Thần Ẩn

Chương 120:




Ngoài điện, nghe được lời Thanh Y nói Yến Sảng nhướng mày, nhìn về phía Nguyên Khải trên cao, khe khẽ thở dài.
Tại sao Thanh Y lại mang chuyện này nói ra trước tiên, hay là thời cơ đã đến sao?
Nàng nhắm mắt lại, cảnh ngàn năm trước giống như xảy ra hôm qua.
"Tại sao ngươi không chịu tin tưởng A Âm? Nàng không nói sai, Hồng Dịch đã bị Ma tộc khống chế mới có thể làm ra chuyện sai lầm, Ma tộc thật sự đã xuất hiện!"
Bên trong Thanh Trì Cung, đáy mắt Yến Sảng đỏ ngầu tràn ra tiên lệ, thét lên với người ngồi trên ghế cao từ đầu đến cuối không nói một lời.
"Tại sao ngươi không tin nàng, tại sao ngươi muốn loại bỏ tiên cốt, tước tiên tịch của nàng, tự tay đem nàng đưa đến trong tay con rắn độc Hoa Thù. Cổ Tấn, ngươi cuối cùng đang làm cái gì!"
"Được, ngươi cái gì cũng không chịu nói, ta đi Cửu Trọng Thiên gõ vang chuông Thanh Long. Những người kia hại A Âm, A Âm chết oan, ta sẽ không để bọn hắn thoải mái dễ chịu làm thần tiên trong Thiên Cung, ta muốn để bọn hắn áy náy cả một đời." Yến Sảng cầm trường tiên tay siết chặt đến chảy máu.
"A Sảng!" Tiếng thở dài từ trên ghế truyền đến, thoáng qua giống như vừa phun ra máu.
Tiếng bước chân yếu ớt từng bước vang lên, cuối cùng dừng ở bên cạnh Yến Sảng.
Tiên quân áo trắng trên người vẫn còn vết máu, vết máu kia loang lổ giống như từ ngày đó ở La Sát, chưa từng phai mờ trên người hắn.
Hắn cầm tay Yến Sảng đặt lên cổ tay của mình, giọng nói phảng phất như tới từ địa ngục.
Yến Sảng chạm đến cổ tay Nguyên Khải, chỉ trong chớp mắt bỗng nhiên trợn to mắt, đáy mắt hiện lên vẻ không dám tin.
"Cũng bởi vì Ma tộc đã hiện thế, cho nên ta cũng không thể làm gì."
"Đừng nói gì cả, cũng đừng làm gì, nhất định phải giữ được tính mạng của ngươi."
"Đừng để A Âm..." Giọng nói kia đứt quãng đến không đành lòng nghe, nhưng vẫn kiên định đầy uy lực vang lên: "Chết vô ích."
Một ngàn năm sau trong Ngự Vũ Điện, giọng nói của Thanh Y cùng thanh âm đứt quãng của năm đó trùng hợp rơi vào tai Yến Sảng. Nàng mở mắt ra, ánh mắt cứng cỏi lẫn trong veo, một lần nữa nhìn về phía trong đại điện.
"Một lần nữa điều tra lại chuyện ở Đại Trạch Sơn?" Ngự Phong phá vỡ sự im lặng ngột ngạt trong Ngự Vũ Điện, hơi có vẻ không đành lòng nói: "Thanh Y Tiên quân, ý của ngươi là đại loạn năm đó ở Đại Trạch Sơn còn có nguyên nhân khác sao?"
Thanh Y gật đầu. Hắn còn chưa kịp nói chuyện, một bên Hoa Thù đã lạnh lùng nhìn về phía Thường Vận nói: "Thanh Y Tiên quân, còn có chuyện gì khác để nói. Năm đó là mười một vị Thượng tiên Thiên Cung tận mắt nhìn thấy Yêu Hồ truy sát ngươi, trên dưới Đại Trạch Sơn sơn môn đều bị hắn tự tay sát hại, chẳng lẽ đây đều là giả hay sao?"
Cả Đại Trạch Sơn sơn môn đều qua đời oanh liệt, đến nay nhớ tới vẫn khiến người khác run sợ. Hoa Thù lại thô bạo kể lại việc năm đó, hai người ngồi trên cao đột nhiên trầm mặt lại.
Sắc mặt Thanh Y cũng lạnh lùng, hắn nhìn về phía Hoa Thù, chậm rãi nói: "Thượng Tôn nói không sai, thật chính là thật."
Ánh mắt hắn lạnh lẽo làm đáy lòng Hoa Thù căng thẳng, tức giận nói: "Đã là thật thì còn có gì để điều tra. Sớm muộn Tiên tộc cũng đánh vào Yêu giới, vì sư môn ngươi báo huyết hải thâm thù."
"Theo như Thượng Tôn nói, năm đó bị Yêu Hoàng truy sát chính là ta, bị đồ sát cũng là sơn môn ta, ta hôm nay vì sao không thể đứng ở chỗ này nói lại chuyện năm đó."
Sắc mặt Thanh Y lạnh lùng, nhìn về phía Hoa Thù hình như có ý chế nhạo: " Công đạo của Đại Trạch Sơn có sư thúc ta làm chủ. Hoa Thù Thượng Tôn, đệ tử Đại Trạch Sơn vẫn còn, không cần Thượng Tôn phải lo lắng."
Sắc mặt Hoa Thù giận dữ, thấy ánh mắt lạnh lùng của Nguyên Khải, cuối cùng không dám đắc tội Thanh Y nữa, chỉ có thể phất tay áo dài ngồi vào vị trí.
Thanh Y thấy nàng không còn tranh luận, chắp tay hướng Ngự Phong cùng các Thượng Tôn khác: "Chư vị Thượng Tôn, Hoa Thù Thượng Tôn vừa rồi nói việc chư vị Thượng Tôn tận mắt nhìn thấy ngàn năm trước quả thật không sai, nhưng..." Giọng hắn ngừng lại, đau đớn khó hiểu: "Không phải tất cả sự thật."
Không phải tất cả sự thật? Còn có cái gì là bọn họ không biết?
Mấy vị Thượng Tôn Thiên Cung đáy lòng run lên, đột nhiên nhớ tới chuyện cũ ngàn năm trước. Năm đó Đại Trạch Sơn đại loạn, chúng tiên mang Yêu Hoàng nhốt vào Khóa Tiên Tháp muốn dùng thiên lôi chi hình xử tội hắn, lúc đó nữ đệ tử A Âm của Đại Trạch Sơn cũng đã từng nói ra lý do mong cứu được hắn.
Chẳng lẽ...
Kinh Lôi và những người khác lập tức thay đổi sắc mặt, hắn tính tình vội vàng nóng nảy, đã không kìm nén được, nhìn Thanh Y nói: "Thanh Y Tiên quân, đến cuối cùng còn có ẩn tình gì ngươi cứ nói ra. Chúng tiên đều ở nơi này, nhất định trả cho Đại Trạch Sơn một cái công đạo."
"Vâng." Thanh Y gật đầu, ánh mắt nặng nề: "Năm đó Yêu Hoàng được Đại Trạch Sơn bảo vệ, nhưng ở lúc tấn Thần tàn sát sơn môn..." Hắn hít sâu một hơi, dường như nhớ lại thảm cảnh năm đó, chậm rãi nói:" Đó là sự thật, nhưng cũng không phải Yêu Hoàng cố ý gây nên, hắn lúc ấy đã bị Ma tộc khống chế mới có thể làm những chuyện này."
Giọng của Thanh Y dần biến mất, trong Ngự Vũ Điện tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
Sắc mặt Thường Vận biến đổi, chậm rãi thở ra một hơi. Những năm qua bệ hạ đã từ bỏ việc tự chứng minh trong sạch, không ngờ đến cuối cùng lại là đệ tử Đại Trạch Sơn nói ra chân tướng.
Chúng tiên cùng nhau nhìn sắc mặt lạnh lùng của Nguyên Khải, không biết tại sao có chút chột dạ. Năm đó A Âm nữ quân của Đại Trạch Sơn có kết cuộc cực kì bi thảm, sự tồn tại của nàng đến nay vẫn là cấm kị của Tiên giới.
"Thanh Y Tiên quân." Côn Luân Lão tổ trên điện chưa từng lên tiếng mở miệng, sắc mặt cũng nghiêm trọng khác thường: "Lời ngươi vừa nói có bằng chứng không?"
"Có." Thanh Y nói: " Tiểu tiên chính là chứng cứ."
Không đợi mọi người dò hỏi, hắn tiếp tục nói: "Lúc trước Hồng Dịch ở Đại Trạch Sơn đại khai sát giới, sư phụ sư thúc cùng chư vị sư huynh hao hết linh lực để ta cùng Yến Sảng công chúa chạy trốn, nhưng chúng ta đi được nửa đường đã bị Hồng Dịch đuổi kịp. Chư vị Thượng Tôn, với thần lực của Hồng Dịch ngay lúc đó muốn giết ta cùng Yến Sảng công chúa nhẹ nhàng như thổi nắm tro tàn. Các ngươi chẳng lẽ không nghĩ tới hai người chúng ta tại sao có thể sống sót trong tay hắn, đợi chư vị đến cứu sao?"
Quả nhiên, đáy mắt các Thượng tiên Thiên Cung lộ ra vẻ nghi hoặc, đợi Thanh Y nói tiếp.
"Trên đường Hồng Dịch đuổi giết chúng ta tạm thời thoát khỏi sự khống chế của Ma tộc, dùng Tịch Diệt Luân tự đả thương bản thân, ta cùng Yến Sảng công chúa mới có thể chờ đợi chư vị Thượng Tôn đến cứu."
Nghe được lời Thanh Y nói, chúng tiên nhíu mày lại, không dám phân biệt chuyện trong lời nói là thật hay giả. Hoa Mặc bên cạnh đột nhiên mở miệng: "Thanh Y Tiên quân, đây chỉ là lời nói của ngươi. Yêu Hồ nếu thật sự bị Ma tộc khống chế làm chuyện sai trái, lúc trước tại sao muốn chạy trốn khỏi Thiên Cung, mà không ở lại tự chứng minh trong sạch?"
Hoa Mặc mở miệng nói trúng tim đen, hoàn toàn không tin lời Thanh Y, một đám Tiên quân liên tục gật đầu.
Thanh Y cười khổ: "Năm đó ta cùng Yến Sảng công chúa đang trọng thương được cứu, mê man ở Thiên Cung. Khi đó không ai có thể chứng minh trong sạch cho Hồng Dịch, Sâm Vũ sợ Hồng Dịch chết dưới lôi hình ở Thiên Cung nên mới cứu Hồng Dịch đi."
"Vớ vẩn." Hoa Mặc khẽ nói: "Nếu hắn sớm chịu chứng minh bản thân trong sạch, đầy người trong Thiên Cung sẽ không để hắn bị oan."
Sắc mặt Thanh Y biến đổi, nhìn Hoa Mặc nghiêm túc nói: "Hoa Mặc bệ hạ chẳng lẽ đã quên một chuyện sao?"
"Chuyện gì?" Đáy lòng Hoa Mặc run lên.
Ánh mắt Thanh Y lướt qua gương mặt các Thượng Tôn cùng chưởng môn trong điện, cuối cùng nhìn Khổng Tước Vương, giọng đau đớn: "Tiểu sư cô của ta từng cố gắng chứng minh Hồng Dịch bị Ma tộc khống chế, đau khổ cầu xin chúng tiên Thiên Cung khoan dung cho Yêu Hoàng kéo dài thời gian chịu phạt, tìm ra hung thủ thật sự ở Đại Trạch Sơn. Khi đó, các ngươi đối xử với nàng thế nào?"
"Loại bỏ tiên cốt, tước tiên tịch, giáng bảy đạo thiên lôi lên người." Thanh Y hít sâu một hơi, hai mắt nhắm nghiền:"Không có ai tin tưởng nàng, nàng bị nhốt ở Thiên Cung nhận đủ mọi chế giễu, cuối cùng mang tiếng xấu chết ở La Sát Địa, hài cốt cũng không còn."
Giọng Thanh Y nghẹn ngào, hai tay xuôi bên người chậm rãi nắm chặt, nhìn về phía hai người trên ghế cao, một đầu gối quỳ xuống đất: "Hôm nay, ta không chỉ khẩn cầu tìm ra chân tướng Đại Trạch Sơn bị diệt môn, còn muốn giải oan cho sư cô A Âm. Nàng là đệ tử Đại Trạch Sơn, có chết cũng sẽ không cấu kết với hung thủ tàn sát Đại Trạch Sơn, cũng sẽ không ruồng bỏ sư môn! Mong Nguyên Khải Thần quân, Phượng Hoàng bệ hạ cùng chư vị Thượng Tôn tra ra hung thủ thật sự ngàn năm trước đồ sát Đại Trạch Sơn, trả cho Đại Trạch Sơn một cái công đạo!"
Thiếu niên Tiên quân nửa quỳ dưới đất, hai mắt đỏ bừng, giọng nói căm phẫn đau buồn vang vọng Ngự Vũ Điện.
Ngồi phía trên, ánh mắt Nguyên Khải thâm trầm, cảm xúc trong đáy mắt ảm đạm khó hiểu.
Phượng Ẩn che giấu hai tay đã nắm chặt trong phượng bào. Nàng chưa từng nghĩ tới, nàng muôn đời làm người, nhận hết kiếp nạn khi luân hồi nhưng vẫn có lúc đau khổ khó đè nén.
Nàng cuối cùng chưa từng quên mình là đệ tử Đại Trạch Sơn, Thủy Ngưng thú sau khi chết mang tiếng xấu ngàn năm, cho tới bây giờ nhớ rõ nhất vẫn chỉ có đồng môn của nàng.
"Thanh Y Tiên quân, bản vương biết cả sơn môn Đại Trạch Sơn chết oan uổng, A Âm nữ quân cũng có kết cục bi thảm. Nhưng Ma tộc xuất hiện là việc lớn, ngoại trừ ngươi còn có ai có thể chứng minh lúc trước Yêu Hoàng bị Ma tộc khống chế?"
Giọng Khổng Tước Vương chậm rãi, đúng lúc này một giọng nói có uy lực vang lên ở cửa điện.
"Còn có ta!" Một thân ảnh màu lửa đỏ vượt qua cửa điện, đi đến bên cạnh Thanh Y.
Mọi người ngước mắt nhìn lên, Ưng tộc công chúa Yến Sảng trường tiên quấn quanh eo, vẫn là bộ dáng hiên ngang như ngàn năm trước.
Yến Sảng nhìn Nguyên Khải, Phượng Ẩn cùng một đám Tiên Tôn chắp tay hành lễ, đúng lúc né qua cha con Hoa Mặc.
Hoa Mặc không nghĩ tới Yến Sảng lại đột nhiên xuất hiện, ánh mắt tối sầm lại, giấu đi tức giận giữa lông mày.
"Nguyên Khải Thần quân, Phượng Hoàng bệ hạ, năm đó ta cùng Thanh Y là hai người duy nhất từ Đại Trạch Sơn trốn ra ngoài. Yêu Hoàng dù giết cả Đại Trạch Sơn, nhưng hắn lúc ấy đúng là bị Ma tộc khống chế, đến khắc cuối cùng khôi phục thần trí lấy Tịch Diệt Luân tự làm bị thương chính mình, ta cùng Thanh Y mới có thể may mắn chạy trốn." Sắc mặt Yến Sảng trầm ổn, nhìn về phía Ngự Phong: "Ngự Phong Thượng Tôn, lúc trước Hồng Dịch đã bị ngài thống lĩnh Thượng tiên Thiên Cung dùng tiên trận bắt lại, sau đó ngài nhốt hắn trong Khóa Tiên Tháp. Ngài chắc hẳn phải biết, trên người Hồng Dịch không chỉ có tiên lực gây ra thương tích, còn có vết thương do yêu lực gây ra đúng không?"
Cả điện tiên nhân nghe thấy lời này, đều nhìn Ngự Phong.
Ngự Phong gật đầu: "Không sai, năm đó lúc Yêu Hoàng bị bắt quả thật trên người không chỉ bị tiên lực gây thương tích, còn có yêu lực tấn công để lại vết thương."
Năm đó Hồng Dịch bị nhốt trong Khóa Tiên Tháp, Ngự Phong đã từng nhìn thấy vết thương trên người hắn. Nhưng lúc đó Hồng Dịch, Thanh Y, Yến Sảng đều trọng thương hôn mê, không có ai biết Đại Trạch Sơn xảy ra chuyện gì. Chúng tiên tâm tình xúc động, một lòng xử tử Hồng Dịch nên hắn đã không truy xét đến cùng.
"Cho dù như như thế..."
Hoa Mặc vừa muốn mở miệng, đã bị Yến Sảng mở miệng cắt ngang, nàng nhìn về phía Hoa Mặc: "Cho dù như thế, Hoa Mặc bệ hạ cũng cảm thấy chỉ là lời nói từ một phía của ta và Thanh Y, không có chứng cứ thật đúng không?"
Hoa Mặc bị Yến Sảng làm cho nghẹn lời: "Ngươi...!"
"Bệ hạ đừng quên năm đó Lan Phong Thượng Tôn chết thảm, lúc chúng tiên tụ hội tại Đại Trạch Sơn Nhàn Thiện chưởng môn đã từng nói một chuyện."
Ngự Phong cùng các Tiên Tôn nhớ tới chuyện năm đó, sắc mặt lập tức nghiêm trọng lên.
"Công chúa nói việc Nhàn Thiện chưởng môn từng nói có Ma tộc xuất hiện ở Đại Trạch Sơn?"
Yến Sảng gật đầu: "Lúc trước A Âm đã bị thương trong tay Ma tộc. Đại Trạch Sơn có trận pháp bảo vệ núi nhưng Ma tộc vẫn có thể ra vào Đại Trạch Sơn như không có gì, đủ thấy Ma tộc sức mạnh khó lường. Nếu như hôm nay chúng ta không thể tìm ra chân tướng Đại Trạch Sơn bị diệt vong, ai có thể bảo đảm các sơn môn khác sẽ không trở thành Đại Trạch Sơn thứ hai."
Yến Sảng đã làm Ưng tộc công chúa trên vạn năm, nàng hiểu rõ so với oan tình của Đại Trạch Sơn, thì các chưởng môn cùng Thượng Tôn càng để ý hơn sơn môn của chính mình cùng an nguy của Thiên Cung. Ma tộc hiện thế vô cùng nguy nan, không thua gì Yêu tộc xâm phạm.
"Nguyên Khải Thần quân?" Thấy trên điện lâm vào thế giằng co, Ngự Phong nhìn Nguyên Khải. Hiện giờ trên điện có thể quyết định án tình của ngàn năm trước chỉ có Nguyên Khải.
Về công hắn là chủ nhân Thanh Trì Cung, Thần quân của Tiên giới, về tư hắn là đệ tử Đại Trạch Sơn, không có ai muốn tra rõ chân tướng năm đó hơn hắn.
Nguyên Khải vẫn luôn nhìn Thanh Y nửa quỳ trong điện, bất luận trong điện tranh luận thế nào, ánh mắt của hắn từ đầu đến cuối không rời khỏi người hắn. Cho đến khi Ngự Phong Thượng Tôn gọi, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Hắn nhìn về phía các Thượng tiên trên điện, ánh mắt làm cho đáy lòng người khác run sợ. Nếu vừa rồi tiếng nói của Thanh Y Tiên quân buồn bã thảm thiết, thì bên trong ánh nhìn của Nguyên Khải Thần quân chỉ còn màu đỏ của máu.
"Đại Trạch Sơn ta khai sơn lập phái hơn sáu vạn năm, sư tôn ta Đông Hoa nhân đức trong Tam giới, chư vị đồng môn ta đức hạnh vạn năm yêu quý sinh linh, Đại Trạch Sơn sáu vạn năm qua chưa từng có ai bất nghĩa. Sơn môn như vậy ngàn năm trước bị diệt vong, cho tới bây giờ chỉ còn lại một đệ tử duy nhất, chẳng lẽ lời nói đó chư vị đều không tin sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.