Thần Ấn Vương Tọa

Chương 177: Huyền bí Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán




Một đao chém làm hai, bốn chữ đã đủ giải thích tất cả.

Xà Ma Thần An Độ Ma Li dựa vào Thiên Ma Giải Thể hồi phục trạng thái gần đỉnh cao, trước mặt Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán của Long Hạo Thần đã bị chém thành hai. Mặc kệ là đòn công kích hay thân thể gã, đều không thể ngăn cản lực tấn công mạnh mẽ của Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán.

Tuyệt chiêu giết chết.Đđúng vậy, Long Hạo Thần lập tức giết ngay đối thủ. Nhưng sao hắn làm được? Sao hắn đột nhiên biến mạnh đến vậy?

Chỉ có chính Long Hạo Thần mới biết rõ mình làm cái gì. Giờ phút này, ý nghĩ của hắn quay trở lại lúc đưa ra kiếm ý của Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán về cho Chiến Sĩ Thánh Điện.

Điện chủ Chiến Sĩ Thánh Điện, Chiến Thần Khâu Vĩnh Hạo ở phút cuối một mình nói chuyện với hắn, đã nói cho hắn một bí mật. Bí mật này luôn chôn trong đáy lòng Long Hạo Thần.

Lúc đó Khâu Vĩnh Hạo nói cho hắn biết, Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán có một bí mật. Trên nó có một phong ấn cường đại, phong ấn này là năm đó trước khi Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương chết đã làm ra, vì để che lại uy lực chân chính cuả Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, tránh làm bị thương hậu đại. Đồng thời, Khâu Vĩnh Hạo cho hắn biết, muốn giải trừ phong ấn này, chân chính sử dụng lực lượng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, tu vi của hắn ít nhất phải đạt đến cấp tám mới được. Nếu lấy cách dốc cạn sức lực, thêm vào kỹ năng Súc Thế, cấp bảy có thể miễn cưỡng thử.

Sau đó Khâu Vĩnh Hạo truyền cho Long Hạo Thần cách giải trừ phong ấn. Có thể nói, Khâu Vĩnh Hạo từng làm thị tòng của Quang Minh Kiếm Thần Dạ Vô Thương, cũng là người duy nhất trên đại lục biết cách kia. Là bởi vì Long Hạo Thần thành tâm đưa về kiếm ý làm động lòng ông, mới nói ra bí mật này. Bởi ông cũng muốn nhìn xem, Quang Minh Kiếm Thần mới sinh ra, có thể kế thừa Dạ Vô Thương.

Mới rồi, Long Hạo Thần nhờ vào Súc Thế tăng linh lực đến cực độ, rốt cuộc lần đầu tiên mở ra phong ấn Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, đem uy lực thanh thần kiếm này thi triển. Mà Xà Ma Thần An Độ Ma Li trở thành vật tế thứ nhất của thần kiếm.

Nguyên nhân Long Hạo Thần làm như vậy kỳ thật rất đơn giản, hắn không muốn cho An Độ Ma Li cơ hội phản công. Vua Sâm Chu đã cho hắn bài học. Bởi vậy hắn mới dùng công kích mạnh nhất của mình, triệt để giải quyết Xà Ma Thần, phá nát linh hồn và sinh mệnh gã, chết đi dưới thần kiếm quang minh.

Một đoàn sáng đỏ sậm bỗng từ trong thân thể An Độ Ma Li bốc lên, mau chóng bay ra ngoài. Đoàn sáng này xuất hiện đột ngột, hơn nữa tốc độ cực nhanh, thậm chí vượt qua tốc độ bay của Thánh Vệ số mười.

Mơ hồ có thể thấy, đó là một vương miện, vương miện đỏ. Trên vương miện còn nhỏ giọt máu đỏ.

Đám Long Hạo Thần từng đánh chết người thừa kế của ma thần, hơn nữa đạt được Vương Miện Truyền Thừa. Vương miện vàng này hơi thở càng mạnh hơn Vương Miện Truyền Thừa nhiều. Hiển nhiên nó muốn trốn ra ngoài tụ hợp với Trụ Ma Thần của An Độ Ma Li. Chỉ cần Trụ Ma Thần còn tồn tại, như vậy không mất bao nhiêu năm, một Xà Ma Thần mới sẽ lại giáng xuống thống lĩnh Xà Ma tộc.

Long Hạo Thần không kịp ngăn cản. Mấy người khác, bao gồm cả hai Thánh Vệ đều bởi vì Long Hạo Thần biểu hiện một kiếm mà chấn kinh. Khi họ kịp phản ứng thì vương miện màu đỏ đã xẹt qua giữa họ.

Nhã Đình bởi vì trợ giúp Long Hạo Thần thi triển ra uy lực chân chính của Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, đã rơi vào suy yếu, không thể sử dụng cả năng lực Khiên Dẫn của Thánh Dẫn Linh Lô. Long Hạo Thần kinh hãi, phát hiện mình không kịp ngăn chặn.

Nhưng ngay lúc đó, một cái mồm to bỗng xuất hiện trên con đường vương miện đỏ vụt qua. Vương miện ma thần này bay quá nhanh, cho nên không thể nào tránh kịp, trực tiếp bị mồm to nuốt vào.

Quang mang vàng nhạt lóe lên, mọi người giật mình thấy, một ngụm nuốt vào vương miện ma thần chẳng phải chính là Tiểu Quang, một trong năm cái đầu Hạo Nguyệt sao?

Đôi mắt vàng của Tiểu Quang lấp lánh quang mang. Mơ hồ trên người nó khuếch tán ánh tím. Mọi người chỉ cảm thấy linh lực từ người nó đột nhiên vặn vẹo, sau đó hồi phục bình thường như không có gì xảy ra.

Lâm Hâm phản ứng nhanh nhất. Y chẳng những là có dược ca, còn là thần giữ của, gần như là người trước tiên chạy tới thăm dò hỏi Hạo Nguyệt.

"Hạo Nguyệt yêu quý, có thể nhả ra không?"

Tiểu Quang bực mình trừng y một cái, kiêu ngạo lắc đầu, như là đang nói: thứ ta ăn vào rồi muốn ta phun ra thì nằm mơ đi.

"Đừng vậy mà! Hạo Nguyệt yêu quý, đây chính là vương miện ma thần, nếu có thể đem thứ này trở lại liên minh, chúng ta dư sức đổi trang bị truyền kỳ, thậm chí có lẽ có thể đổi hai bộ trang bị cấp sử thi! Sao mi có thể độc chiếm được?"

Đối với khuôn mặt thống khổ của Lâm Hâm, Tiểu Quang tựa như không nhìn thấy, nghiêng đầu đi. Lúc này, Thánh Vệ số chín và Thánh Vệ số mười một ở bên ngoài đều tụ tập lại.

Vương Nguyên Nguyên bật cười, nói.

"Được rồi, có dược ca. Ông đừng tham lam thế được không hả? Bị Hạo Nguyệt ăn còn đỡ hơn chạy mất. Ta thật không dám tin đây là sự thật, chúng ta thật sự giết chết một vị ma thần! Điều này thật khiến người khó thể tin."

Cảm thấy khó tin đâu chỉ mình cô, cho dù là chính Long Hạo Thần phát ra một kích cuối cùng, lúc này có cảm giác như đang trong mộng.

Bọn họ thật sự thành công, thành công giết chết Xà Ma Thần An Độ Ma Li. Mặc dù chỉ là thứ hạng cuối cùng của bảy mươi hai Trụ Ma Thần, nhưng công huân gã đem đến cho mọi người cũng cao tới năm mươi vạn! Nếu có thể giết chết thứ hạng cao chút nữa, đó đều là phần thưởng trên trăm vạn công huân.

Quang mang tỏa ra từ ngực Long Hạo Thần. Trần Anh Nhi và Thải Nhi rốt cuộc bị hắn triệu hoán ra. Chẳng qua, sắc mặt hai vị này không tốt xem.

"Các người làm sao vậy?" Trần Anh Nhi trợn tròn mắt nhìn Hàn Vũ dìu Long Hạo Thần. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Thải Nhi thì bĩu môi, bộ dáng bất mãn. Mấy người khác bị Long Hạo Thần triệu hoán ra lâu như vậy, chắc là đều đang chiến đấu, nhưng bọn họ thì mãi đến bây giờ mới được gọi ra.

Long Hạo Thần miễn cưỡng nở nụ cười.

"Không có gì, chỉ là hơi suy yếu chút thôi. Nghỉ ngơi chốc lát là được."

Một luồng sáng vàng bắn ra từ miệng Tiểu Quang, bao phủ cả người Long Hạo Thần, dùng linh lực bản thân trợ giúp Long Hạo Thần hồi phục.

Sau khi Long Hạo Thần tiến hóa đến năm cái đầu, trợ giúp cho Long Hạo Thần không chỉ ở phương diện linh lực, thậm chí ngay cả sức sống và tiêu hao căn nguyên đều có thể giúp hắn hồi phục lại. Bởi vậy, sau khi được Tiểu Quang trợ giúp, sắc mặt Long Hạo Thần biến tốt nhiều.

Trần Anh Nhi và Thải Nhi há hốc mồm nhìn số lớn thi thể Xà Ma ở phương xa. Trần Anh Nhi nghi hoặc nói.

"Các người đừng nói với ta là đã đấu xong rồi nghen. Trời ạ! Đó chắc là Trụ Ma Thần? Xà Ma Thần An Độ Ma Li đâu? Chạy rồi?"

Lâm Hâm cười hì hì nói.

"Chạy? Chạy đi đâu được? Ở bên trong chỉ còn thừa thịt vụn. Nhưng cũng là thứ tốt! Đợi lại nữa ta đi thu gom."

Vương Nguyên Nguyên bực mình nói.

"Có dược ca, ông ngày càng có tiềm năng đầu bếp."

Nghe Xà Ma Thần An Độ Ma Li bị giết, Thải Nhi còn đỡ, dù gì nàng đã mất trí nhớ, nhưng Trần Anh Nhi thì giật mình trợn to mắt.

"Các, các người đang nói là Xà Ma Thần bị các người giết chết? Trời ạ! Điều này sao có thể, sao có thể được chứ?"

Một tầng sáng vàng nở rộ từ người Hàn Vũ, bao phủ tất cả đồng bạn, chính là uy lực Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô. Trong Quang Chi Thủ Hộ, linh lực mọi người tiêu hao thoáng chốc hồi phục mảng lớn, ngay cả Tư Mã Tiên đau khổ do bị Tử Huyễn Thần Lôi Linh Lô phản phệ cũng tùy theo yếu đi nhiều.

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

"Không có gì là không thể. Chẳng phải chúng ta đã thành công rồi sao? Tuy đa số do may mắn, nhưng dù sao chúng ta đã thành công. Chúng ta cũng hoàn thành hết tất cả nhiệm vụ."

Nói đến đây, trong lòng hắn rõ ràng có vài phần cảm giác kiêu ngạo. Nhưng khi ánh mắt hắn nhìn Thải Nhi biểu lộ hơi rầu rĩ thì vui sướng giảm nhiều. Đúng vậy! Mặc kệ lần này có thu hoạch lớn đến đâu, so với Thải Nhi mất đi trí nhớ thì đều trở nên nhỏ bé. Nếu có thể lựa chọn, hắn thà rằng trước khi tiến vào ma tộc, thà không cần tất cả thứ này cũng không mong muốn Thải Nhi biến thành như bây giờ.

"Anh vẫn là không tin ta." Thải Nhi hầm hừ nói.

Nhưng nàng chỉ nói một câu này rồi im lặng. Bởi vì nàng nhìn thấy nỗi buồn trong mắt Long Hạo Thần, thậm chí có vài phần bi thương và đau lòng. Không biết vì sao, khi nàng thấy Long Hạo Thần như vậy, nỗi bực mình cứ thế biến mất, thậm chí cổ họng như nghẹn cái gì.

Mấy người khác bản năng ngậm miệng. Tại không khí có chút quái dị này, họ tẩm trong Quang Chi Thủ Hộ hồi phục lại.

Rất nhanh, trừ Long Hạo Thần tiêu hao căn nguyên cực lớn và Tư Mã Tiên bị phản phệ ra, mấy người khác đều hồi phục đến trạng thái tốt nhất, cho dù là tứ đại Thánh Vệ cũng không ngoại lệ. Do đó có thể thấy tác dụng lớn của Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô.

Long Hạo Thần trầm giọng nói.

"Mọi người thu dọn chiến trường đi."

Nói xong hắn dẫn đầu đi hướng thi thể Vua Sâm Chu.

Trên chiến trường, trừ Vua Sâm Chu ra, còn có thi thể sáu, bảy Sâm Chu bình thường. Dưới đòn tấn công sắc bén của Xà Ma, Sâm Chu có thể sống sót rời đi cực kỳ ít ỏi, mà hiện tại đều có lợi cho đám Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần cẩn thận thu thi thể Vua Sâm Chu vào trong Giai Điệu Vĩnh Hằng của mình. Hắn có thể rõ ràng cảm nhận được Giai Điệu Vĩnh Hằng nóng lên, hiển nhiên đang hấp thu linh hồn trong chiến tranh.

Giá trị thi thể tinh anh Xà Ma không thấp, huống chi còn có ma tinh nữa. Sức chứa của Giai Điệu Vĩnh Hằng gần như vô hạn. Một lát sau, mọi người đã thu hết đồ đạc có thể mang đi. Trên chiến trường cũng biến sạch sẽ rất nhiều.

Uy lực ma pháp hỗn hợp của Thánh Vệ số chín và Thánh Vệ số mười một dần biến mất, đầm lầy mềm trở lại.

Lâm Hâm đi ra khỏi hang động, nhìn vẻ mặt y tràn đầy vừa lòng, hiển nhiên đã xử lý xong thi thể Xà Ma Thần An Độ Ma Li.

"Đại ca, chúng ta vào động tìm kho báu không?" Lâm Hâm hào hứng nói.

Nhưng y rất nhanh phát hiện tinh thần Long Hạo Thần không tập trung vào kho báu, mà là nhìn Trụ Ma Thần cách không xa.

Lúc này bên trên Trụ Ma Thần đã mất đi quang mang vốn có. Nó đứng yên tại đó tựa như cột đá cực kỳ bình thường. Con rắn xoay xanh phía trên cột trụ, ánh đỏ trong mắt hoàn toàn ảm đạm.

"Đại ca, chẳng lẽ cậu muốn phá hỏng Trụ Ma Thần này?" Lâm Hâm bản năng hỏi, nhưng y giật mình trông thấy Long Hạo Thần lại gật đầu.

Thấy Long Hạo Thần gật đầu, mấy người khác lộ ra kinh ngạc.

Từ thời đại hắc ám giáng xuống sáu ngàn năm nay, ma thần của ma tộc chẳng biết đã chết bao nhiêu tên, nhưng mãi đến nay, toàn bộ bảy mươi hai Trụ Ma Thần chưa từng hư hao một cây nào. Vì nó mà liên minh thánh điện đã nỗ lực biết bao nhiêu. Cho dù là uy lực thần khí cũng không thể phá hỏng Trụ Ma Thần.

Giờ phút này, Long Hạo Thần lại muốn phá hỏng Trụ Ma Thần, dù mọi người rất phục hắn nhưng vẫn thấy hắn hơi không biết sức mình.

Sao Long Hạo Thần không biết Trụ Ma Thần cứng rắn. Hắn tận mắt thấy nội đan của Vua Sâm Chu dốc sức đánh một kích mà không thể rung chuyển Trụ Ma Thần một ly. Nhưng hắn cũng biết, bảy mươi hai Trụ Ma Thần mới là căn bản của chúng. Chỉ cần bảy mươi hai Trụ Ma Thần không bị phá hư, liên minh thánh điện muốn chiến thắng ma tộc chỉ là nằm mơ.

Giờ phút này. Xà Ma Thần An Độ Ma Li đã bị họ đánh chết, Trụ Ma Thần lần đầu tiên lộ ra trước mặt họ, hơn nữa Trụ Ma Thần thứ hạng cuối cùng thì chắc là yếu ớt nhất. Cho nên sao Long Hạo Thần không động lòng được?

"Ta muốn thử một chút." Giọng điệu của Long Hạo Thần không kiên quyết, nhưng có loại cảm giác kỳ lạ dao động. Bị cảm xúc của hắn ảnh hưởng, ánh mắt mọi người dần biến nghiêm túc.

Tư Mã Tiên nâng lên Quang Chi Đại Lực Hoàn.

"Đại ca, để ta thử trước."

"Grao grao grao!!!!"

Đúng lúc này, một tiếng gầm trầm thấp bỗng vang lên, cắt ngang ý định tiến lên của Tư Mã Tiên.

Chủ nhân tiếng rống chính là Hạo Nguyệt.

Long Hạo Thần hơi kinh ngạc nhìn người anh em của mình. Lúc này cảm xúc Hạo Nguyệt rõ ràng khác lạ.

Nhìn Trụ Ma Thần to lớn, cảm xúc Hạo Nguyệt dường như có chút hỗn loạn. Long Hạo Thần lần tiên cảm giác được mình không thể khống chế cảm xúc Hạo Nguyệt.

Một loại cảm giác nóng vội, đau khổ khó thể hình dung lan tràn trong lòng Hạo Nguyệt, thậm chí ảnh hưởng đến Long Hạo Thần.

Năm cái đầu to cùng ngẩng cao, ngửa đầu rống gầm. Tiểu Quang, Tiểu Hỏa, Tiểu Thanh, Tiểu Lam, Tiểu Tử, chúng nó cùng một cảm xúc, đó là sự phẫn nộ khó thể hình dung, phẫn nộ tràn ngập tuyệt vọng.

Ngay sau đó, từng tầng sáng tím đậm từ người Hạo Nguyệt lan tràn ra. Long Hạo Thần giật mình phát hiện, sau khi xuất hiện quang mang tím, quanh người Hạo Nguyệt thiêu đốt như lửa cháy.

"Hạo Nguyệt, đừng!" Long Hạo Thần chấn kinh biến sắc mặt, muốn lao qua ngăn cản nó. Bởi vì hắn cảm giác được, Hạo Nguyệt thiêu đốt căn nguyên của mình.

Hạo Nguyệt năm cái đầu to cùng ngoái lại, thậm chí là hung dữ rống Long Hạo Thần một tiếng. Ngay sau đó, nó giương đôi cánh to lớn, mang theo thân thể khổng lồ bay thẳng đến Trụ Ma Thần.

Ngọn lửa tím càng đốt cháy kịch liệt. Lúc này Hạo Nguyệt tựa như một đứa trẻ bướng bỉnh, sự cứng đầu ngay cả Long Hạo Thần cũng không thể ngăn cản.

Khi nó cách Trụ Ma Thần hai mươi mét thì thân thể to lớn ngừng giữa không trung.

Long Hạo Thần đột nhiên có loại ảo giác, khi Hạo Nguyệt dâng lên ánh lửa tím, dường như Trụ Ma Thần run run.

Sao có thể được? Trụ Ma Thần sao có thể run rẩy?

Ngay lúc Long Hạo Thần tràn ngập nghi hoặc thì Hạo Nguyệt động.

Ánh lửa tím nồng đậm đột nhiên ngưng tụ phía trên người nó. Ngay sau đó, năm cái đầu to cùng giận rống một tiếng, năm luồng sáng từ miệng nó bắn ra.

Đó là năm tinh thể kỳ lạ. Hình dạng tinh thể khá giống đầu chúng, chia làm màu vàng, đỏ, xanh, lam và tím. Năm tinh thể này bềnh bồng trước năm cái đầu Hạo Nguyệt. Chúng nó vừa xuất hiện, ngọn lửa tím tựa như tìm được ngọn nguồn, điên cuồng tuôn trào.

Năm tinh thể từ từ bay ra, hình thành một vòng, chia làm năm hướng. Ngọn lửa tím thì bay tới giữa vòng tròn, lấy tốc độ kinh người áp súc lại.

Lúc trước ngọn lửa tím còn rất to lớn ở trong khoảng thời gian ngắn rút lại chỉ còn cỡ nắm tay, nhưng lấp lánh ánh tím vàng cực kỳ khủng bố.

Dần dần, đoàn sáng tím vàng bị kéo dài, hình thành mũi tên.

Hạo Nguyệt năm cái đầu cùng cuồng rống. Mũi tên tím vàng thoáng chốc biến thành luồng sáng bay thẳng đến Trụ Ma Thần. Nhưng khi mũi tên bắn ra, cùng lúc đó giữa không trung thân thể khổng lồ của Hạo Nguyệt rơi xuống, năm tinh thể lại chui vào miệng chúng. Có thể thấy, năm cái đầu to của Hạo Nguyệt đều chảy máu mũi miệng, trên người không dao động linh lực, rơi vào trạng thái suy yếu nhất.

Long Hạo Thần luôn chú ý tình huống Hạo Nguyệt. Lúc này hắn đã hồi phục chút ít linh lực, trước tiên xông ra ngoài. Bốn đại Thánh Vệ theo sát hắn. Thánh Vệ số mười thân thể to hơn Long Hạo Thần, là kẻ thứ nhất lao tới nơi Hạo Nguyệt rơi, vỗ sáu cái cánh đỡ lấy thân thể Hạo Nguyệt.

Nhưng Hạo Nguyệt thật quá to, cho nên trọng lượng nặng nề. Thánh Vệ số mười phong hệ có xu thế chịu không được. Đặc biệt khi nó cảm thụ được ánh tím còn sót lại trên người Hạo Nguyệt thi càng biến suy yếu.

Ngay lúc đó, một luồng sáng vàng đất rơi trên người Hạo Nguyệt, khiến trọng lượng của nó giảm bớt nhiều. Long Hạo Thần dẫn theo Thánh Vệ khác đuổi tới, hợp sức mọi người đỡ lấy Hạo Nguyệt.

Lúc này, mũi tên tím vàng đã bắn chính xác vào Trụ Ma Thần. Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, chỉ thấy mũi tên tím vàng biến thành một mảnh quang mang, dường như dung nhập vào trong Trụ Ma Thần. Trụ Ma Thần thì vẫn không nhúc nhích.

Vốn mọi người còn có chút hy vọng, giờ thì ánh mắt ảm đạm. Đúng vậy! Tuy Hạo Nguyệt mạnh nhưng sao nó có thể phá hủy Trụ Ma Thần được? Chỉ là không biết vì sao nó xúc động đến vậy.

Nhưng đang lúc mọi người thương cho Hạo Nguyệt, càng không có hy vọng phá hủy Trụ Ma Thần, thì Long Hạo Thần đột nhiên kinh hô.

"Các người xem!"

Long Hạo Thần nhạy cảm hơn người khác. Khi quang mang tím vàng biến mất, hắn cũng cho rằng Hạo Nguyệt công kích vô ích, nhưng rất nhanh đã cảm giác ra khác lạ.

Bởi vì hắn rõ ràng cảm thụ được lúc trước Trụ Ma Thần run rẩy đã biến mất, coi lại chỉ là tràn ngập yên tĩnh. Tựa như uy nghiêm sụp đổ, từ trong ra ngoài tỏa hơi thở tuyệt vọng.

Quang mang tím vàng lần nữa xuất hiện, lần này là từ trong ra ngoài. Lúc mới bắt đầu, ánh tím vàng rất yếu, nhưng theo thời gian trôi qua, quang mang ngày càng mạnh. Từng vết nứt nhỏ bắt đầu xuất hiện trên Trụ Ma Thần.

Tư Mã Tiên cuồng rống một tiếng, bỗng nâng lên Quang Chi Đại Lực Hoàn, sau lưng giương linh cánh, dốc sức bay hướng Trụ Ma Thần.

Quả cầu sắt to lớn kèm tiếng rít chói tai đánh ra. Trong tiếng đánh mạnh đập vào Trụ Ma Thần.

*Ầm rầm đùng!*

Chỗ bị Quang Chi Đại Lực Hoàn đập trúng không ngờ sụp đổ, vô số quang mang đỏ bắn tứ tung, bên trong ánh tím vàng thì lấy tốc độ kinh người bùng phát.

Mơ hồ, dường như nghe thấy vô số tiếng gào thê lương phát ra Trụ Ma Thần, tựa như vô số vong hồn bị hủy diệt hét la.

*Oành, oành, oành, oành, oành*

Tiếng chấn liên tục, Trụ Ma Thần không có bụi, dường như là do năng lượng ngưng kết, quang mang đỏ sậm bay tứ phương, cả Thâm Uyên đầm lầy dường như đều run rẩy theo nó.

Từng tiếng ù ù gần như cùng xuất hiện ở mỗi hành tỉnh trong ma tộc, đặc biệt là tại biên cảnh. Từng Trụ Ma Thần cùng một cây bị phá hư phát ra tiếng rền rỉ như than vãn. Cho dù là Nghịch Thiên Ma Long trụ của Ma Thần Hoàng cũng không khác gì.

Đúng vậy, trong lịch sử nhân loại đấu tranh với ma tộc, rốt cuộc có Trụ Ma Thần thứ nhất bị phá hủy triệt để. Chính là nói, trên Thánh Ma đại lục, sẽ không xuất hiện Xà Ma Thần nữa.

Long Hạo Thần và đồng bạn Liệp ma Đoàn số sáu mươi bốn cấp suất của hắn đã khai sáng ra thủy triều, dường như đang biểu thị công khai cuộc chiến đấu giữa nhân loại và ma tộc, ưu khuyết hai bên đang nghịch chuyển.

Ngây ngốc nhìn Trụ Ma Thần bị phá vỡ, mọi người cảm xúc khác nhau. Tối đa không phải hưng phấn mà là cảm động. Có thể nói mỗi người đều hận ma tộc sâu tựa biển. Trụ Ma Thần tượng trưng cho giai cấp thống trị cao nhất của ma tộc đã chết, ý nghĩa trọng đại thậm chí vượt xa tương lai họ có khả năng đột phá cấp chín.

Cường giả cấp chín trong nhân loại đã xuất hiện quá nhiều trên lịch sử. Nhưng Trụ Ma Thần bị phá hư thì là lần đầu tiên! Lần đầu tiên vô cùng trân quý. Bảy mươi hai Trụ Ma Thần từ đây biến thành bảy mươi mốt cây.

Ý nghĩa trọng đại nhất ở chỗ Long Hạo Thần và đồng bạn đã chứng minh rằng, bảy mươi hai Trụ Ma Thần của ma tộc không phải không thể phá vỡ. Chúng nó cũng có thể bị hủy. Điều này đối với liên minh thánh điện mà nói thật quá quan trọng, cực kỳ quan trọng.

Hạo Nguyệt suy yếu trực tiếp quay trở về không gian nguyên bản của mình. Mãi đến giờ phút này, Long Hạo Thần mơ hồ hiểu vì sao ngay cả Ma Thần Hoàng cũng muốn tìm ra Hạo Nguyệt. Bởi vì lực lượng của nó uy hiếp gốc rễ ma tộc, có năng lực hủy diệt Trụ Ma Thần!

Hai tay chậm rãi siết chặt, Long Hạo Thần xoay người nhìn đồng bạn đứng phía sau mình.

"Chúng ta thắng."

"Đúng vậy! Chúng ta thắng rồi."

Long Hạo Thần vươn ra tay phải, Tư Mã Tiên, Hàn Vũ, Lâm Hâm, Vương Nguyên Nguyên, Trần Anh Nhi lần lượt đặt tay lên mu bàn tay Long Hạo Thần. Thải Nhi hơi chần chờ, cuối cùng vẫn là đặt bàn tay nhỏ mềm mại lên trên tay Trần Anh Nhi. Một tay khác của Long Hạo Thần cũng đặt lên, hắn đột nhiên ngửa đầu hét lớn.

"Chúng ta chiến thắng!"

Mấy ngày qua đè ép thống khổ dường như hoàn toàn bộc phát. Hắn bản năng siết chặt tay Thải Nhi, cảm xúc trào dâng khiến trong lòng luôn nặng nề nay biến nhẹ nhàng. Vương Nguyên Nguyên mày nhíu chặt rốt cuộc giãn ra.

Long Hạo Thần ở trước mặt đồng bạn luôn trầm ổn, lần đầu tiên hào sảng như vậy. Giờ phút này, mọi người đứng cạnh hắn rốt cuộc nhận ra, kỵ sĩ thanh niên một đường đi cùng mình, thực tế chưa đến hai mươi tuổi!

Cảm xúc hưng phấn không kéo dài quá lâu, sau giây phút kích động, Long Hạo Thần rất nhanh hồi phục bình thường trầm ổn, trầm giọng nói.

"Mọi người nghỉ ngơi chút rồi ta vào trong động tìm kiếm. Hoàn thanh xong rồi chúng ta mau chóng rời khỏi đây. Bảy mươi hai Trụ Ma Thần bị hủy một cái, không biết ma thần khác có cảm ứng được gì không. Nơi này không nên ở lâu."

Tất cả gật đầu, trở vào trong động cùng nghỉ ngơi lấy lại sức. Cần nghỉ nhiều nhất dĩ nhiên là chính Long Hạo Thần. Hắn ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái ngưng thần minh tưởng. Mấy người khác đều ngồi xung quanh. Trận chiến này tuy thời gian ngắn ngủi nhưng mỗi người tinh thần căng thẳng, lúc này trầm tĩnh lại, trừ cảm giác vui sướng ra còn có sự mỏi mệt. Có lẽ từ ngày họ tiến vào ma tộc thì bắt đầu tích lũy mệt mỏi.

Bốn Thánh Vệ canh giữ ở lối vào, nhìn chăm chú bên ngoài. Hiện giờ bởi vì lúc trước Quang Minh Nữ Thần giáng xuống, và Trụ Ma Thần chết đi khiến không khí trong Thâm Uyên đầm lầy trở nên thoáng mát chút. Ít ra thì trong tầm mắt khói độc loãng rất nhiều. Trong phạm vi nhất định, không khí thậm chí có mùi của nắng.

Đầm lầy trở lại yên tĩnh. Mảnh đất tử vong này tuy không có nhiều hơi thở sinh mệnh, nhưng may là hơi thở máu me đã bị bùn lầy bốc bọt che giấu. Lực lượng thiên nhiên vĩ đại cũng đáng sợ. Mặc kệ là nhân loại hay ma tộc, trước thiên nhiên thì chỉ là một phần thực vật mà thôi.

Long Hạo Thần không nghỉ ngơi quá lâu, khoảng một tiếng đồng hồ sau, hắn lại mở hai mắt ra.

"Tư Mã, anh và Thánh Vệ số mười, Thánh Vệ số mười hai ở lại cửa động canh giữ. Một khi có tình trạng gì thì để Thánh Vệ số mười hai đi truyền tin cho chúng ta. Những người khác đi theo ta." Lại đứng dậy, Long Hạo Thần trước tiên ra lệnh.

Nguyên nhân để Tư Mã Tiên ở lại rất đơn giản. Trước đó gã phát động Tử Huyễn Thần Lôi Linh Lô còn chưa hết phản phệ, lỡ đâu trong động có chuyện gì, chỉ sợ gã không kịp phản ứng.

Tư Mã Tiên gật đầu, nắm Quang Chi Đại Lực Hoàn ngồi ở dây mây cách lối vào. Thánh Vệ số mười một băng thuộc tính thì đi theo đám Long Hạo Thần tiến sâu vào trong động.

Mang theo Thánh Vệ số mười một, một là bởi vì nó kiến thức rộng, thứ hai là kỹ năng khống chế của nó rất nhiều.

Long Hạo Thần đi trước nhất, Hàn Vũ và Vương Nguyên Nguyên ở hai bên hắn. Lâm Hâm, Trần Anh Nhi, Thánh Vệ số mười một đi chính giữa, Thải Nhi thì ở cuối cùng.

Tuy đằng sau có lẽ sẽ không xuất hiện nguy hiểm gì, nhưng nói sao thì Thải Nhi cũng thuộc loại hình cận chiến, hơn nữa nàng càng lúc càng biết cách khống chế năng lực của mình. Có nàng ở đằng sau bảo vệ, Long Hạo Thần có thể yên tâm.

Dây mây xanh đen quấn quýt dây dưa kéo dài xuống dưới.

Khiến người kinh ngạc là dây mây như tản ra quang mang yếu ớt, bởi vậy lúc đi xuống mọi người không thấy tối tăm.

Cả hang động không bởi vì đi sâu xuống mà biến nhỏ, vẫn giữ kích cỡ bằng nhau và độ dốc không quá cao. Càng đi xuống thì quang mang tỏa ra từ dây mây càng sáng tỏ.

Quang mang xanh nhạt lấp lóe, cảm giác kỳ lạ trong lòng Long Hạo Thần biến càng mãnh liệt.

Từ lúc đầu hắn tiến vào hang động thì mơ hồ có cảm giác rất thân thiết. Đương nhiên hắn không thể nào biết kho báu trong này, cảm giác thân thiết đến từ thuộc tính.

Lúc họ cách nơi này còn xa thì Kính Tượng Bảo Thần Trư Mạch Đâu đã cho ra tin tức, kho báu nơi đây có quang thuộc tính. Khi họ xâm nhập vào hang đánh lén Xà Ma Thần, Long Hạo Thần rõ ràng cảm giác được tin tức của Mạch Đâu không sai, nơi này đúng là tồn tại nồng đậm quang thuộc tính.

Ở cửa động, tuy không cảm nhận quang thuộc tính quá rõ, nhưng lại cực kỳ tinh thuần, chẳng có chút tạp chất. Nó không cách với thuộc tính Long Hạo Thần làm thần quyến giả bao nhiêu. Chẳng qua quang thuộc tính này so với Long Hạo Thần càng thêm nhu hòa, không có tính công kích!

Bởi vậy, khi Long Hạo Thần vào động không cảm thấy bên trong có nguy hiểm. Nhưng trận chiến với Vua Cứ Kình cho hắn bài học sâu sắc, mặc kệ dưới tình huống nào đều phải giữ vững tính cảnh giác. Sau đó trận chiến giữa Xà Ma Thần và Vua Sâm Chu càng cho hắn mở mắt. Trên chiến trường, thực lực rất quan trọng, nhưng mưu trí cũng quan trọng không kém! Bởi vậy, mặc dù quang thuộc tính sâu trong động cho hắn cảm giác ngày càng thân thiết, nhưng Long Hạo Thần không chút thả lỏng. Hắn mở rộng cảm giác, và mỗi tiến lên một bước đều cực kỳ cẩn thận, hơn nữa cố ý kéo ra khoảng cách với đồng bạn phía sau.

Lúc này Mạch Đâu đã bị Trần Anh Nhi đặt trên đất. Heo con chạy trước nhất, không cẩn thận như Long Hạo Thần, đôi mắt nhỏ lấp lánh quang mang, cái mông tròn xoe nhiều thịt lắc lư. Chỉ nhìn bộ dáng lúc này của nó, ai mà ngờ được nó có thể bắt chước vài phần hơi thở của Ma Thần Hoàng?

Từng luồng sáng nhu hòa biến hóa trong không khí, dây mây xung quanh dần biến thành màu xanh ngọc giống Vua Sâm Chu, khiến trong động càng hiện ra huyễn lệ.

"Mạch Đâu, mi chậm thôi!" Trần Anh Nhi ở phía sau vội vàng kêu lên.

Nhưng heo con chạy đằng trước đột nhiên tăng tốc, mau chóng vọt lên. Con đường đằng trước lại đột nhiên có ngã rẽ hướng trái. Thân thể Mạch Đâu chợt biến mất không thấy bóng dáng.

Long Hạo Thần đi đằng trước đội, chợt kinh ngạc, bốn linh cánh sau lưng bỗng nhiên giương ra, cũng đột nhiên tăng tốc, bốn cánh vỗ đập, thân thể trên không trung vẽ nên đường cong vàng đuổi theo Mạch Đâu. Nếu Thánh Vệ số mười ở tại đây, nhất định sẽ khen ngợi Long Hạo Thần khống chế đường bay rất tốt.

Khi mọi người đều quẹo cua thì chợt dừng bước, Long Hạo Thần ngừng tại phía trước, heo con Mạch Đâu bị hắn ôm trong ngực. Trước mắt họ xuất hiện một hình ảnh kỳ lạ.

Heo con Mạch Đâu ở trong ngực Long Hạo Thần không ngừng hừ hừ, phát ra tiếng ục ục, dường như rất hưng phấn. Ánh mắt Long Hạo Thần có chút ngây ngẩn, thật sự là bởi vì cảnh tượng trước mắt khiến hắn quá giật mình. Kho báu này, không ngờ là…

Lúc này, dây mây xung quanh bị chiếu rọi thành màu vàng. Lúc mỗi người quẹo cua thì phản ứng đầu tiên là rơi vào biển ánh vàng.

Nồng đậm quang nguyên tố tinh thuần không chút tạp chất, quang mang vàng nhu hòa phất vào mặt, rơi vào đó khiến người cảm giác vô cùng thoải mái.

Loại cảm giác này thật sự quá tuyệt diệu, đặc biệt là Long Hạo Thần và Hàn Vũ có quang thuộc tính. Long Hạo Thần còn đỡ, bản thân hắn linh lực đã ở tầng này, tẩm trong đó chỉ là toàn thân tản ra tầng sáng nhạt hòa cùng. Hàn Vũ thì cảm nhận cực sâu sắc, y chỉ thấy linh lực toàn thân dường như sôi trào, tiếp đó toàn thân bị thanh tẩy cực kỳ thoải mái. Y đang cố kiềm nén, không để mình bởi vì thấy thoải mái mà rên rỉ ra tiếng.

Hang động quả nhiên đi đến cuối. Thứ tỏa ra quang nguyên tố nồng đậm như vậy là điều đám Long Hạo Thần không bao giờ ngờ được.

Động đến tận cùng đột nhiên biến lớn, chủ nhân đoàn sáng vàng lóa mắt, không ngờ là ốc sên cực kỳ to lớn.

Vỏ ốc sên đường kính hơn năm mét, quang mang vàng phát ra từ cái vỏ, bên ngoài trong suốt tựa như thủy tinh, trong người thì tràn đầy điểm sáng vàng nhạt. Hai cái vòi mềm nhũn trên đầu khẽ đung đưa. Còn có đôi mắt to ngây ngốc nhìn đám Long Hạo Thần, đặc biệt là dừng ở trên người hắn.

Vỏ sò của nó thật sự quá sáng, tổng thể gần như là hình tròn hoàn mỹ, từng vòng loa văn hướng trung ương tụ lại. Loa văn từ trên dọc xuống dưới, chỉnh tề, mỹ lệ. Dường như có vô số quang mang vàng nhu hòa phản chiếu, vị trí trung ương nhô ra mũi nhọn.

Tuy nó chỉ là ốc sên, nhưng mặc kệ là Long Hạo Thần hay là đồng bạn của hắn, đều chắc chắn rằng đây là ma thú xinh đẹp nhất trong đời họ từng thấy. Nó đẹp, ở trong lòng Long Hạo Thần thậm chí vượt qua cả Tinh Diệu Độc Giác Thú. Dường như bản thân nó chính là một phần của quang.

"Thật đẹp quá! Đây, đây rốt cuộc là ma thú gì vậy?" Thanh âm lẩm bẩm của Trần Anh Nhi khẽ vang lên. Cô cũng nói ra tiếng lòng của mọi người.

Mặc kệ là Long Hạo Thần hay đám bạn của hắn, đều không cảm nhận được nguy hiểm từ trên người ma thú này.

Nhưng con ốc sên lớn thì không cho rằng họ vô hại. Dường như bị Trần Anh Nhi làm giật mình, thân thể ló ra ngoài vụt một cái đã rút lại trong vỏ ốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.