Thần Ẩn

Chương 102:




Phượng Nhiễm năm đó về Ngô Đồng Đảo không ở trong Phượng Hoàng Điện. Bây giờ thoái vị, vẫn ở ngôi nhà đá phía sau đảo.
Năm đó Thượng Cổ đến Ngô Đồng Đảo cũng tại nhà đá này mang Hỏa Hoàng Ngọc tặng cho tiểu Hỏa Phượng chưa giáng thế. Những năm này Phượng Nhiễm luôn chờ Cảnh Giản sống lại, cũng đã hơn một ngàn năm trôi qua.
Vẫn là chỗ cũ, chỉ là người ngồi dưới dưới cây ngô đồng cùng nàng đánh cờ từ Thượng Cổ biến thành Nguyên Khải.
Nguyên Khải khi còn bé giống như Bạch Quyết Chân Thần, sau này lớn dần bộ dáng lại giống Thượng Cổ nhiều hơn. Chỉ là những năm này đôi lông mày lạnh lùng và ánh mắt cô độc cùng Bạch Quyết năm đó ở Thương Khung chi cảnh không khác nhau chút nào.
Nhìn thanh niên đối diện ánh mắt trầm xuống, Phượng Nhiễm nhíu mày: "Đồ đệ ta, con đã gặp rồi sao?"
"Nhờ có ý tốt của cô cô con mới gặp được tiểu Phượng Hoàng của con." Nguyên Khải thuận lợi ẩn thân trên cành cây ngô đồng tổ thụ, nếu không phải Phượng Nhiễm cố ý gây chuyện, hắn sao phải biến thành tiểu hài tử rơi xuống trước mặt Phượng Ẩn.
"Tiểu Phượng Hoàng của ngươi?" Phượng Nhiễm hừ lạnh.
Nguyên Khải nhíu mày: "Cô cô, con biết Hỏa Phượng Hoàng từ xưa đến nay chính là Thần thú của người mang hỗn độn chi lực."
Phượng Nhiễm híp híp mắt: "Lời này chỉ có mẫu thần ngươi dám nói trước mặt ta. Ngươi muốn Thần thú, tự mình đi đến trước mặt Phượng Ẩn mà nói, đừng ở chỗ này của ta nhắc đến việc đó."
Nguyên Khải bị Phượng Nhiễm làm cho nghẹn lời đến sững sờ, sờ sờ cái mũi, bật cười nói: "Vị đệ tử này của người ngủ một giấc tỉnh lại chính là Bán Thần, con cũng không dám để vị Phượng Hoàng này làm Thần thú của con."
"Ngủ một giấc?" Ánh mắt Phượng Nhiễm phức tạp: "Đúng là ngủ một giấc dài. Nếu là ta, cũng không muốn luân hồi để thành Bán Thần. Đồ đệ của ta năm đó hoạt bát đáng yêu, bây giờ tính tình kiên định nhạt nhẽo, không biết nên buồn hay vui."
Tính tình Phượng Ẩn không hoạt bát, nhạt nhẽo? Nhớ tới màu lửa trong mắt tiểu Phượng Hoàng cùng khuôn mặt mỉm cười, Nguyên Khải cho rằng Phượng Nhiễm đang nói đùa.
Hắn nghe lời Phượng Nhiễm nói, trong lòng có chuyện chưa hiểu rõ, mặt lộ vẻ hoang mang: "Cô cô, Phượng Ẩn đã tu luyện thành Bán Thần như thế nào? Nàng đã tấn Thần, tại sao ngày tỉnh lại không có lôi kiếp giáng xuống?"
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Nguyên Khải cũng không tin giữa đất trời có thể có người không chịu lôi kiếp đã có thể tấn Thần.
Sắc mặt Phượng Nhiễm có chút phức tạp, mang chuyện Phượng Ẩn luân hồi ngàn năm tại nhân gian kể lại.
Nguyên Khải nghe được thần sắc kinh ngạc, lúc trước là hắn hại Phượng Ẩn không thể niết bàn mới làm nàng phải luân hồi ngàn năm. Nhưng hắn nghe thấy lời này của Phượng Nhiễm, ngoài cảm thấy áy náy có lỗi, chẳng biết tại sao đáy lòng lại có chút chua xót cùng đau đớn khó nói rõ.
Phượng Nhiễm thở dài: "Chúng ta ở Tiên giới trải qua ngàn năm, vui buồn giận hờn cũng chỉ trong một kiếp. Nàng ở nhân gian trải qua mấy chục kiếp sinh sinh tử tử, một mình đi trên đường Hoàng Tuyền, quá khứ cả đời rõ ngay trước mắt, cũng không lạ khi có tính tình như bây giờ."
Phượng Nhiễm nhìn phía đối diện Nguyên Khải đang hơi nhíu mày. Trong lòng thầm than thở lúc nàng ngàn tuổi vẫn là thiếu niên vô pháp vô thiên đầu đội trời chân đạp đất ở đầm lầy Uyên Lĩnh, còn hai thiếu niên này lại trầm mặc già cõi khiến người ta lo lắng. Đồ đệ nàng mặc dù đã từng hồn phi phách tán trải qua ngàn năm luân hồi nhưng bây giờ đã bình an trở về, Nguyên Khải lại...
"Ngươi bây giờ..." Trong lòng Phượng Nhiễm dừng một chút suy nghĩ, cuối cùng không mang sự lo lắng nói ra, chỉ nói: "Ngươi mấy ngày nay hóa thành tiểu hài tử làm cho ta nhớ tới khi ngươi còn bé ở Thanh Trì Cung." Đáy mắt Phượng Nhiễm thoáng qua một chút hoài niệm, đột nhiên nói: "Nghe nói Hoa Thù  vì ngươi tổ chức thọ yến, mời Tiên giới các động phủ cùng chưởng môn, mấy ngày trước đây thiệp mời đã đưa đến Ngô Đồng Đảo."
Thấy Nguyên Khải mày nhăn lại, Phượng Nhiễm tỏ vẻ không quan tâm: "Bây giờ Phượng Ẩn đã kế thừa hoàng vị, người nhận thiệp mời là nàng, nghe nói nàng lười đi nên đã mang thiệp mời trả lại cho Thiên Cung."
Nguyên Khải sững sờ, đáy lòng có chút mất mát, đặt xuống một quân cờ, nói: "Năm đó con hại nàng không thể niết bàn, làm nàng hồn phi phách tán trải qua ngàn năm luân hồi đau khổ, nàng không muốn thấy con cũng đúng, chứ đừng nói đến chuyện sẽ tham gia thọ yến của con."
"Cho nên ngươi ở trước mặt nàng giấu thân phận, mượn danh đồ đệ của Côn Luân Sơn." Đáy mắt Phượng Nhiễm lộ ra vẻ không đồng tình: "Ta nghe Phượng Vân nói nàng rất yêu thích ngươi, còn mang cả Trấn Hồn Tháp đến Phượng Nghi Cung. Tính tình Phượng Ẩn cứng rắn, nếu tương lai biết được thân phận của ngươi, sợ là..."
"Nàng sẽ không biết." Nguyên Khải cắt ngang sự lo lắng của Phượng Nhiễm: "Rời khỏi Ngô Đồng Phượng Đảo trong Tam giới sẽ không có Thượng Bạch. Thanh Trì Cung Nguyên Khải cùng nàng cũng sẽ không gặp nhau. Phượng Ẩn có thể tỉnh lại cũng xem như con trút bỏ được tâm sự trong lòng. Cô cô, con một thân một mình đã quen, về sau như vậy cũng sẽ thuận tiện hơn."
Giọng Phượng Nhiễm ngưng lại, một lúc sau nhẹ gật đầu.
Kể từ ngày đó của ngàn năm trước, nàng đã không trông thấy nụ cười trên môi Nguyên Khải, ngoại trừ hôm nay ở trước mặt Phượng Ẩn. Nàng vốn muốn để hai người ở chung thật lâu để làm bạn, lúc này lại thấy được bộ dạng này của Nguyên Khải, rõ ràng chuyện năm đó một chút cũng chưa thể buông xuống.
"Hoa Thù vì ngươi chuẩn bị thọ yến. Mọi người nhìn ra được nàng có ý với ngươi, cũng đang lấy lòng ngươi, lại lấy danh nghĩa chúng tiên Thiên Cung kính trọng Thanh Trì Cung Thần quân mời ngươi rời núi Kỳ Liên Sơn về chấn chỉnh Yêu giới. Nửa tháng sau chúng tiên tụ hội ở Thiên Cung, ngươi không đi cũng không được..."
"Không liên quan đến con." Nguyên Khải thản nhiên nhấp một ngụm trà, nghe thấy nhắc đến chúng tiên Thiên Cung cùng Hoa Thù, đáy mắt càng thêm lạnh nhạt.
Phượng Nhiễm nhìn sắc mặt lạnh lùng của Nguyên Khải, đáy lòng thở dài. Năm đó con Thủy Ngưng thú tuy nói là hồn phi phách tán dưới thiên lôi, nhưng nếu chúng tiên Thiên Cung không dung túng cho Hoa Thù trước đó giáng sáu đạo thiên lôi xuống người nàng, nàng sao có thể chết thảm dưới lôi kiếp ở La Sát.
Đối với Nguyên Khải mà nói, Thủy Ngưng thú chết hắn không chỉ không thể tha thứ cho chính mình, cũng càng không thể tha thứ cho Tiên tộc mà hắn dốc hết sức bảo vệ, nếu không hắn cũng sẽ không ngàn năm không ra khỏi Thanh Trì Cung, từ sau lúc đó chưa từng đặt chân đến Thiên Cung. Nếu không phải hắn thân là nhi tử của Chân Thần, phải gánh lấy số mệnh cùng trách nhiệm, với tính tình bao che người nhà của Nguyên Khải cùng mẫu thần hắn, chỉ sợ con Khổng Tước năm đó đã không sống được.
Hoa Thù cũng quá không biết tốt xấu, người bên ngoài tránh còn không kịp, nàng lại vội vàng động đến hắn, sợ là gặp chuyện mất mặt mới có thể tỉnh ngộ.
Trong lúc nói chuyện ván cờ vẫn chưa phân thắng bại, Nguyên Khải thoáng nhìn qua sắc trời, nhìn Phượng Nhiễm cáo từ. Phượng Nhiễm liên tục xua tay, nàng cảm thấy tính tình Nguyên Khải hiện tại nói chuyện phiếm cũng khá mệt mỏi.
Nào ngờ Nguyên Khải đi được hai bước, đột nhiên dừng lại kêu Phượng Nhiễm một tiếng.
"Cô cô."
"Chuyện gì?"
"Năm đó Phượng Ẩn chưa giáng thế xuất hiện trên đời, có phải đã có thể dùng nguyên thần hóa thành người?"
Phượng Nhiễm gật đầu: "Không sai, nàng khi còn bé nhảy nhót gây họa, còn chưa giáng thế đã hóa thành người ở trên đảo quậy phá cả ngày, ta cùng mấy vị trưởng lão rất đau đầu chuyện này. Làm sao ngươi biết cái việc này? Phượng Vân nói cho ngươi nghe?"
Phượng Nhiễm không nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của thanh niên đưa lưng về phía nàng, chỉ nhìn thấy Nguyên Khải lắc đầu: "Không phải, chỉ là hôm nay ta thấy Phượng Ẩn luôn cảm thấy nàng có chút quen thuộc, hóa ra năm đó chúng ta từng biết nhau."
Một câu cuối cùng của Nguyên Khải nhỏ đến khó nghe được. Phượng Nhiễm nghe không hiểu, lúc muốn hỏi thì Nguyên Khải đã đi xa.
Dưới ánh trăng, bóng dáng thanh niên đơn độc, cô đơn trống vắng giống như ngàn năm trước.
Tay Phượng Nhiễm vô ý sờ quân cờ bạch ngọc, chẳng biết tại sao lại nhớ tới ánh mắt hối hận cùng tuyệt vọng của thanh niên ngàn năm trước trong biển máu ở La Sát.
Nếu Thủy Ngưng thú nhìn thấy ánh mắt đó, nàng sẽ không lựa chọn chết trong tay người mình yêu.
Người sống không bằng chết, dù sống cũng như đã chết.
Nàng đã trải qua nên nàng biết.
Nhưng A Âm đã hồn phi phách tán cũng vĩnh viễn không biết, người nàng yêu nhất bị chính nàng tự tay đẩy vào địa ngục, ngàn năm vạn năm khốn khổ như trong chốn tù đày.
Đồ đệ à đồ đệ, ngươi luân hồi ngàn năm nhưng tuyệt đối không được giống như sư quân nghĩ... Nếu sư quân đoán đúng, ta thật không biết trong tương lai làm sao cho hai vị Chân Thần ở Thượng Cổ Thần giới một câu trả lời.
Phượng Nhiễm bỗng nhiên ngước mắt, đáy mắt trong veo cơ trí, mang theo sự phức tạp cùng cảm xúc khó tả.
Nguyên Khải cứ như vậy lấy thân phận đệ tử Thượng Bạch Côn Luân ở lại Ngô Đồng Đảo, hắn dùng hình dáng tiểu hài tử ngày ngày ở bên trong Phượng Nghi Cung, cùng Phượng Ẩn sớm chiều ở chung. Thật ra ngàn năm sau tính tình hai người đều không giống lúc trước.
Phượng Ẩn năm đó ở Đại Trạch Sơn hoạt bát ngây thơ, ngày ngày cùng Thanh Y lên trời xuống đất gây hoạ, chính là tính nết của một tiểu cô nương. Sau ngàn năm luân hồi trở về, từ đế vương tướng quân đánh giặc đến thường dân đều đã làm qua, bây giờ tại Phượng Nghi Cung thích nhất chính là đánh cờ uống rượu, tu dưỡng tâm tính.
Nguyên Khải ngoài thời gian ở Trấn Hồn Tháp nuôi dưỡng tiên cốt thì luôn bị Phượng Ẩn dắt đi đánh cờ uống rượu.
Nguyên Khải sợ Phượng Ẩn nhìn ra sơ hở, lúc đánh cờ luôn che giấu thực lực. Nhưng hiện tại tính tình Phượng Ẩn tỉ mỉ, cho dù Nguyên Khải che giấu cũng nhìn ra tâm tư cùng thân phận không tầm thường của hắn từ trong ván cờ. Một tiểu hài tử lại có thể mặc y phục gấm hoa, còn biết che giấu sự thông tuệ đúng là khác thường. Phượng Ẩn giấu những gì nhìn thấy ở đáy mắt cũng không nói ra, tính tình này đã theo nàng trong ngàn năm luân hồi làm phàm nhân.
Chẳng qua hữu duyên làm bạn mấy ngày, người khác đã không muốn nói, nàng cũng không cần nhiều chuyện. Chỉ là khi nhìn ra Nguyên Khải có chút che giấu nàng cảm thấy buồn cười, sau đó đối với sự gần gũi của hắn lại khó diễn tả thành lời, cuối cuối cùng khó tránh khỏi nhạt đi mấy phần.
Hai người lặng yên ở Phượng Nghi Cung gần nửa tháng, đoạn thời gian dù bình thản nhưng là điều khó có được của Nguyên Khải hơn ngàn năm qua. Hắn bây giờ hiểu rõ người năm đó ái mộ là Phượng Ẩn mà không phải Hoa Thù. Hiện tại biết rõ người, tình cảm thời niên thiếu lại không thể quay về.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, hắn chấp niệm nàng, mặc dù người kia không tồn tại nhưng đời này của hắn cũng không thể yêu người khác.
Mặc dù hắn nhìn ngọn lửa trong mắt Phượng Ẩn thấy quen thuộc cùng dịu dàng, nhưng cũng chỉ cho rằng là cảm giác Hỏa Hoàng Ngọc treo trên eo làm bạn cùng hắn hơn ngàn năm qua.
Nửa tháng sau, Nguyên Khải chào từ biệt, Phượng Ẩn có chút mất mát nhưng không thể giữ lại. Nàng bảo Nguyên Khải đợi một chút, sau đó thị nữ mang lên một ly rượu tiễn biệt hắn, nàng cũng tự mình đưa Nguyên Khải ra khỏi đảo.
Nguyên Khải nhìn thấy ý tốt của Phượng Ẩn hắn cũng không chối từ, chỉ là đi đến cửa của Phượng Đảo thấy thị vệ Phượng tộc chuẩn bị mười hai rương hoàng kim châu báu, hắn có chút ngẩn ra.
"Bệ hạ? Cái này..."
"Côn Luân là đại phái, tuy nói sư phụ ngươi là đệ tử đích truyền của Côn Luân Lão Tổ nhưng với tiên lực của ngươi sợ là không được xem trọng, khó tránh khỏi bị thua thiệt. Ta mặc dù tuổi tác nhỏ, bối phận địa vị lại cao, được ta xem trọng về sau ngươi sống tại Côn Luân sẽ tốt hơn một chút, không cần chối từ..." Phượng Ẩn nói xong, cầm lấy chiếc túi vải trong tay thị nữ, đưa tới trước mặt Nguyên Khải, cười nói: "Đây là bánh đậu xanh ta thích nhất, ta biết các tiểu hài tử đều thích ăn nhất những thứ này. Đây, đều là của ngươi, mang theo ăn trên đường, nếu ngươi thích phái người đến Phượng Đảo nói một tiếng, ta cho người làm đưa đến cho ngươi."
Trong chớp mắt ánh mắt Phượng Ẩn cùng Nguyên Khải đúng lúc nhìn nhau..
Hắn nhìn Phượng Ẩn mỉm cười, sững sờ ngay tại chỗ.
"Đây, A Tấn, đều là của ngươi. Ngươi không nên tức giận, ngươi mang ta cùng xuống núi có được không?."
Hắn dường như nghe thấy giọng nói thiếu nữ ẩn sâu trong ký ức của mình.
Nụ cười của Phượng Hoàng trước mặt hắn trùng hợp giống như thiếu nữ ngàn năm trước trên bậc thềm đá ở Đại Trạch Sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.