Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 3: Cửu thúc




Chính đường sau viện, nha hoàn cúi đầu bưng trà, khuôn mặt quận chúa Khánh Phúc trầm xuống, nhẫn nại hồi lâu, nói:"Tiết phu nhân, hôn nhân nhi nữ không phải việc nhỏ, bà cũng biết mà?"
Hoắc Tiết thị cười, nói:"Nếu ta đã tới gặp quận chúa, đương nhiên sẽ không làm chút chuyện không đầu không đuôi. Đại cô nương thật sự rất tốt, được quận chúa và hầu phu nhân nuôi dạy tận tình, ta nhìn cũng vui mừng, nhưng loại sự tình kết thân tiểu nhi nữ này, rốt cuộc cũng phải yêu cầu chàng tình thiếp nguyện. Loại chuyện này, thật sự không thể miễn cưỡng được."
Quận chúa Khánh Phúc nghe xong trong lòng lửa đầy bụng, chàng tình thiếp nguyện? Bà khinh, bọn họ là đang ám chỉ chỉ có phủ Nghi Xuân Hầu bọn họ nhất định bám dính đòi gả cho Hoắc Trường Uyên?
Trong lòng quận chúa Khánh Phúc thầm mắng, bà tức giận cũng không phải bởi vì nữ nhi trên danh nghĩa bị từ hôn, mà là bởi vì, lúc trước Trình Du Cẩn đính hôn tổ chức linh đình, bát nháo như vậy, hiện tại từ hôn, chẳng phải là ném mặt mũi của bà đi sao?
Quận chúa Khánh Phúc giận thì giận, nhưng cũng không thể phủ nhận, Hoắc Trường Uyên quả thật là một chàng rể hiền hiếm có khó tìm. Liếc mắt khắp kinh thành, các công tử ở phủ đệ cao quý khác, ở tuổi này như Hoắc Trường Uyên, mới bắt đầu dọn ra khỏi nội viện, chờ bậc cha chú dựa hơi quan hệ mà sắp xếp cho bọn hắn một chức quan. Giống Hoắc Trường Uyên được phong hầu nhờ lập công lớn, thật sự rất ít.
Phụ thân Hoắc Trường Uyên, lão Tĩnh Dũng hầu năm Kiến Võ thứ 9 đã tử trận, khi đó Hoắc gia xảy ra một ít chuyện, người phía dưới phỏng đoán Thái thủ Dương cố tình lấy cớ thế tử Hoắc Trường Uyên tuổi nhỏ mà giữ khư khư tước vị không chịu để Hoắc Trường Uyên kế thừa. Đoạn thời gian đó phủ Tĩnh Dũng hầu chính là một cái vỏ rỗng, uổng có thẻ bài phủ hầu mà lại không có người quản, mỗi người đều có thể đi qua dẫm một chân.
Hoắc Tiết thị còn trẻ tuổi đã phải thủ tiết, còn bị người khác không coi ra gì như vậy, bà cắn răng không chịu cúi đầu. Cũng may Hoắc Trường Uyên cũng biết tranh đua, năm 16 tuổi, phủ Nhân Tông vẫn như cũ không hề có ý trả lại tước vị cho Hoắc gia, Hoắc Trường Uyên biết hắn chỉ có thể dựa vào chính mình, vì thế không màng Hoắc Tiết thị khóc lóc đòi kết liễu đời mình, 17 tuổi ra chiến trường.
Cùng năm đó, vụ án Tiết gia nhiều năm trước được xét lại, Hoắc gia biết đã đến thời cơ, dâng lên triều đình một cuốn sổ con. Tuy rằng không thấy tín hiệu gì, nhưng sổ con cũng không bị trả về, Hoắc Tiết thị vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng lấy lại được mặt mày hơn phân nửa.
Bản thân Hoắc Trường Uyên cũng là kẻ tàn nhẫn, hắn xuất quân được hai năm, liền lập công đầu trên chiến trường, chính thức tiến vào tầm nhìn của mọi người. Tiếp đó hắn lại liên tục thắng thêm vài trận nữa, hoàng đế nghe tin mừng, ở bữa tiệc khánh công tự mình gặp mặt Hoắc Trường Uyên. Hoàng đế thấy Hoắc Trường Uyên còn nhỏ tuổi, liền tò mò, hỏi dò hắn vì sao phải tự mình xuất quân. Hoắc Trường Uyên nói về chuyện có quả phụ trong nhà, hoàng đế không biết phải làm sao, nghe xong trầm mặc thật lâu, cuối cùng thở dài:"Đáng thương cho tấm lòng mỗi người làm cha làm mẹ, Thái tử của trẫm, cũng đi lạc 12 năm rồi. Nếu nó còn sống, chắc cũng tầm bằng tuổi ngươi."
Hoàng đế hỏi tuổi Hoắc Trường Uyên, càng thêm bi thương:"Mới 18 tuổi, nó còn nhỏ hơn ngươi 1 tuổi. Nhưng ngươi còn có mẫu thân bảo vệ, nó một mình đơn độc bên ngoài, lưu lạc nhân gian, không biết đã phải chịu bao nhiêu cực khổ rồi."
Hoàng đế nói xong nghẹn ngào không thành tiếng. Hoàng đế đi rồi, đại điện tĩnh lặng đến mức rơi một cây trâm cũng có thể nghe tiếng, cuối cùng Thái thủ Dương nâng chén, mọi người mới thuận thế lấy lại bầu không khí vui tươi.
Chuyện trong cung không ai dám xen vào, nhưng mà, sau khi hoàng đế hỏi xong câu nói kia, ngày hôm sau liền có quan viên Bộ Lễ tới hỏi Hoắc Trường Uyên sao còn không thừa kế tước vị. Trên cao chỉ cần tùy tiện hỏi một câu, thái độ người phía dưới liền hoàn toàn thay đổi. Rất nhanh, Bộ Lễ cùng phủ Nhân Tông liền nói đây là sự cố nhỏ, tháng mười liền tới ban chiếu chỉ cho Hoắc Trường Uyên.
18 tuổi thừa kế chức Hầu, dựa vào bản thân mà được thánh thượng xem trọng, ở trong quân cũng có chiến công hiển hách, một lần đó khiến Hoắc Trường Uyên trở nên nổi tiếng trong thành, phủ Tĩnh Dũng hầu cũng trở thành viên ngọc nóng bỏng trong kinh.
Hoắc Tiết thị nuôi được một nhi tử như vậy, khó trách dám tự đắc.
Cho nên Hoắc Tiết thị tới từ hôn thật sự không phải là trò đùa, hủy hôn một cách êm đẹp đối với thanh danh phủ Tĩnh Dũng hầu cũng không có ảnh hưởng gì. Không có Trình Du Cẩn, còn rất nhiều tiểu thư danh giá khác muốn được gả cho Hoắc Trường Uyên.
Việc hôn nhân của Trình Du Cẩn và Hoắc Trường Uyên, ngay từ lúc bắt đầu, Trình gia đã được chiếm tiện nghi rồi. Quận chúa Khánh Phúc cảm thấy rất khó giải quyết, khi nói lời từ hôn, nhà bọn họ chắc chắn là không muốn rút lại. Nhưng Hoắc Tiết thị đã tự mình tới cửa, nghe nói ngay cả Hoắc Trường Uyên cũng tới, nếu Trình gia sống chết không chịu đồng ý, chẳng phải là quá mất mặt rồi sao. Quận chúa Khánh Phúc trong lúc nhất thời không biết nên xuống tay như thế nào, trong lòng bà còn âm thầm oán trách, đã sớm phái nha hoàn đi mật báo cho Trình lão phu nhân, sao mãi vẫn chưa thấy động tĩnh gì thế này?
Quận chúa Khánh Phúc vừa nghĩ xong, bên ngoài liền truyền đến âm thanh cộp cộp. Quận chúa Khánh Phúc nhẹ nhàng thở ra, đứng lên nói:"Mẫu thân tới rồi."
Trình lão phu nhân mặc áo màu nâu dệt kim, bên trong còn phủ thêm một áo ngắn tối màu, cổ áo khâu lông tơ tinh tế. Hoắc Tiết thị thấy Trình lão phu nhân cũng tới, đành phải đứng lên, cười nói:"Lão thái thái tới."
Hoắc Tiết thị tuy rằng đứng lên, nhưng cũng không tỏ ra một chút cung kính nào, con trai của bà là hầu gia, hiện tại bà cũng là lão phu nhân, so với Trình lão thái thái của phủ Nghi Xuân Hầu còn cao hơn mấy bậc. Nhưng mà doTrình lão phu nhân cũng lớn tuổi rồi, Hoắc Tiết thị mới cho Trình gia một chút mặt mũi.
Trình lão phu nhân đương nhiên chú ý tới biến hóa trên mặt Hoắc Tiết thị, trong lòng lại trầm xuống vài phần. Trình Du Cẩn cùng Hoắc Trường Uyên dù gì cũng đã từng kết thân, Hoắc Tiết thị cùng quận chúa Khánh Phúc cũng chỉ bằng tuổi, thấy Trình lão phu nhân sẽ phải hành lễ, nhưng mà hiện tại, Hoắc Tiết thị chỉ là gật gật đầu, cũng không màng đến thân phận bề dưới của mình, xem ra việc kết hôn của Hoắc Trường Uyên và đứa bé kia, thật sự không được.
Trình lão phu nhân đến gần, bọn nha hoàn vội vàng tiến lên thay tách trà, đổi luôn cả miếng cẩm lót mới. Trình lão phu nhân chống quải trượng, được nha hoàn đỡ, chậm rãi ngồi trên ghế thái sư.
Hoắc Tiết thị nhìn một màn này, trong lòng có chút khinh bỉ. Nhị cô nương nhà bọn họ làm ra cái chuyện không biết liêm sỉ này, Đại cô nương thì thấy cái lợi trước mắt mà chiếm mất công lao của muội muội, dạy dỗ cô nương nào cũng chẳng ra sao, Trình lão phu nhân còn tới tự tin, bày ra cái loại uy phong này trước mặt bà cái gì?
Nhưng mà bà cũng là nữ quyến quý tộc, ngày thường chú ý nhất chính là thể diện, Hoắc Tiết thị tự nhiên cũng không biểu hiện sự khinh thường ra ngoài, mà cười với Trình lão phu nhân nói:"Lâu rồi không thấy lão thái thái, dạo này thân thể thái thái có tốt không?"
Sắc mặt Trình lão phu nhân trầm ổn, nói:"Tạ Hoắc lão phu nhân quan tâm, thân thể lão vẫn tính là khỏe mạnh."
"Mấy ngày gần đây thời tiết có tính hàn, khô ráo, lão thái thái cần phải giữ trong người nóng một chút."
"Tạ phu nhân nhắc nhở." Trình lão phu nhân cười đồng ý, đột nhiên bà chuyển chủ đề câu chuyện, nói:"Lão thân năm gần đây càng ngày càng hồ đồ, có mỗi mấy mụn cháu gái thường ngày rất hiếu thuận, trong đó đặc biệt là Đại cô nương. Không phải lão thân khoe khoang, Đại cô nương là lão tận mắt nhìn lớn lên, ngày thường quy củ, nữ hồng, không kém một thứ gì, phu nhân tới làm khách, cháu gái của lão thân lần nào chả lời khen đầy miệng? Lão thân cưng nhất nó từ lúc nó còn nhỏ, mấy năm gần đây thân thể càng ngày càng không tốt, chỉ có một tâm nguyện, có thể chứng kiến nó được gả cho một nhà chồng tốt."
Hoắc Tiết thị cười nhạt, nói:"Lão thái thái nói đúng, Đại cô nương thật sự rất tốt, sau khi cháu thủ tiết có ít đi lại bên ngoài, nhưng cũng nghe rất nhiều lời đồn về cô nương. Chỉ là, chuyện nhân duyên nhi nữ này, thật sự không phải dễ dàng hợp ý. Uyên Nhi không muốn, chuyện này. . .cháu làm mẹ cũng không có cách nào."
Sắc mặt Trình lão phu nhân không đổi, nói:"Hợp ý, hợp ý cái gì? Cuộc sống không phải chỉ cần sung túc phú quý, có duyên gặp gỡ là kết thông gia được rồi sao, chủ yếu chính là môn đăng hộ đối, sao có thể vì nhất thời không thích mà quyết định đại sự? Tính tình người trẻ tuổi là như vậy, luôn nghĩ tới mấy thứ tình cảm nam nữ này, đây là nạp thiếp, không phải cưới vợ. Hoắc hầu gia cũng tới phải không, để lão thân tự mình nói chuyện với hắn.
Trình lão phu nhân quản lý gia nghiệp nhiều năm như vậy, dù già rồi nhưng cũng không phải dễ đụng vào, bất phân quỷ hay người. Hoắc Tiết thị cũng bị khí thế của Trình lão phu nhân chặn họng, chỉ có thể nghiêm mặt, nói:"Đi mời đại gia tới."
Hôm nay đúng là Hoắc Trường Uyên có tới phủ Nghi Xuân Hầu, ngày hôm qua hắn mới biết được chân tướng chuyện đêm đó, vừa kinh vừa sợ, một đêm không ngủ. Chờ sau khi hừng đông, Hoắc Trường Uyên hạ quyết tâm, tới phủ Nghi Xuân Hầu từ hôn, cưới thần nữ thật sự đã cứu hắn đêm đó.
Hoắc Trường Uyên ngồi dậy liền đi tìm Hoắc Tiết thị nói chuyện này, Hoắc Tiết thị tuy rằng cảm thấy lật lọng là không tốt, nhưng mà chính nhi tử là người muốn từ hôn, vậy đành phải làm vậy thôi. Hoắc Tiết thị cũng không nói thêm lời nào, thay quần áo liền cùng nhi tử tới phủ Nghi Xuân Hầu.
Hoắc Tiết thị đi qua cửa liền nhìn thấy quận chúa Khánh Phúc, còn Hoắc Trường Uyên thì trực tiếp đi tìm cha vợ cũ, thế tử Nghi Xuân Hầu - Trình đại gia.
Vừa sáng sớm, Trình đại gia - Trình Nguyên Hiền vừa mới ra khỏi phòng mỹ thiếp, thần chí còn chưa kịp tỉnh táo, vẫn còn mê đắm trong hương vị mỹ nhân, liền nhìn thấy con rể của mình tới cửa tìm, vừa nhìn mặt đã nói muốn từ hôn. Đương nhiên, Trình Nguyên Hiền vừa kinh ngạc lại tức giận.
Khi Hoắc Trường Uyên cùng Trình Nguyên Hiền đi vào, sắc mặt đều không thể nói là tốt.
Trưởng bối hai bên đều ở đó, không tránh được phải kiêng dè, Hoắc Trường Uyên cùng Trình Nguyên Hiền trực tiếp vào trong, ngồi vào một chỗ với nữ quyến. Sau khi mấy người phu nhân đứng lên thay đổi ghế, Trình lão phu nhân nhìn Hoắc Trường Uyên, nặng nề hỏi:"Hoắc hầu gia, bàn về phẩm cấp thì ta ngang hàng với ngài, nhưng rốt cuộc thì ta cũng lớn tuổi hơn ngài rất nhiều. Lão thân tạm thời lấy thân phận trưởng bối hỏi ngài vài câu, được không?"
Hoắc Trường Uyên chắp tay nói:"Mời Hầu phu nhân."
Trình lão phu nhân nhìn thấy Hoắc Trường Uyên không kiêu ngạo không nịnh bợ, có biểu hiện biết tiến lui, thầm nghĩ đáng tiếc. Bà là thật sự xem trọng chuyện hôn nhân này, không thể dùng nhân duyên để trói chặt lấy tiền đồ sáng lạn trước mắt, thật sự đáng tiếc.
Trình lão phu nhân hỏi:"Ngài thật sự muốn từ hôn với đứa cháu của ta?"
Hoắc Trường Uyên dừng một chút, thanh âm kiên định:"Dạ."
Thái độ vô cùng kiên quyết, làm Trình Nguyên Hiền nghe xong muốn ứa ra lửa. Trình lão phu nhân dùng ánh mắt ngăn Trình Nguyên Hiền lại, hỏi:"Vì sao?"
Hoắc Trường Uyên nhớ tới cái đêm đông lạnh băng đến thấu xương kia, hắn cố sức tỉnh lại giữa hai lưỡng cực nóng lạnh đang càn quấy trong người, vừa mở mắt, liền nhìn thấy một nữ tử minh diễm mỹ lệ, đang cười với hắn.
Hắn có thể nghe thấy rõ âm thanh nhịp tim đập. Hắn tưởng, hóa ra người đêm đó chính là nàng, dùng da thịt sưởi ấm cho hắn. Cảm xúc non mềm, hương thơm này, phảng phất bây giờ vẫn còn dừng lại trên đầu ngón tay.
Hoắc Trường Uyên đã nghĩ, cuộc đời này có thể cưới được nàng làm vợ, tất nhiên chính là may mắn cả đời hắn.
Nhưng Hoắc Trường Uyên không ngờ tới, nàng dám lừa hắn! Nữ tử mỹ lệ như vậy, lại có một tâm địa ác độc.
Hoắc Trường Uyên lập tức thoát ra khỏi suy nghĩ, hắn nhìn Trình lão phu nhân, nhìn quận chúa Khánh Phúc, cả Trình Nguyên Hiền đang giống như có thể lập tức lao lên đánh hắn, gằn từng chữ một, không chút do dự nói:"Không có nguyên nhân, Đại cô nương quý phủ có lẽ rất tốt, nhưng không hợp với ta."
Lần này là Trình Nguyên Hiền thật sự muốn vén tay áo, Khánh Phúc vội vàng giữ chặt ông, Hoắc Tiết thị cũng đứng lên, ồn ào:"Các người muốn làm cái gì?"
Trong một mảnh hỗn loạn, một thanh âm trong trẻo từ cửa chính đường truyền đến:"Lời này của Tĩnh Dũng hầu thứ ta không thể đồng ý."
Mọi người ngạc nhiên quay đầu lại, Trình lão phu nhân nhìn người vừa tới, đứng lên dùng sức đập quải trượng xuống:"Cháu gái, sao cháu lại tới đây?"
Hoắc Trường Uyên cho rằng Trình Du Cẩn nói "Không đồng ý" là không đồng ý bọn họ từ hôn, hắn thập phần phiền chán, nói:"Tâm ta đã quyết, chuyện nhân duyên không phải muốn bắt ép là được, ta cùng Đại tiểu thư cứ gặp mặt vui vẻ, ra đi trong yên bình như vậy, Đại tiểu thư chớ có làm loạn khiến hai bên thêm khó xử."
Trên mặt Trình Du Cẩn đoan trang ưu nhã, mỉm cười vô cùng xinh đẹp, bước chân nhẹ nhàng mà đi từ ngoài cửa vào. Sau khi nàng tiến vào không để ý đến Hoắc Trường Uyên, mà cúi thấp đầu trước trưởng bối, chào hỏi:"Du Cẩn thỉnh an tổ mẫu. Phụ thân, mẫu thân mạnh khỏe."
Hoắc Trường Uyên chưa từng chịu qua loại vắng vẻ này, sắc mặt hắn càng trầm xuống, nghĩ thầm từ hôn sớm với nữ tử này thật sự là kịp thời ngăn tổn hại, quá chính xác. Sắc mặt Hoắc Trường Uyên không tốt, hỏi:"Trình Đại tiểu thư đây là có ý tứ gì?"
"Ta cũng chỉ là một nữ tử yếu đuối, nào dám có ý kiến với Tĩnh Dũng hầu." Trình Du Cẩn cười nhìn hắn, sống lưng thẳng tắp, tròng mắt trong trẻo, sáng trong như vầng trăng bên vách núi, cao quý mỹ lệ, không gì sánh được.
Nhưng mà lời vừa dứt, không đợi người khác nói tiếp, Trình Du Cẩn liền tiếp tục nói:"Phàm là chuyện đều phải có bắt đầu có kết thúc. Thứ nhất, lúc trước Tĩnh Dũng hầu hôn mê bất tỉnh, là ta cứu ngài từ trong sơn động đến sơn trang của mẫu thân ta. Thứ hai, sau khi ngài được cứu sống, cũng là ngài muốn cầu hôn trước, kết thông gia với phủ Nghi Xuân Hầu, Trình Du Cẩn ta chưa từng bắt ép ngài, Trình Cẩn Du ta cũng chưa từng cầu xin ngài. Thứ ba, vừa mới đính hôn được hai tháng, cả thành đều biết, vậy mà ngài lại đơn phương bội ước, công khai tới cửa từ hôn, còn nói năng lỗ mãn với trưởng bối nhà ta. Một là bất nghĩa, hai là giả tạo, ba là trơ trẽn. Một người bất nhân bất nghĩa, không biết kính trên nhường dưới, ta tình nguyện chung thân không gả, cũng hổ thẹn khi làm vợ ngài. Hôm nay trước mặt các trưởng bối, ta cùng Tĩnh Dũng hầu nói rõ ràng, Trình Du Cẩn ta không muốn phải xấu hổ khi làm người của Tĩnh Dũng hầu, cho nên cùng Tĩnh Dũng hầu, từ hôn."
Người đứng trong chính đường ngơ ngác, đều phản ứng không kịp, không hiểu Trình Du Cẩn đang làm gì. Từ xưa đến nay chỉ có phu hưu thê, nhà trai từ hôn, nào có nhà gái chủ động? Hoắc Tiết thị hoàn toàn sợ ngây người, vẫn là Trình lão phu nhân phản ứng lại trước, trong lòng âm thầm nói không phí công nuôi dưỡng, là một đứa trẻ có đầu óc. Hoắc Trường Uyên quyết tâm từ hôn, việc này mắt thấy không có cách nào cứu vãn rồi, vậy thà chính mình dứt khoát làm rõ, nói đạo nghĩa tốt xấu gì cũng chiếm được một bước. Trình Du Cẩn về sau chưa chắc không thể vào được nhà giàu có.
Trình lão phu nhân đã quyết, tư thái (dáng vẻ và thái độ) nháy mắt thay đổi:"Kết thúc ở đây, nếu nhà các ngươi si mê không tỉnh, khăng khăng phải làm loại việc bất nhân bất nghĩa này, Trình gia ta đây cũng không sợ các ngươi. Hoắc hầu gia, ác giả ác báo, ngài tự giải quyết cho tốt."
Quận chúa Khánh Phúc cùng Trình Nguyên Hiền đều không kịp phản ứng lại, Trình Du Cẩn mắng người thật sự rất sảng khoái, không hề giống với kiểu muốn cãi nhau. Nhưng mà, thật sự muốn từ hôn?
Hoắc Trường Uyên bị một đoạn giáo huấn kia của Trình Du Cẩn mà thẫn thờ, chờ hắn phản ứng lại, trong lòng liền tức giận. Ác nữ này, thế nhưng dám trả đũa, nhưng mà Hoắc Trường Uyên nghĩ lại, hắn là nam tử, không thể so đo cùng nữ tử yếu đuối được. Dù sao nàng cũng là tỷ tỷ của Mặc nhi, vẫn là lấy mặt mũi Mặc nhi lên hàng đầu, để nàng ta chiếm chút tiện nghi vậy.
Hoắc Tiết thị ngơ ngác một hồi, chờ phản ứng lại lập tức trợn mắt giận dữ nhìn Trình Du Cẩn. Hoắc Trường Uyên ngăn mẫu thân lại, nói:"Mẫu thân, bất luận là ai chủ động, chỉ cần từ hôn được là được rồi. Trình Đại tiểu thư, ta thấy nàng là nữ nhân, hy vọng nàng nói chuyện giữ lời, mau chóng từ hôn."
"Tĩnh Dũng hầu thế nhưng lại khinh thường nữ nhân như vậy?" Trình Du Cẩn cười một tiếng, làm trò trước mặt Hoắc Trường Uyên, lấy ra hôn thư, cố ý chậm rãi, xé nát từng mảnh:"Nói chuyện không giữ lời chính là Hoắc hầu gia, hy vọng ngài nhớ kỹ, không phải vì ngài không muốn mà ta vẫn tranh giành, mà là, chỉ có ngài."
Trình Du Cẩn xé nát hôn thư, buông lỏng tay, toàn bộ đều rơi xuống sàn nhà. Cuối cùng Trình Du Cẩn liếc mắt nhìn Hoắc Trường Uyên một cái, tỏ vẻ như không có việc gì, hành lễ với các vị trưởng bối, rồi xoay người rời đi.
Mặc dù Trình Du Cẩn mắng chửi người, cũng muốn để bản thân không một vết nhơ, đạt điểm tối ưu môn đạo đức.
Hoắc Trường Uyên nhìn bóng dáng kia, trong thời điểm này, mà bóng dáng nàng vẫn đoan trang mỹ lệ, sải bước chân không dài không ngắn, chính xác như được đo đạc. Sắc mặt Hoắc Trường Uyên càng thêm âm trầm, bỗng nhiên giận dữ mà phất tay áo rời đi.
Đám người Trình Nguyên Hiền bị bỏ lại phía sau, hai mặt nhìn nhau, hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần.
Rất nhanh Hoắc Trường Uyên liền đuổi kịp Trình Du Cẩn, rốt cuộc bước chân của nàng vẫn là để thi tuyển tú, đuổi theo nàng vẫn là dư sức. Hoắc Trường Uyên gọi một tiếng từ phía sau, Trình Du Cẩn hoàn toàn giả vờ không nghe thấy, không để ý tới, Hoắc Trường Uyên không thể nhịn được nữa, dùng sức túm chặt cánh tay Trình Du Cẩn:"Đứng lại!"
Trình Du Cẩn cũng không thể nhịn được nữa mà xoay người ban cho hắn một cái tát:"Buông tay!"
Trình Du Cẩn vừa nâng tay, Hoắc Trường Uyên liền kinh sợ. Hắn hoàn toàn không dự đoán được lại có nữ nhân dám đánh hắn, làm hắn còn chưa kịp né. Đáng tiếc lực đạo của Trình Du Cẩn có hạn, nàng tiếc nuối mà lắc lắc cổ tay co rút đau đớn, chỉ là đánh đến đỏ mặt, cũng không phá hủy được khuôn mặt của tên cặn bã này. Bằng không, cũng có thể hủy đi con đường làm quan của hắn rồi.
Trong lòng Trình Du Cẩn thập phần tiếc nuối, Hoắc Trường Uyên không thể tin nổi mà sờ sờ miệng mình, hắn giận không thể kìm nén được, nhưng tốt xấu cũng biết phong độ, không đánh trả. Hắn lạnh băng nhìn Trình Du Cẩn, nói:"Sao? Bây giờ không giả vờ tiếp đi?"
"Giả vờ cái gì, ta là Đại cô nương phủ Nghi Xuân Hầu, nhiều năm qua nhiều người khen ngợi vì đoan trang thục tĩnh, ngay cả một con kiến cũng không nỡ dẫm. Là Hoắc hầu gia lúc đi đường nên cẩn thận một chút, lần sau lại đụng phải cục đá, bị cắt qua mặt, đoạn tuyệt con đường nửa đời sau làm quan của ngài."
"Ngươi. . ." Hoắc Trường Uyên tức giận, hắn cau mày nhìn Trình Du Cẩn, quả thực không dám tưởng tượng trên đời lại có loại nữ tử như vậy. Hắn cả giận:"Mua danh chuộc tiếng, sinh ra đã dối trá, nữ tử rắn rết như ngươi, về sau ai thèm cưới? Thật uổng phí khuôn mặt xinh đẹp này của ngươi."
Trình Du Cẩn cười một tiếng:"Cảm ơn hầu gia khen ngợi. Không biết hầu gia đã nghe qua câu này chưa, càng là nữ nhân xinh đẹp, sẽ càng giả dối? Hay là ngài cho rằng, nữ tử trên đời này đều giống như Mặc muội muội của ngài, trời sinh thiện lương, ngây thơ yếu đuối?"
Trình Du Cẩn nói mà mắt trợn trắng, không chút nào che dấu sự khinh bỉ của mình với Hoắc Trường Uyên:"Không sợ là một đứa thiểu năng sao."
"Ngươi!"
Trình Du Cẩn không muốn lại tiếp tục chiêm ngưỡng loại người ngu xuẩn này nữa, nàng lạnh như băng quay đầu lại, bất thình lình nhìn thấy một đoàn người cách đó không xa.
Trình Du Cẩn cùng Hoắc Trường Uyên vừa lúc gây gổ ở đoạn đường duy nhất dẫn tới chính điện. Người tới ngừng ở đó, không biết đã nghe được bao lâu.
Trong lòng Trình Du Cẩn hô to thất sách, trong chớp mắt nàng liền đổi lấy một nụ cười đoan trang mỹ lệ, đôi mắt liếc nhanh đánh giá đoàn người kia. Mới sáng sớm đã xuất hiện ở nội viện Trình gia, bên cạnh cũng không có người dẫn đường, có khả năng là họ hàng bên ngoại  của Trình gia. Dẫn đầu là một người mặc áo đỏ kéo rải, áo bên ngoài là màu đen, trên eo treo túi quan, dáng người cao dài, đĩnh bạt như tùng (ý chỉ cây tùng).
Trình Du Cẩn vốn dĩ cho rằng đây là người trong nhà, nếu là thân thích
của Trình gia, một chút nho nhỏ khác người kia của nàng cũng không là gì. Nhưng mà nàng nhìn đến nam tử này, suy đoán vừa rồi lại thấy không đúng lắm.
Mặc áo đỏ kéo rải, có thể thấy được là quan viên trong triều, hơn nữa phẩm cấp cũng không thấp. Thật sự không nhìn rõ diện mạo của hắn, nhưng mà có thể khẳng định, tuổi tác hắn cũng không lớn lắm.
Thuở niên thiếu đã có địa vị cao, Trình gia, có người như vậy sao?
Nam tùy tùng bên người ho khan một tiếng, cố ý cao giọng nói:"Cửu gia, lão hầu gia còn đang chờ ngài."
Cửu gia?
Trình Du Cẩn bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là hắn! Đối phương tựa hồ cũng nhịn đủ rồi, hắn mang theo một đoàn người chậm rãi đến gần, ánh mắt một chút cũng không dừng lại trên người Trình Du Cẩn. Trình Du Cẩn cũng không hấp tấp, nàng lui về phía sau một bước, tránh đường, đổi tư thế, tạo một cái dáng hành lễ tiêu chuẩn nhất:"Tham kiến Cửu thúc."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.