêng người rơi xuống mui xe.

Tử nguyệt chiếu rọi, vô hình tăng thêm vài phần mạnh mẽ và quỷ bí cho Thải Nhi. Ánh mắt nàng lại chỉ nhìn một người dưới xe.

Long Hạo Thần đáy mắt hiện ra vui mừng. Khi Lam Vũ, Quang Phù Dung phát động xong một kích cuối cùng đã bị hắn thu vào thân thể. Cánh tay trái miễn cưỡng nhấc lên, hướng Thải Nhi giơ ngón cái. Khi làm ra động tác này, thân thể Long Hạo Thần chậm rãi ngã xuống.

Ánh sáng tím chợt lóe, Hạo Nguyệt tách ra đỡ lấy Long Hạo Thần. Quang nguyên tố tinh linh Nhã Đình thì trực tiếp nhập vào ngực Long Hạo Thần.

Đáng giá vui mừng là lần này Hạo Nguyệt không hôn mê.

Ánh sáng trắng nhu hòa trước tiên nở rộ, hóa thành cột sáng thánh khiết điên cuồng dâng bao lấy thân thể Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt.

Ra tay chữa trị không phải Hàn Vũ, mà là Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ Lục Hi.

Từ lúc bắt đầu chiến đấu đến hiện giờ, Lục Hi không chân chính gia nhập chiến đấu, nhưng gã luôn quan sát rõ ràng thế cục.

Đối với một loạt hành động của Long Hạo Thần và Thải Nhi, gã có chút kinh sợ. Kỹ năng trị liệu là năng lực duy nhất hiện tại gã có thể làm.

Trên đỉnh cột sáng trắng, dần nổi lên tiếng chuông êm tai. Một thiên sứ hai cánh trắng tinh khiết từ ánh sáng hiện ra. Hai cánh giang ra từ từ rơi trên người Long Hạo Thần, từng tầng ánh sáng khuếch tán dung nhập vào người Long Hạo Thần.

Hàn Vũ cũng phóng ra trị liệu, nhưng y dùng là năng lực trị liệu quần thể. Ánh sáng vàng nhạt quá thành quang vũ rơi trên người các thành viên Săn Ma Đoàn. Hàn Vũ khống chế vô cùng chính xác, mọi người được trị liệu đều cảm giác trên người ấm áp, thoải mái nói không nên lời.

Kỹ năng Hàn Vũ sử dụng là vừa mới học không lâu, Nước Mắt Thiên Sứ. Mà Lục Hi làm là kỹ năng trị liệu cường đại của mục sư cấp năm, Tâm Thiên Sứ.

Vết thương ở bả vai Long Hạo Thần lấy tốc độ kinh người hồi phục. Thân thể tiêu hao cũng mau chóng bổ sung.

Dưới tác dụng của hai kỹ năng này, Long Hạo Thần sử dụng kỹ năng hy sinh bỗng chốc cảm giác thoải mái rất nhiều, không có hôn mê, mau chóng lấy ra một viên đan dược có thể hồi phục năm trăm linh lực, nuốt xuống.

Tuy hắn biết trong thời gian ngắn không thể hồi phục, nhưng ít ra phải giữ thanh tỉnh để tiếp tục chỉ huy toàn đội. Hoàng Kim Cầm Ma trúng Thải Nhi một kích tuyệt không trí mạng, nhưng khi nó bị Lãnh Tiêu đụng bay, đã không còn cơ hội ngăn cản Nguyệt Dạ. Cấm chú khủng bố khiến người chờ đợi lâu rốt cuộc giáng xuống.

*Xoạt!* một tiếng, quyển trục bay lên không. Tử sắc nguyệt liên tiếp Nguyệt Dạ và không trung đột nhiên biến ảm đạm. Ngay sau đó, từng điểm ánh sáng tràn ra.

Vầng trăng trên trời lấy tốc độ gấp mấy lần biến to ra. Khí thế kỳ lạ cổ xưa bỗng bộc phát. Vầng trăng tím khổng lồ kia biến thành mặt cắt một cây trụ to, ánh sáng tím rơi xuống, cây trụ giáng xuống.

Dưới cột trụ có vô số mặt trăng. Mỗi một mặt trăng hoa văn khác biệt. Có trăng tròn, trăng khuyết, bán nguyệt. Nhưng mặc kệ là vầng trăng nào đều mông lung tỏa sáng. Khi cây trụ này rơi xuống, không gian dường như bị đóng băng. Phía dưới xe ngựa và lấy xe ngựa trung tâm trong phạm vi trăm mét đều bị cột sáng to lớn bao phủ.

Từng đoàn mặt trăng, đầu tiên là khuếch tán trong phạm vi trăm mét. Mặc kệ là Cầm Ma, Cuồng Ma hay Hoàng Kim Cầm Ma lúc trước còn cực mạnh, dưới vô số mặt trăng khác nhau chợt đông lại, đông thành những bức tượng đứng yên, ngay cả một động tác đều không biến hóa.

Chỉ có đám Long Hạo Thần hai Săn Ma Đoàn và còn lại mười ma pháp sư thương đội là trốn thoát. Đương nhiên, còn có Lãnh Tiêu.

Thân thể Nguyệt Dạ biến mất. Khi quyển trục mở ra hóa thành ánh sáng tím thì cô đã biến mất.

Lúc trước đại quân ma tộc còn người trước ngã thì người sau xung phong, trong khoảnh khắc như bị chú định thân. Dù là tính cách nỏng nảy điên cuồng Cuồng Ma, trong nháy mắt đều tràn ngập sợ hãi. Trong hư không, một thân hình cao trăm mét dần hiện ra. Lúc này, không chỉ đại quân ma tộc thấy sợ, ngay cả đám Long Hạo Thần cũng giống vậy.

Đây là cái gì? Cột sáng khổng lồ này là cái gì? Dù thân thể không bị thương nhưng họ đều nhận ra.

Đây, đây chính là Trụ Ma Thần! Dù chỉ là ảnh phản chiếu của Trụ Ma Thần, nhưng hơi thở của Trụ Ma Thần là chân thật.

Hơn nữa khí thế Trụ Ma Thần tản ra, khiến Long Hạo Thần từng gặp qua Trụ Ma Thần thừa nhận nó chỉ đứng sau Nghịch Thiên Ma Long Trụ sau lưng Ma Thần Hoàng Phong Tú, so với Trụ Ma Thần của tam đại ma thần mạnh hơn nhiều.

Đây chính là cấm chú? Một ma pháp dẫn động Trụ Ma Thần? Chẳng lẽ Nguyệt Dạ thật sự đưa tới ma thần?

Long Hạo Thần lập tức có đáp án về vấn đề này. Nguyệt Dạ cấm chú không phải ma thần thật sự, chỉ là ảnh phản chiếu ma thần mà thôi. Bởi vì thân hình khổng lồ dần rõ ràng chính là bản thân Nguyệt Dạ.

Lúc này Nguyệt Dạ bay trên không trung, thân thể to lớn như cũ cân đối. Tóc bạc, mắt tím, còn có váy dài sóng gợn vô số mặt trăng khuếch tán.

Hai tay cô chậm rãi nâng lên, thanh âm thản nhiên nhưng tràn ngập ma lực quanh quẩn trong không gian.

"Tất cả hạ đẳng khinh nhờn nguyệt, đều bị nguyệt trừng phạt."

Từng đoàn mặt trăng phóng ra ngoài, có trên cao, có sát đất. Trong vị trí mắt có thể nhìn thấy, chớp mắt đã biến thành biển tím.

Tựa như bị tịnh hóa, mặt trăng tím đi tới đâu, mặc kệ là ma tộc hay thi thể chúng đều lấy tốc độ kinh người tan rã. Khiến người chấn động là, mấy vạn đại quân ma tốc chẳng có chút ý định chạy trốn, toàn thân run lẩy bẩy chờ đợi khủng bố mặt trăng tẩy lễ.

Lục Hi thanh âm có chút run, ánh mắt có vài phần sợ hãi.

"Đây, đây là Trụ Ma Thần Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư?"

Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư, bảy mươi hai Trụ Ma Thần đứng hàng thứ hai, chỉ sau Ma Thần Hoàng, là thuộc hạ thân tín của Ma Thần Hoàng. Địa vị trong ma tộc giống như tể tướng, cũng là sự tồn tại cường đại chỉ thua Ma Thần Hoàng. Có thể nói là cường giả ma pháp hắc ám đương thời. Y lại lấy hình người xuất hiện, đặc điểm lớn nhất là tóc bạc, mắt tím.

Đám Long Hạo Thần đều cảm giác có chút hốt hoảng. Trong ánh trăng huyễn lệ lóa mắt, họ nhìn thấy phương xa giây trước đại quân ma tộc còn hung dữ vô cùng, đang lấy tốc độ kinh người biến mất.

"Giết đám tượng đá đó." Thanh âm băng lãnh vang bên tai Long Hạo Thần, chính là giọng của Nguyệt Dạ.

Tựa như Long Hạo Thần đã thấy, uy lực của cấm chú chủ yếu ở phạm vi bên ngoài, còn trong phạm vi thì cấm chú chỉ có hiệu quả bất động.

Một bóng đen âm u chợt lóe, Thải Nhi là người thứ nhất từ trong rung động tỉnh lại, cũng là người thứ nhất ra tay. Nàng trực tiếp tìm Hoàng Kim Cầm Ma có uy hiếp lớn nhất.

Dưới sự trói buộc của ánh trăng tím, Hoàng Kim Cầm Ma cường đại như vậy cũng chỉ là cá nằm trên thớt, mặc kệ người băm.

Người khác phản ứng không chậm. Chiến đấu lại bộc phát. Chẳng qua lần này là đơn phương giết hại.

"Cố gắng tiết kiêm linh lực trong lúc giết địch, đều là công huân!" Long Hạo Thần khẽ quát một tiếng để đồng bạn nghe thấy. Hiện tại hắn không cách nào tham gia trận giết chóc, khoanh chân ngồi trên lưng Hạo Nguyệt tiến vào trạng thái minh tưởng.

Không thể không nói, năng lực trị liệu của Lục Hi khá mạnh. Nhưng dù là vậy, không cách nào bù đắp tiêu hao khi Long Hạo Thần dùng kỹ năng hy sinh. Dựa theo Long Hạo Thần tự nhận định là, lần này liên hợp Hạo Nguyệt bộc phát sức mạnh, lại bị thương. Cho dù có Lục Hi mục sư cao cấp dốc sức trị liệu, muốn hồi phục đến trạng thái cao nhất cũng cần ba ngày.

May mắn đa số đồng bạn còn giữ sức lực. Chỉ là, con đường sau này sợ càng khó đi.

Phạm vi một trăm mét không nhỏ, nhưng dù sao ma tộc trong này đều bị định dạng bất động. Hai Săn Ma Đoàn cùng với ma pháp sư sống sót chung sức ra tay, một lát sau đã giết chết toàn bộ ma tộc.

Ma tộc bị giết, ánh sáng tím trên người sẽ biến mất. Thải Nhi không khách sáo kéo thi thể Hoàng Kim Cầm Ma trở về ném cho Lâm Hâm. Mà sáu người Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ đối với hình ảnh này không có ý kiến gì, sắc mặt ai cũng bình thản vô cùng.

Nguyệt Ma Thần giáng lâm, cấm chú khủng bố có khí thế vô cùng mạnh mẽ, nhưng quỷ dị không phát ra một chút thanh âm.

Ánh trăng tím khổng lồ tụ lại, tán đi, chốc lát sau, tất cả ánh sáng đều rút lui, còn sót lại từng mảnh ánh sáng.

Ánh trăng bán kính gần một ngàn mét, trong phạm vi này không có một người sống. Mặc kệ là trên trời hay dưới đất đều như vậy.

Năm vạn đại quân ma tộc, sau khi bị cấm chú oanh kích, còn sống sót chỉ hơn một vạn. Nhìn trước mắt ánh sáng tím, chúng không có chút dũng khí tấn công.

"Tiêu Tiêu, ngươi đánh xe, tất cả ma pháp sư đều lên xe, cận chiến đi theo xe ngựa, lao ra." Thân hình Nguyệt Dạ lại xuất hiện trên mui xe, sắc mặt trắng bệch không chút máu, thân thể kịch liệt run rẩy. Khuôn mặt trắng chảy đầy máu, mặc kệ khuôn mặt vốn có của cô đẹp tới đâu, giờ nhìn tựa như nữ quỷ.

Nhưng dù là trong lúc này, thân thể thống khổ như sắp nứt ra, cô vẫn có thể lãnh tĩnh an bài.

Giống như Long Hạo Thần đã đoán, cấm chú mới chấm dứt là thời cơ phá vòng vây tốt nhất. Đại quân ma tộc đang trong khủng hoảng, số lớn hàng hóa cũng bỏ lại đây, cơ hội chạy trốn tốt nhất.

Long Hạo Thần ánh mắt ra hiệu cho đồng bạn, bọn họ không chút do dự chui vào xe. Chiếc xe này bên trong cực kỳ rộng rãi, chứa hai mươi người đều không thành vấn đề. Kéo xe không phải ngựa bình thường mà là ma thú cấp hai, Thiết Tông Mã. Loại ma thú này không có năng lực công kích, nhưng sức chịu đựng dẻo dai, đặc biệt thích ứng các loại địa hình. Nếu trong sa mạc thì so với lạc đà càng tốt dùng, thân hình hùng tráng thậm chí cao hơn ngựa bình thường một mét.

Chiếc xe ngựa của Nguyệt Dạ là do hơn mười Thiết Tông Mã kéo. Phía trước chiến đấu tuy rằng thê thảm, nhưng Thiết Tông Mã được nhóm ma pháp sư bảo vệ tốt, đây cũng là mệnh lệnh Nguyệt Dạ đã ra. Thiết Tông Mã chính là hy vọng phá vòng vây sau này!

Không có người cùng hai Săn Ma Đoàn tranh. Lục Hi, Dịch Quân, Bạch Hiểu Mạc, Lâm Hâm thêm vào Trần Anh Nhi, năm người dẫn đầu lên xe. Nếu phải nói thì nếu không có biểu hiện mạnh mẽ của hai Săn Ma Đoàn, ma pháp sư thuộc thương đội căn bản không thể chống đến hiện tại. Đặc biệt là Long Hạo Thần phong thái quên mình vì người và thực lực cường đại, khiến nhóm ma pháp sư từ đáy lòng khâm phục.

Chức nghiệp cận chiến không lên xe mà là vòng quanh xe ngựa. Long Hạo Thần hướng Lý Hinh ở không xa nói.

"Tỷ, chúng ta đến phía trước, lao ra. Những cận chiến khác thì đều lên mui xe, bảo vệ tốt xe ngựa."

Hiện tại cận chiến còn sót lại đều thuộc về hai Săn Ma Đoàn, đối với mệnh lệnh của Long Hạo Thần đương nhiên không kháng nghị.

Hạo Nguyệt ba đầu sáu con mắt bên trong hiện ra chút ít ảm đạm. Trước khi bị truyền tống tới đây, Long Hạo Thần đã thông qua liên hệ tâm linh khiến Hạo Nguyệt chuẩn bị hỗn loạn nguyên tố bác ly. Nếu không nó sao có thể mới bị truyền tống đã bộc phát kỹ năng cường đại?

Sử dụng kỹ năng vượt cấp thêm vào dung hợp với Long Hạo Thần, tuy được trị liệu hoàn hảo nhưng nó tiêu hao không nhỏ. May mắn Hạo Nguyệt đã tiến hóa, tổng thể thực lực tăng cao rất nhiều, nên hiện tại còn giữ được sức chiến đấu. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lãnh Tiêu đỡ Nguyệt Dạ nhảy lên càng xe, cô không giỏi đánh xe lắm, nhưng ngựa chịu không nổi hơi thở hoang dã từ người cô! Vung roi một cái, Thiết Tông Mã liền rất nghe lới chạy như điên. Trong đêm tối tràn ngập huyết tinh, không thèm lo lắng phân biệt phương hướng, trước chạy khỏi đây mới là quan trọng.

Nguyệt Dạ tựa vào người Lãnh Tiêu, ánh mắt cô luôn nhìn Long Hạo Thần cưỡi trên lưng Hạo Nguyệt dẫn đầu phía trước.

Thải Nhi không lên, nàng đứng bên cạnh Nguyệt Dạ. Nếu Long Hạo Thần gặp phải kẻ địch cản trở, nàng nhất định trước tiên ra tay.

Lục Hi từ cửa sổ vươn ra, không nói một lời, nhưng pháp trượng trong tay không ngừng lấp lánh ánh sáng trắng, bảo phủ Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt.

Đây là lần đầu tiên Long Hạo Thần hưởng thụ một mục sư cấp năm toàn lực trị liệu. Hắn không biết Lục Hi thi triển kỹ năng gì, nhưng có Lục Hi trị liệu, tiêu hao rất lớn đang lấy tốc độ kinh người hồi phục. Dù là kỹ năng hy sinh tiêu hao tiềm năng cũng đang hồi phục lại.

Cho dù Hàn Vũ học tập nhiều kỹ năng trị liệu, y rốt cuộc vẫn là một Thủ Hộ kỵ sĩ chứ không phải mục sư chân chính. Một cường đại mục sư tác dụng trong đoàn đội là không thể thay thế.

Lãnh Tiêu nhìn từng đạo ma pháp trị liệu xẹt qua người mình, mày nhíu lại, chán ghét hỏi nhỏ Nguyệt Dạ.

"Bọn họ là hộ vệ tỷ mời?"

Nguyệt Dạ lắc đầu, đáy mắt hiện tia kỳ dị.

Không thể không nói, quân đội ma tộc tàn dư đã bị cấm chú uy nhiếp dọa ngơ ngẩn. Nhưng dù sao đại quân ma tộc còn hơn một vạn, hơn nữa đang bao vây vòng tròn. Đám Long Hạo Thần nhân số và trạng thái hiện tại, muốn lao ra không phải dễ. Đánh nhau là không thể tránh khỏi.

"Anh Nhi!" Mắt thấy đằng trước đại quân ma tộc hoảng loạn chỉ cách trăm mét, Long Hạo Thần cưỡi trên lưng Hạo Nguyệt đột nhiên hét lớn một tiếng.

"Nghe rõ." Trần Anh Nhi nũng nịu đáp.

Nghe thanh âm của cô, Nguyệt Dạ, Lãnh Tiêu và ma pháp sư thương đội không có cảm giác đặc thù gì. Nhưng hai Săn Ma Đoàn đều kinh ngạc nhìn nữ triệu hoán sư đã tới gần cửa sổ xe. Từ lúc chiến đấu đến giờ, Trần Anh Nhi đều ngoan ngoãn ở bên cạnh Lâm Hâm. Tình hình chiến đấu kịch liệt như vậy, cô không hề ra tay lần nào.

Bên Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ nhiều ít có chút hiểu cô, biết cô gái này triệu hoán không đáng tin, không mấy quan tâm. Nhưng Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu thì hiểu rõ ràng, Trần Anh Nhi có bổn mệnh triệu hoán thú Kính Tượng Bảo Thần Trư, không yếu ớt như vậy. Hơn nữa họ còn nhớ trước khi khai chiến, Long Hạo Thần từng nhỏ giọng dặn Trần Anh Nhi vài câu. Vốn tưởng là khiến cô ít ra tay giảm bớt tiêu hao ma tinh, nhưng hiện tại xem ra, dường như không đơn giản như vậy! Nếu không lúc mấu chốt phá vòng vây này, sau Long Hạo Thần đặc biệt kêu cô?

Trần Anh Nhi nhét ma tinh của ma thú cấp năm vào miệng Kính Tượng Bảo Thần Trư. Trên người cô và Kính Tượng Bảo Thần Trư cùng xuất hiện tầng sáng bạc kỳ dị.

Màu bạc này khác với ánh sáng khi Không gian hệ ma pháp sư phóng ra. Ma pháp sư Không gian hệ khi phóng ra là tinh thuần màu bạc. Quanh thân Trần Anh Nhi và Kính Tượng Bảo Thần Trư thì là từng đốm sáng bạc, nhìn qua có vài phần huyền ảo. Kính Tượng Bảo Thần Trư Mạch Đâu vốn rúc vào ngực Trần Anh Nhi, sau khi nuốt ma tinh thì đột nhiên phấn chấn. Có đốm sáng bạc làm nổi bật, thân thể nó bay bềnh bồng trong thùng xe.

Trần Anh Nhi trong miệng không biết thì thầm cái gì, ánh sáng bạc liên tiếp giữa cô và Kính Tượng Bảo Thần Trư không đứt đoạn. Hai mắt Trần Anh Nhi như ngôi sao rực rỡ lóa mắt. Mỗi người đều có thể cảm giác ra xung quanh cô dao động tinh thần cường đại. Tuy đại quân ma tộc hoảng loạn nhưng dù sao số lượng rất nhiều. Sợ hãi trong lòng bởi vì cấm chú biến mất mà dần hạ thấp. Trong lúc này, chỉ cần bị huyết chiến kích động, sức chiến đấu của chúng có lẽ sẽ hồi phục. Muốn phá vòng vây, đối với đám Long Hạo Thần đã kiệt quệ thì không phải dễ dàng.

Lãnh Tiêu và Nguyệt Dạ mày nhíu chặt. Bọn họ đã vắt kiệt sức lực, lúc này Nguyệt Dạ không thể nhúc nhích dù chỉ một chút. Tinh thần lực bị tiêu hao mảng lớn khiến cô tùy lúc có thể hôn mê.

Trị liệu của Lục Hi không hề rơi trên người cô. Cho dù đồng ý trị liệu thì cô cũng không dám muốn! Mặc kệ là Nguyệt Dạ hay Lãnh Tiêu, thuộc tính đều là hắc ám làm chủ, bị mục sư quang minh trị liệu, thì chẳng phải là tự tìm chết?

Lãnh Tiêu khống chế Thiết Tông Mã, tinh thần căng thẳng. Ma pháp sư thương đội bên trong xe ngựa cũng liều mạng ép ra không còn dư nhiều linh lực, chuẩn bị tùy lúc phóng ra ma lực công kích.

Mắt thấy đằng trước Long Hạo Thần và Lý Hinh sắp va chạm ma tộc. Đột nhiên một thanh rồng ngâm to rõ chợt vang lên.

Trong đêm tối, bóng đen không rõ ràng, nhưng tiếng rồng gầm đều hấp dẫn ánh mắt đại quân ma tộc.

Vảy dày, đỉnh đầu có hai sừng vặn vẹo thành hình xoắn ốc, hai cánh kinh khủng tựa như che lấp bầu trời. Còn có đôi mắt đỏ sậm tản ra hơi thở kinh khiếp, thở hồng hộc, rõ ràng là một Hắc Long. Hai cánh to lớn của nó đột nhiên vỗ, thân hình tựa như núi cao bay thẳng tới đại quân ma tộc trước mặt. Ma tộc là, luôn hướng tới quy tắc mạnh được yếu thua, nghiêm khắc phân cấp bậc. Mà cấp bậc cao nhất, không cần nói, chính là Ma Thần Hoàng.

Ma Thần Hoàng có bộ tộc huyết mạch của mình, cũng chính là Nghịch Thiên Ma Long tộc. Cho nên bản thân y cũng được xưng là Nghịch Thiên Ma Long hoàng. Nghịch Thiên Ma Long là ma tộc chính mình gọi, nhân loại thì cho chúng cái tên đơn giản: Hắc Long.

Ma Thần Hoàng có thể ổn định thống trị toàn bộ ma tộc, không chỉ bởi vì bản thân sức mạnh vô biên, y có được bộ tộc cường đại cũng đem đến tác dụng quan trọng.

Tộc nhân của Nghịch Thiên Ma Long tộc không nhiều. Thời kỳ đỉnh cao cũng không vượt qua hai ngàn. Nhưng dù là Hắc Long mới sinh ra, đẳng cấp bẩm sinh đã là cấp bảy cường đại. Nghịch Thiên Ma Long thành niên là khủng bố cấp tám. Cẳn bản không cần quá trình trưởng thành. Những tên có thể trưởng thành đến cấp chín, chính là thân vệ của Ma Thần Hoàng Phong Tú, gọi chung là Hắc Long thân vệ quân.

Tộc Nghịch Thiên Ma Long sinh sản cực chậm, mỗi trăm năm có một lần cơ hội sinh dục. Mỗi lần chỉ có thể sinh ra một hậu đại. Có lẽ bởi vì là ma tộc, nơi Hắc Long sinh sản khác với Long tộc. Bọn chúng không phải đẻ trứng mà là thai nhi. Đây cũng là lý do quan trọng vì sao Nghịch Thiên Ma Long mới sinh ra đã bắt đầu cường đại. Mỗi lần sinh sản, Nghịch Thiên Ma Long đều chỉ có thể sinh một, cả ngàn năm nay chưa từng xuất hiện tình huống song bào thai dù chỉ một lần.

Thực lực Hắc Long có thể nhìn ra từ hình thể lớn nhỏ. Dài dưới hai mươi mét gọi chung là kỳ ấu sinh, từ hai mươi đến năm mươi mét là kỳ thành niên, cũng chính là khoảng cấp tám. Mà trên năm mươi mét chính là thân vệ của Ma Long Hoàng. Trong đó, thủ hạ của Ma Long Hoàng Phong Tú có mười hai ma vương, thân hình dài hơn tám mươi mét, nghe nói linh lực đều trên ba mươi vạn. Có thể thấy tộc Nghịch Thiên Ma Long mạnh cỡ nào.

Nếu không phải Ma Thần Chi Vẫn có nhiều trang bị mạnh, chỉ bằng lực lượng bản thân thì không thể nào uy hiếp được Ma Long Hoàng. Thân hình khổng lồ trên bầu trời lại dài hơn năm mươi mét. Thanh rồng ngâm hấp dẫn tất cả ánh mắt, một luồng sáng tím nhạt từ người nó phát ra.

Không có khí thế khủng bố, nhưng thân hình khổng lồ này bỗng xuất hiện trên xe ngựa mở ra hai cảnh, đại quân ma tộc tâm phòng rốt cuộc bị phá.

Hắc Long này rõ ràng là cấp bậc quân thân vệ Hắc Long của Ma Thần Hoàng. Quân đội tham dự Nạp Lý Khắc hành tỉnh nháy mắt tan vỡ, bốn phía chạy trốn.

Trong lòng ma tộc, cường giả nhân loại có lẽ không khiến chúng sợ, nhưng đỉnh cấp đến từ tộc mình thì sẽ khiến chúng cực kỳ khủng hoảng.

Sự khủng hoảng này không thể khắc chế, là căn nguyên sợ hãi phát ra từ huyết mạch. Bao gồm Lãnh Tiêu, Nguyệt Dạ và trừ Long Hạo Thần, Trần Anh Nhi ra, mọi người đều ngơ ngẩn nhìn chăm chú, đại quân vắt ngang trước mặt họ đã biến mất.

"Mau tăng tốc!" Long Hạo Thần hét lớn một tiếng. Hạo Nguyệt dưới thân đột nhiên vọt chạy, cùng Mai Khôi Độc Giác Thú của Lý Hinh xông tới trước.

Lãnh Tiêu bản năng dốc sức thúc đẩy Thiết Tông Mã, kéo xe ngựa được gia tăng Phiêu Phù Thuật đuổi theo Long Hạo Thần.

Hắc Long to lớn trên bầu trời mở đường cho họ. Nơi đi qua đại quân ma tộc tán loạn, không có một ma tộc có dũng khí tấn công nó.

Nguyệt Dạ khe khẽ hỏi bên cạnh Lãnh Tiêu.

"Là thủ vệ của ngươi?"

Lãnh Tiêu ngơ ngẩn lắc đầu.

"Lần này ta lén chạy ra, làm gì có thủ vệ? Cái đó, cái đó là giả, trên người nó không có hơi thở tộc ta!"

"Giả?" Nguyệt Dạ ngây ngẩn, nhưng bộ óc thông minh, cô lập tức nhớ tới lúc trước Long Hạo Thần kêu lên Trần Anh Nhi. Cô nhìn người thanh niên kỵ sĩ ngồi trên lưng Hạo Nguyệt ba đầu xông phía trước, ánh mắt biến mơ hồ. Hắn rốt cuộc là ai? Ta nhìn thấy, thật sự là tuổi thật của hắn?

Chạy như điên bằng tốc độ cao nhất, mười phút đủ chạy tới ngàn mét.

Đại quân ma tộc đã bị bỏ lại phía sau, lúc này cho dù chúng có muốn đuổi theo chỉ sợ không kịp.

Hắc Long trên bầu trời gần như uy nhiếp toàn trường đột nhiên biến mất. Đồng thời biến mất còn có tia sáng bạc trong mắt Trần Anh Nhi ngồi trong xe ngựa.

Kính Tượng Bảo Thần Trư lần nữa xuất hiện trong ngực Trần Anh Nhi. Dường như nó kiệt sức, khép hờ đôi mắt thiếp ngủ. Nhưng làn da mềm mại của nó dần khuếch tán ánh sáng bạc, khiến hơi thở phát sinh biến hóa.

Cách thăng cấp của Kính Tượng Bảo Thần Trư khác với ma thú. Nó thuần túy là dùng ma tinh chứ không tiến hóa, chỉ có thể lưu trữ một ít năng lượng trong thân thể. Chỉ có thông qua ảo ảnh hấp thu cảm xúc sợ hãi của địch nhân, sẽ xúc tiến năng lượng đó chuyển hóa thành có lợi cho mình. Đây là một quá trình tiến hóa rất phức tạp. Nhưng rõ ràng vừa mới tất cả là động lực xúc tiến nó tiến hóa. Còn về cần thời gian bao lâu hoàn thành thăng cấp, vậy khó nói.

Trần Anh Nhi cũng lộ ra hơi mệt, khoanh chân trong xe ngựa hồi phục linh lực của mình.

Ánh mắt mọi người nhìn cô đã thay đổi. Họ tận mắt thấy Hắc Long ngưng kết mà thành chính là đến từ heo con nhìn vô hại này.

Vốn Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ còn tưởng nữ triệu hoán sư là vô dụng bây giờ trở thành tồn tại cường đại, trong lòng họ một chút cảm giác ưu việt đã không còn sót lại chút gì.

Kính Tượng Bảo Thần Trư có thể mô phỏng tất cả ma thú từng thấy, chỉ cần tiêu hao linh lực bản thân là được. Vừa nãy nó cũng sử dụng năng lực mô phỏng, không phải kính tượng phục chế. Dưới loại tình huống này, sơ hở kỳ thật rất lớn, trên người nó không hề có hơi thở hắc Long. Hắc Long đó là khi Ma Thần Hoàng xuất hiện trên đầu tường Khu Ma quan, nó từng thấy qua.

Nhưng đại quân ma tộc Nạp Lý Khắc hành tỉnh trước đó đã bị cấm chú hù dọa, chim sợ cành cong đột nhiên thấy nhân vật cấp cao xuất hiện, tâm lý phòng tuyến sao có thể không tan vỡ? Sao chúng còn có thể bình tĩnh cảm giác ra hơi thở Hắc Long? Chúng nó có mấy cái từng cảm nhận qua hơi thở Hắc Long chân chính?

Chẳng qua chỉ mô phỏng bề ngoài Hắc Long cũng tiêu hao linh lực khá nhiều, năm viên ma tinh cấp năm đã hỏng mất. Đây là năng lượng Kính Tượng Bảo Thần Trư phải bổ sung, nếu không nó không cách nào chiếu ra huyễn ảnh to như vậy. Đó chính là Hắc Long cấp chín a!

Người khác nhìn thấy có lẽ là Trần Anh Nhi và bổn mệnh triệu hoán thú năng lực cường đại, nhưng số ít mấy người sáng suốt nhìn đến là tài năng bố cục của Long Hạo Thần.

Lúc trước khi thủ hộ xe ngựa, dù rất gian khổ nhưng hắn không cho Trần Anh Nhi ra tay. Nếu Hắc Long xuất hiện, nhất định có thể tranh thủ không ít thời gian. Mặc dù có lẽ sẽ bị vạch trần, nhưng thủ hộ mui xe sẽ biến dễ dàng.

Nhưng nếu như Trần Anh Nhi thật sự ra tay lúc đó, hiện tại họ còn có thể ung dung lao ra vòng vây? Loại năng lực ảo giác này thường chỉ có lần đầu sử dụng hiệu quả mới lớn, không dễ bị xuyên thấu. Trước mặt cùng một địch thủ sử dụng nhiều lần, đó chẳng qua là lời chọc cười.

Sâu trầm nhìn Long Hạo Thần, Nguyệt Dạ chậm rãi mềm nằm trong ngực Lãnh Tiêu, rơi vào hôn mê.

Một đường không ngừng lại mau chóng chạy đi tròn bốn tiếng đồng hồ. Nguy hiểm chưa giải trừ, dưới sự dẫn dắt của Long Hạo Thần, bọn họ chạy như điên hướng một nơi. Tuy Thiết Tông Mã lực kiên trì bền bỉ, sau khi liên tục chạy bốn tiếng đồng hồ thì tốc độ rõ ràng giảm sút.

Bên trong xe ngựa, mỗi người đều tranh thủ thời gian nghỉ ngơi. Ai cũng không biết có thật là nguy hiểm đã rời xa.

Lục Hi thỉnh thoảng phóng ma pháp hồi phục cho Long Hạo Thần, Lý Hinh và tọa kỵ của họ. Hiện tại hiển nhiên còn chưa phải lúc nghỉ ngơi.

Rốt cuộc khi nhìn đến cánh rừng diện tích không nhỏ, Long Hạo Thần khiến Hạo Nguyệt giảm tốc độ, mang theo xe ngựa chui vào.

Hạo Nguyệt ngừng bước, đằng sau Thiết Tông Mã thở phì phì cũng ngừng lại. Tuy thể lực Lãnh Tiêu rất tốt, nhưng trải qua trận đại chiến lại liên tục chạy trốn cũng đã mệt mỏi rã rời, cô dựa vào thùng xe thở hổn hển.

"Mọi người nghỉ ngơi, hai tiếng đồng hồ sau chúng ta tiếp tục lên đường. Mọi người có thể ăn cái gì." Nguyệt Dạ đã hôn mê, hắn nghiễm nhiên trở thành chỉ huy mọi người.

Không cần Long Hạo Thần sai bảo, Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu và Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ, các thành viên hai Săn Ma Đoàn đã rời khỏi xe ngựa, tụ tập bên người Long Hạo Thần.

Ánh mắt Long Hạo Thần đảo qua người họ.

"Mọi người hồi phục sao rồi?"

Tất cả hướng hắn gật đầu. Tuy trong xe ngựa có hơi chật nhưng vững vàng. Bốn tiếng đồng hồ chạy đi khiến người trong xe ngựa đã nghỉ ngơi đầy đủ. Phía trước trong chiến đấu họ không đối đầu cường địch, nhiều lắm là bị thương nhẹ. Có Lục Hi và Hàn Vũ chữa trị, đã gần như lành lặn.

Long Hạo Thần ánh mắt rơi trên người Điển Yên, nhìn bi thương trong mắt gã, nhỏ giọng nói.

"Nén bi thương."

Bác của Điển Yên là Điển Huyền làm hộ vệ trưởng của thương đội, không cần nói, bị đại quân ma tộc dìm chết. Lúc đó bị vây khốn trùng trùng, không ai có năng lực cứu ông.

Điển Yên không hé răng, chỉ cúi đầu, đáy mắt tràn ngập hận thù và cái gì khác.

Tư Mã Tiên đứng bên cạnh gã, nâng lên bàn tay to vỗ vai hắn. Dày đặc hận thù chợt dâng lên trong hai Săn Ma Đoàn. Bọn họ có quá nhiều người có người thân chết trong chiến tranh giữa ma tộc.

"Long đoàn trưởng, cậu thì sao? Lúc chiến đấu cậu tiêu hao quá nhiều, chỉ sợ trong thời gian ngắn không thể hồi phục." Lục Hi hơi lo lắng hỏi Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

"Còn có thể chịu đựng, cảm ơn Lục đoàn trưởng trị liệu.

Lục Hi nhẹ lắc đầu, nói.

"Đừng kêu tôi là đoàn trưởng. Bắt đầu từ bây giờ, chỉ có một đội, chính là Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu các người, chúng tôi nguyện ý phụ thuộc. Tôi vừa mới bàn bạc với đồng bạn. Nhiệm vụ lần này, chúng tôi từ bỏ tất cả thu lợi cùng với công huân đã cho các người mượn."

Long Hạo Thần ngẩn ra.

"Lục đoàn trưởng, anh…"

Lục Hi cười khổ nói.

"Cậu lại kêu tôi một tiếng đoàn trưởng, chúng tôi không có mặt mũi ở lại nữa. Ý kiến đi theo thương nhân du ly vào lãnh địa ma tộc là chúng tôi đề ra. Phần trách nhiệm này chúng tôi sẽ không trốn tránh. Năng lực chỉ huy và thực lực cá nhân của Long đoàn trưởng chúng tôi đều xem trong mắt. Lần này có thể cùng các người chấp hành nhiệm vụ, coi như tăng trưởng kinh nghiệm, sao còn dám mơ ước viễn vông cái gì?"

Một trận đại chiến, cho Lục Hi và các thành viên Săn Ma Đoàn số bốn cấp sĩ cảm nhận quá sâu sắc. Có lẽ họ còn có thể so sánh với mấy người khác trong Săn Ma Đoàn số hai mươi mốt cấp hiệu, nhưng Long Hạo Thần, trong lòng họ vô cùng kính nể vị đoàn trưởng này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.