Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 20: Động tâm




Edit: Cỏ
Một lát sau, Trình Nguyên Cảnh đi từ bên trong ra. Mọi người không thấy Trình Du Cẩn đi theo nữa, hỏi:"Trình đại tiểu thư đâu rồi?"
"Nàng ở bên trong thư phòng viết chữ." Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng bâng quơ mà nói:"Nàng còn nhỏ, không thể không làm bài tập."
Những lời này nghe tới nghe lui hình như có chỗ nào quái quái, Lâm Thanh Viễn cười nói:"Cảnh Hành, bây giờ tính cách ngươi khác quá, năm đó kết thúc thi đình, bao nhiêu người âm thầm hỏi thăm chuyện hôn sự của ngươi, ngươi còn nói ngại phiền toái, toàn bộ đều chối đây đẩy. Sao hiện tại lại kiên nhẫn như vậy, còn có tâm tình dạy cháu gái làm bài tập?"
Rất nhiều tiến sĩ, tư quốc sử sau khi già rồi, về hưu đều có lý tưởng là chơi đùa với các cháu, đào lý mãn viên. Nhưng mà dạy bề dưới làm bài tập lại chính là công việc mà người già yêu thích nhất, Trình Nguyên Cảnh mới 19, liền đã nhọc lòng kèm vãn bối đọc sách viết chữ, không phải là quá sớm sao.
Trình Nguyên Cảnh hiếm khi mà ngập ngừng một chút, sau đó liền nhẹ nhàng che dấu đi:"Tính cách nàng hấp tấp, ta không quan sát nàng, sẽ không có ai quan sát nàng."
Đám người Lâm Thanh Viễn đều cho rằng lời nói này nghĩa là chỉ có Trình Nguyên Cảnh mới quản được Đại tiểu thư, nếu hắn mặc kệ, những người khác đều không làm gì được. Mà Hoắc Trường Uyên lại nghe ra thành, ý Trình Nguyên Cảnh là, nếu hắn mặc kệ Trình Du Cẩn, sẽ không có ai quan tâm nàng.
Hoắc Trường Uyên đột nhiên sinh ra một chút cảm xúc kỳ quái, khi hắn đính hôn với Trình Du Cẩn, đã nghe người ta nói rất nhiều về tình trạng của Trình Du Cẩn. Hắn biết nàng vừa sinh ra đã bị nhận nuôi, tuy rằng có một người mẫu thân là quận chúa cao quý, nhưng Khánh Phúc căn bản không quan tâm nàng, người ta chỉ yêu đứa con mình đứt ruột đẻ ra. Nguyễn thị thật ra lại có chút tình cảm thật sự với Trình Du Cẩn, nhưng mà, cảm tình của Nguyễn thị với Trình Du Mặc càng sâu hơn.
Đến nỗi ngay cả Trình lão phu nhân, là kiểu người chuyện gì cũng mặc kệ còn muốn ôm quyền lực, một đôi mắt chỉ nhìn vào cái lợi, cháu gái ai hữu dụng liền nâng đỡ người đấy, ai mang đến ích lợi lớn nhất cho hầu phủ vậy thì hướng về người đấy. Trong hoàn cảnh này, Trình Du Cẩn kỳ thật quá gian nan.
Nhưng nàng vẫn thông thông thuận thuận trưởng thành, còn trưởng thành thành một tiểu thư khuê các người người khen ngợi, có thể thấy được tâm tính của nàng rất cứng cỏi. Bà vú của Trình Du Cẩn nói này đó với Hoắc Trường Uyên, vốn là muốn cho cô gia biết được cô nương nhà mìnhtồn tại không dễ dàng gì, sau này phải thật yêu thương cô dâu. Nhưng mà, Hoắc Trường Uyên đính hôn chưa đến hai tháng liền từ hôn, hắn cũng giống như những người khác làm tổn thương Trình Du Cẩn.
Hoắc Trường Uyên vốn dĩ oán hận Trình Du Cẩn lừa hắn, nhưng giờ khắc này hắn nhìn thấy một nam nhân khác trân trọng Trình Du Cẩn, suy nghĩ thay cho Trình Du Cẩn, trong lòng hắn lại sinh ra chút đau đớn. Phảng phất như, đã từng có một món trân bảo đặt ở trong lòng bàn tay hắn, mà hắn không biết quý trọng, lúc nhận ra thì hiện tại đã thuộc về người khác mất rồi.
Từ Chi Tiện tùy tiện ngồi một lúc, hắn đi tới Trình gia vốn dĩ là để tìm bà ngoại cùng nhóm biểu muội, lần trước trước khi đi không nói trước một tiếng với Trình Du Cẩn, sau khi về nhà Từ Chi Tiện cảm thấy cả người không được tự nhiên, tựa hồ nhất định phải nói với nàng mới được. Hiện tại Trình Nguyên Cảnh nói chuyện với Lâm Thanh Viễn hắn nghe cũng không hiểu lắm, cũng không có hứng thú, Từ Chi Tiện liền muốn đi vào bên trong tìm Cẩn tỷ tỷ nói chuyện.
Từ Chi Tiện mới đứng lên đi được hai bước, Trình Nguyên Cảnh đang cùng Lâm Thanh Viễn nói chuyện chuẩn xác mà đem ánh mắt áp bách lại đây:"Ngươi muốn làm cái gì?"
Từ Chi Tiện bị hoảng sợ, theo bản năng đứng nghiêm, cung cung kính kính trả lời:"Đi tìm Cẩn tỷ tỷ."
Tư thái quy củ như thế này, thời điểm ông nội dạy bảo hắn cũng chưa gặp qua.
Thần sắc Trình Nguyên Cảnh không đổi, nói:"Nàng có việc bận, không muốn người khác quấy rầy."
Từ Chi Tiện rối rắm mà quấn quấn ngón tay, hắn khác những người ngồi ở đây, hàng năm hắn đều chạy vào nội trạch Trình gia chơi, biết nữ quyến có rất nhiều thời gian, các nàng lại không cần lấy công danh, nào có chuyện gì thật sự quan trọng không được quấy rầy. Từ Chi Tiện không cam lòng từ bỏ, giãy giụa nói:"Nhưng mà một mình tỷ ấy ở bên trong, cũng không ai nói chuyện cùng, chỉ sợ sẽ buồn."
"Nàng không buồn." Trình Nguyên Cảnh liếc mắt quét Từ Chi Tiện một cái, phảng phất giống như thuận miệng:"Khi tiền viện mở tiệc hầu phu nhân có phái người tới hỏi thăm ngươi, bảo ngươi sau khi tan tiệc thì đến Thọ An Đường. Hiện tại không còn sớm, để trưởng bối chờ lâu không tốt đâu."
Từ Chi Tiện tin là thật, chạy vội chạy vàng đến Thọ An Đường. Thân ảnh Từ Chi Tiện rất nhanh không thấy đâu, Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, chớp mắt một cái, vừa vặn đụng phải tầm mắt của Hoắc Trường Uyên.
Hoắc Trường Uyên như đang suy tư gì đó mà nhìn hắn, Trình Nguyên Cảnh cũng không tránh né, đôi mắt bình tĩnh mà ẩn sâu trong đó lại có ý uy áp, Hoắc Trường Uyên rất nhanh liền không chống đỡ được, di chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Nửa canh giờ sau, Hoắc Trường Uyên không còn nhìn thấy Trình Du Cẩn nữa. Rõ ràng biết nàng đang ở địa phương ngay bên cạnh, nhưng trong phòng lại có áp lực của Trình Nguyên Cảnh, loại cảm giác này quái dị cực kỳ. Hai người Lâm Thanh Viễn lần lượt cáo từ, Hoắc Trường Uyên cũng không thể ở lại một mình được, cũng đứng dậy theo. Hoắc Trường Uyên vốn nghĩ thầm, tiễn khách là chuyện lớn như vậy, lấy lễ nghi chu toàn của Trình Du Cẩn, tính cách không chịu mang tai tiếng, tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Nhưng mà hắn nghĩ sai rồi, Trình Nguyên Cảnh đưa bọn họ tới cửa, mà phiến cửa thư phòng kia, vẫn như cũ nhắm chặt.
Trình Nguyên Cảnh chú ý tới động tác của Hoắc Trường Uyên, ánh mắt nặng nề,  nhìn hắn không nói lời nào. Mọi người đi rồi, Trình Nguyên Cảnh đứng yên ở bên ngoài một lúc, mới chậm rãi đi về viện.
Thư phòng, Trình Du Cẩn đúng là rất bận, nàng luyện theo chữ của Trình Nguyên Cảnh thật lâu, đột nhiên mới có cảm hứng, vội vàng bảo Đỗ Nhược về viện lấy sọt thêu của nàng tới. Hiện tại, nàng đang ngồi trên sụp, bên cạnh là một đống kim chỉ vải dệt, hết sức chuyên chú mà di chuyển kim.
Khi Trình Nguyên Cảnh tiến vào, Trình Du Cẩn đã gần thêu xong một chữ. Trình Nguyên Cảnh nhìn đôi bàn tay trắng nõn như ngọc tự do tung bay, ngón tay linh hoạt đến mức không thể tưởng tượng, phảng phất như mang theo một cỗ quy luật kỳ dị. Trình Du Cẩn nhận thấy được Trình Nguyên Cảnh dừng lại cách đó không xa, hỏi:"Khách đều đi rồi ạ?"
"Ừ." Lời vừa ra khỏi miệng, bản thân Trình Nguyên Cảnh cũng phải ngẩn ra một chút, hắn trả lời loại vấn đề này làm cái gì? Vốn dĩ đó là khách của hắn, loại miệng lưỡi chủ nhân quen thuộc này của Trình Du Cẩn là sao?
Trình Du Cẩn ngược lại không chú ý tới cuộc đối thoại hiện tại của bọn họ tựa như đôi vợ chồng già, nàng kéo thêm mấy lần kim nữa, giấu đi đầu sợi, sau đó như trút được gánh nặng mà buông giá thêu, nói:"Vừa rồi cháu đang thêu đến đoạn quan trọng, không thể đi ra ngoài tiễn khách. Lâm đại ca hẳn là sẽ không trách cháu thất lễ chứ?"
Đã bắt đầu gọi Lâm đại ca rồi? Trình Nguyên Cảnh không nói gì, hắn nhặt lên tấm vải dệt Trình Du Cẩn vừa mới thêu xong, lật qua lật lại một hồi, tự nhiên mà chuyển đề tài:"Mấy chữ này ngươi chỉ là thêu mô phỏng lại. Còn lại hẳn là không nhiều lắm đúng không?"
"Đúng vậy." Trình Du Cẩn theo hắn nói gật đầu:"Phân đoạn khó nhất đã thêu xong, những thứ còn lại cũng khá đơn giản thôi, chờ mấy ngày nữa là được rồi."
Trình Nguyên Cảnh vuốt ve chữ viết thêu trên mặt vải, hắn không hay để ý đồ vật bên ngoài lắm, nhưng mà ai mà chẳng thích cái đẹp, bức bình phong này của Trình Du Cẩn, hắn vừa lòng vô cùng.
"Tiến độ của ngươi nhanh hơn nhiều so với kế hoạch, vẫn còn kịp thời gian, không cần vội."
"Cháu hiểu." Trình Du Cẩn xoay xoay cổ tay, ngẩng đầu cười minh diễm với Trình Nguyên Cảnh:"Tạ Cửu thúc quan tâm."
Quan tâm? Ai quan tâm nàng. Trình Nguyên Cảnh buông tấm vải xuống, lãnh đạm mà ngồi lên sụp bên kia.
Tuy rằng Trình Du Cẩn biết không cần vội, nhưng mà nàng cực kỳ quan tâm đến bức bình phong này, nhỡ đâu lại có chuyện xảy ra bất ngờ, vẫn là nên nhanh chóng thêu xong cho an toàn. Nàng gấp rút thêu trong mấy ngày, rốt cuộc cũng hoàn thành một chữ cuối cùng.
Lâu rồi Trình Du Cẩn cũng không có cảm thấy vui vẻ như vậy, nàng đặt kim chỉ xuống, chưa kịp thả lỏng cần cổ cứng đờ của mình, đã vội vàng gọi Đỗ Nhược:"Đỗ Nhược, Cửu thúc có ở viện không?"
Đỗ Nhược nhanh chóng chạy từ bên ngoài vào, nói:"Hôm nay trời mưa, cũng không nghe nói Cửu gia đi ra ngoài."
Lúc này Trình Du Cẩn mới phát hiện, bên ngoài trời mưa. Mưa xuân khó tránh, Trình Du Cẩn đứng lên thư giãn gân cốt, nói:"Đỡ bình phong từ trên giá xuống, ta mang đến cho Cửu thúc xem."
"Cô nương, bình phong còn chưa giặt đâu."
Bình phong bởi vì thường xuyên bị người cầm trong tay thêu, khó tránh khỏi sẽ cọ đen cọ bẩn, cho nên đều phải giặt một lần nước mới được cho người ngoài xem. Nhưng mà Trình Du Cẩn không chờ lâu được như vậy, nói:"Không sao, Cửu thúc không biết đã thấy nó bao nhiêu lần rồi, còn để ý đen sao? Chúng ta cứ mang theo đi."
Trình Du Cẩn hưng phấn chạy đến viện Thần Minh, nhưng mà vừa vào cửa, liền phát hiện dưới mái hiên có một bộ đồ che mưa. Trình Du Cẩn ngừng một chút, hạ nhân bẩm báo:"Đại cô nương, Lâm biên tu ở bên trong."
Lâm Thanh Viễn? Đầu tiên Trình Du Cẩn chưa có ý thức được mà tiết ra một cỗ phiền chán, phảng phất như kế hoạch bị người khác quấy rầy vậy. Nhưng mà rất nhanh, lý trí nàng hoạt động tích cực, lập tức phân tích ra đây quả thực là một thời cơ rất tốt.
Người bên trong đã nghe được động tĩnh, một thanh âm réo rắt vang lên:"Trình Du Cẩn? Vào đi."
Trình Du Cẩn dưới sự hầu hạ của nha hoàn, cởi đồ che mưa ra, thay giày đế mềm, đi vào trong phòng. Qủa nhiên Trình Nguyên Cảnh đang ngồi đối diện Lâm Thanh Viễn pha trà, bọn họ đang ở trong một gian các, các dùng một miếng gỗ mỏng khắc chữ ngăn cách với cửa viện, bên trong liền tự tạo thành một không gian. Xuyên qua miếng gỗ có thể nhìn thấy bên trong có một tấm ván kê trên bốn cái cột, đặt đệm lên trên, ở giữa có một bàn trà, bên còn lại là hai cửa sổ cao lớn. Giờ phút này pha trà bằng nước mưa, hương trà lượn lờ quanh các, thanh nhã không nói hết lời.
Trình Nguyên Cảnh quay đầu lại nhìn nàng, vẫy vẫy tay với nàng. Trình Du Cẩn tự nhiên mà đi qua, nâng váy lên, ngồi quỳ bên cạnh Trình Nguyên Cảnh.
"Cửu thúc."
"Làm sao vậy?"
Trời mưa to mà Trình Du Cẩn còn chạy tới, tuyệt đối là do tâm huyết dâng trào.
Trình Nguyên Cảnh đoán không sai, quả nhiên Trình Du Cẩn lộ ra tươi cười, nói:"Cửu thúc, cháu thêu xong rồi."
"Ồ? Nhanh như vậy?" Trình Nguyên Cảnh quét mắt về hộp gấm Đỗ Nhược cầm trên tay, trong mắt hiện lên ý cười:"Mang lại đây?"
Trình Du Cẩn gật đầu, nàng nhìn Lâm Thanh Viễn có chút do dự, sắp tới lễ mừng thọ rồi, các phủ đều chuẩn bị lễ vật, cũng đều cất giấu không cho người ngoài nhìn thấy món quà mình tặng. Trình Du Cẩn có tự tin bức bình phong này đủ để trở thành át chủ bài của phủ Nghi Xuân hầu, hiện tại nếu bị Lâm Thanh Viễn nhìn thấy. . .
Trình Nguyên Cảnh chỉ nhìn một cái cũng đoán được tâm tư của Trình Du Cẩn, hắn nói:"Không sao, Lâm Thanh Viễn tin được."
Lâm Thanh Viễn còn nhớ rõ vị Đại tiểu thư Trình gia này, nghe đến đó, hắn cười nói:"Đại tiểu thư chuẩn bị cái gì thế, còn không thể để ta nhìn thấy?"
"Lâm biên tu nói cái gì vậy." Trình Du Cẩn ngồi, hành lễ bồi tội với Lâm Thanh Viễn, sau đó nói với Đỗ Nhược:"Lấy ra cho Cửu thúc và Lâm biên tu xem qua."
Đỗ Nhược nhờ một nha hoàn khác giúp đỡ, chậm rãi kéo bình phong ra. Lâm Thanh Viễn nhìn thấy liền giật mình, hắn nhịn không được bước xuống đất, sát mặt lại chiêm ngưỡng đường kim trên mặt vải:"Thêu hai mặt. . .còn là thêu hai mặt khác nhau, ta cho rằng thứ tài nghệ này đã thất truyền từ lâu rồi chứ."
Lâm Thanh Viễn không thể tưởng tượng mà nhìn Trình Du Cẩn:"Đây. . .đây thế nhưng là. . ."
Trình Du Cẩn mỉm cười gật đầu:"Là tiểu nữ tự thêu, có chỗ còn thô bỉ, xin Lâm biên tu chớ chê cười."
Thô bỉ? Trình Nguyên Cảnh liếc mắt nhìn Trình Du Cẩn cười, hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của nàng. Trình Du Cẩn cũng trừng mắt lại nhìn hắn, ý bảo hắn không cần phá đám.
Lâm Thanh Viễn đang đứng trên mặt đất lại không chú ý tới cặp thúc cháu đang mắt đưa mày lại này, hắn còn đang mải tìm từ ngữ khen ngợi, tiếng trước còn cao hơn tiếng sau:"Đây là sự thật sao! Một mặt thêu chữ, một mặt thêu sông núi, thật sự là khéo léo mà phô trương tinh túy trời đất! Ở giữa là chữ viết của Cảnh Hành sao? Trách không được lần trước Đại tiểu thư tới tìm Cảnh Hành học viết chữ."
Lâm Thanh Viễn kích động đến mức không nói nên lời, cuối cùng, hắn chỉ có thể chắp tay thi lễ với hai người đang ngồi:"Chữ đẹp, thêu khéo, một bức thêu pháp tuyệt phẩm!"
Trình Du Cẩn không nhịn được cười, trong mắt lóe ra ánh sáng sáng ngời. Nàng khó có được thời điểm thần thái giống như một cô nương, trong mắt Trình Nguyên Cảnh cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Mấy tháng tâm huyết đã khoe xong, Trình Du Cẩn bảo Đỗ Nhược cẩn thận cất bình phong đi. Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy, nói:"Để ở chỗ ta đi, ngày mai ta bảo người tìm kiếm vật liệu gỗ tốt lắp khung."
"Vâng." Trình Du Cẩn nhịn không được nhắc nhở:"Mấy tháng này ngày ngày cháu đều cầm nó, vải dệt bị bôi đen, Cửu thúc đừng quên giặt một lần."
Còn phải giặt một lần nữa sao, Trình Nguyên Cảnh bất đắc dĩ mà đồng ý:"Ta đã biết."
Lâm Thanh Viễn nhìn một màn này đột nhiên sinh ra hứng thú, hắn nói:"Cảnh Hành cũng không phải là người có tính kiên nhẫn, lúc nghe người khác nói chuyện gì không quan trọng sẽ không có kiên nhẫn. Trước đây không biết có bao nhiêu người làm mai cho hắn, đều bị hắn nhất mực cự tuyệt, ta còn tưởng rằng hắn thật sự không có hứng thú với nữ nhân. Hiện tại xem ra, cũng không phải tất cả nữ nhân."
Trình Nguyên Cảnh bây giờ còn chưa thành thân, xác thật là một chuyện lạ. Trình Du Cẩn chớp mắt, đột nhiên hỏi:"Vậy Lâm biên tu thì sao, ngài có gia thất chưa?"
Lâm Thanh Viễn lắc đầu:"Không có, ta là người cô đơn, độc thân vui vẻ."
Trình Nguyên Cảnh muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì Trình Du Cẩn đã mượn cơ hội truy vấn:"Lâm biên tu 18 đỗ Trạng Nguyên, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, vì sao không lập gia đình?"
"Gia tộc ta vốn sống ở phủ Tế Nam, cha mẹ ở xa, trong kinh thành lại chỉ có một mình ta. Không có trưởng bối làm mai, việc này tự nhiên không ai có thể quan tâm nữa."
Trình Du Cẩn cười nói:"Hóa ra biên tu sống ở kinh thành một mình, may mắn còn có tri kỷ ở bên cạnh chăm sóc, nếu không chẳng phải quá cô đơn sao."
Lúc này Lâm Thanh Viễn lắc đầu càng kiên quyết:"Không có, trong nhà có lời dạy của tổ tiên, nam tử chưa đến 20 chưa thể thành thân, đến 40 tuổi mà chưa có con mới có thể nạp thiếp. Ở bên cạnh ta bây giờ cũng không có thiếp thất, nào có cái gì mà người tri kỷ, toàn dựa hơi sách thôi."
Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy đôi mắt Trình Du Cẩn rõ ràng sáng rực lên một chút, biểu tình trên mặt đột nhiên không giống với lúc trước. Trong lòng Trình Nguyên Cảnh chợt sinh ra một trận cảm giác nguy hiểm, hắn biết lần này, là Trình Du Cẩn thật sự động tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.