Tham Tiền Tiên Khiếu

Chương 33: Kim Tiền đại gia




Kim Tiền đại gia
Edit: Yunchan
***
Vào đầu tháng tám, khoảng thời gian nóng nhất trong năm vừa qua chưa bao lâu nên tiết trời còn rất oi bức.
Hàn Ngâm chống cằm, ngồi ở bậc thềm ngoài nhà, hưởng thụ cơn gió đêm mát mẻ.
Nằm bò trước mặt cô là Hồ Khản, hắn đã lắp ba lắp bắp gần nửa canh giờ, chẳng những khai hết ý đồ mình đến đây, mà còn nói tuốt tuồn tuột hoàn cảnh trong nhà, bao gồm mười tám đời tổ tông, chẳng sót thứ gì, mục đích chứng minh bản thân có gia thế trong sạch, là người tốt, xưa nay chưa từng làm chuyện xấu bao giờ, lần này là bị lòng tham che mờ lý trí, chứ không có ý định mạo phạm đến vị đại tiên thanh tu là cô.
Hắn khóc sướt mướt, dập đầu tới tấp: "Chỉ xin đại tiên tha cho cái mạng quèn này của tiểu nhân..."
Hàn Ngâm nhìn hắn: "Vậy còn phải xem miệng ngươi có kín hay không đã."
Hồ Khản sửng sốt giây lát rồi hiểu ý ngay lập tức, lau lệ nói: "Kín! Tuyệt đối kín! Chuyện đêm nay, một lời tiểu nhân cũng không dám hé ra ngoài, nếu đại tiên không tin, thì tiểu nhân xin thề..."
"Thề có ích gì?" Không phải Hàn Ngâm chưa từng gặp loại thề thốt ở trước mặt, quay đầu một cái đã bán đứng mình không cần mặc cả.
Hồ Khản nhăn nhó mặt mày, hết đường xoay sở.
Hàn Ngâm bỗng nhiên đổi đề tài, cười tủm tỉm hỏi hắn: "Ngươi có muốn biết vị tiểu ca ở đây đi đâu rồi không?"
Chắc bị ngươi ăn mất rồi chứ gì...
Hồ Khản nhủ bụng như vậy, nhưng không dám thốt ra lời, chỉ lắc đầu tỏ ý không biết.
Hàn Ngâm như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, bèn xoa mặt nói: "Ngươi đoán đúng rồi đó, ta quả thật đã ăn thịt hắn, sau đó biến thành hình dáng của hắn. Ngươi xem, ta biến có giống không?"
Cô ở trong thôn đã khá lâu, sớm ra khỏi nhà tối lại trở về, nhưng nói thật Hồ Khản chưa giáp mặt cô lần nào, chỉ nhìn thấy cô từ xa hai lần, nào biết giống hay không, thế mà lúc này cũng hùa theo cô, gật đầu lia lịa: "Giống! Rất giống!"
Hàn Ngâm lại không hài lòng: "Ta lại thấy không giống lắm, nhưng cũng chẳng hề gì, hiện tại ta đã học được cách đoạt xá, có thể chiếm thân xác của con người rồi dùng ngay, sợ là ngay cả cha mẹ của người đó cũng không nhận ra sự khác biệt đâu."
Hồ Khản:...
Hàn Ngâm quan sát hắn từ trên xuống dưới một lượt, nhíu mày tỏ vẻ chán ghét: "Ta không thích thân xác của ngươi chút nào, nhưng nếu bất đắc dĩ...."
Hồ Khản bị hăm dọa đến bật khóc: "Không có bất đắc dĩ... tiểu nhân tuyệt đối sẽ không nói năng bậy bạ..."
Không thì tốt, nếu không cô lại phải dời địa bàn.
Hàn Ngâm an tâm, đứng lên nói: "Ngươi đi đi."
Hồ Khản như được đại xá, dập đầu hai cái với cô hết sức cung kính, sau đó bò dậy bỏ chạy.
"Chờ đã —-" Hàn Ngâm gọi giật hắn lại.
Môi Hồ Khản run lẩy bẩy: "Đại... đại tiên còn có gì căn dặn?"
Hàn Ngâm đỡ trán: "Ngươi đi gánh ít nước tới đây, rửa sạch nước mắt nước mũi với mấy thứ khác trên đất cho ta."
Một vũng to đùng!
Cô không muốn đi ra đi vào đều đạp lên đâu.
Hồ Khản chỉ cầu giữ được mạng, nên đương nhiên cô nói gì thì nghe đó, cuống quýt đi tìm thùng múc nước ngay lập tức.
Hàn Ngâm không đếm xỉa tới hắn nữa, quay về phòng đọc trúc giản tiếp.
Quả nhiên cô đoán không sai, đống trúc giản này đều là bản chép tay của Nguyên Nhất chân nhân. Nội dung rườm rà lộn xộn, có điều nhờ đọc đi đọc lại nhiều lần, đồng thời kết hợp với tâm pháp Cửu Huyền cô đang tu, đối với một người phàm tu tiên tạm thời không có sư phụ chỉ dạy như cô mà nói, thì có rất nhiều nghi hoặc có thể tìm được đáp án trên đó, nên đây cũng coi như nhặt được kho báu.
Hàn Ngâm kiểm tra từng cái một, bỗng nhiên có một hàng chữ lọt vào mắt cô, câu này khiến óc cô lóe lên.
Lá chia làm năm màu, quả to bằng nắm tay, tên gọi quả Ngũ Hành.
Đây không phải loại quả cô mà ăn phải trong vườn linh sao!
Bảo đảm không sai, cô nhớ rất rõ, cô hái quả này cũng là vì màu sắc của lá cây rất bắt mắt, nhìn hết sức nổi bật, hơn nữa quả còn khá lớn, đủ để ăn no.
Cô vội vã đọc tiếp, phát hiện trên đó viết rằng quả Ngũ Hành quý hiếm, năm trăm năm mới chín một lần, cũng được xem là linh quả cấp ba. Tuy nhiên người muốn ăn nó không nhiều lắm, vì tác dụng của nó là giúp người ăn vào hội tụ đủ ngũ hành linh khí, vả lại phải là người chưa từng tu luyện mới ăn được, bằng không sẽ diệt linh khí, hủy nội đan...
Mới đọc đến đây, Hồ Khản đã đứng lạnh rung trước cửa, gọi với vào: "Đại tiên, ta rửa sạch đất rồi."
Lúc này Hàn Ngâm đâu còn lòng dạ nào để ý tới hắn, thậm chí còn không ý thức được hắn nói gì, chỉ thuận miệng đáp một câu mà chẳng buồn ngẩng đầu lên: "Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi."
Đi nghỉ ngơi...
Hồ Khản sầu não, hắn không biết Hàn Ngâm bảo mình về nhà nghỉ ngơi hay là ở đây nghỉ ngơi. Hắn định bụng chạy về nhà nhưng không dám, muốn mở miệng hỏi cô, nhưng thấy cô đang chăm chú đọc trúc giản, lại sợ quấy rầy sẽ chọc cô nổi giận, chẳng biết làm gì hơn là đứng tần ngần ở đó cả buổi mới âm thầm chuồn đi.
Hàn Ngâm không biết hắn đi lúc nào, cô chỉ mải mê cắm đầu vào trong trúc giản, tâm trạng phức tạp khôn kể, vui buồn lẫn lộn.
Vui là vì số cô thật may, ăn lầm quả Ngũ Hành mà chỉ mất ba tháng tu vi, còn chưa tới thảm cảnh hủy đan tu lại. Mà buồn là vì ghi chép về quả Ngũ Hành trên trúc giản chỉ có một đoạn như vậy, nhưng mặt sau lại viết một câu làm cho cô hết hồn, chính là câu bình luận cụt ngủn của Nguyên Nhất chân nhân, "Ăn được cũng đừng ăn, bằng không hối hận không kịp!"
"Rốt cuộc là tại sao!" Hàn Ngâm không hiểu đâu ra đâu, thật muốn đập đầu vào bàn cho sáng não ra: "Lẽ nào quả này ngoài diệt linh khí, hủy nội đan ra, còn có hậu quả xấu nào khác?"
Trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng "Xì" đầy vẻ châm biếm.
Hàn Ngâm khẽ nhướng mày, ngước mắt đảo khắp trong ngoài phòng, không thấy ai bèn cúi đầu xuống, Thổ Linh trư đang nằm sấp bên chân cô ngủ khò. Đến đây trong lòng cô hiểu ra, không hoảng sợ mà còn lấy làm mừng, gấp rút moi miếng Tạo Hóa Kim Tiền trong lòng ra, đặt trên bàn một cách cung kính, rồi hỏi nó với giọng nịnh nọt: "Là ngài cười sao?"
Tạo Hóa Kim Tiền hừ một tiếng lười biếng.
Hàn Ngâm càng mừng rỡ hơn, bởi vì tính khí của Tạo Hóa Kim Tiền này rất dở hơi, từ khi ra khỏi đáy thác tới giờ, bất chấp cô cầu khẩn hay dụ dỗ cỡ nào, nó cũng cứ giả chết không hé răng. Hôm nay hiếm khi nó chịu mở miệng, chắc là tâm tình không tệ, thôi thì cứ dỗ cho nó vui vẻ trước, sau đó lại nhờ nó chỉ bảo chút đỉnh.
Cô cố mềm giọng hỏi nó: "Ngài biết không?"
Tạo Hóa Kim Tiền rất mất hứng: "Nói thừa, ngươi tưởng bổn đại gia cũng ngu như ngươi, tới chuyện này cũng không biết sao? Nói cho ngươi biết! Trong thiên hạ này không có chuyện gì mà ta không biết, ta chỉ không thích nói cho ngươi nghe thôi!"
Giọng điệu kênh kiệu hết thuốc chữa.
Hàn Ngâm bóp quyền dằn cơn tức xuống, quyết định nhịn: "Xin ngài mà, nói cho ta biết đi, được không?"
"Xin xỏ chả có tí thành ý, không nói!"
Hàn Ngâm gõ nhẹ trán lên bàn ba cái, rồi chắp tay với nó: "Thế này đủ thành ý chưa?"
"Trừ phi ngươi gọi ta là gia, bằng không không nói."
Hàn Ngâm co được giãn được: "Gia! Tiền gia! Xin ngài chỉ bảo một chút đi mà!"
"Ha ha ha!" Tạo Hóa Kim Tiền bất chợt cười to: "Bị mắc lừa! Đồ ngu xuẩn!"
Ồn ào cả buổi, té ra thằng cha này đang đùa bỡn cô!
Hàn Ngâm hết nhịn nổi, đập bàn quát: "Rốt cuộc ngươi có nói hay không!"
"Không nói!" Tạo Hóa Kim Tiền ăn mềm không ăn cứng: "Ngươi ép ta được sao? Nói cho ngươi biết, bổn đại gia chỉ ấn ngón tay một cái là có thể diệt ngươi rồi, đừng hòng xài mấy câu hù dọa tiểu tặc kia với ta!"
~ Hết chương 33 ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.