Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 18: Người mới




Edit: Cỏ
Tháng ba, trong phòng Trình lão phu nhân theo thường lệ đứng đầy người. Khánh Phúc ôm Trình Ân Bảo ngồi ở bên cạnh bàn trà nhỏ, Trình Ân Bảo đã là đứa trẻ 4 tuổi rồi, mà vẫn phải ôm trong ngực cả ngày, bình thường không cho xuống đất đi lại.
Nguyễn thị cũng không có thể diện lớn như Khánh Phúc, bà đứng ở bên cạnh Trình lão phu nhân, không ngừng siết chặt khăn, thoạt nhìn có chút đứng ngồi không yên. Một lát sau, bên ngoài rốt cuộc có một gã sai vặt chạy vào, dừng ở ngoài ngạch cửa xa xa dập đầu:"Tiểu nhân thỉnh an lão phu nhân! Các vị phu nhân khỏe, các vị thiếu gia, cô nương an khang."
Đôi mắt Nguyễn thị lập tức sáng lên, ngay cả Khánh Phúc cũng ngẩng đầu. Trình lão phu nhân lớn tuổi, vẫn là bình tĩnh nhất, nghe vậy không nhanh không chậm hỏi:"Cửu gia nhận lệnh rồi? Người báo tin vui nói như thế nào?"
"Đại hỉ, Cửu gia nhận chiếu Công Bộ, là chức quan Tư lang trung ty Thanh lại."
Các nữ quyến "A" một tiếng, Nguyễn thị quan tâm nhất là cái này, bà nghe không hiểu một cái chuỗi tên chính thức thật dài kia, chỉ biết hỏi:"Là quan mấy phẩm thế?"
"Chính là ngũ phẩm ạ."
"Là ngũ phẩm sao." Nguyễn thị lẩm bẩm, tâm tình bà có chút phức tạp, một phần đắc ý với chức quan ngũ phẩm mới của Trình Nguyên Cảnh, hiếm ai có thể cản đường, một phần lại lo lắng cho Trình gia. Rốt cuộc, Trình Nguyên Cảnh giữ chức quan tối cao nhất hầu phủ, là người có tiền đồ tốt nhất, hắn càng thăng cấp lên cao, thì phủ Nghi Xuân hầu lại càng dễ sụp đổ.
Trong phòng trừ Nguyễn thị, không có ai lên tiếng, nhưng không thể nghi ngờ rằng Nguyễn thị đã nói ra tiếng lòng của mọi người. Trình Mẫn khuyên Trình lão phu nhân vận dụng tiền tài chuẩn bị quan hệ cho Trình Nguyên Cảnh, Trình lão phu nhân vô cùng không vui, nhưng lý trí cũng cho bà biết Trình Mẫn nói đúng. Trình lão phu nhân muốn lợi dụng khoảng thời gian lúc hắn dừng chân trong Trình gia này, để cho hắn biết đừng tưởng làm quan, là có thể thoát khỏi sự khống chế của mẹ cả. Kết quả không đợi Trình lão phu nhân bãi giá xong, bên trên đã điều lệnh xuống cho Trình Nguyên Cảnh.
Là ngũ phẩm, còn là quan Công Bộ, Trình lão phu nhân nghe thấy chức quan này liền có chút thất vọng, nhưng càng có nhiều cảm giác khoái chí hơn. Chức quan này không phải là không cao, chẳng qua so với tưởng tượng của mọi người, đường đến Hàn Lâm viện của thiếu niên thiên tài còn kém xa.
Trao tặng chức quan cũng rất là có trình tự, con đường sạch sẽ chân chính nhất, bắt buộc xuất thân phải là một tiến sĩ, vào Hàn Lâm, trải qua mấy năm kham khổ, sau đó bị điều ra ngoài làm tri phủ ở châu(*), nhận chức được hai năm, lại triệu về kinh thăng lên Lục Bộ (*), đồng thời có thể vào được Bộ Hộ, Bộ Lại. Lại ngao du ở Lục Bộ 7,8 năm, từ thị lang tăng lên thượng thư, nếu như trong khoảng thời gian đó không có sai lầm lớn nào, liền có thể vào Các làm Nguyên lão, hoàn thành hết thảy, sẽ được thăng một vị(*).
(*) Châu: Đơn vị hành chính.
(*)  Lục Bộ: Quan văn, quan võ được xếp theo 6 bộ: bộ Lại; bộ Lễ; bộ Hộ; bộ Binh; bộ Hình và bộ Công.
(*) Tước vị.
Đây mới là con đường lý tưởng nhất của một người làm quan. Nếu thi hội chưa đạt đến Nhị giáp, vậy không bằng không tham gia, đằng nào con đường nửa đời sau làm quan nhất định sẽ không cao, nếu chức quan đầu tiên của tiến sĩ không phải Thanh quan, chưa vào đến Hàn Lâm, vậy con đường thăng quan của người đó ngày sau, cũng thập phần có hạn.
(*) Nhị giáp: Đời khoa cử, thi tiến sĩ lấy "nhất giáp" , "nhị giáp" , "tam giáp" để chia hơn kém. Bảng tiến sĩ gọi là "giáp bảng" . Nhất giáp có ba bực: (1) "Trạng nguyên" , (2) "Bảng nhãn" , (3) "Thám hoa" gọi là "đỉnh giáp".
Như Trình Nguyên Cảnh sau khi thi đình liền bị điều đến nơi khác, cao thấp đúng là đã phân rõ ràng rồi, khó trách phủ Xương Quốc công cảm thấy Trình gia không có chuẩn bị gì, chậm trễ tiền đồ con cháu. Hiện tại khó khăn mãi mới được triệu về kinh, mọi người đều mở mắt mong chờ Trình Nguyên Cảnh vào được Sử quán, kết quả, lại biến thành Công Bộ.
Bên trong Lục Bộ, Bộ Lại cầm đầu, Bộ Hộ, Bộ Binh thứ hai, Bộ Công chính là thấp nhất.
Trình lão phu nhân nghe không hiểu cái gì mà Tư lang trung ty Thanh lại, chỉ biết Trình Nguyên Cảnh vào Bộ Công vừa nghèo nàn lại vất vả. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm sống trên đời của bà, không vào được Hàn Lâm, lại vào Bộ Công, con đường ngày sau thăng quan chỉ sợ không có hy vọng.
Trình lão phu nhân bất tri bất giác yên tâm hơn hẳn, im lặng nghĩ, cái gì mà thiếu niên đã đạt tứ phẩm, xuất thân tiến sĩ, còn không phải đều tầm thường sao. Khánh Phúc cũng có suy nghĩ giống như Trình lão phu nhân, trong lòng bà cười nhạt, nhưng mà ngoài mặt không để lộ ra, cười thét to:"Nhận được chức quan chính là chuyện tốt, bao nhiêu người nhàn rỗi hai, ba năm ở kinh thành, cũng không lên được quan đâu. Người đâu, thưởng."
Gã sai vặt lãnh thưởng, vui mừng đi ra ngoài. Trình Du Cẩn nhìn thấy biểu tình của đám người Khánh Phúc, âm thầm lắc đầu. Nàng vì có thể hiểu được đánh giá năng lực của một người, mà đã cố ý nghiên cứu chức quan trong triều đình.
Liền tỷ như lần này, tuy rằng Lang trung là ngũ phẩm, so với tứ phẩm khi Trình Nguyên Cảnh bị điều ra ngoài có phần thấp hơn, nhưng mà quan trong kinh há có thể giống với quan bên ngoài sao. Ngay cả làm quan to nhị phẩm bên ngoài, ngày lễ ngày tết không phải đều sắp xếp về kinh thành, luận về quyền lực, còn không bằng quan tứ phẩm trong kinh thành.
Cho nên Trình Nguyên Cảnh chuyến này về kinh, thuận lợi lãnh chức quan, nhưng mà cũng không gọi là được thăng cấp mấy. Hắn còn vào Lục Bộ, tuy rằng là Bộ Công thấp nhất, nhưng Tư lang trung ty Thanh lại quản lý các cửa hàng chế tạo nơi quân doanh, quân phí, quân nhu các tỉnh, chế tạo súng ống đạn dược cùng hạch toán, và lò đúc tiền.
Tuy rằng vị trí nhỏ, không làm được gì, nhưng cũng cực kỳ quan trọng.
Trình Du Cẩn ngược lại không cảm thấy con đường làm quan của Trình Nguyên Cảnh không có lợi, nhưng nếu Trình lão phu nhân cùng Khánh Phúc đều nguyện ý nghĩ như vậy, nàng cũng không muốn chọc phá. Vì thế Trình Du Cẩn chỉ cười cười, không nói chuyện.
Nhưng nhận chức quan vẫn là chuyện mừng, trước đây Trình gia căn bản không có ai vào được Lục Bộ, Trình Nguyên Cảnh vẫn là vượt qua được trình độ bình quân của Trình gia. Trình lão phu nhân làm bộ làm tịch mà tiếc hận cùng hai người con dâu một hồi, liền lên tiếng nói:"Làm quan thăng lên hạ xuống đều là chuyện bình thường, cứ chăm sóc tốt cho Cửu gia, đừng để hắn bị một lần thất bại liền nản lòng, Lão thân dù sao cũng là mẹ cả của hắn, vô luận hắn thế nào, ta cũng muốn làm hết mình chức trách của một mẫu thân. Như vậy đi, đưa cho Cửu gia 100 lượng bạc, tổ chức một bữa tiệc cho hắn. Muốn mời ai, làm như thế nào, để hắn tự quyết định."
Một trăm lượng, Nguyễn thị âm thầm níu lưỡi. Tiền tiêu một tháng của bà mới được 30 lượng, bà lại không giống Khánh Phúc, có thể sống bằng tiền danh dụm từ của hồi môn giá trên trời, bà đều phải tính toán tỉ mỉ mới có thể giữ được thể diện. Kết quả thì sao, Trình lão phu nhân vung tay một cái liền cho Trình Nguyên Cảnh hẳn một trăm lượng.
Đúng là người có chức quan với người không có chức quan, thật sự kém quá nhiều.
Thời điểm chuyển sang tháng 3, thời tiết dần dần ôn hòa hơn, vườn hoa đã nảy mầm,  khắp nơi trong đình viện đều có thể nhìn thấy hoa, các nữ quyến cũng bắt đầu lục đục thay xuân sam mỏng.
Trong viện Cẩm Ninh, Trình Du Cẩn mặc áo mỏng màu trắng, dưới mép thêu nhụy hoa hải đường, phảng phất như một đường hoa hải đường tràn lên váy, váy của nàng cũng cùng màu, có đường kim vằn mờ mờ. Trình Du Cẩn ngồi ở tú phòng, giơ đường kim vuông vắn, không phá hư hình ảnh thêu bên dưới, đường kim của nàng cân xứng thú vị, thêu cả trên lẫn dưới. Nàng thêu được một chữ, lại phải thay vài lần chỉ, đem phần đuôi giấu đi, không để lộ đầu sợi.
Liền Kiều đứng một bên xem, cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Trình Du Cẩn rất ít khi thêu thùa, nhưng đã cầm kim thì mọi thứ đều rất tinh xảo, giống như vật sống trên tấm vải vậy. Đặc biệt là thêu hai mặt, quả thực rất tuyệt. Liên Kiều thập phần bội phục, Đại cô nương làm việc trước nay tận thiện tận mỹ, chỉ cần vừa động thủ, tất nhiên phải làm đến tốt nhất, ngay cả động tác thêu thùa cũng như nước chảy mây trôi, cảnh đẹp cực kỳ.
Liên Kiều thấy Trình Du Cẩn buông kim, vội vàng đến xoa bả vai cho Trình Du Cẩn:"Cô nương, người thêu cũng lâu rồi, để đôi mắt nghỉ ngơi một chút đi ạ."
"Ừ." Trình Du Cẩn lên tiếng, đột nhiên hỏi:"Hôm nay Cửu thúc có khách à?"
"Vâng, là khách ngoài viện, nghe nói Từ nhị gia cũng tới."
Trình Du Cẩn nghĩ nghĩ, hỏi:"Bắt đầu từ khi nào?"
Liền Kiều cau mày suy tư, miệng nàng nhanh nhẹn, kết giao với nhiều nha hoàn, ngày thường phụ trách hỏi thăm tin tức. Liền Kiều nhớ lại một hồi, nói:"Được một lúc rồi, đại khái là một canh giờ trước."
Trình Du Cẩn gật gật đầu, đứng lên nói:"Đi thôi, có một chữ ta thấy không chuẩn, đến thư phòng Cửu thúc xem người viết như thế nào."
Liên Kiều ngẩn ra một chút:"Cô nương, hiện tại trong viện Cửu gia không có ai, người vẫn đi ạ?"
"Đương nhiên." Vẻ mặt Trình Du Cẩn đứng đắn:"Dâng lễ cho thánh thượng là chuyện lớn như thế nào, sao có thể chậm trễ. Cửu thúc không ở đấy, tự ta xem xét là được. Đi chuẩn bị chút điểm tâm thôi, có lẽ Cửu thúc uống rượu xong, còn phải giải rượu cho người."
Liền Kiều có chút mơ hồ, Đỗ Nhược nhẹ nhàng đụng vào chân nàng, nàng mới như tỉnh lại từ trong mộng, đi ra bên ngoài chuẩn bị điểm tâm. Đỗ Nhược nhìn mà vô cùng hiểu rõ, ý của Túy Ông không phải ở rượu, chắc chắn Đại cô nương lại có mưu tính.
Trong lòng Đỗ Nhược hiểu rõ, ngoài miệng không nói, tay chân nàng lại lanh lẹ, rất mau dọn dẹp kim chỉ trên bàn, hỏi:"Cô nương, người muốn thay quần áo ạ?"
"Không cần, ta đi gặp Cửu thúc thôi mà." Trình Du Cẩn sửa sửa làn váy, vừa lòng nói:"Đi thôi."
Trong viện của Trình Nguyên Cảnh quả nhiên là không có ai, khoảng thời gian này ngày ngày Trình Du Cẩn đều tới thư phòng, hạ nhân viện Thần Minh rất quen thuộc nàng. Gã sai vặt hỏi có cần mời Trình Nguyên Cảnh về không, Trình Du Cẩn nói không cần, tự nàng liền đi đến gian ở phía đông, cầm giấy bút, từng nét bút mà vẽ lại chữ của Trình Nguyên Cảnh.
Một lát sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, là Trình Nguyên Cảnh đã trở lại. Nhưng mà nghe thanh âm, còn có những người khác.
Gã sai vặt chạy tới bẩm báo cho Trình Nguyên Cảnh:"Cửu gia, Đại cô nương ở bên trong, đã ngồi gần nửa canh giờ."
Vừa dứt lời, Trình Du Cẩn liền xuất hiện bên Đa Bảo Các, cười vấn an với Trình Nguyên Cảnh:"Cửu thúc, người đã trở lại."
Trình Nguyên Cảnh trong lúc nhất thời liền có chút hoảng hốt, phảng phất như Trình Du Cẩn cũng ở trong gian nhà này, giống như vẫn luôn đợi hắn trở về. Trình Nguyên Cảnh rất nhanh liền giữ vững tinh thần, hỏi:"Sao ngươi lại tới đây ngồi một mình thế?"
"Cháu có một chữ không biết viết như thế nào, muốn đến hỏi Cửu thúc. Thấy người không ở đây, cháu liền ngồi ở chỗ này chờ một lát." Trình Du Cẩn đi ra từ gian phía đông, thấy được vài người sau lưng Trình Nguyên Cảnh. Nàng sửng sốt một chút, do dự mà nhìn về phía Trình Nguyên Cảnh:"Cửu thúc, đây là. . ."
Đầu óc Trình Nguyên Cảnh có chút mơ màng lập tức thanh tỉnh, hắn quay đầu nhìn về phía sau, những người này đều là người trẻ tuổi được hắn xem trọng, sau khi bữa tiệc kết thúc, hắn lại mang theo mấy người quen biết đến phòng riêng nói chuyện. Có thể lọt vào mắt Trình Nguyên Cảnh, đều là người có tiền đồ tốt, lại trẻ tuổi anh tuấn.
Hóa ra mục đích là đây. Vừa rồi hắn còn tưởng rằng nàng đang đợi hắn.
Trình Du Cẩn được như ý nguyện, đem ánh mắt chuyển tới khách nhân phía sau Trình Nguyên Cảnh. Nàng vốn đã đoán trước, Trình Nguyên Cảnh là tiến sĩ năm Kiến Võ thứ 19, một năm chỉ có mấy người tiến sĩ, chỉ cần là cùng bảng, liền nhiều thêm một người thân cận. Trình Nguyên Cảnh ở ngoài thành nhiều năm, hiện giờ vừa mới trở về, thừa dịp hắn nhận chức quan, hẳn là có rất nhiều tiến sĩ cùng năm tới gặp mặt hắn. Sau khi tan tiệc, bọn họ sẽ tìm một lý do để được nói chuyện riêng. Trình Du Cẩn đánh cược tới viện Trình Nguyên Cảnh, sự thật chứng minh nàng hoàn toàn đúng.
Trình Du Cẩn chú ý tới hai người trẻ tuổi đi đầu, một người cười đào hoa, một người trầm mặc ít nói, sau đó mới nhìn thấy Từ Chi Tiện cũng có mặt, mà mất hứng nhất, là Hoắc Trường Uyên.
Từ Chi Tiện thấy nàng, ngạc nhiên nói:"Cẩn tỷ tỷ, sao tỷ cũng ở đây?"
Ánh mắt Trình Du Cẩn lướt qua người Hoắc Trường Uyên, một chút lực chú ý cũng lười bố thí, nàng cười khanh khách mà nhìn Từ Chi Tiện, đoan đoan chính chính hành lễ:"Nhị biểu ca."
Người trẻ tuổi trắng nõn tuấn tú kia cười:"Ô, nhà các ngươi là có ý tứ gì thế, sao lại một người gọi tỷ tỷ, một người gọi ca ca? Rốt cuộc ai lớn hơn?"
Trình Du Cẩn chỉ chờ những lời này, nàng thuận thế nhìn về phía Trình Nguyên Cảnh, hỏi:"Cửu thúc, vị này chính là?"
Trình Nguyên Cảnh lẳng lặng nhìn Trình Du Cẩn, nàng coi hắn là đứa ngốc sao? Ước lượng thit heo, còn chạy tới nơi này của hắn chọn?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.