Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ

Chương 79: Ngoại truyện 13




Hoa Nhài Nhỏ lải nhải hồi lâu, cuối cùng Thẩm Tư Viễn cũng chịu đưa bé đến nhà Điền Phi Văn làm khách.
Trong cửa hàng của Lâm Tử Diên có vài việc, sẽ về muộn một chút.
Lúc Thẩm Tư Viễn lái xe đưa hai đứa trẻ tới chơi, Điền Phi Văn còn đang bận nướng BBQ trong vườn, trông anh ấy có vẻ rất lóng ngóng.
Thẩm Tư Viễn thả Hoa Nhài Nhỏ xuống đất, xắn tay áo lên bước qua, nhẹ giọng hỏi: “Vợ anh đâu?”
Điền Phi Văn nghe tiếng thì ngẩng đầu dậy nhìn anh, tr3n mũi còn dính bụi than, cười khẽ một tiếng: “Ra ngoài chơi rồi, bỏ con lại cho mình tôi đây này, tôi sầu chết mất.”
“Con anh cũng nghe lời lắm mà.”
“Ừ thì cũng ngoan, nhưng trông con đau đầu lắm, hồi trước tôi chưa tự trải nghiệm, mẹ nó lần này đúng là bận không nghỉ tay.”
Thẩm Tư Viễn giúp anh ấy nướng một phần, khẽ nói: “Anh cũng nên học đi là vừa.”
Điền Phi Văn vốn tính tự do không gò bó, tuy không xấu tính nhưng đúng là không quá biết quan tâm người khác.
Điền Phi Văn nhớ ra mình vẫn còn mấy ngày nữa, không khỏi thở dài hỏi: “Em dâu đâu rồi?”
“Lát nữa sẽ tới, chắc là vẫn chưa hết bận.”
Hoa Nhài Nhỏ không biết từ đâu chạy tới, cười hì hì nhìn Điền Phi Văn, hai tay chắp sau lưng, thần bí nói: “Chú Điền, cháu tặng chú một món quà, chú đoán xem là gì.”
Điền Phi Văn cứ nhìn thấy Hoa Nhài Nhỏ là không nhịn được cười.
Anh ấy bước về phía trước, ngồi xổm xuống trước mặt Hoa Nhài Nhỏ, vui vẻ nói: “Hoa Nhài Nhỏ ngoan thế nhỉ, còn biết tặng quà cho chú.”
Anh ấy rất thích Hoa Nhài Nhỏ, dù sao bé cũng vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.
Khác một trời một vực với thằng nhóc im như hũ nút nhà anh ấy.
Rõ ràng anh ấy mới là ba, nhưng anh ấy cứ thấy cái hũ nút kia cứ xị mặt ra với mình, làm như không phải con ruột mình vậy. Nếu không phải nó trông giống mình, chắc anh ấy cũng nghi ngờ thằng nhóc này cố t1nh tới phá đám mình.
Điền Phi Văn phối hợp đoán, “Đồ chơi?”
Hoa Nhài Nhỏ: “Không phải ạ.” Nói xong, cô bé cẩn thận đặt viên kẹo sau lưng vào tay Điền Phi Văn, nói như dâng lên vật báu: “Vừa nãy cháu thử rồi, ngon lắm, chú cũng thử đi.”
Điền Phi Văn thử một miếng, đúng là rất ngọt, ngọt đến tận đáy lòng.
Anh ấy không khỏi chua xót quay đầu nhìn Thẩm Tư Viễn, “Có con gái thật tốt, chẳng nhẽ mỗi ngày đều ngọt ngào như vậy?”
Thẩm Tư Viễn bật cười, không nói gì.
Điền Phi Văn muốn giơ tay x04đầu Hoa Nhài Nhỏ, Thẩm Tư Viễn lại đứng xa xa lạnh lùng nói:
“Tay anh bẩn, trước khi ra đường tôi mới thay đồ cho con bé, đừng làm bẩn nó.”
Điền Phi Văn nhìn tay mình, chỉ đành tiếc nuối thu tay về rồi nói: “Cháu vào chơi với anh Tuấn Đạt à?”
Hoa Nhài Nhỏ gật đầu, “Đúng rồi, còn có anh của con nữa.”
Điền Phi Văn nghĩ thằng nhóc này cũng biết ý, bình thường không thèm để ý anh ấy, có khách đến còn biết đường ra chơi.
Nghe vậy anh ấy cũng yên tâm, híp mắt cười nói:
“Được rồi, cháu vào chơi tiếp đi, chú với ba cháu bận thêm một lát, lát nữa là ăn cơm rồi.”
Sau khi Hoa Nhài Nhỏ đi, Điền Phi Văn không nhịn nổi châm một điếu thuốc, hít một hơi rồi liếc nhìn Thẩm Tư Viễn.
Thẩm Tư Viễn biết anh ấy có điều muốn nói, liếc nhìn lại, hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Điền Phi Văn cười hì hì hai tiếng, nói: “Thật ra tôi rất thích Hoa Nhài Nhỏ, ai mà không thích đứa bé xinh như thế chứ, còn nghe lời hiểu chuyện.”
“Ừ.”
Điền Phi Văn: “Hay cậu thử nghĩ xem, để hai nhà chúng ta kết th0ng gia. Quan hệ của hai nhà vốn đã tốt đẹp, nếu sau này hai đứa thành đôi thì thân lại càng thêm thân.”
Anh ấy tưởng tượng rất đẹp, thằng nhóc Điền Tuấn Đạt trông không tệ, là kiểu thanh tú, Hoa Nhài Nhỏ còn từng lén khen mấy lần là anh đẹp trai. Mà điều kiện nhà họ Thẩm khá giả, nhà anh ta cũng không kém, nếu sau này thật sự thân càng thêm thân, dù sao cũng là chuyện tốt. Quan trọng nhất là Hoa Nhài Nhỏ rất dễ khiến người khác thương mến, anh ấy hận mình không có đứa con gái ngoan như thế. Tiếc là vợ anh ấy không định sinh đứa thứ hai, giấc mộng tuyệt vời của anh ấy sụp đổ triệt để.
Anh ấy nói xong thì rất chờ mong câu trả lời của Thẩm Tư Viễn, ai ngờ Thẩm Tư viễn không thèm để ý.
Điền Phi Văn bực bội bĩu môi, “Nói gì đi chứ ông Hai Thẩm?”
Thẩm Tư Viễn không đáp lại, “Tối qua anh say rượu chưa tỉnh nên chạy tới đây nói nhảm à?”
“Ai bảo, tôi rất tỉnh táo, cậu không thích đề nghị này à?”
“Không thích.” Thẩm Tư Viễn đơn giản đáp.
Điền Phi Văn sờ trán, tính toán chu toàn nói:
“Con trai tôi trông cũng đâu đến nỗi, không làm cậu ghét đến vậy chứ?”
Thẩm Tư Viễn để cái kẹp trong tay xuống, lạnh lùng liếc mắt qua.
“Nằm mơ.”
Điền Phi Văn: “...”
Thẩm Tư Viễn nhỏ mọn thật, Hoa Nhài Nhỏ mới còn nhỏ mà anh đã ra vẻ tiếc nuối, sau này lớn yêu đương thật, người làm ba như anh có mà tức chết à.
Nghĩ vậy, Điền Phi Văn cũng bật cười, “Hay đấy, nhưng tôi cũng hiểu, nếu tôi có con gái như Hoa Nhài Nhỏ thì tôi cũng không nỡ.”
Một lát sau, Lâm Tử Diên khoan thai đến muộn.
Cô vào sân thì thấy hai người đàn ông đang bận nướng thịt.
Khói trắng bốc lên nghi ngút tr3n bếp nướng.
Điền Phi Văn trông rất vất vả, vết tro tr3n mũi còn chưa kịp lau, thấy Lâm Tử Diên tới thì cười chào:
“Em dâu tới rồi.”
Lâm Tử Diên liếc nhìn anh ấy rồi lịch sự chỉ vào mũi, nhắc nhở: “Chỗ này...”
Điền Phi Văn mới chậm chạp nhận ra rồi lau mũi, cười haha đáp: “Thất lễ quá, đừng để ý.”
Rõ ràng hai người cùng bận rộn, nhưng Thẩm Tư Viễn một tay đút túi, thân thể cao gầy đứng ở đó, áo sơ mi trắng rất hợp với khuôn mặt cao ngạo của anh, trông anh không giống đang nướng thịt mà như một bức tranh đắt tiền.
Như thể dù đang ở đâu, sự ưu nhã và thong dong vẫn hiện hữu trong cốt cách của anh.
Dù yêu đương và ở bên nhau đã lâu, nhưng có lúc nhìn thấy cô vẫn cảm thấy rung đ0ng.
Lâm Tử Diên đối mặt với anh, đè ép nội tâm xúc đ0ng xuống, nói: “Em vào nhà xem bọn nhỏ.”
Thẩm Tư Viễn nhếch môi, gật đầu: “Được.”
Lâm Tử Diên vào trong nhà, nhìn thấy mấy đứa trẻ đang chơi ở phòng khách.
Hoa Nhài Nhỏ nhiệt t1nh thấy rõ.
Cô bé rất tò mò về Điền Tuấn Đạt hào phóng lạnh lùng.
Ví dụ như, lần nào anh Tuấn Đạt cũng cho bé rất nhiều đồ ăn vặt, nhưng bé muốn nói chuyện với anh ấy, anh ấy lại không để ý bé.
Anh ấy nhăn mặt trông khá giống ba đang tức giận, không quá ác, nhưng rất đẹp.
Thế nên, Lâm Tử Diên vừa vào đã thấy Hoa Nhài Nhỏ chống cằm nghiên cứu Điền Tuấn Đạt.
“Anh ơi, anh thích nói chuyện không?”
“Bình thường.”
“Thế sao anh không nói chuyện với em?”
“Nói gì?”
“Nói...”
Thẩm Tư Niên nhìn không nổi nữa, chặn giữa hai đứa, không đồng ý nhìn Hoa Nhài Nhỏ rồi cau màu nói: “Sắp ăn tốt rồi, em đi rửa tay trước đi.”
Hoa Nhài Nhỏ vẫn luôn rất nghe lời anh trai, nghe thấy phải đi rửa tay thì ngoan ngoãn đi về hướng nhà vệ sinh.
Kết quả vừa quay đầu lại thấy Lâm Tử Diên đứng cách đó không xa.
“Mẹ.” Cô bé vui vẻ reo lên rồi chạy tới.
Lâm Tử Diên thấy đôi tay bẩn của cô bé, đưa bé vào nhà vệ sinh rửa tay.
Cô hỏi Hoa Nhài Nhỏ những chuyện xảy ra hôm nay, vừa tới phòng khách đã thấy Điền Tuấn Đạt rót cho cô một tách trà, khuôn mặt khách sáo lịch sự nói: “Cô ơi, uống trà đi ạ.”
Lâm Tử Diên chớp chớp mắt, đánh giá nhóc con này.
Cậu bé nhỏ hơn Thẩm Tư Niên hai tuổi, trông thanh tú đáng yêu, tuy không nói nhiều nhưng rất tinh tế, có thể nói là bé trai ấm áp.
Chẳng trách Hoa Nhài Nhỏ cứ thích đi theo cậu bé, thì ra cậu bé chỉ là không giỏi nói chuyện.
Lâm Tử Diên cười cảm ơn, đang định nói gì đó thì nghe thấy tiếng đ0ng bên ngoài.
Thì ra đã nướng xong rồi, hai người đàn ông bên ngoài gọi họ ra ăn.
Lâm Tử Diên ra ngoài, Thẩm Tư Viễn bước tới đưa cho cô mấy xiên thịt.
“Thử xem, vẫn còn nóng đó.” Anh khẽ cười nói.
Người làm mẹ luôn thích để tâm đến con, Lâm Tử Diên nhìn trái phải, đang định gọi Thẩm Tư Niên và Hoa Nhài Nhỏ qua ăn.
Thẩm Tư Viễn lại nhìn thẳng vào mắt cô, nói từng chữ: “Bọn nó vẫn còn bên kia, đây là nướng riêng cho em.”
“Nướng riêng cho em?” Cô cười hỏi.
“Ừ.”
“Có gì khác biệt?” Cô đưa lên mũi người thử, quả nhiên rất thơm. Lâu rồi cô không ăn đồ nướng, ở nhà toàn là dì giúp việc nấu, gần như không có kiểu đồ nướng như này. Đúng là rất ngon.
Thẩm Tư Viễn: “Cho thêm gia vị em thích, bọn trẻ con thì ăn nhạt tốt hơn.”
Lâm Tử Diên cắn nhẹ một miếng, suýt thì bị bỏng.
Thẩm Tư Viễn đưa tay x04môi cô, bất lực nói:
“Anh quên không nhắc em thổi nguội bớt.”
Lâm Tử Diên không để ý chuyện bỏng, nhanh chóng ăn sạch xiên thịt.
“Sao tay nghề nướng thịt của anh tốt thế?” Cô sáng mắt nói.
“Em thích à?”
Lâm Tử Diên: “Rất ngon.”
“Thế anh nướng thêm mấy xiên, em đợi chút.”
Nói xong, Thẩm Tư Viễn đứng dậy định đi sang bên kia.
Bên kia.
Điền Phi Văn đã bị đám trẻ con dằn vặt đến không chịu nổi.
Thấy bên Thẩm Tư Viễn còn đang anh anh em em phát cơm chó, anh ấy nghiến răng nói: “Hai người đủ rồi đó, ra ngoài ăn cơm còn không quên cho người ta ăn cơm chó.”
Thẩm Tư Viễn tiện tay lấy cho anh ấy một xiên,
“Được rồi, anh đi nghỉ đi, bên này giao cho tôi là được.”
Điền Phi Văn đưa cho Lâm Tử Diên một lon bia, liếc nhìn mấy đứa nhỏ, nghĩ mình bị thiệt ở chỗ Thẩm Tư Viễn nên định thử với Lâm Tử Diên.
Anh ấy nhắc lại đề nghị th0ng gia một lần nữa, tưởng Lâm Tử Diên sẽ dễ nói chuyện hơn, kết quả ai ngờ Lâm Tử Diên lại từ chối anh ta lần nữa.
Điền Phi Văn hoàn toàn tuyệt vọng, nhìn Điền Tuấn Đạt rồi cảm thán: “Đừng trách ba không biết đấu tranh, chúng ta thật sự không thể tấn công trước chiếm lợi.”
Đương nhiên Điền Tuấn Đạt không hiểu Điền Phi Văn nói vậy là sao, đôi mắt đẹp đẽ nhìn sang, nhắc nhở: “Ba, ba uống ít th0i.”
Điền Phi Văn nhẹ giọng đáp lại, “Biết rồi, mẹ con không ở đây, đến lượt con quản ba rồi đấy.”
Hôm nay Hoa Nhài Nhỏ ăn rất ngon miệng, có hai anh trai chăm sóc bé, hàm răng của bé chưa từng dừng lại.
Sau đó bé hơi căng da bụng trùng da mắt, ngủ thiếp đi trong vòng tay mẹ.
Hôm nay Điền Phi Văn không định uống nhiều, anh ấy đặt một két bia dưới chân, nói với Thẩm Tư Viễn câu chuyện mấy năm qua của mình.
Chớp mắt một cái hai người đều đã làm cha, may là người quan trọng vẫn luôn ở bên.
Tối nay hai người khá vui, Điền Phi Văn không uống nhiều, nhưng Thẩm Tư Viễn lại hơi chuếnh choáng.
Điền Phi Văn đưa mấy đứa nhỏ vào trong, nói:
“Tối nay hai đứa ngủ ở đây đi, ở nhà chú mọi thứ đều có, Tư Viễn uống say rồi, nghỉ ngơi một đêm đi.”
Sao trời lấp lánh, ánh trăng hôm nay trầm lắng.
Lâm Tử Diên nhìn sang, dò hỏi: “Uống say chưa?”
Thẩm Tư Viễn liếc sang, “Nghi ngờ tửu lượng của anh à?”
Trông anh đúng là không giống say, cùng lắm cũng chỉ là choáng váng.
Lâm Tử Diên yên tâm, lại uống nốt chút bia trong lon, cả người tràn ngập cảm giác sảng khoái đầu thu.
“Hay mình vào nghỉ đi, ban nãy Điền Phi Văn bảo bọn mình ở lại một đêm.”
“Ừ, anh biết rồi.”
Thẩm Tư Viễn nhẹ nhàng đáp lời, bàn tay lại nắm lấy ngón tay cô.
Lâm Tử Diên còn tưởng anh chỉ nắm lấy đơn giản, kết quả một lát sau, bàn tay anh trượt xuống eo cô.
Lâm Tử Diên khẽ mím môi, nhắc nhở: “Lát nữa mà có người ra thì không tốt đâu.”
Thẩm Tư Viễn cười liếc sang, “Đừng lo, anh không định làm gì.”
Lâm Tử Diên nhìn sang, mà ngay một giây sau, cô bị người đàn ông ấn xuống, bắt đầu một nụ hôn ngọt ngào.
Dưới ánh trăng, nụ hôn thành kính đến mức khiến người ta choáng váng.
Anh khẽ hôn cô, đ0ng tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng.
Rõ ràng là một nụ hôn dịu dàng nhưng không hiểu sao Lâm Tử Diên lại đỏ mặt.
Thẩm Tư Viễn hơi lùi lại, đôi mắt hơi mờ đi vì say nhìn cô.
“Anh còn tưởng em sẽ hỏi tại sao anh hôn em.”
Lâm Tử Diên: “Em...”
Thẩm Tư Viễn: “Vừa nãy chỉ là rất muốn hôn em, không có lý do.”
Lâm Tử Diên cũng cảm thấy bị sự dịu dàng của Thẩm Tư Viễn bao lấy.
Đúng vậy, dưới ánh trăng lãng mạn, không có ai quấy rầy, chỉ có hai người họ đúng là rất hợp thân mật.
Thẩm Tư Viễn bỗng đứng dậy, kéo cô lên theo.
Lâm Tử Diên kinh ngạc ngẩng đầu, “Anh làm gì thế?”
Thẩm Tư Viễn: “Bọn mình lên xe đi.”
Lâm Tử Diên: “Lên xe làm gì?”
Thẩm Tư Viễn kéo cổ áo, bình tĩnh trả lời: “Tranh thủ lúc Điền Phi Văn đang bận, anh đưa em đi dạo.”
Lâm Tử Diên tưởng anh định lái xe lúc có cồn, vội nói: “Không được lái xe.”
Thẩm Tư Viễn nhướng mày, thẳng tay kéo cô vào xe.
Cửa xe đóng lại, vòm xe mở ra, ngắm cảnh đêm từ góc này là đẹp nhất.
Thẩm Tư Viễn nhẹ thở ra một hơi, đôi mắt tinh xảo ẩn chứa ý cười nhàn nhạt.
“Mấy ngày nay em cứ bận suốt.”
Lâm Tử Diên vẫn rất th0ng minh, Thẩm Tư Viễn ám chỉ như vậy, cô lập tức hiểu ý anh.
“Ngày kỷ niệm em đâu có quên.”
Thẩm Tư Viễn cười thành tiếng, “Còn tưởng em bận đến quên luôn rồi.”
“Đương nhiên là không.”
“Định đón cùng nhau như thế nào?”
Lâm Tử Diên cân nhắc kỹ lưỡng, vẫn chưa đưa ra đáp án.
Thẩm Tư Viễn lại nói trước, “Anh định, năm nay đưa em ra ngoài.”
“Đưa em ra ngoài?”
“Ừ.”
Thẩm Tư Viễn nghiêng người qua, đầu ngón tay vuốt v3 đôi môi cô, “Con cái ràng buộc chúng ta đã lâu, đến lúc nghỉ ngơi rồi.”
Anh luôn nói chuyện rất nghiêm túc, khiến người ta thật sự nghĩ anh không có ý gì khác. Nhưng đ0ng tác của anh lại như đang ám chỉ.
Lâm Tử Diên nhìn anh, trong mắt tràn ngập hình bóng anh.
Trái tim cô căng tràn, đến câu trả lời cũng quên mất.
Thẩm Tư Viễn hôn lên đôi môi mỏng của cô, cười hỏi: “Em đồng ý không?”
Lâm Tử Diên: “Em... Em đồng ý.”
Đêm đó.
Là một đêm lãng mạn lạ thường.
Thế nhưng.
Có người vui có người buồn.
Hôm sau, Điền Phi Văn xuất hiện với đôi mắt gấu trúc.
Tôi hôm trước có trời mới biết anh ấy bị hành đến mức nào.
Hoa Nhài Nhỏ vốn đã được dỗ ngủ, kết quả nửa đêm anh ấy lại bị Thẩm Tư Niên gõ cửa.
Điền Phi Văn mơ hồ ngáp một cái, hỏi: “Làm sao thế?”
Thẩm Tư Niên nghiêm túc nói: “Chú ơi, em cháu tỉnh rồi, chú qua xem được không ạ?”
Điền Phi Văn nhướng mày, “Ba mẹ cháu đâu?”
Thẩm Tư Niên nói như lẽ đương nhiên: “Không tìm thấy ạ.”
Điền Phi Văn: “...”
Anh ấy đã một đống tuổi tr3n đầu rồi, nửa đêm còn phải lắc cái đầu buồn ngủ đi tìm truyện cổ tích đọc cho Hoa Nhài Nhỏ nghe.
Đến khi sắp dỗ được Hoa Nhài Nhỏ ngủ, anh ấy lại bảo dì giúp việc hâm cho Hoa Nhài Nhỏ một cốc sữa rồi mới yên tâm xuống nhà.
Vừa xuống nhà đã thấy hai người quay lại.
Điền Phi Văn với cái đầu tổ quạ chua xót nhìn hai người: “Hai người các cậu... đi hẹn hò đấy à?”
Lúc ấy, cái vẻ sảng khoái của Thẩm Tư Viễn trông tức chết người.
Điền Phi Văn cảm thấy mình sụp đổ rồi.
“Được rồi, tôi dỗ bọn nhỏ ngủ hết rồi, hai người đi nghỉ đi.”
Lâm Tử Diên vẫn không yên tâm vào nhìn một cái, cô hôn lên trán Hoa Nhài Nhỏ rồi mới về phòng.
Khoảng một tuần sau.
Hai người đăng tin ra nước ngoài du lịch, Điền Phi Văn nhìn đi nhìn lại, cuối cùng chế nhạo:
“Suốt ngày chỉ biết show ân ái, th0 tục.”
Vợ Điền Phi Văn nhìn anh ấy, “Sao em thấy anh như đang ghen tị vì hồi trước em không đưa anh ra ngoài vậy nhỉ?”
Điền Phi Văn r3n rỉ một tiếng rồi lại hèn hạ video call với Thẩm Tư Viễn, cười hì hì hỏi: “Ông Hai Thẩm, vui chơi thế nào rồi?”
Bên Thẩm Tư Viễn trời xanh cát vàng, thời tiết rất đẹp, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ.
Nhận cuộc gọi, anh khẽ nhướng mày rồi hôn một cái lên trán Lâm Tử Diên.
“Chơi rất vui, có việc gì không?”
“Không có gì, tôi chỉ quan tâm cậu tí th0i...”
“Không cần quan tâm, không có việc gì thì tôi cúp đây.” Anh nói xong, lại đưa cho Lâm Tử Diên ly nước trái cây.
“Từ từ...” Điền Phi Văn vẫn chưa nói xong thì bên kia đã cúp điện thoại rồi.
“Cái tên Thẩm Tư Viễn mê gái bỏ bạn này, bao năm rồi không thay đổi!” Điền Phi Văn tức giận mắng một tiếng, rồi lại thu dọn hành lý, vô cùng tức giận nói, “Không được, vợ ơi, bọn mình cũng đi.”
“...”
- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.