Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 52:




Tô Quân Bạch cảm thấy còn có thể cứu vãn được chút ít, anh vội nói: “Chi Chi, em đừng nhúc nhích, anh sắp tạo hình cho em xong rồi.”
Anh nhanh chóng lấy tóc của Tô Chi xuống khỏi máy uốn, bởi vì bị uốn quá lâu mà nó đã dựng lên, may mà anh uốn đằng sau trước, em gái không nhìn thấy.
Anh dùng tay liều mạng muốn vuốt tóc trở lại chỗ cũ nhưng làm không được, tóc vẫn ương ngạnh đứng thẳng như cũ.
“...”
Hay là làm ướt một chút nhỉ, anh vừa nhích ra.
Tô Chi liền hỏi: “Cuối cùng thì anh đang làm gì thế? Vừa rồi có phải là mùi trên đầu em bốc ra không? Anh uốn hỏng tóc em rồi?”
Cô chuẩn bị đưa tay sờ thì bị anh hai cản lại.
Tô Quân Bạch dùng tay đè nhúm tóc ương ngạnh dựng lên kia: “Không bị uốn hư đâu, chỉ xuất hiện xíu tì vết, anh sẽ chữa cho em ngay, đừng sợ.”
Anh càng nói vậy Tô Chi lại càng cảm thấy không đúng, cái gì gọi là có chút tì vết, còn căng thẳng như vậy, anh đang sợ đúng không? Anh hai.
Thừa dịp anh đi lấy bình nước ấm trên bàn, Tô Chi đưa tay sờ tóc, cô phát hiện có một nhúm lớn vừa dựng vừa cứng.
“Cái gì gọi là chỉ có xíu tì vết?”
Không biết mỗi khi cô thức đêm làm đề, thứ cô quan tâm nhất chính là tóc sao? Cô không muốn thành trọc đầu, không muốn tóc bị hư.
Cô không nên tin tưởng tay nghề của anh hai.
Có lẽ anh chỉ biết làm tóc cho chính mình, còn tóc của người khác thì không biết.
“Chi Chi, em đừng sợ, anh cam đoan sẽ để em trở về như cũ.” Tô Quân Bạch cầm nước phun lên không ít ở chỗ sau tóc cô, kết quả vẫn chưa được, vậy thì chỉ có thể dùng keo xịt tóc.
“Em không bôi keo xịt tóc, em không thích mùi đó.” Đối với Tô Chi thì gội đầu đã quá phiền phức, nếu như lại còn phải trang điểm lên trên, còn phải sấy tóc thì quá dư hơi rồi.
Cô không nên tin tưởng anh hai, không nên muốn chỉnh tóc thành như vậy.
Tô Quân Bạch chuyển động cái đầu nhỏ, đột nhiên ánh sáng lóe lên: “Chi Chi, anh có cách này.”
“Chờ anh một chút.”
Anh hai nói xong rồi nhanh chóng chuồn khỏi cửa phòng.
Tô Chi: “...”
Có phải anh trốn rồi không.
Không trốn, rất nhanh sau đó anh hai đã quay lại, còn cầm theo trong tay một bộ tóc giả màu đen dài đến eo.
Tô Chi: “...”
Tô Chi: “Không phải anh muốn em đội tóc giả đó chứ?”
Đây chính là cách hay mà anh nghĩ ra đấy à?
Tô Quân Bạch gật đầu khen cô: “Em gái anh đúng là thông minh, vừa đoán đã trúng.”
Anh cảm thấy em gái mà đội tóc giả thì chắc chắn là càng xinh đẹp hơn, vừa lúc che chùm tóc ương ngạnh không xẹp xuống được luôn.
Hoàn mỹ.
Tô Chi: “...”
Cô một lời khó nói hết, anh cầm tóc giả đến rồi, là người thì đều đoán ra được.
Tô Quân Bạch cảm thấy ý nghĩ này cực kì hay, anh còn biểu diễn thử cho Tô Chi xem một lần, đội tóc giả lên đầu mình.
“Chi Chi, em xem này, tóc giả này dễ đội lắm, không ảnh hưởng gì đến em đâu, em thử chút đi nha?”
Dù sao anh cũng đã từng mặc đồ nữ trước mặt em gái, cũng chẳng thèm quan tâm đến chuyện có hủy hình tượng khi đội tóc giả như vậy hay không.
Tô Chi: “...”
Cô không biết nên nói gì nữa, hôm nay là sinh nhật cô, cô không muốn động thủ.
Tô Quân Bạch cảm nhận được ánh mắt áp lực của em gái thì cười ha ha bước đến: “Anh giúp em đội thử nha, nếu như em cảm thấy không đẹp thì chúng ta sẽ đổi tóc kiểu khác, dài ngắn đều có.”
Tóc giả này có khi là anh mang về lúc làm việc, cũng có cái do người khác đưa, anh đã bỏ hết vào hộp.
Tô Chi: “... Anh làm được chứ?”
Bây giờ giá trị tín nhiệm đối với năng lực làm việc của anh trai trong mắt cô đã bằng không.
Tô Quân Bạch cam đoan: “Đương nhiên là được, đội tóc giả rất dễ mà, em đừng nhúc nhích, anh sẽ làm xong ngay cho em.
Thấy giọng điệu em gái mềm xuống, anh nhanh chóng bước đến đội tóc giả cho cô, trước sau chỉ mất có ba phát là đội xong.
“Thế nào? Có phải là rất đẹp hay không?”
Tô Chi nhìn mình trong gương, tóc đen dài đến eo, không có mái, chất lượng của tóc giả rất tốt, chất tóc mềm mại, có thể so được với tóc thật.
Đúng là đội tóc giả lên thì không thấy có chỗ nào không thoải mái, chỉ là... Mang tóc giả vào thấy có hơi không quen.
Bây giờ khí thế hào hùng của cô đã bị suy yếu, hơi có dáng vẻ của con gái rồi, kém quá xa so với hình tượng thanh niên trước đó của cô, không giống như cùng một người nhưng cũng không phải là không thể chấp nhận.
“Tạm được.”
Tô Quân Bạch rất hài lòng: “Anh cảm thấy rất được đó, Chi Chi, sau này em cứ đội tóc giả là được, vậy thì có thể nhìn ra chút dáng vẻ con gái rồi.”
Sau khi nói xong anh mới vô thức phát hiện mình nói sai rồi.
“... Ý của anh là em không mang tóc giả cũng có thể nhìn ra em là con gái.”
Tô Chi: “...”
Ngứa tay.
...
Lâm Mạt đi tới đã cứu Tô Quân Bạch một mạng, đối với người bạn này của em gái, anh cực kì thân thiện.
“Chi Chi ở trong phòng, em vào trò chuyện với con bé đi, anh còn có việc, đi trước một bước.”
Tô Quân Bạch nhanh chóng rút lui.
Lâm Mạt: “...”
Cô còn lo lắng rằng mình sẽ nhanh chóng bị anh đuổi ra khỏi nhà, nhưng giờ thấy anh lại cực kỳ thân thiện, hướng phát triển này làm cô không kịp nghĩ tới.
Chẳng qua lòng cô đã thả lỏng được rồi.
“Mẹ nó!” Lâm Mạt bước vào thấy dáng vẻ Tô Chi mặc lễ phục váy đỏ, tóc dài phất phới thì ngây người luôn.
Từ khi bắt đầu quen biết cô đã biết Tô Chi có diện mạo rất đẹp, nói thật thì ban đầu khi thấy Tô Chi cô cũng cho rằng cô ấy là đàn ông, kích động như gặp được thần tiên.
Còn bước lên xin wechat cô nữa. Kết quả là tạo nên trò cười, may mà Chi Chi không nổi giận, hai người cô qua tôi lại rồi trở thành bạn bè với nhau luôn.
Chủ yếu là cô chủ động làm quen, ngày nào cũng viện cớ đến tìm Chi Chi, may mà Chi Chi không chê cô nói nhiều.
“Chi Chi, cậu mặc đồ trông đẹp quá, rất xinh đẹp.” Cô đi qua ngắm kỹ khuôn mặt Tô Chi: “Nếu như không nhìn kỹ thì thật sự là không nhận ra cậu đâu.”
Dù sao thì từ khi quen biết Chi Chi đến giờ, cô chưa bao giờ thấy cô ấy mặc váy, tóc cũng ngắn, phong cách làm việc chuẩn con gái mạnh mẽ, không ngờ tới cô mặc váy vào đẹp quá, quá xinh luôn.
Tô Chi thấy dáng vẻ này của cô, sự mất mát trong lòng bỗng nhiên biến mất, không cảm thấy quần áo mình quá dị là được.
“Anh tớ đội cho đấy, tạm ổn.”
Nếu như không phải bị anh làm hỏng tóc thì cô cũng không đội tóc giả đâu.
“Cực kì ưa nhìn luôn!” Lâm Mạt mang vẻ mặt kinh ngạc: “Chi Chi, sau này cậu mặc váy nhiều một chút, thật sự là quá đẹp.”
Làm con trai thì đẹp trai, làm con gái thì xinh đẹp, đúng là có một khuôn mặt dễ nhìn thì có làm gì cũng đẹp.
“Nói sau đi.” Tô Chi gọi cô: “Tới đây ngồi đi.”
“Anh cậu thật tốt, hình như tính cách cũng không kém lắm.” Lâm Mạt quyết định sau này sẽ không nói xấu anh nữa.
Tô Chi gật đầu: “Người nhà tớ đều rất tốt, đợi lát nữa tớ giới thiệu cho cậu quen.”
Từ khi cô về nhà đến giờ, người nhà đều rất tốt với cô, cô cũng thích khoảng thời gian ở cùng với bọn họ.
Lâm Mạt gật gật đầu: “Ừ, được.”
Lúc cô mới bước vào có thấy chú dì, nam đẹp trai nữ thanh nhã, một đôi trời sinh, giá trị nhan sắc thật tuyệt.
...
Tô Đông Lễ và Hàn Huyên đang ở dưới lầu tiếp đã khách khứa, người bọn họ mời đều là một số những người có hợp tác làm ăn và bạn bè thân thiết.
“Tô tổng, bà Tô, chúc mừng nhé, đã tìm được con gái út rồi, nhất định là một cô bé vô cùng xinh đẹp.”
Tô Đông Lễ cười mỉm: “Cảm ơn, tất nhiên rồi.”
Trong mắt ông, con gái mình là xinh đẹp nhất.
Hàn Huyên cũng mỉm cười nói: “Cảm ơn, con gái của tôi là xinh đẹp nhất.”
Không chỉ xinh đẹp mà học hành cũng giỏi, còn hiểu chuyện nữa, biết rất nhiều thứ.
Đối tác nhìn cảnh này. Bọn họ chưa từng nhìn thấy vẻ tươi cười này trên khuôn mặt luôn nghiêm khắc của Tô tổng, thầm nghĩ chắc là hai vị này rất hài lòng với con gái mình đây mà.
Nhà họ đúng lúc có tên nhóc con, nếu như có thể làm mai với cô nhóc nhà họ Tô thì hay biết bao, hai bên hùng mạnh liên hôn, lại được thêm sự trợ giúp cho xí nghiệp gia tộc, chuyện này hình như có thể đề cập đến một chút.
Ông ta đắc ý nghĩ rồi bước vào trong.
Hôm nay là sinh nhật Tô Chi, đại sảnh đã được sắp xếp qua, dùng màu hồng đào cảm giác thiếu nữ làm chủ.
Trong đại sảnh còn có treo không ít khinh khí cầu, trưng bày không ít đồ chơi có lông nhung, còn có mấy thứ mà các cô gái thích.
Đều là do bọn người Tô Đông Lễ cố ý chuẩn bị.
Công việc của Lục Úc đặc biệt bị đẩy lên ngày mai, nhà bọn họ đã từng có hợp tác với nhà họ Tô, trước kia lúc bọn họ chưa dọn nhà cũng đã từng ở trong chỗ biệt thự này, đều quen biết lẫn nhau.
Anh cầm hộp quà trong tay, không biết Tô Chi thích thứ gì, thấy lúc tham gia chương trình thích kiếm tiền như vây cho nên đã cho cô sáu bao lì xì sáu ngàn sáu, ngụ ý là sáu sáu thuận lợi.
“Chào chú Tô, chào dì Tô.”
“Tiểu Úc đến rồi à, lâu lắm rồi không thấy cháu.” Đối với Lục Úc, ấn tượng của Tô Đông Lễ với Lục Úc cũng không tệ, cậu ta nhỏ hơn hai đứa con trai của ông một tuổi nhưng tính cách lại trưởng thành hơn tiểu Bạch nhiều.”
Tất nhiên Hàn Huyên cũng biết Lục Úc, cười nói: “Tiểu Úc càng lớn càng đẹp trai.”
Lục Úc cũng cười cười: “Dì Tô thì không thay đổi chút nào.”
Ý nghĩa của không thay đổi chút nào chính là vẫn xinh đẹp như trước đây.
Hàn Huyên cong môi cười: “Tiểu Úc biết nói chuyện quá, tiểu Bạch được một nửa như cháu thì tốt quá.”
Lục Úc nghe vậy thì cười cười không nói gì. Sau khi trò chuyện xong, anh đi vào biệt thự. Bên trong đã có không ít người, vô cùng náo nhiệt.
Trong đám người, anh không nhìn thấy bóng dáng Tô Chi, cúi đầu nhìn bao lì xì trong tay, chờ đến khi gặp cô rồi lại đưa.
Anh tìm một nơi vắng vẻ ngồi xuống.
Khách mời đã đến gần đủ, Tô Đông Lễ bảo con trai lớn ở ngoài tiếp khách, còn ông thì nắm tay vợ: “Chúng ta bước vào trước đi.”
Hàn Huyên thoáng nhìn về phía cửa ra vào: “Không biết mẹ và An Thanh có đến không?”
Từ khi chuyện đau thương kia xảy ra, bà cụ luôn dùng ánh mắt lạnh nhạt đối với cả nhà bà. Em trai chồng qua đời vì bà, bà cũng rất tự trách.
Tô Đông Lễ nhỏ giọng an ủi: “Đừng nghĩ đến những chuyện không vui, anh đã đưa thiệp mời qua rồi, bọn họ không đến thì không đến, tránh cho chúng ta phải nhìn sắc mặt người khác, hôm nay là sinh nhật Chi Chi, đừng để con bé không vui.”
Nghĩ đến con gái, Hàn Huyên thu vẻ mặt cô đơn lại: “Ừ, chúng ta vào đi.”
Tô Đông Lễ và Hàn Huyên vào cửa, hôm nay khách đến không ít, họ nâng chén trò chuyện với nhau, mượn cơ hội để bàn chuyện làm ăn.
Có người còn kéo chủ đề đến chuyện Tô Chi, họ đều tò mò xem con gái út của nhà họ Tô có dáng vẻ gì mà lại khiến cho vợ chồng nhà họ Tô vui mừng như vậy, tổ chức một yến hội sinh nhật to như vậy.
Tò mò nhất chính là những cô tiểu thư và các công tử chơi bời lêu lổng của mấy nhà hào môn kia.
Bọn họ có một nhóm, mỗi ngày không khoe của thì khoác lác về bạn trai bạn gái, khoa trương về nhan sắc của mình, cái gì mà khoe được là họ đều lôi ra khoe.
Tôi rất có tiền: “Nghe nói con gái nhà họ Tô được tìm về từ một thị trấn nhỏ, có ai biết dáng vẻ cô ta thế nào không?”
Tiểu Vũ: “Còn phải nghĩ nữa sao, chắc chắn là xấu rồi, dù sao cũng đã sống trong trấn nhỏ lâu như vậy, đến lớn mới được tìm về, hơn phân nửa là bị hủy hoại rồi.”
Ngọc Ngọc tử: “Đúng vậy, quá đáng thương, một đại tiểu thư đang yên đang lành biến thành người phụ nữ chợ búa.”
Trời trong: “Cũng không hẳn là vậy, dù sao dáng vẻ bố mẹ cô ta cũng rất đẹp mà.”
Tôi rất có tiền: “Hay là chúng ta đánh cược đi, cược cô ta đẹp hay không, người thẳng sẽ được lấy một thứ của người thua, cái gì cũng được, tôi trước nha, tôi cược cô ta xấu.”
Ngọc Ngọc tử: “Tôi theo+1.”
Tiểu Vũ: “Tôi theo+1.”
Trời trong: “Tôi không giống các người, tôi cược cô ta đẹp.”
Minh Khê: “Các người đang nói gì vậy? Dáng vẻ cô ta rất xấu sao? Khó trách lão yêu bà muốn tôi liên hôn với cô ta, nằm mơ đi.”
Tiểu Vũ: “Liên hôn gì vậy? Cậu liên hôn với tiểu thư nhà họ Tô á? Sao bọn tôi không nghe nói gì hết vậy?”
Tôi rất có tiền: “Chuyện thế nào vậy? Mau nói rõ nào? Dáng vẻ cô ta thế nào?”
Minh Khuê: “Ý trên mặt chữ á, tự hiểu đi.”
Tôi rất có tiền: “@Minh Khuê, đừng đi mà, nói rõ đi chứ!”
...
Tô Đông Lễ và Hàn Huyên tiếp đã khách khứa, bầu không khí rất vui vẻ.
Đến mười một giờ ba mươi, Hàn Huyên lên lầu đón con gái xuống. Lúc mở cửa phòng ra nhìn thấy con gái thì trực tiếp ngây ngẩn cả người.
Nửa ngày sau bà mới nói: “Chi Chi, tóc con sao vậy?”
Tìm đâu ra được bộ tóc giả vậy?
Tô Chi thấy bà tới thì biết thời gian sắp tới rồi, cần xuống lầu, cô đứng lên đi qua: “Tóc giả do anh hai đưa, có đẹp không ạ?”
Hàn Huyên gật gật đầu: “Con gái mẹ làm thế nào cũng đẹp hết.”
Trong lời nói của bà còn mang theo niềm tự hào sâu sắc.
Lòng Tô Chi thả lỏng: “Mẹ xinh đẹp nhất.”
Hàn Huyên được con gái khen thì rất vui vẻ.
Tô Chi giới thiệu Lâm Mạt đang đứng cạnh mình: “Mẹ, đây là bạn của con tên Lâm Mạt, cậu ấy đặc biệt đến đây thăm con đấy.”
Lâm Mạt nhanh chóng bước đến chào hỏi: “Chào dì ạ, dì chính là chị gái xinh đẹp nhất mà cháu từng thấy.”
Nét mặt cô cực kỳ chân thành, mẹ của Tô Chi đúng là siêu cấp đại mỹ nữ.
Hàn Huyên lại được khen ngợi nên tâm trạng rất tốt, nét cười trên mặt chưa bao giờ ngừng: “Con bé này nói chuyện ngọt quá, trước kia Chi Chi của chúng ta đều nhờ có cháu chăm sóc.”
Lâm Mạt vội vàng khoát tay: “Không có không có, là Chi Chi vẫn luôn chăm sóc cháu.”
Kỹ năng sống của Chi Chi rất hoàn thiện, bình thường đúng là Chi Chi chăm sóc cô nhiều hơn cô chăm sóc Chi Chi.
Hàn Huyên cười nói: “Chi Chi, thời gian cũng gần đến rồi, chúng ta xuống dưới thôi.”
Tô Chi gật gật đầu: “Vâng.”
Đây là lần đầu tiên cô tham gia yến hội sinh nhật cỡ lớn thế này, hơn nữa cô còn là nhân vật chính của buổi tiệc.
Chi Chi mang một đôi giày cao gót không cao lắm, cho dù là thế thì cô vẫn đi đường rất cẩn thận, đây là lần đầu tiên cô mang giày cao gót đi lại.
Hàn Huyên và Lâm Mạt đi bên cạnh cô, hơi vịn để cô xuống lầu.
Đại sảnh vốn dĩ rất náo nhiệt đột nhiên yên lặng lại khi ba người đi xuống, tất cả ánh mắt của mọi người đều nhìn sang.
Váy đỏ, tóc dài, dáng người tinh tế, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, trên người còn có một loại khí chất đặc biệt.
Đây là ấn tượng đầu tiên khi mọi người gặp Tô Chi.
Sự nghi hoặc trong lòng mọi người đã có lời đáp, nếu như bọn họ có đứa con gái xinh đẹp như vậy thì cũng sẽ rất vui mừng, thậm chí sẽ đi khoe khoang trước mặt người ngoài.
Đám con gái con trai nhà giàu vẫn luôn không ngừng nhắn tin cũng nhìn thấy Tô Chi, họ cũng bị vẻ đẹp của cô làm cho ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
Đây không phải là xấu, đây gọi là siêu cấp xinh đẹp đó! Mình có thể rút mấy tin nhắn vừa rồi về không? Giờ chỉ có thể gửi tin khác để giấu đi.
Tôi rất có tiền: “A a a! Con gái nhà họ Tô mới tìm về đẹp quá đi, vô cùng xuất sắc.”
Tiểu Vũ: “A a a, vô cùng đẹp luôn, đây là dáng vẻ nữ thần trong giấc mơ của tôi!”
Ngọc Ngọc tử: “Vừa rồi ai chê cô ấy xấu, tôi phải đánh gãy chân người đó!”
Trời trong: “Tôi thắng, đừng quên mấy người đều thiếu nợ tôi đấy.”
Tôi rất có tiền: “@Minh Khuê, vừa rồi cậu nói liên hôn à? Muốn rút lui hả? Tôi sẽ bảo bố đi cầu hôn cho tôi!”
...
Động tĩnh lớn như thế tất nhiên Lục Úc cũng chú ý, anh giương mắt nhìn sang nơi mà đám người hô lên thì thấy bóng dáng Tô Chi mặc bộ váy đỏ đập vào mắt.
Anh lẳng lặng nhìn cô vài giây, cách ăn mặc bây giờ của Tô Chi thật sự làm cho người ta bất ngờ quá, nhưng hình như cô không quen lắm.
Cuối cùng Tô Chi cũng xuống lầu, cô đã nghĩ kỹ rồi, chờ sau khi xong phần giới thiệu thì cô sẽ đổi lại một đôi giày đế bằng, dễ chịu lại an toàn.
Sau khi Tô Đông Lễ và Tô Cảnh Chu nhìn thấy cách ăn mặc của Tô Chi thì cũng sửng sốt mấy giây mới nhận ra.
Chi Chi lúc tóc dài và lúc tóc ngắn khác nhau quá nhiều, xém xíu là không nhìn ra rồi.
Chỉ có Tô Quân Bạch là cực kỳ thỏa mãn. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy dáng vẻ tóc dài bay bay của em gái, xinh đẹp lại dễ thương.
Đây cũng có công của anh, hẳn là em gái không còn tức giận đâu ha?
Tô Chi đã đến, buổi tiệc chính thức bắt đầu.
Tô Đông Lễ giới thiệu với đám người: “Đây là con gái tôi, Tô Chi.”
Sau khi ông nói xong thì ngừng lại, ánh mắt sáng rỡ nhìn về phía mọi người, dường như đang chờ mọi người nói gì đó.
Có mấy người phản ứng kịp, vội vàng lên tiếng nói: “Thì ra đây chính là con gái của Tô tổng, dáng dấp dễ nhìn quá, y như tiên nữ vậy.”
Những người khác cũng nói theo: “Tô tổng thật sự là có phúc lớn đấy, con gái xinh đẹp, con trai lại đẹp trai, thật sự là chuyện may lớn trong đời người.”
...
Tô Đông Lễ đợi được những lời muốn nghe thì tâm trạng cũng vui vui: “Ánh mắt của mọi người không tệ.”
Tô Chi: “...”
Bố cô ngừng lại lâu như vậy chỉ chờ người khác khen cô thôi à?
Cô có hơi dở khóc dở cười, chẳng qua cách làm này của bố rất đáng yêu.
Tô Đông Lễ nói tiếp: “Cảm ơn các vị đã đến tham dự buổi tiệc sinh nhật của con gái tôi, nếu như mọi người có thời gian thì có thể nói vài câu chúc phúc với con gái tôi được không?”
Tô tổng đã yêu cầu thì tất nhiên bọn họ sẽ đáp ứng, thế là những lời chúc phúc và những câu nói tốt đẹp đều dồn về phía Tô Chi.
Tô Chi: “...”
Bố, cũng được rồi đó, con đứng mệt quá rồi, muốn đổi giày đế bằng.
Nhưng vẫn chưa xong, bởi vì chuyện còn chưa ngừng lại, anh cả anh hai cô đẩy một cái xe thức ăn đựng bánh gato lớn tới, bánh gato ba tầng siêu cấp lớn, trên đó cắm mười sáu cây nến, trên mặt bánh gato có vẽ cả nhà năm người, cảnh tượng cực kỳ ấm áp.
“Chi Chi sinh nhật vui vẻ...”
Ngoài những người trong nhà, mấy người khác cũng cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật, bầu không khí hòa hợp như thế lại kết thúc bởi vì bà cụ nhà họ Tô đến rồi.
“Đến bài hát sinh nhật cũng hát luôn rồi, nếu tôi đến chậm hơn mấy phút nữa có khi nào buổi tiệc của các người cũng kết thúc luôn không?”
Giọng bà cụ không nhỏ, câu nói này đã hấp dẫn được không ít lực chú ý, họ đều quay người ào ào nhìn sang.
Thì ra là bà cụ nhà họ Tô đến rồi, nhìn dáng vẻ này của bà không giống như đến để chúc mừng sinh nhật mà giống như đến kiếm chuyện hơn, bọn họ không tự chủ được mà lùi về phía sau nhường đường.
Tô Mai đỡ bà cụ từ từ bước vào, cười trách móc: “Anh cả, anh cũng thật là, chuyện thế này mà cũng không biết đợi mẹ, sinh nhật của Chi Chi sao bọn em có thể không đến được?”
Vẻ mặt bà cụ lạnh lùng, đứng thẳng người tại chỗ: “Trong mắt nó đâu còn chỗ cho người mẹ này, có vợ có con là đủ rồi.”
Tô Chi nhíu mày vì bà cụ, biết bà cụ không thích cô, cô cũng sẽ không lượn trước mặt bà, tránh cho bị người ta ghét.
Nhưng hôm nay nhiều người như vậy, dáng vẻ bà cụ lại như chịu ấm ức vậy, đây không phải là khiến bố mẹ cô mất mặt sao?
“Bà nói đúng lắm, người đàn ông trong mắt có vợ và con mới là đàn ông tốt, đàn ông trong mắt chỉ có mẹ thì đó là con trai ngoan của mẹ rồi, bà dạy con rất thành công đó.”
Tô Quân Bạch nhịn không được cười ra tiếng: “Ngại quá, vừa rồi tôi nhìn thấy một chuyện buồn cười, nhịn không được, các người tiếp đi.”
Cơn tức của bà cụ bị nghẹn lại: “...”
Con nhóc này đúng là lớn lên ở nơi nghèo nàn, tóc cắt ngắn như vậy, đừng tưởng đội tóc giả lên là có thể che đi vẻ thô kệch trên người mình.
Tô Mai nhanh chóng vỗ vỗ sau lưng bà cụ: “Mẹ, mẹ không sao chứ? Chi Chi, mẹ cũng chỉ quan tâm cháu thôi, sao cháu lại nói chuyện với người lớn như thế? Thấy người lớn cũng không biết chào hỏi.”
Vẻ mặt Tô Chi lạnh nhạt hỏi: “Các người đến dự sinh nhật của tôi sao?”
Giọng điệu Tô Mai mang theo vẻ trách cứ: “Đương nhiên rồi, nếu không bọn cô tới đây làm gì, ai biết thế mà các người lại không đợi bọn cô.”
Tô Chi vờ như không nghe thấy: “Vậy quà của hai người đâu?”
“...” Tô Mai đâu có chuẩn bị quà, vốn bà ta không nghĩ tới: “... Quà vẫn còn ở nhà, bọn cô đi gấp quá nên quên rồi, lần sau đến sẽ đem cho cháu.”
Tô Chi: “Ồ, tôi đã chào hỏi rồi.”
Cô vốn không để ý chuyện Tô Mai có đem quà đến hay không.
Tô Mai: “...”
Con bé Tô Chi này chẳng có lễ phép chút nào, tức bà cụ xong rồi lại giận sang bà ta, không cần danh tiếng tốt nữa sao?
Cũng đúng, mười sáu tuổi mới được tìm về, trên người chẳng có chút dáng vẻ tiểu thư nhà giàu nào, con gái mà lỗ m4ng như vậy thì ai thích nó.
Con gái út nhà họ Tô cũng lợi hại ghê, khó trách lại được cưng chiều đến vậy.
Đám người cảm nhận được lần này bà cụ đến không có ý tốt, bọn họ muốn đứng xem kịch nhưng lại không muốn bị ngộ thương, lùi lại một bước đứng một bên làm nền.
Tô Quân Bạch ở phía sau nén cười, bả vai lâu lâu lại run run lên giống như đang mắc chứng động kinh vậy.
Em gái lợi hại quá, thế mà dám dỗi ngược lại, đây là chuyện mà trước đây anh muốn làm nhưng không dám làm đó.
Tô Đông Lễ lên tiếng nói: “Mẹ, nếu như mẹ tới tham dự sinh nhật của Chi Chi thì bọn con hoan nghênh, nếu như không phải thì có chuyện gì cũng hãy đợi đến khi kết thúc sinh nhật Chi Chi rồi sau hẵng nói.
Bà cụ bị Tô Chi làm tức đến nghẹn lời giờ mới nói được: “Khỏi đợi đến kết thúc, tôi sợ tôi không đợi được đến lúc đó.”
Bà cụ lại nói: “Hôm nay tôi có một chuyện vui muốn nói. Nhà họ Chu đồng ý thành thông gia với nhà họ Tô, nhà họ Chu cũng là nhà cao cửa rộng, tương lai Tô Chi có gả đi cũng sẽ không chịu khổ, đối với nhà họ Tô mà nói cũng là một chuyện tốt.”
Bà cụ nghĩ hay đó, nói chuyện này với tất cả mọi người, những người nhà giàu rất rảnh rỗi, tốc độ lan tin nhanh chóng mặt, rất nhanh sẽ nói chuyện này ra ngoài, Tô Chi không đồng ý cũng phải đồng ý.
Dù sao Tô Chi cũng đến từ nơi nhỏ bé, sau này nhất định rất khó mai mối, không bằng định hôn trước, không chỉ có thể giúp nhà họ Tô mạnh hơn, lại còn không vo ve trước mặt làm bà cụ khó chịu.
Tô Chi nghe xong thì tức đến bật cười, có phải bà cụ này già hồ đồ rồi không, cô mới mười sáu tuổi, đính hôn cái gì.
Cô còn chưa kịp mở miệng thì người nhà đã không nhịn được trước.
Tô Đông Lễ: “Mẹ, mẹ có ý gì đây?”
Hàn Huyên: “Mẹ, sao mẹ có thể không suy nghĩ cho Chi Chi như vậy?”
Tô Quân Bạch: “Bà nội, Chi Chi mới mười sáu tuổi, đính hôn cái gì, bà già lú lẫn rồi.”
Tô Cảnh Chu: “Con trai nhà họ Chu khốn nạn như vậy, sao bà có thể giới thiệu cho Chi Chi được?”
...
Chu Minh Khuê đi sau lưng bà cụ nghe nói thế thì bất mãn phản bác: “Tôi khốn nạn chỗ nào? Tôi đẹp trai thế này, đồng ý liên hôn cũng là tôi chịu thiệt mới đúng.”
Vừa rồi anh ta mới thấy tin tức trong nhóm bọn họ, ban đầu tính không đồng ý liên hôn nhưng sau khi nhìn thấy dáng vẻ Tô Chi xong thì kinh ngạc giống như thấy tiên trên trời vậy, anh ta liền cảm thấy liên hôn cũng không tệ, dù sao vẻ ngoài cô cũng đẹp quá.
Tô Quân Bạch tức giận đáp lại một câu: “Cậu nói chuyện cẩn thận một chút, mở mắt to nói lời bịa đặt sẽ bị trời đánh đấy.”
Chu Minh Khuê: “... Cậu nói lại lần nữa?”
Tô Quân Bạch: “Tôi nói lại một trăm lần đó, cậu làm gì được tôi?”
Dám đánh anh à.
Tính tình Chu Minh Khuê nóng nảy, đúng là có kiểu xúc động đó thật, nhưng không đợi anh ta kịp động thủ thì cổ áo đã bị người ta xách lên.
Tô Chi cảnh cáo anh ta: “Đừng nói bây, tính tình tôi không tốt lắm, rất thích đánh người.”
Chu Minh Khuê: “...”
Mẹ nó, sao sức cô lớn quá vậy, anh ta dùng sức đẩy cô cũng không được, buông ra nhanh, anh ta sắp không thở nổi.
Những người khác thấy vậy, vốn trong lòng cũng có ý định liên hôn nhưng đều rút lại, nếu như cưới bà hoàng thế này về nhà thì có lẽ mỗi ngày con họ đều sẽ bị đánh.
Thôi đi thôi đi.
Lục Úc muốn đi lên giúp đỡ nhưng lại dừng bước, Tô Chi có thể tự mình giải quyết.
Bà cụ Tô thấy hành động của Tô Chi thì tức đến ngực phát đau. Liên tục ho khan xém nữa không chịu nổi luôn.
Chỉ có Tô Quân Bạch là phụ họa cổ vũ: “Em gái, oách lắm!”
Đánh cậu ta, đánh cậu ta!
Em gái vô cùng oai phong! Quá có cảm giác an toàn luôn!
...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.