Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 25: Điện hạ




Edit: Cỏ
Trong lòng Trình Du Cẩn đột nhiên kinh hãi, đồng tử chợt phóng đại. Trình Nguyên Cảnh đây là có ý tứ gì? Hắn phát hiện ra nàng?
Hay là hắn muốn gϊếŧ người diệt khẩu?
Trình Du Cẩn lặng lẽ hít sâu một hơi, nỗ lực khiến đầu óc của mình bình tĩnh lại. Nàng đã sớm trốn vào cái tủ bích này trước khi Trình Nguyên Cảnh vào phòng, tủ gỗ bích được bao quanh bởi lớp gỗ đỏ dày nặng, trên mặt còn có hồ sa, người ngoài căn bản không thể nhìn thấy vào bên trong, đây là nơi chuyên để đồ vật. Trình Du Cẩn tự tin mình không để rơi cái gì ở bên ngoài, theo đạo lý, Trình Nguyên Cảnh không thể phát hiện ra nàng mới đúng.
Hay là, tất cả đều là do hắn đa nghi, hắn chỉ đang thử xem có ai thật không?
Ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Trình Du Cẩn đã tự phân hóa thành rất nhiều phiên bản khác nhau, nàng không phát ra tiếng, tính toán án binh bất động, yên lặng xem chuyện gì sẽ xảy ra. Nếu nói nàng vốn rất kiêng kị vị Cửu thúc này của mình, vậy thì hiện tại, chính là tự dưng sợ hãi. Trình Du Cẩn một chút cũng không muốn biết hắn trốn ở Trình gia vì cái gì, hắn và Trình lão hầu gia ngầm thực hiện giao dịch gì, nàng chỉ biết bản thân chỉ là một khuê tú bình thường, rất nhanh sẽ phải gả chồng, nàng tuyệt đối không thể bị liên lụy tới phong ba bão táp được.
Dù sao nàng cũng sẽ giả vờ không biết chuyện gì hết, chết cũng không thừa nhận.
Trình Du Cẩn trốn ở bên trong, nín thở, khẩn trương mà nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Bên ngoài an tĩnh hồi lâu, phảng phất như thật là Trình Nguyên Cảnh chỉ thuận miệng nói một câu. Trình Du Cẩn kiên nhẫn chờ, lại nghe thấy hắn thở dài, nói:"Bên ngoài có người tới rồi, nếu không ra, ngươi thật sự không rời khỏi nơi này được đâu."
Trình Nguyên Cảnh khảy giác hương trong phòng, trong phòng tĩnh lặng không một tiếng động, phảng phất như hết thảy đều chỉ là ảo giác của hắn. Một lát sau, tủ gỗ bích phát ra một tiếng kẽo kẹt nhẹ nhàng.
Trình Nguyên Cảnh lắc đầu cười cười, ngay cả đầu cũng lười quay lại. Người phía sau kia lại vô cùng do dự, cọ xát nửa ngày, mới chậm rãi dịch tới cửa:"Cửu thúc."
Sau khi Trình Du Cẩn gọi xong, cắn răng một cái, cúi đầu nói:"Cửu thúc, cháu vừa mới chăm sóc cho tổ phụ, không cẩn thận ngủ quên mất, lại không phát hiện ra Cửu thúc vào phòng. Có chút chậm trễ, xin Cửu thúc thứ tội."
Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng cười, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Trình Du Cẩn đầy thâm ý, Trình Du Cẩn căng da đầu đứng ở bên cạnh cửa gỗ đỏ, con ngươi rũ xuống, an tĩnh mà nhìn chằm chằm mặt đất.
Biểu tình trên mặt nàng trấn định bình tĩnh, giống như một tiểu cô nương mắc lỗi đang nhận sai, không hề có thái độ hoảng loạn, phảng phất như nàng thật sự chỉ là không cẩn thận ngủ quên mất.
Trình Du Cẩn nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh đứng trước lư hương tùy ý khảy giác hương, lòng bàn tay càng siết chặt hơn.
Trình Nguyên Cảnh tựa hồ như xem đủ rồi, tiện tay khép lưu kim đồng lại. Hắn cầm lấy một góc khăn lau ngón tay, khi ném khăn về giá gỗ, cười như không cười mà liếc mắt nhìn Trình Du Cẩn:"Còn gọi ta là Cửu thúc?"
Trình Du Cẩn căng da đầu:"Cửu thúc, tiểu nữ không hiểu ý tứ của ngài. . ."
"Lần sau sau khi trèo qua cửa sổ, nhớ xử lý sạch sẽ dấu chân trên thảm."
Trình Du Cẩn cúi đầu, phát hiện trên tấm thảm phía dưới cửa sổ đúng là có một nốt chân mờ mờ. Trong phòng Trình lão hầu gia bày thảm, một là vì phòng lạnh hai là để cách âm. Bởi vì nhờ tấm thảm, Trình Du Cẩn trèo vào cơ hồ sẽ không phát ra tiếng động, nhưng đồng thời, khi nàng nhảy xuống sẽ đè xuống đám lông tơ trên thảm một khoảng lún, dấu vết vô cùng nhỏ, chỉ có cẩn thận quan sát chăm chú mới có thể nhìn ra manh mối.
Không ngờ một lỗ hổng nhỏ như vậy, thế nhưng lại bị Trình Nguyên Cảnh phát hiện. Trình Du Cẩn biết đến mức này rồi thì nói cái gì cũng không thể biện hộ được, nàng lập tức không chút do dự nâng một góc váy lên, nhanh nhẹn mà quỳ trên mặt đất, nói:"Thái Tử điện hạ, thần nữ không phải là cố ý, thần nữ cái gì cũng không nghe thấy. . ."
Vừa rồi còn cãi bướng, bây giờ lại rất nhanh nhẹn mà sửa miệng. Trình Nguyên Cảnh từ chối cho ý kiến, tản bộ đi ra bên ngoài, Trình Du Cẩn cúi đầu, dư quang trên khóe mắt nhìn thấy hắn dần dần đến gần, tim đều sắp muốn văng ra ngoài.
Nhưng mà hắn cũng không làm cái gì, vẫn như cũ không nhanh không chậm mà lướt qua bên người nàng.
Trình Du Cẩn quỳ trên mặt đất, trong lòng mờ mịt, nhất thời không biết vị thần tiên này rốt cuộc là có ý tứ gì. Trình Nguyên Cảnh đi được hai bước rồi, xoay người nhướng mày nhìn nàng:"Còn thất thần làm gì?"
Trình Nguyên Cảnh không kiên nhẫn nghe người khác nói dài dòng, bản thân nói chuyện cũng chỉ dùng nửa câu. Trình Du Cẩn theo bản năng mà hỏi lại:"Sao ạ?"
Sau khi nói xong Trình Du Cẩn liền hối hận, trời ạ, nàng còn ngại bản thân không chết sớm sao! Trình Du Cẩn hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, nàng đang muốn liều mạng vơ vét chút phao cứu mạng cuối cùng, lại nghe thấy Trình Nguyên Cảnh nói:"Bên ngoài rất nhanh sẽ có người tới, ngươi định quỳ ở đây để mọi người nhìn thấy?"
Trình Du Cẩn sửng sốt một chút, nửa tin nửa ngờ mà chỉ vào mình:"Ý tứ của ngài là để cho thần nữ đứng lên?"
Trình Nguyên Cảnh nhìn nàng một cái, phảng phất giống như đang ngại nàng ngu ngốc, xoay người bước đi. Trình Du Cẩn bị ánh mắt hắn nhìn đến nín thở, nhưng mà nàng cũng không dám nói cái gì, nhanh chóng bò dậy đuổi theo Trình Nguyên Cảnh.
Ngoài phủ có vài hạ nhân, bọn họ nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh dẫn theo Trình Du Cẩn đi ra, thực sự giật mình.
Sao bọn họ không nhớ rõ Đại tiểu thư Trình gia có đi vào vậy?
Trình Du Cẩn cúi đầu, bám sát theo Trình Nguyên Cảnh. Hai người một đường không nói gì, lập tức đi tới viện Thần Minh. Hai gã sai vặt trắng nõn đẩy cửa ra, cong eo cung nghênh Trình Nguyên Cảnh vào cửa, ngay cả đôi mắt cũng không dám liếc qua chủ tử. Trình Du Cẩn thu hết cảnh tượng này vào đáy mắt, môi càng mím chặt hơn.
Từ trước giờ không hề chú ý, chỉ cảm thấy gã sai vặt của Trình Nguyên Cảnh tựa hồ vô cùng quy củ, bây giờ nhìn kỹ, mới phát hiện người hầu của hắn cũng quá trắng nõn quá sáng sủa rồi, bước chân đi đường vừa lễ nghi lại nhanh nhẹn, nhất cử nhất động đều chỉnh chỉnh tề tề.
Làm việc ở nơi càng cao quý, lại càng phải tương xứng, chỉnh tề với nơi đó. Mà người hầu hạ bên cạnh Trình Nguyên Cạnh không có nữ tử, đều là vài gã sai vặt mặt trắng. Những người này, thật sự là gã sai vặt sao?
Trình Du Cẩn không dám nghĩ tiếp, nàng sợ mình sẽ lún sâu đến mức không thoát ra khỏi nơi này được. Trình Du Cẩn đi theo Trình Nguyên Cảnh vào phòng, người hầu mở cửa bất động thanh sắc liếc mắt đánh giá nàng, thấy Trình Nguyên Cảnh không có gì phân phó, liền an tĩnh mà đóng cửa lui xuống.
Khi cửa phòng khép lại còn nhẹ nhàng phát ra một tiếng "cốp", chân Trình Du Cẩn mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống. Nàng cảm thấy vừa nãy khép lại không chỉ là cửa phòng, mà còn có cả tính mạng của nàng nữa.
Trình Nguyên Cảnh đi vào cửa phòng, đặt một ít vật tùy thân lên trên Đa Bảo Các, sau đó hắn quay đầu lại, nhìn sắc mặt của Trình Du Cẩn, không nhịn được cười:"Hiện tại biết sợ rồi? Vừa rồi không phải lá gan rất lớn sao."
Còn dám trợn mắt nói dối, ngay trước mặt hắn lừa hắn. Hắn ở trong lòng nàng, là loại người không có đầu óc như vậy sao?
Trình Du Cẩn không nói hai lời liền quỳ xuống, hận không thể thề với trời:"Điện hạ, thần nữ thật sự cái gì cũng không có nghe thấy, sau khi trở về cũng sẽ không nói cái gì. Thần nữ chỉ là một khuê tú nho nhỏ, nguyện vọng lớn nhất cuộc lời chính là gả được cho một hôn phu có tiền có quyền, cho thần nữ nửa đời sau áo cơm vô ưu. Ngài đại nhân đại lượng, tạm tha cho thần nữ đi."
Khóe môi Trình Nguyên Cảnh mỉm cười, không nhanh không chậm hỏi:"Ngươi không phải nói ngươi ngủ rồi sao, sao ngươi lại biết ta nói chuyện với lão hầu gia?"
Trình Du Cẩn châm chước nói:"Thần nữ xác thật không cẩn thận ngủ quên mất, mơ mơ hồ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện, nhưng cũng không nghe thấy là nói cái gì. . ."
Trình Nguyên Cảnh cười nhìn nàng:"Còn dám lừa ta?"
Trình Du Cẩn rốt cuộc phản ứng lại, hóa ra vị tổ tông này cứ bám riết đến cùng, chính là vì bất mãn nàng nói dối lừa hắn? Trình Du Cẩn nghĩ sao ngươi không nói sớm chứ, sau đó nàng lập tức sửa miệng:"Thần nữ cũng không phải là hoàn toàn ngủ. . ."
"Ừ?"
"Thật ra thần nữ sợ Thái Tử điện hạ trách tội, chỉ có thể lấy cớ là ngủ quên mất, khiến điện hạ yên tâm. Thần nữ ốm yếu không nơi nương tựa, tuy là nữ nhi của đại phòng, nhưng mà mẹ nuôi thờ ơ, mẹ đẻ như hổ rình mồi, nếu thần nữ xảy ra chuyện, ngay cả một người thương xót cũng không có. Thần nữ vô cùng sợ hãi, chỉ có thể đưa ra hạ sách này, cũng không phải cố ý lừa gạt điện hạ. . .Điện hạ!"
Trình Du Cẩn nói xong, trong mắt liền long lanh ánh nước, lo sợ không yên, bất lực mà nhìn Trình Nguyên Cảnh. Trình Nguyên Cảnh vốn dĩ lãnh đạm lại hờ hững, nghe thấy Trình Du Cẩn nói, hắn nghĩ thầm dám chơi khổ nhục kế cơ à, kết quả vừa quay đầu lại liền nhìn thấy hai mắt Trình Du Cẩn đẫm lệ, gương mặt bỗng chốc ngẩn ra.
Sao nàng đã khóc rồi? Hắn chỉ là muốn tác động đến Trình Du Cẩn một chút, để cho nàng vứt cái ý định lừa gạt hắn đi, nhưng hắn cũng không phải thật sự định phạt nàng. Hay là ngữ khí hắn quá lạnh băng, dọa đến nàng?
Trình Du Cẩn kìm nén thanh âm nức nở, Trình Nguyên Cảnh nghe mà cả người khó chịu, ngón tay hắn nắm thật chặt, cuối cùng thở dài nói:"Đứng lên đi, ta cũng không phải là muốn nhằm vào ngươi, chỉ là từ trước đến nay không thích người khác lừa ta."
Trình Du Cẩn lập tức rưng rưng gật đầu:"Điện hạ phẩm hạnh cao khiết, ghét cái ác như kẻ thù, đương nhiên là không quen nhìn người khác lừa gạt. Thần nữ hổ thẹn, xin điện hạ giáng tội."
Trình Nguyên Cảnh quen nhìn Trình Du Cẩn giương nhanh múa vuốt, mọi lúc đều kiêu ngạo, hoặc là tính kế người khác, hoặc là mắng chửi, nhưng hắn chưa từng gặp qua tư thái nhu nhược như vậy của nàng bao giờ. Một cô nương coi trọng mặt mũi nhất, hiện tại lại khóc đến nhu nhược đáng thương, Trình Nguyên Cảnh tâm địa sắt đá cũng có chút không chịu nổi. Thanh âm hắn không tự giác mà chậm lại, nói:"Ta cũng không có ý trách tội ngươi. Cũng là do ta không đúng, dọa đến ngươi, mau đứng lên đi."
Trình Du Cẩn dùng khăn chấm chấm khóe mắt, chậm rãi đỡ giá gỗ đứng lên. Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy Trình Du Cẩn một bộ dạng thuần thục lau nước mắt, đầu óc mê mê hoặc hoặc lập tức phản ứng lại. Hắn nhìn người trước mắt này, quả thực không biết nên nói cái gì:"Ngươi thật đúng là. . .thuận cột liền bò."
Trên mặt Trình Du Cẩn đã không còn nước mắt nữa, ngọt ngào cười với Trình Nguyên Cảnh:"Là điện hạ khiêm tốn, kiến thức rộng rãi. Thần nữ thập phần kính nể điện hạ."
Đôi mắt nàng rất đẹp, vừa mới khóc xong, trong mắt đều là ánh nước, bây giờ híp mắt cười, không biết là kiểu yêu tinh khiến người khác đau lòng hay vẫn là kiểu yêu tinh thâm độc. Trình Nguyên Cảnh yên lặng nhìn thoáng qua, yên lặng di chuyển tầm mắt.
Hắn thật sự có thể nói rằng, hắn đã sớm biết nàng rất hay giở thủ đoạn dùng đôi mắt này mà lấy lòng Trình lão hầu gia và hầu phu nhân, bây giờ lại đổi thành mình vào tình huống này, Trình Nguyên Cảnh ngược lại có chút hiểu rõ vì sao các quân vương đời trước đều không thể cự tuyệt nữ sắc. Trình Nguyên Cảnh bất đắc dĩ, nhưng mà hắn vốn dĩ cũng không muốn xử lý gì Trình Du Cẩn, hắn chỉ là bất mãn Trình Du Cẩn dám lừa hắn. Hiện tại nếu nàng biết sai rồi, lại yếu đuối đáng thương mà cầu xin, Trình Nguyên Cảnh đành thuận thế mà tha cho nàng đi.
Cũng không phải bởi vì nhìn thấy nước mắt của nàng mà khó chịu.
Khóe mắt Trình Nguyên Cảnh liếc thấy Trình Du Cẩn đã lau khô hết nước mắt rồi, mới chậm rãi mở miệng:"Sao ngươi lại xuất hiện ở trong phòng lão hầu gia?"
Trình Du Cẩn ngập ngừng lại một chút, trong lòng nhanh chóng suy nghĩ xem nàng nên nói là vì hiếu thuận với tổ phụ, hay là nói bởi vì lo lắng cho Cửu thúc. Cuối cùng nàng nhớ đến vừa nãy Trình Nguyên Cảnh đã nói qua là không được lừa hắn, tốt nhất nàng vẫn không nên chọc tới miệng hổ.
Trình Du Cẩn hiếm khi mà nói thật:"Thần nữ thấy trước khi tổ phụ chìm vào giấc ngủ tựa hồ như đang tìm kiếm người nào đó, lúc ấy chỉ có Cửu thúc không có mặt, cho nên thần nữ mới suy đoán, có lẽ tổ phụ muốn nói cái gì đó với Cửu thúc." Sau khi Trình Du Cẩn nói xong mới ý thức được có gì đó không ổn, vội vàng thêm vào:"Thực xin lỗi, điện hạ. . ."
"Không sao." Trình Nguyên Cảnh giơ tay ngăn cản động tác của Trình Du Cẩn, không thèm để ý mà nói:"Sau này bất luận là có người hay không có người, đều tiếp tục gọi ta là Cửu thúc."
"Dạ." Trình Du Cẩn cúi đầu đồng ý. Nàng trộm liếc Trình Nguyên Cảnh, muốn nói lại không dám nói, đến lần thứ hai, liền bị Trình Nguyên Cảnh vừa vặn bắt được.
Trình Nguyên Cảnh rũ mắt nhìn nàng:"Rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Trình Du Cẩn lấy lòng mà cười cười với Trình Nguyên Cảnh, thử nói:"Cửu thúc, lúc trước cháu có mắt mà không thấy Thái Sơn, có nhiều bất kính với người. Người đại nhân đại lượng, sau này thành nghiệp lớn, một chút việc nhỏ của kẻ hèn này, hẳn là sẽ không trách tội cháu chứ?"
Trình Nguyên Cảnh muốn cười, nhưng hắn rốt cuộc vẫn nhịn lại. Từ trên cao nhìn xuống nàng:"Lời nói cũng bị ngươi nói rồi, ở trước mặt ta còn sử dụng tuyệt chiêu này?"
"Không dám." Trình Du Cẩn lập tức cười nói tiếp:"Thần nữ biết Thái Tử. . .Cửu thúc trí tuệ rộng lớn, xử chuyện không xử người, đương nhiên sẽ không để ý đến chút việc nhỏ này. Vậy cháu không quấy rầy Cửu thúc nghỉ ngơi nữa, cháu gái cáo lui."
Không đợi Trình Nguyên Cảnh phản ứng, Trình Du Cẩn lập tức di chuyển. Nàng thử đi hai bước, phát hiện Trình Nguyên Cảnh thế nhưng thật sự không cản nàng.
Trình Du Cẩn vừa rồi nói nửa thật nửa giả, đều là bởi vì muốn thoát thân mà cố ý tâng bốc hắn. Không ngờ vị này chủ khí lại thật sự lớn như vậy, cầm được thì buông được, thế nhưng hoàn toàn không cảm thấy khó xử về nàng. Điều này ngược lại lại làm Trình Du Cẩn giật mình.
Trong lòng Trình Du Cẩn không khỏi sinh ra chút quý trọng. Cơ bất khả thất, thời bất tái lai(*), Trình Du Cẩn vốn dĩ nên tranh thủ mà chạy nhanh ra ngoài, chờ thêm chút nữa không chừng vị phía sau kia lại thay đổi chủ ý. Nhưng mà khi nàng đi ra khỏi thư phòng, ma xui quỷ khiến mà dừng lại, xoay người hỏi Trình Nguyên Cảnh:"Cửu thúc, sao người lại không ngăn cản cháu?"
(*)Cơ bất khả thất, thời bất tái lai: Chỉ thời cơ khó có được ắt phải nắm chặt, không để mất.
Trình Nguyên Cảnh ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn nàng. Trình Du Cẩn nhịn xuống xúc động muốn dời tầm mắt đi, nói:"Người đã sớm phát hiện trong phòng có người rồi đúng không. Khi đó người hoàn toàn có thể nhắc nhở tổ phụ, để ông ấy không cần nói thêm cái gì, nhưng mà người lại không làm thế. Tại sao?"
Rõ ràng kịp thời ngăn cản tổn hại mới chính là cách làm sáng suốt nhất, tại sao lại không ngăn cản Trình lão hầu gia? Nếu lúc ấy trốn ở bên trong là người khác, kết quả cũng giống nhau sao?
Trình Du Cẩn cũng không biết vì sao mình lại muốn hỏi vấn đề này, sau khi nàng nói xong trong phòng liền yên tĩnh thật lâu. Trình Du Cẩn cười thầm chính mình ngu xuẩn, nàng rũ mắt, hành lễ:"Xin lỗi, thần nữ đã vượt quá giới hạn rồi."
Sau khi Trình Du Cẩn nói xong, rất nhanh đẩy cửa rời đi. Hạt bụi ở trong cột sáng tinh tế bay múa, Trình Nguyên Cảnh buông quyển sách trên tay xuống, trong mắt dường như có suy nghĩ.
Tại sao lại không ngăn cản Trình lão hầu gia?
Đại khái là bởi vì, hắn biết người trốn trong tủ gỗ bích, là nàng đi.
Trình Nguyên Cảnh từ nhỏ đã nhìn qua là không quên được, trí nhớ cực kỳ tốt. Quyển sách hắn xem qua một lần là có thể viết lại, thậm chí ngửi thấy mùi vị, quanh năm hắn đều có thể nhớ không sai một chút.
Khi hắn vừa vào cửa, đã ngửi thấy mùi hương trên người Trình Du Cẩn. Cho nên khi Trình lão hầu gia gọi hắn là Thái Tử, hắn cũng không phủ nhận.
Hắn cũng không biết vì sao, rõ ràng có thể ngăn cản nhưng lại không làm thế, ngược lại lại yên lặng để cho Trình lão hầu gia phá vỡ bí mật của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.