Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 37:




Tô Chi đi khỏi bãi cát rồi đi đến rừng cây cạnh đó không xa.
Không ít người trên mưa đạn đều muốn biết Tô Chi đi đến nơi nào, muốn tìm thứ gì, mời hoa trắng nhỏ ăn tiệc xa hoa gì.
Anh cameraman cũng vô cùng có trách nhiệm đi theo, anh ta cũng rất tò mò xem cô gái nhỏ này đang muốn làm gì, thế là sau khi nhận được chỉ thị của đạo diễn, anh ta đại diện cho quần chúng đang nghi hoặc, lên tiếng hỏi thăm: “Tô Chi, cô đang muốn đi đâu đấy?”
Tô Chi đi đến bìa rừng nhìn anh ta nói: “Đến rồi.”
Bên này là cảnh quang rừng cây xanh hóa, cách mỗi một khoảng thời gian cố định sẽ có người đến dọn rác và những cây cối chết héo.
Khi cô vừa đến bờ biển thì đã thấy một đám người đang ở bên kia dọn dẹp cây cối chết héo, có rất nhiều nhánh cây khô bị vứt bỏ, thứ cô muốn tìm chính là nó.
Anh cameraman: “...”
Không biết cô ấy đi đến rừng cây làm gì nhỉ? Nơi này trừ cây ra thì có gì hay chăng?
Tô Chi bước vào trong rừng, cô đi về phía những công nhân đang dọn cây khô kia.
Công nhân đang cầm công cụ làm việc, âm thanh máy móc phát ra ù ù, nghe rất chói tai.
Đối phương thấy cô tới thì cũng không hiểu lắm, tổ trưởng hỏi: “Các người là ai? Ở đây đang làm việc, đừng nên đi vào.”
Sau khi tổ trưởng nhìn thấy sau lưng Tô Chi còn có một anh thợ quay phim đi theo thì tưởng bọn họ là phóng viên, muốn quay lại cảnh bọn họ đốn cây.
Thế là anh ta giải thích: “Công việc của chúng tôi là hợp pháp, chắc chắn sẽ không gây nguy hiểm, các người đừng quay.”
Anh ta vừa nói xong thì có một công nhân cắt tỉa cây cối kêu la thảm thiết, thân thể cũng co lại, trông có vẻ rất đau đớn.
?
Tổ trưởng nhìn thấy thế thì hỏi: “Cậu có chuyện gì vậy?”
Công nhân quét dọn ở bên cạnh trả lời: “Hình như anh ấy bị điện giật.”
Vẻ mặt tổ trưởng trắng bệch: “Còn không đi tắt nguồn điện nhanh đi!”
Đây chính là chuyện liên quan đến mạng người, anh ta có hai cái mạng cũng không đền nổi!
“Xong rồi xong rồi.’”
Công nhân nhanh chóng chạy đến tắt công tắc nguồn điện, điện truyền từ nơi này đến, nhưng anh ta đụng phải cũng bị giật.
Tổ trưởng công nhân thấy thế thì chạy đến muốn tự mình đóng lại.
Tô Chi bước qua ngăn cản anh ta: “Không thể đụng vào, sẽ bị truyền điện.”
“Vậy phải làm sao bây giờ? Xong rồi tiêu đời rồi.”
Mặt tổ trưởng công nhân trắng bệch, đầu óc trống rỗng, ngay sau đó anh ta nhìn thấy Tô Chi nhặt khúc gỗ trên đất dùng sức đẩy hai công nhân bị điện giật ra.
Công nhân đầu tiên bị giật thời gian dài nhất, sau khi bị Tô Chi đẩy ra thì ngã trên mặt đất, cơ thể vẫn còn có hơi run rẩy.
Một công nhân khác thời gian bị điện giật ngắn, sau khi cách ly nguồn điện khỏi cơ thể thì chỉ có cảm giác choáng váng, vấn đề không quá lớn.
“Mau gọi 120.”
Tô Chi nhắc nhở tổ trưởng sau đó nhanh chóng ngồi xuống bên người công nhân đang run rẩy, đặt tay lên tim phổi anh ta tiến hành cấp cứu.
Những kiến thức này thầy của bọn họ đã dày trong khóa học an toàn hồi lớp mười, còn có ý thực hiện động tác cấp cứu cho bọn họ xem.
Tô Chi là người đầu tiên học được rồi lên làm mẫu.
Ấn khoảng mười phút, cuối cùng thì xe cấp cứu cũng tới đưa hai người bọn họ lên xe, để lại một công nhân ở đây canh giữ, gọi thợ sửa chữa đồ điện đến.
Tổ trưởng cũng đi theo, trước khi đi còn cố ý cảm ơn Tô Chi.
Vốn Tô Chi chỉ muốn nhặt ít nhánh cây, ai ngờ sẽ gặp phải chuyện này.
“Tô có thể lấy một ít nhánh cây bỏ này không?”
Tổ trưởng vội vàng nói: “Có thể, có thể, cô muốn lấy bao nhiêu thì lấy.”
Mặc dù biết không thể đụng vào khi người bị điện giật nhưng ở trong hình huống gấp rút như vậy, đầu óc bay đi mất nên cũng quên luôn.
Nếu như bọn họ không tới thì chắc cả đám bọn họ sẽ bị diệt toàn đội.
“Cảm ơn.”
Tô Chi không chỉ nhặt được rất nhiều nhánh cây mà bật lửa và gà quay buổi trưa vừa gọi tổ trưởng cũng đều cho cô hết.
Tô Chi: “...” Thu hoạch đầy giỏ là đây.
Hai tay cô cầm không hết đành phải cột nhánh cây lại thành một bó, động tác cực kì nhanh nhẹn.
Một tay cô cầm gà quay, một tay cô cầm củi không rồi quay về.
Nghĩ đến tình huống nguy hiểm vừa rồi, cô nói với ống kính: “Nếu như mọi người cũng gặp phải tình huống tương tự như vậy thì tuyệt đối không được bối rối, đừng dùng tay mà nên tìm một vài thứ cách điện để tách nguồn điện ra, sau đó gọi 120 đến cứu.”
Đám dân mạng nhìn thấy cảnh tượng kia cũng bị hù cho một trận.
“Ôi trời! Vừa rồi tôi còn không kịp nhận ra công nhân kia bị điện giật nữa.”
“Tôi cũng vậy, còn chưa kịp nhận ra thì Chi Chi đã cứu được người.”
“Đạo lý này chúng ta đều hiểu nhưng nếu như thật sự gặp phải tình huống này, nhất định tôi sẽ không thể tỉnh táo được như Chi Chi.”
“Chi Chi đại bảo bối thật sự là cái gì cũng biết mà, tôi là fan của một cô gái vạn năng.”
“Mặc dù như vậy nhưng mà, cuối cùng thì Weibo của Chi Chi là gì vậy? Sao lại không theo dõi qua lại với Tiểu Bạch? Tôi cũng muốn theo dõi.”
...
Tô Quân Bạch đã đào hố xong, thấy em gái đi lâu không trở lại thì lo cô đã xảy ra chuyện nên đã đi theo hướng mà cô đi để tìm.
Vừa đi được một nửa đã thấy em gái đi đến, tay còn cầm một một bó củi khô và một cái túi lớn.
Hắn bước qua hai ba bước nhận lấy củi khô: “Chi Chi, em nhặt cành cây làm gì vậy?”
Tô Chi trả lời: “Làm đồ nướng.”
Không sai, cô đang chuẩn bị làm đồ nướng, hơn nữa còn là tiệc hải sản nướng. Bọn cô đã nhặt nhiều thức ăn ngon như vậy, sao phải đổi với đồ ăn chẳng những không ngon mà còn đắt của tổ chương trình.
Tô Quân Bạch: “Làm đồ nướng?”
Thế nhưng bọn họ không có nồi. Rất nhanh sau đó Tô Chi đã giải quyết sự nghi hoặc thay anh.
Anh thấy em gái dùng tảng đá lớn dựng thành một cái vĩ nướng đơn giản ngay chỗ cái hố anh đào.
Cô tìm một phiến đá mỏng, rửa sạch sẽ rồi đặt trên cùng, sau đó dùng nhánh cây đã nhặt được để nhóm lửa.
Anh đứng bên cạnh nhận ra mình không giúp đỡ được gì, ngại ngùng thật.
“Tô Chi, để anh thêm củi cho.”
Tô Chi đã làm lửa cháy lên rồi, tiếp theo cứ giao cho anh hai canh lửa cũng được, cô còn có chuyện khác phải làm.
“Cũng được, em đi xử lý tôm cá.”
Buổi sáng bắt được nhiều tô cua cá như vậy, đều là những món ăn ngon, đợi lát nữa nướng lên phải ăn nhiều chút.
Cô cầm cái sọt tôm cua cá đi đến nơi có nước biển.
Những khách mời khác nhìn thấy hành động của Tô Chi và Tô Quân Bạch, thông minh một xíu cũng đủ đoán ra được bọn họ muốn gì.
Tự mình động thủ làm rồi ăn, sao họ không nghĩ ra vậy? Haiz, coi như có nghĩ đến thì cũng không làm, chuyện làm sạch tôm cua cá quá phiền phức.
Tô Chi cảm thấy cũng được bởi vì trước kia cô đã từng làm qua những chuyện này rồi, cô làm thêm trong quán cơm, xử lý tôm cua cá là chuyện thường ngày ở huyện.
Mặc dù ban đầu có bị tôm cua cá làm bị thương nhưng làm nhiều thì sẽ quen tay, nhắm mắt lại cũng có thể làm được.
Biết tổ chương trình sắp bẫy mình tất nhiên Tô Chi có mang theo một cái túi nhỏ, còn có các loại gia vị.
Cô để đám tôm cua cá đã xử lý sạch xong vào cái túi, rửa thêm nhiều một chút, nói không chừng lát nữa còn có thể lời được ít tiền.
Cô lấy muối ăn đổ vào trộn lại ướp gia vị rồi buộc cái túi lại.
Khi cô trở về, Tô Quân Bạch đã đốt phiến đá đến độ hơi nóng bốc lên.
“Tô Chi, em về rồi, đá này anh đốt nóng rồi, còn cần phải thêm củi nữa không?”
Tô Chi trả lời: “Tiếp chứ, tiệc còn chưa bắt đầu mà.”
Cô đặt cái túi ở tảng đá sạch bên cạnh rồi lấy gia vị tự mang ra, còn có một bình dầu ăn nhỏ.
“Tô Chi, sao đến cả dầu em cũng mang theo vậy?”
Không nói đến những người khác, đến cả Tô Quân Bạch còn cảm thấy ngạc nhiên, anh không biết em gái đã chuẩn bị những thứ này lúc nào nữa, đến dầu với muối mà cũng mang theo, chẳng lẽ em gái bói ra được trước rồi?
Đương nhiên Tô Chi không biết bói toán, cô dựa theo những tình huống của chương trình giải trí trong mộng cùng với những cái bẫy mà tổ chương trình làm ra để lên kế hoạch.
Không biết có phải là do sự xuất hiện của cô đã dẫn đến phản ứng bươm bướm hay không mà những tình huống của chương trình giải trí trong thực tế không hề hoàn toàn theo hướng chương trình trong mộng.
Chỉ có một vài chi tiết giống, ví dụ như nhiệm vụ đi biển bắt hải sản hôm nay.
Tổ chương trình trong mộng còn bẫy người hơn so với hiện thực, nhiệm vụ đi biển bắt hải sản một ngày phải bắt được ba trăm cân, buổi trưa tổ chương trình cũng không chuẩn bị cơm trưa mà để cho tổ khách mời tự mình giải quyết.
Ở đây trước không có thôn sau không có cửa hàng, có rất nhiều khách mời đều không ăn được.
Cũng vào lúc này, nữ chính Điền An An mới có thể phát huy tài nấu nướng của mình, còn có được vận may tốt.
Lúc cả đoàn ngoài đang tìm thức ăn thì Điền An An có thể gặp được vịt vịt ngỗng ngỗng gì đó, sau đó trổ tài làm món gà vịt ăn mày cho bọn họ.
Tài nấu nướng của cô ta tốt cho nên làm cho mấy vị khách mời nam vốn có đã có hảo cảm với cô ta nay lại càng tăng lên.
Tô Quân Bạch cũng là một trong số đó, bởi vì quá đói lại muốn gây được sự chú ý với nữ chính cho nên anh đã vì một cái đùi gà mà đánh nhau với người ta.
Sau đó không có bất ngờ gì xảy ra, liên tục bị hắc.
Mà bọn họ cãi nhau thì lại làm cho nữ chính hot lên. Một là bởi vì tài nấu nướng của cô ta tốt, hai là vì cô ta lương thiện đã đi khuyên giải bọn họ đừng cãi nhau nhưng sau đó lại bị bọn họ đẩy ngã xuống bị thương.
Hai cánh tay đều bị trầy da, mắt cá chân phải cũng bị trật, được bọn họ kịp thời đưa đến bệnh viện.
Mấy vị nam khách mời đều lo lắng cho vết thương của cô ta, cô ta thì dịu dàng an ủi bọn họ nói mình không có chuyện gì đâu, bảo bọn họ hòa thuận sống chung.
Sau khi video ở bệnh viện lộ ra thì nhân khí của nữ chính cũng được đề cao lên một bậc, đồng thời cũng làm cho hảo cảm của các vị khách mời nam với cô ta càng tăng lên, họ cho cô ta tài nguyên, làm nhiệm vụ giúp cô ta, từng bước trở thành một đoàn tranh sủng.
Có lẽ vì nguyên nhân tổ chương trình cung cấp cơm trưa nên Điền An An không đi ra ngoài tìm thức ăn cùng nhóm nam phụ mà là ăn tiệc xa hoa do Thi Bách Thủy mua.
Kịch bản đã sinh ra những sai lầm nhất định, không biết chuyện nữ chính bị thương trong kịch bản có xuất hiện hay không, tóm lại cô phải làm cho anh hai cách nữ chính xa một chút, tránh bị đám fan kia chửi rủa.
Sau khi Tô Chi nghĩ vậy xong thì cảm thấy cần phải cho anh hai ăn no một chút, như vậy anh sẽ không còn tâm trạng nghĩ đến những chuyện khác nữa.
Cô dùng bàn chải nhỏ cọ dầu lên phiến đá, chờ đến khi dầu nóng lên thì bỏ tôm cá đã được rửa sạch lên, âm thanh xèo xèo lập xèo xèo lập tức vang lên.
Không bao lâu sau thì có mùi thơm bay ra, hương vị của hải sản tươi sống thật sự là quá thơm luôn. Mặc dù những khách mời khác đã ăn đồ ăn do tổ chương trình cung cấp nhưng vẫn bị mùi hương này quyến rũ.
Sau khi Tô Quân Bạch ngửi thấy mùi thơm thì động tác thêm củi cũng càng nhanh hơn.
Tôm cá đặt ở trên phiến đá bị nhuộm thành màu vàng kim óng ả, đẹp mắt lạ thường, kích thích sự thèm ăn.
Đặc biệt là sau khi Tô Chi rắc gia vị vào, mùi thơm mà tôm cá phát ra lại càng thêm nồng nặc.
Ô cái này thật là thơm quá đi!
Không chỉ Tô Quân Bạch mà cả các khách mời khách khi nghe được mùi thơm này cũng cảm thấy cơm vừa rồi ăn cũng như không.
Đi theo em gái, anh cảm thấy khẩu vị của mình cũng lớn ra, mặc kệ, cứ ăn trước đi, chuyện giảm béo để sau rồi nói.
Tô Chi tự mang hai đôi đũa sạch đưa cho anh hai một đôi sau đó chậm rãi lật mặt nướng cá tôm, thẳng đến khi tất cả đều ngả vàng.
“Bên này ăn được rồi, anh nếm thử xem.”
Tô Chi nướng chín tôm cá rồi đặt ở một bên, sau đó tiếp tục bỏ tôm cá sống lên nướng.
Tô Quân Bạch đã muốn ăn lắm rồi, nghe thấy đồ đã chín thì gắp con tôm lớn đã chín vàng hai mặt bỏ vào miệng từ từ nhấm nháp.
Bởi vì không có nhiều dầu lắm cho nên Tô Chi không bỏ nhiều, dầu bên trên tôm cá rất ít, không chỉ ngon mà cảm giác khi vào miệng còn rất tốt, ít dầu mỡ.
Tô Chi hỏi: “Ngon không?”
Đây là lần thứ hai cô nướng đồ ăn dã ngoại, lần đầu tiên là khi thầy tổ chức chuyến đi chơi mùa xuân cho cô và các bạn học, nướng đồ trên núi.
“Ừ, ngon lắm.” Tô Quân Bạch liên tục gật đầu, trong miệng đút đầy hải sản, đến lời nói cũng không rõ ràng.
Không phải chỉ ngon mà là cực kỳ ngon!
“Vậy là tốt rồi, anh ăn nhiều chút đi.” Tô Chi chỉ vào cái túi bên cạnh: “Còn nhiều lắm.”
Cô lấy gà quay mà tổ trưởng cho ban nãy ra: “Đúng rồi, chúng ta còn có một con gà quay, mỗi người một nửa nha.”
“Cho anh cái đùi là được rồi, anh không thể ăn nhiều được đâu.” Nói rồi không ngừng cho đồ nướng vào miệng.
Hải sản nướng không dầu mỡ anh có thể ăn nhiều một chút, gà quay nhiều mỡ quá, không ăn nhiều được, không chỉ làm tăng thể trọng mà còn mọc mụn nữa.
Nghĩ như vậy, anh nói: “Tô Chi, em cũng ít ăn xíu đi, không tốt cho da đâu.”
“Không sao.” Mặt Tô Chi không dễ lên mụn, trừ phi liên tục ăn cay nóng trong người mới mọc được một hai nốt, về cơ bản thì khoảng một hai ngày sẽ tự động lặn, không ảnh hưởng gì.
Hai người này một tay ăn đồ nướng một tay ăn gà quay, hương vị thơm lừng bay lơ lửng làm cho con sâu thèm ăn trong bụng bọn họ đều bò ra.
Không chỉ có các khách mời thèm mà các nhân viên của tổ công tác và đạo diễn cũng thèm.
Cả đám đều trừng to hai mắt nhìn chằm chằm xem hai người họ đang ăn gì. Không biết bụng ai vang lên tiếng ục ục trước mà tiếp theo đó lại có thêm mấy tiếng ục ục vang lên.
Sau đó họ không nhịn được mà đi tới, Tô Chi vừa ngẩng đầu đã phát hiện cô và anh hai đang bị bọn họ bao vây.
“Bọn tôi có thể ăn thử không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Quân Bạch: “Có thể, đưa tiền là được.”
Tô Chi: “...Anh hai làm tốt lắm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.