Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 6: Thúc cháu




Ngữ khí Trình Du Cẩn không thể nói là tốt, tuy rằng nàng chỉ là cái bình hoa, nhưng cũng là một cái bình hoa có nhan sắc, chỉ cần Trình lão phu nhân nguyện ý tiếp tục tâng bốc nàng, quận chúa Khánh Phúc vẫn còn coi trọng nàng, thì nàng chính là Đại cô nương tôn quý nhất phủ Nghi Xuân Hầu, có người nào dám bảo nàng nói nhiều lời vô nghĩa?
Khi Trình Du Cẩn trừng mắt, một đôi con ngươi như họa tròn xoe, nhưng lại toát ra chút tính cách thật của nàng. Trình Nguyên Cảnh thầm nghĩ như vậy mới thuận mắt, bộ dáng ngày thường của Trình Du Cẩn, Trình Nguyên Cảnh nhìn cũng thấy mệt thay nàng.
Trình Du Cẩn rất tức giận, nhưng mà cái vị trước mắt này lại không có chút động tĩnh nào, còn hỏi:"Còn có chuyện gì không?"
Đôi mắt Trình Du Cẩn càng thêm mở to, Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy biểu tình của nàng, tự động hiểu đáp án. Hắn xoay người rời đi, hành động như chẳng coi chuyện của Trình Du Cẩn là gì. Nàng giận đến sôi máu, từ phía sau lạnh lùng gọi "Cửu thúc", không có phản ứng, nàng không nhịn được nữa, trực tiếp bước nhanh đuổi theo, chặn trước người Trình Nguyên Cảnh.
Tùy tùng bên cạnh Trình Nguyên Cảnh đều biết được câu chuyện, một người thị vệ diện mạo sạch sẽ liền nhíu nhíu mày, dám chặn đường Thái Tử gia, lá gan cũng quá lớn rồi.
Hắn nghĩ vậy, thanh âm liền đè thấp xuống:"Trình đại cô nương. . ."
Nếu Trình Du Cẩn để ý một chút, sẽ phát hiện thị vệ này gọi nàng là "Trình đại cô nương", nào có phong thái của nô tỳ xưng hô với chủ nhân, còn muốn mang cả dòng họ nàng vào?
Giờ phút này Trình Du Cẩn cũng không có chú ý tới những chi tiết này, nàng đứng trước mặt Trình Nguyên Cảnh, một đôi mắt trong trẻo sâu thẳm nhìn hắn.
Tựa hồ là đã thấy tình huống tệ nhất, Trình Du Cẩn cũng không hề nịnh nọt giả vờ ngoan ngoãn hiền thục, nàng nói thẳng luôn:"Cửu thúc vừa về đã để ngài phải nhìn thấy loại chuyện này, khiến ấn tượng của Cửu thúc với cháu cũng rơi xuống đáy vực. Nhưng mà Cửu thúc là trưởng bối, còn là quan tứ phẩm, Cửu thúc cũng không thể cùng với một đứa cháu gái chưa chồng so đo chứ? Không sợ Cửu thúc chê cười, hôm nay cháu vừa bị người khác từ hôn, tâm tình bị kích động, lời nói việc làm khó trách có chút quá kích. Nhưng mà nam tử còn có thể đi tiếp, nữ lại không thể tái giá, Hoắc Trường Uyên từ hôn cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì, mà cháu, về sau gả chồng mới là cả một vấn đề. Cháu không có cách nào, chỉ có thể ở trước mặt tổ phụ tổ mẫu bày tỏ một chút."
Trình Nguyên Cảnh nhìn nàng, trên nét mặt nhìn không ra chút động tĩnh nào, đương nhiên lại càng không có cảm xúc thương tiếc. Hắn nói:"Cho nên, có liên quan gì tới ta?"
Trình Du Cẩn cười cười, nói:"Chuyện trong nhà, đương nhiên không liên quan gì đến Cửu thúc. Cửu thúc chỉ cần không nói gì, là đủ rồi."
Trình Nguyên Cảnh có chút muốn cười, trên thực tế hắn cũng thật sự bật cười. Hắn sống tới bây giờ là 19 tuổi, vẫn là lần đầu tiên có người dám chỉ cho hắn nên nói chuyện như thế nào.
Khoảng cách của bọn họ rất gần, Trình Nguyên Cảnh cúi đầu cười với nàng, tuy rằng chỉ là cực nhẹ cực nhẹ, ý cười vốn không đến đáy mắt, nhưng Trình Du Cẩn vẫn là có chút hơi hoảng thần.
Trình gia đã sống suиɠ sướиɠ hơn 6 năm, nhiều năm sống trong nhung lụa như vậy, hơn nữa vẻ đẹp của thiếp thân cũng ngày càng có tiêu chuẩn cao, tướng mạo của tiểu bối Trình gia đều không kém hơn ai. Thậm chí tổ tông của phủ Nghi Xuân Hầu trước đây còn không ngừng nạp thiếp, trầm mê sắc đẹp, tới lượt thế hệ của Trình Du Cẩn, nhà bọn họ bất luận là nam nữ, đứng cạnh các tiểu thư công tử nhà khác, đều là nổi bật nhất, lấn át mọi người. Nhưng tuy nam tử Trình gia vẫn nổi tiếng đẹp nhất, thậm chí tính cả những công tử trẻ tuổi mà Trình Du Cẩn đãgặp qua, đều không sánh được với tướng mạo Trình Nguyên Cảnh.
Vóc người hắn cao, mi cốt rõ ràng, sống mũi cao thẳng, gương mặt có góc có cạnh, đường cong lại vô cùng xinh đẹp, là một tướng mạo vô cùng hoàn hảo. Đồng thời hắn lớn lên cũng trắng, mày kiếm mắt sáng, lông mi đậm, môi mỏng mà hồng, bề ngoài cơ hồ không thể bắt bẻ.
Diện mạo như vậy mà đặt trên người một nam nhân, quả thực có thể gọi là xinh đẹp. Nhưng mà loại xinh đẹp này của hắn không phải là xinh đẹp yếu đuối kiểu thục nữ, mà là xa cách lạnh nhạt, cao không thể với tới.
Cho nên hắn chỉ là cong môi cười cười, Trình Du Cẩn rõ ràng có thể cảm giác được sự xa cách của hắn, còn nhịn không được mà hoảng hốt.
Trình Du Cẩn nhanh chóng hoàn hồn, nghĩ thầm nàng không thể để đối phương phát hiện ra nàng vì tướng mạo của hắn mà thất thần. Trình Du Cẩn đang muốn nói vài câu giảng hòa, liền thấy sau khi Trình Nguyên Cảnh cười xong, không chút khách khí mà lướt qua người nàng, bước nhanh về phía trước.
Trình Du Cẩn nhíu mày, hắn đây là có ý gì? Đồng ý hay là không đồng ý?
Trình Nguyên Cảnh làm việc chưa bao giờ yêu cầu ai giải thích, càng không cần hứa hẹn cái gì. Hắn vốn dĩ cũng không định nói chuyện của Trình Du Cẩn cho người khác, mỗi người có cách sống của mỗi người. Tuy rằng lễ pháp nói nữ nhân phải dịu dàng nhu nhược, nhẫn nhục chịu đựng, Trình Nguyên Cảnh lại cảm thấy, âm hiểm giống như Trình Du Cẩn cũng tốt.
Đỡ phải như mẫu thân hắn.
Cho nên Trình Du Cẩn cũng không cần đuổi theo, hiện tại lại nghe được Trình Du Cẩn nói sau này nàng gả chồng cũng là cả một vấn đề, Trình Nguyên Cảnh lại sinh ra chút thương xót nhẹ. Thôi, đành vòng qua người nàng đi tiếp vậy.
Trình Nguyên Cảnh tự nhận hôm nay đã rất dung túng cho mình mà nói chuyện với người khác, không ngờ đi được vài bước, đột nhiên nghe thấy thanh âm nữ tử phía sau:"Cửu thúc."
Trình Nguyên Cảnh không thể nhịn được nữa mà dừng lại, nghiêng người nhìn nàng:"Ngươi còn có chuyện gì?"
Nhưng mà Trình Du Cẩn cũng không nói gì, chỉ là đột nhiên bước nhanh hơn, huých qua người hắn, cao ngạo đi thẳng về phía trước như thiên nga.
Bọn thị vệ đều lộ ra biểu tình kinh ngạc cùng sợ hãi, một người thấp giọng hỏi:"Cửu gia, chuyện này. . ."
Trình Nguyên Cảnh đều bị nàng chọc cho tức đến bật cười, hắn xoa xoa ấn đường, khi ngẩng đầu lên đã không còn chút bất thường nào:"Thôi, chỉ là một tiểu cô nương, đi thôi."
"Vâng."
Trình Du Cẩn nghĩ thầm nàng chính là Đại cô nương phủ hầu, cả đời đều đi trước người khác, dựa vào đâu mà nhẫn nhịn Trình Nguyên Cảnh? Cho nên nàng cố ý vượt qua Trình Nguyên Cảnh, một đường đoan trang cao quý mà ném cho hắn một cái bóng dáng.
Đáng tiếc vóc dáng Trình Nguyên Cảnh cao, chân lại dài, đi đường cũng nhanh hơn nàng, chờ đến Thọ An Đường của Trình lão phu nhân, hai người lại cùng nhau vào cửa.
Sáng sớm Trình lão phu nhân đã phải trải qua chuyện từ hôn, tâm tình không tốt, vừa nhấc đầu liền nghe nha hoàn bẩm báo:"Cửu gia cùng Đại cô nương tới", khóe miệng càng không thể nhấc lên.
Trình Du Cẩn đi vào địa bàn của Trình lão phu nhân, tinh thần rõ ràng căng chặt. Nữ tử không thể hỏi chuyện bên ngoài, giống nhau, nam tử cũng không thể nhúng tay vào nội viện. Tuy rằng Trình lão hầu gia là người lớn nhất trong phủ hầu, nhưng đối với Trình Du Cẩn, cũng không thể bằng ảnh hưởng của Trình lão phu nhân và quận chúa Khánh Phúc.
Trình Nguyên Cảnh nhận thấy biến hóa của Trình Du Cẩn, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn nàng một cái. Chờ đến khi vào trong, trên người Trình Du Cẩn lại càng căng cứng hơn, nàng cười, vô cùng dịu dàng chào hỏi trưởng bối:"Cháu gái thỉnh an tổ mẫu. Mẫu thân mạnh khỏe, nhị thẩm mạnh khỏe."
Trình Nguyên Cảnh lại đơn giản hơn nhiều, hắn chỉ gật gật đầu, nói:"Hầu phu nhân mạnh khỏe. Đại tẩu, nhị tẩu."
Trình Nguyên Cảnh có chức quan trong người, nghe gã sai vặt bẩm báo đã lên tới tứ phẩm, quan lớn một bước ép chết người, suy xét đến tuổi tác Trình Nguyên Cảnh, vậy càng đáng sợ. Cho nên Trình Nguyên Cảnh tùy ý hành lễ, sắc mặt Trình lão phu nhân xanh mét cũng không nói gì thêm, Trình lão phu nhân cũng không dám truy cứu, quận chúa Khánh Phúc, Nguyễn thị này đó lại càng không dám.
Khánh Phúc tuy rằng là quận chúa, là phu nhân cả, nhưng bây giờ Trình Nguyên Hiền mới chỉ là trên danh nghĩa chức quan ngũ phẩm vớ vẩn mà thôi, cũng không có quyền hạn gì lớn, sau này có muốn thăng cấp cũng khó, cho nên Khánh Phúc thật sự không dám đắc tội vị em chồng này của mình. Đạt được tứ phẩm cũng không dễ, bọn họ đều phải dựa vào mặt mũi tổ tông, mới chậm rãi nhích lên được tới vị trí ngũ phẩm lục phẩm, nhưng mà trong vòng tứ phẩm, phải hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình. Tới cấp bậc đó rồi, không phải vung tiền là có thể giải quyết.
Cho nên nghe thấy Trình Nguyên Cảnh tiến vào, sắc mặt quận chúa Khánh Phúc cứng đờ, cũng phải  đứng dậy, Khánh Phúc đã như thế, nói gì đến Nguyễn thị. Ghế trên cao chỉ có Trình lão phu nhân ngồi, sau khi Trình Nguyên Cảnh nói xong, KHánh Phúc cùng Nguyễn thị đều trả cho hắn nửa cái lễ:"Cửu gia về rồi. Cửu gia về mà sao không báo tin cho mọi người trước, nếu chúng ta biết, sẽ phái người đến cửa thành đón ngươi, sao nỡ để Cửu gia phải nhọc lòng."
"Làm phiền đại tẩu."  Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt cười cười:"Ta phiêu bạt bên ngoài, kẻ hèn việc nhỏ, không phiền đại tẩu lo lắng."
Quận chúa Khánh Phúc nhún nhường hết mức, đối phương lại hoàn toàn không có bộ dáng phản ứng, Khánh Phúc nhất thời có chút xẩu hổ, miễn cưỡng cười nói:"Tự Cửu gia hiểu rõ là được rồi."
Không ai ngờ quận chúa Khánh Phúc cũng có lúc không biết nên nói gì, trong lòng Nguyễn thị khoái vô cùng, trộm liếc đại tẩu một cái.
Trình Du Cẩn và Trình Nguyên Cảnh cùng vào cửa, sau đó hai người lần lượt hành lễ, Trình Du Cẩn cười ngoan ngoãn, mà Trình Nguyên Cảnh lại hàn huyên cùng mọi người, một màn này trong mắt Trình lão phu nhân quái dị không nói nên lời. Tự nhiên Trình lão phu nhân lại toát ra một ý tưởng vớ vẩn, bộ dáng hai người này, thấy thế nào cũng giống như phu thê vậy?
Trình lão phu nhân bị ý tưởng này dọa sợ, sau khi phản ứng lại, chính bà cũng cảm thấy mình già rồi mới hồ đồ. Trình Nguyên Cảnh và Trình Du Cẩn một người là thúc thúc một người là cháu gái, hai người họ sao có thể.
Nhưng mà không thể không nói, ngoại hình hai người đều xuất sắc, khí chất trác tuyệt, sóng vai đứng cạnh nhau, thật sự là vô cùng hợp.
Quận chúa Khánh Phúc và Nguyễn thị thật cẩn thận không dấu vết mà dựa hơi Trình Nguyên Cảnh, mà Trình lão phu nhân lại lãnh đạm hơn nhiều. Bà chỉ khẽ hạ mí mắt, nhàn nhạt nói:"Về rồi à."
Trình Nguyên Cảnh cười, nhìn không ra một chút khác thường:"Dạ."
Trình lão phu nhân thật sự là không thể hiền hòa với Trình Nguyên Cảnh, bà hỏi cuộc sống hàng ngày của Trình Nguyên Cảnh ba năm này, con đường làm quan có dễ dàng không, rồi không nói nữa. Trình Du Cẩn thấy không khí tẻ nhạt, vội vàng cười nói:"Tổ mẫu, Cửu thúc vừa mới ra khỏi chỗ tổ phụ, hôm nay nhìn tinh thần tổ phụ tốt hơn rất nhiều, chúng cháu vừa mới ngồi xuống, ông liền giục chúng cháu tới đây thỉnh an bà."
Lời nói này của Trình Du Cẩn hoàn toàn là bậy bạ, Trình lão phu nhân cùng Trình lão hầu gia là phu thê cả đời, sao có thể không hiểu trượng phu của mình là người như thế nào. Phu thê nhiều năm, chưa từng có chút ôn nhu nào, sống nốt quãng đời còn lại, sao có thể đột nhiên bắt đầu quan tâm bà được?
Nhưng mà biết thì biết, nghe được lời như vậy từ bề dưới, Trình lão phu nhân vẫn là nhịn không được vui vẻ ra mặt. Ai cũng đều thích nghe lời hay, Trình lão phu nhân thích nhất điểm này ở Trình Du Cẩn, xử sự chu toàn, bát diện linh lung, nhất cử nhất động cũng vô cùng khôn khéo, mang ra ngoài thật sự là giữ thể diện cho phủ Nghi Xuân Hầu. Như vừa rồi, mắt thấy bầu không khí giữa Trình lão phu nhân và con vợ lẽ tẻ ngắt, nàng nói cười khanh khách một câu, đã khiến Trình lão phu nhân vui, lại âm thầm cộng điểm hiếu thuận cho Trình Nguyên Cảnh, vừa trở về liền đi thỉnh an Trình lão phu nhân, bất động thanh sắc mà giải vây cho Trình Nguyên Cảnh.
Trình lão phu nhân thoải mái thì thoải mái, nhưng mà cảm giác khác thường trong lòng lại xuất hiện. Như vậy hình như lại càng giống phu thê hơn thì phải?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.