Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 40:




Tô Chi và Tô Quân Bạch cầm cái gùi đi lên bờ, các khách mời khác cũng đi qua theo, vây xung quanh người Điền An An, quan sát tình hình của cô ta.
Có một vị bác sĩ đi theo tổ chương trình, anh ta chỉ huy nhân viên công tác dựng một cái giường đơn giản ở cạnh bờ.
Thi Bách Thủy cẩn thận đặt Điền An An lên, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, giống như sợ làm cô ta bị thương.
“Bác sĩ làm phiền anh.”
Bác sĩ gật đầu: "Mọi người đừng đến gần quá, để cô ấy hít thở không khí trong lành.”
Mọi người nghe thấy anh ta nói như vậy, cùng lùi về phía sau.
Bác sĩ đeo găng tay y tế mở mí mắt của Điền An An ra trước, sau đó sờ mạch đập của cô ta, nghe chẩn đoán nhịp tim của cô ta, rồi làm một số kiểm tra khác, cuối cùng ra kết luận là.
“Cô ấy bị say nắng, không quá nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút là được.”
Điền An An chưa tỉnh lại, Thi Bách Thủy chưa hoàn toàn yên tâm, anh ta gật đầu: "Vâng.”
Dịch Kinh Hòa cũng hỏi: "Có phải uống thuốc không?”
Chuyện say nắng không lớn cũng không nhỏ, sắc mặt của Điền An An nhợt nhạt như vậy, dù sao vẫn cảm thấy rất nghiêm trọng.
Bác sĩ: "Không cần, chú ý nghỉ ngơi, bổ sung nước là được.”
Dĩ nhiên chuyện bổ sung nước thì Thi Bách Thủy giỏi nhất, anh ta và bác sĩ hợp sức cho Điền An An uống một ít nước ấm.
Nghe thấy Điền An An bị say nắng, Tô Chi hơi yên tâm, nguyên nhân bị say nắng là do cơ thể của chính cô ta, không liên quan đến họ.
Thấy anh hai muốn lại gần xem, cô giữ chặt ống tay áo của anh: "Bác sĩ nói đừng đến gần quá.”
Bên cạnh nữ chính đã có Thi Bách Thủy và Dịch Kinh Hòa, anh đừng tới góp vui.
Cô nhìn lướt qua Giang Thế Lâu đứng ở cách đó không xa, anh ta vẫn có dáng vẻ lười biếng, tình trạng không sao cả, tại sao anh ta không đi lên quan tâm nữ chính, bọn họ đã ở cùng nhà được mấy ngày, còn chưa ưng ý sao?
Tình cảm của nam nữ chính này phát triển có chút khác lạ.
Giang Thế Lâu như cảm nhận được ánh mắt của cô, ngẩng đầu nhìn về phía bên này.
Tô Chi bình tĩnh đối diện với anh ta, bình tĩnh dời ánh mắt đi.
Không biết anh hai cô có vấn đề gì? Đột nhiên đổi chỗ với cô, trừng mắt với Giang Thế Lâu một cái ở hướng cô không nhìn thấy.
Giang Thế Lâu: "?”
Sau đó, làm liên đới Lục Úc vừa nhìn sang thì cũng bị Tô Quân Bạch trừng mắt một cái, còn di chuyển một bước sang bên cạnh, che khuất hoàn toàn người Tô Chi.
Tô Quân Bạch: nhìn cái gì mà nhìn? Em gái tôi mà các cậu có thể được nhìn sao?
Lục Úc: "…” Chuyện gì vậy?
Tô Chi không biết chuyện mờ ám của họ, cô đang nhìn Điền An An.
Buổi sáng Điền An An trang điểm tinh xảo, lúc nghỉ giữa trưa ăn cơm, dặm lại lớp trang điểm một lần nữa, sắc mặt rất tốt, mặc dù bây giờ sắc mặt nhợt nhạt không tốt như lúc trưa, nhưng cũng không phải tình trạng quá tệ.
Nhưng mà biểu hiện căng thẳng của Thi Bách Thủy và Dịch Kinh Hòa, giống như là Điền An An rất nghiêm trọng.
Mọi người đợi ở bên cạnh một lúc, Điền An An mới yếu ớt tỉnh lại, đối diện với ánh mắt của mọi người, cô ta a một tiếng mà chậm nửa nhịp: "Tại sao mọi người đều ở đây? Đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi ư?”
Thi Bách Thủy túc trực ở bên cạnh cô ta, thấy cô ta tỉnh lại thì thở phào nhẹ nhõm: "An An, rốt cuộc cháu đã tỉnh, có chỗ nào khó chịu không?”
Dịch Kinh Hòa cũng nói: "Khó chịu thì nhất định phải nói ra.”
Điền An An lắc đầu: "Không sao, mọi người không cần lo lắng.”
Cô ta có ấn tượng về ký ức trước khi bị ngất, nhớ rõ đầu choáng váng, bụng khó chịu.
Như đột nhiên nhớ tới điều gì, cô ta ôm bụng, vùng dậy xuống giường.
Thi Bách Thủy đỡ lấy cô ta, Dịch Kinh Hòa ở bên cạnh, một trái một phải như là hộ pháp.
Sắc mặt Điền An An hơi nhợt nhạt: "Bụng cháu khó chịu, muốn đi nhà vệ sinh.”
Đương nhiên Thi Bách Thủy không thể đưa cô ta đi, Bạch Lộ ở nhờ nhà của họ, tích cực đi lên: "Tôi đưa cô đi.”
Điền An An dịu dàng nói lời cảm ơn: "Vậy cảm ơn cô.”
Bạch Lộ xua tay: "Khách sáo cái gì, tôi đỡ cô, cẩn thận một chút.”
Nhà vệ sinh công cộng cách bên này khoảng năm phút đi bộ, hai người đi thẳng về phía bên kia.
Các khách mời khác không lập tức xuống biển, đứng tại chỗ nghỉ ngơi, bổ sung nước.
Tô Quân Bạch sợ em gái cũng không chịu nổi, cầm nước cho cô, rồi đội mũ cho cô.
“Bảo vệ cho tốt, đừng để bị say nắng.”
Cơ thể kiên cường của Tô Chi, sẽ không bị ngất bởi chút ánh nắng này.
Nghĩ đến Lục Úc từng nói anh trai cô bị say nắng, không phải sao.
“Anh phải bảo vệ cho tốt, hôm nay nắng rất to.”
Tô Quân Bạch: "…”
Anh không cần, sức khỏe của anh rất tốt!
Khi Điền An An và Bạch Lộ quay trở lại, đạo diễn lại mở phát sóng trực tiếp ra, toàn bộ câu hỏi nghi hoặc của cư dân mạng đều nhảy ra.
“Chuyện gì vậy? Tại sao phòng phát sóng trực tiếp của mọi người đều tối đen?”
“Nhân viên công tác ra giải thích một chút đi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Điền An An làm sao vậy? Cơ thể không thoải mái sao?”

Đạo diễn giải thích với cư dân mạng: "Điền An An bị say nắng, hiện giờ đã không sao, mọi người không cần lo lắng, tiếp tục phát sóng trực tiếp.”
Điền An An biết fan hâm mộ của mình chắc chắn sẽ lo lắng cho sức khỏe của cô ta, cô ta cũng tự mình giải thích: "Tôi không sao, mọi người không cần lo lắng cho tôi.”
Fan hâm mộ của cô ta mới yên tâm: "Không sao thì tốt, đột nhiên chị ngất xỉu dọa chết chúng em.”
“Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi không sao, chỉ là bụng khó chịu.”
Nói xong không bao lâu.
Điền An An lại ôm bụng đi vào nhà vệ sinh lần nữa.
Chạy hai ba lần, cả người cô ta đều kiệt sức, lớp trang điểm tinh xảo cũng không còn nữa, sắc mặt tái nhợt.
“Sao lại thế này? Bị đau bụng rồi à?” Thi Bách Thủy lo lắng hỏi.
Buổi trưa cô ta cũng không ăn cái gì, tại sao phản ứng nghiêm trọng như vậy.
Điền An An gật đầu: "Hình như là.”
Cô ta rất khó chịu ôm bụng: "Rất khó chịu.”
Thi Bách Thủy căng thẳng: "Phải đi bệnh viện khám xem.”
Nhìn cô ta chạy vào nhà vệ sinh hết lần này đến lần khác, cũng không phải là cách.
Điền An An lắc đầu: "Không cần đi bệnh viện, cháu đi rồi thì chú phải làm sao, để bác sĩ kê thuốc cho cháu, nói không chừng uống xong là khỏi.”
Cô ta tự tìm bác sĩ kê thuốc tiêu chảy cho mình, uống hai viên, ngồi ở bờ biển nghỉ ngơi.
Thi Bách Thủy ở bên cạnh cô ta.
Sau khi Dịch Kinh Hòa xuống biển nhặt một gùi đầy hải sản rồi lên bờ, nhìn thấy cô ta đang nghỉ ngơi, đi qua hỏi tình trạng của cô ta, biết được bụng cô ta khó chịu, rất nghi ngờ.
“Buổi sáng em vẫn bình thường, tại sao đột nhiên đau bụng? Em cũng không ăn thứ gì?”
Cả người Điền An An rơi vào trạng thái kiệt sức, nói chuyện rất yếu ớt: "Ăn một ít cơm và rau xanh, còn có…”
Cô ta nói đến một nửa đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Tô Chi đang nhặt cá dưới biển.
Dịch Kinh Hòa nhìn theo ánh mắt của cô ta, đột nhiên nghĩ ra: "Đúng rồi, buổi trưa em còn ăn tôm nướng, không phải là ăn tôm bị đau bụng chứ?”
Cũng không phải là không thể, ngộ nhỡ Tô Chi không rửa sạch tôm thì sao?
Thi Bách Thủy nhìn về phía cậu ta: "An An không dị ứng hải sản.”
Anh ta cũng không nói là dị ứng, Dịch Kinh Hoà trả lời nhỏ, giọng quá nhỏ, họ không nghe thấy được.
Điền An An chờ họ nói xong rồi mới nói: "Không trách người khác, là sức khỏe của em quá yếu, ăn một chút đồ là đau bụng.”
Cô ta điềm đạm khoan dung, làm cho họ càng lo lắng cho cô ta, cũng càng thương cô ta.
Dịch Kinh Hòa dặn dò chu đáo: "Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, đừng làm hại sức khỏe của mình.”
Con người luôn yếu ớt vào lúc không thoải mái, cần sự hiện diện quan tâm của người khác.
Tô Quân Bạch thật ngốc, vào lúc này còn đang nhặt cá, không biết tới đây an ủi, anh ta không tới cũng tốt, đỡ chiếm đoạt vị trí đầu tiên của anh.
Thi Bách Thủy cũng nói: "Chuyện nhiệm vụ đã có chú, cháu không cần lo lắng.”
Mưa bình luận.
“An An cũng quá đáng thương, không chỉ bị say nắng, bụng còn khó chịu, buổi chiều đừng đi quay nữa, cố gắng nghỉ ngơi một chút.”
“Cơm của tổ chương trình thực sự chẳng ra sao, còn là bữa tiệc xa hoa nữa chứ, lừa bịp đến như thế.”
“Điền An An ăn ba con tôm to do Tô Chi nướng, hẳn là không phải bởi vì tôm chứ? Đồ ăn của tổ chương trình không ngon, hơn nữa bị say nắng cũng sẽ xuất hiện tình trạng tiêu chảy.”
“Cũng không nhất định, ngộ nhỡ là Tô Chi không rửa sạch cá tôm, hoặc là không nướng chín thì sao?”
“Làm sao có thể không nướng chín? Tại sao những người khác ăn không bị làm sao? Đừng đổ oan cho Chi Chi!”
“Đúng vậy, Điền An An cũng nói cơ thể bản thân yếu, tại sao có thể trách tôm của Chi Chi? Vô lý!”
Rốt cuộc vì sao ăn đau bụng, cư dân mạng mỗi người mỗi ý, có người nói là bởi vì tôm của Tô Chi, có người nói là bởi vì cơm của tổ chương trình, có người nói cả hai.
Cho dù là vì cái gì, dáng vẻ lương thiện dịu dàng của Điền An An thu hút không ít fan hâm mộ.
Đương nhiên cũng có lời không hay, cảm thấy cô ta giả vờ.

Tô Chi không biết tình hình bên này, cô cũng không biết tiếng thảo luận trên sóng bình luận.
Khi Điền An An và Bạch Lộ trở về, phát sóng trực tiếp mở ra, cô và anh hai đã lại xuống biển nhặt cá.
Điền An An nghỉ ngơi ở cạnh bờ, dĩ nhiên cô đảm nhận toàn bộ việc đưa gùi, nên không cần lo lắng anh hai dính líu đến chuyện của nữ chính.
Anh hai của cô cũng rất chăm chỉ, dựa theo kinh nghiệm mà cô bảo nên nhặt được toàn là bảo bối lớn, một cái bảo bối lớn có thể nặng vài ký.
Lúc Tô Chi đoán chừng đã được kha khá, để tổ chương trình cân một chút, còn thiếu mười mấy ký hải sản là được một trăm ký..
Mười mấy ký đã hoàn thành xong, hai người lại xuống biển nhặt một tiếng, dư ra hơn mười mấy ký hải sản.
Tô Chi chọn một ít hải sản tươi ra, chuẩn bị buổi tối làm canh hải sản uống.
Trước khi tới đây quay chương trình giải trí, đạo diễn đã làm xong giao dịch với chủ đê ở đây, đã đưa tiền, hải sản mà các khách mời nhặt được đều có thể mang đi.
Nhưng mà tổ chương trình rất bịp bợm nói: "Mọi người không thể mang hải sản thừa ra đi, trừ phi trả tiền mua cho chúng tôi.”
Tô Chi: "…”
Đây là thấy các cô kiếm được nhiều tiền, nên muốn lừa lấy tiền của các cô phải không.
Tại sao không nói sớm? Cô vất vả lắm mới lấy được thứ tốt.
“Bao nhiêu tiền?”
Tổ chương trình báo một con số.
Tô Chi nhíu mày, cảm thấy không thỏa đáng, cô nghĩ ngợi rồi nói: "Chúng ta làm giao dịch đi, tôi mời mọi người uống canh hải sản, tôi sẽ lấy mấy thứ này.”
Mặc dù tổ chương trình thèm, nhưng tuyệt đối sẽ không vì thức ăn ngon mà cúi đầu.
“Không…”
Tô Quân Bạch lập tức nói chuyện giúp em gái: "Không cái gì mà không, đây là hải sản mà chúng tôi vất vả nhặt được, tại sao còn phải giao tiền, hơn nữa các người cũng không nói sớm hải sản thừa ra thì sẽ đòi tiền? Lừa gạt người khác giữa ban ngày phải không?”
Tổ chương trình: "…”
Bọn họ đâu biết rằng mọi người thật sự có thể hoàn thành nhiệm vụ một trăm ký hải sản!
Hai người một ngày nhặt một trăm ký hải sản không phải là chuyện dễ dàng!
Nhưng hai người này không chỉ hoàn thành.
Càng nguy hiểm hơn là, vậy mà họ còn có thể nhặt thừa ra mười mấy ký!
Hai người là ma quỷ sao?!
Tổ chương trình oán hận không phản bác được, cũng là vì bọn họ không nói rõ quy tắc, làm hai người này lách luật.
Còn có chuyện càng nguy hiểm hơn là, những khách mời hàng ngày bị Tô Chi và Tô Quân Bạch lừa tiền, còn nói thay cho hai người họ.
“Tô Quân Bạch nói rất đúng, các người chưa nói rõ ràng, hải sản thừa ra, chắc chắn là của chính chúng tôi.”
Tổ chương trình: "…”
Hoàn toàn không nói gì, các người đều có độc sao? Hai người này ngày ngày lừa tiền của các người, vậy mà còn nói chuyện giúp họ.
Họ giúp Tô Chi nói chuyện, đương nhiên là vì muốn nếm thử canh hải sản, chắc chắn là rất ngon.
*
Được rồi, kết quả cuối cùng là hải sản mà hai người Tô Chi nhặt thừa ra có thể lấy miễn phí, nhưng mà phải mời tổ chương trình ăn cơm.
Ăn thì ăn đi, dù sao hải sản cũng rất nhiều, bao no.
Mùa hè bảy tám giờ buổi tối thì mặt trời mới lặn, khi hai người Tô Chi hoàn thành nhiệm vụ, trời đã tối rồi.
Ngoại trừ nhóm Tô Chi, các nhóm khác đều không hoàn thành nhiệm vụ, mới nhặt được gần năm mươi ký.
Không hoàn thành nhiệm vụ dĩ nhiên là có trừng phạt, khấu trừ một nửa tiền hải sản bọn họ bán ra, tính toán như vậy thì tiền bọn họ nhận được thật sự ít lại càng ít, còn làm cu li miễn phí một ngày, cuối cùng tiền kiếm được đều bị tổ chương trình lừa lấy mất.
Tô Chi và Tô Quân Bạch hoàn thành nhiệm vụ, tiền bán ra, tổ chương trình không lừa lấy được.
Bước tiếp theo sau khi nhặt xong cá chính là mang đến chợ hải sản bán, trên đường đi, tổ chương trình công bố giá bán của các loại hải sản.
Tô Chi xem hay không đều không sao cả, bởi vì cô cũng không cần phải dựa theo định giá của tổ chương trình để đi bán.
Tổ chương trình đưa họ đến chợ hải sản, rồi mặc kệ, họ phải tự mình tìm nhà buôn để bán.
Hiện giờ là bảy tám giờ, chợ hải sản vô cùng náo nhiệt, đám người bọn họ vừa đi qua đã khiến cho toàn bộ mọi người chú ý.
“A, đó là Tô Quân Bạch sao? Chết tiệt! Tôi thấy được người thật rồi, đẹp trai quá.”
“Còn có Lục Úc, anh ấy cao quá, người thật còn đẹp trai hơn so với trên TV.”
“Miêu Họa Họa cũng thật xinh đẹp.”
“Trời ơi, vậy mà còn có cả Thi Bách Thủy, tôi cũng hạnh phúc quá, nhìn thấy nhiều ngôi sao như vậy.”
“Bên cạnh Tô Quân Bạch là ai, cũng đẹp trai quá.”
“Họ tới đây để làm gì? Quay chương trình ư?”
“…”
Phần lớn người đi đường xung quanh đều dừng lại thò đầu nhìn về phía bên này, còn có cô gái can đảm hơn một chút chạy tới tìm họ muốn ký tên.
Còn có cô bé tìm Tô Chi muốn ký tên, cô giải thích mình không phải ngôi sao, nhưng cô bé không thèm để ý, kiên trì muốn cô ký tên.
Tô Chi ký tên cho cô bé, cô vẫn luôn luyện chữ, kiểu chữ ngay ngắn có lực, rất đẹp.
Cô ký xong, trả cuốn vở cho cô bé.
Cô bé cười xán lạn nói: "Cảm ơn anh trai, chữ của anh thật là đẹp.”
Đúng lúc Tô Quân Bạch ở bên cạnh, nghe thấy câu anh trai, cười ra tiếng với vẻ không thân thiện: "Ha ha, chữ của anh trai thực sự rất đẹp, anh cũng không viết được đẹp như vậy.”
Em gái lại bị người ta nhận nhầm giới tính, anh nghiêng đầu nhìn sang, kết thúc chương trình, phải mua nhiều váy hơn cho em gái, mặc váy vào cũng không thể bị nhận nhầm nữa.
Tô Chi: "…” Lại muốn ăn đòn đúng không?
Tô Quân Bạch cảm nhận được khí lạnh đến từ trên người em gái, anh dịch một bước sang phía bên cạnh.
“Anh trai chỉ là có dáng dấp giống anh trai, hoặc là em có thể gọi em ấy là chị gái.”
Cô bé càng mơ hồ: "Hả? Cái gì mà anh trai có dáng dấp giống anh trai?”
Tô Chi: "…”
Anh im miệng đi, càng giải thích càng không rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.