Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 139:




""Như em vậy.""
Sau khi Tô Chi nghe anh nói xong thì sững người mất mấy giây, sau đó nhìn anh chằm chằm: ""Anh thích kiểu người như tôi? Anh chắc chắn sao?""
Cô không nghĩ đến chuyện Lục Úc sẽ thích nữ sinh như cô, cô cho rằng anh cũng giống anh hai mình, thích người con gái dịu dàng cẩn thận.
""Ừm."" Lục Úc gật đầu: ""Hình như em rất kinh ngạc thì phải? Kì lạ lắm sao?""
Nếu như anh trực tiếp thổ lộ thì có phải Tô Chi sẽ càng ngạc nhiên hơn không, cũng có thể cô sẽ nghĩ anh đang nói đùa.
""Tôi rất ngạc nhiên, vì cảm giác mà anh cho tôi không giống như anh sẽ thích con gái như vậy."" Tô Chi nhìn anh tò mò: ""Nhưng dựa vào giá trị nhan sắc của anh thì ai cũng sẽ hợp thôi.""
Lục Úc đưa ra lời giải đáp cho thắc mắc của cô, sau khi cô kinh ngạc cũng tiếp nhận một cách hợp lí.
""Tôi nói rồi."" Lục Úc không tự chủ mà nắm chặt tay lái: ""Vậy còn em?""
""Tôi sao."" Cho đến bây giờ Tô Chi chưa từng bàn luận với người khác về mẫu người mình thích.
""Cao hơn tôi, thông minh hơn tôi, có thể giải đáp tất cả câu hỏi khó của tôi.""
""Tạm thời chỉ có như vậy thôi.""
Tô Chi cảm thấy nếu như thật sự gặp được người mình thích thì nhiều yêu cầu đến đâu cũng có thể biến mất, giống như bố yêu mẹ, ông ấy có thể vì mẹ mà thay đổi rất nhiều khuyết điểm của mình.
Lục Úc nghe vậy thì hơi nâng môi, yêu cầu của Tô Chi thật ít, nghe thì đơn giản nhưng thông minh hơn cô, lại còn có thể giải đáp những câu hỏi của cô thì có rất ít người, vì bản thân cô đã vô cùng ưu tú.
""Ừm, học cho tốt, có thời gian tôi sẽ đến trường thăm em.""
""Được.""
Kết thúc thử xe, hai người quay về nhà, mấy người Lâm Mạt vẫn còn đang canh cửa đợi họ về.
Tô Chi vừa xuống xe thì Lâm Mạt đã lao đến: ""Chị em, cảm giác thế nào? Có phải có cảm giác của một người đứng trên đỉnh cao cuộc sống không?""
Được mỹ nam đứng đầu giới giải trí mang đi thử xe, chuyện này cũng quá hạnh phúc rồi.
""Đúng vậy."" Tô Chi gật gật đầu: ""Xe rất tốt.""
Người lái xe cũng rất có kiên nhẫn.
Lâm Mạt kích động: ""Sau này cậu học lái xe nhất định phải mang tớ đi cùng, hu hu hu, như vậy giống như đi cùng với thần tượng vậy.""
""Được rồi, chú ý một chút, Lục Úc đến."" Tô Chi vỗ vai cô ấy.
""Chìa khóa."" Lục Úc đưa chìa khóa cho cô: "Nếu sau này cảm thấy xe không tốt thì có thể tìm tôi, bảo hành mãi mãi.""
""Tốt như vậy sao, tôi nhớ rồi."" Tô Chi gật đầu: ""Vất vả rồi, vào ngồi đi.""
Lục Úc và Du Gia Lý vào trong trước, Tô Chi và Lâm Mạt vào sau, An Nguyệt Nguyệt và An Tuyết Tuyết cũng ở phía sau.
Lâm Mạt kéo tay Tô Chi hỏi nhỏ: ""Chị em, thần tượng của tớ đối xử với cậu cũng quá tốt rồi, có phải hai người có biến gì không?""
Trước kia thần tượng cũng đối xử rất tốt với chị em của cô ấy, nhưng luôn có cảm giác cách nhau một cấp bậc, hôm nay gặp lại cô ấy cảm giác thần tượng quá chăm sóc chị em mình.
""Đừng có nói lung tung, có thể là vì chú Du."" Tô Chi nói: ""Chú Du là chú ruột của Lục Úc, tớ và chú Du là đôi bên ủng hộ nhau, có lẽ anh ấy xem tớ là người nhà chăng?""
Lâm Mạt tưởng tượng: ""Gần giống như vậy.""
Thần tượng là nam thần lạnh lùng như vậy, sao có thể tùy tiện đối xử tốt với một cô gái được chứ, chắc chắn là có lí do.
*
Tiệc chúc mừng kết thúc, Tô Chi cũng nhận được thông báo trúng tuyển của trường đại học thủ đô, cô đã xác định học ở trường này nhưng vẫn có rất nhiều trường đại học khác gọi điện thoại đến, dùng rất nhiều lợi ích hấp dẫn để lôi kéo.
Lúc vừa có điểm chuẩn, có không ít phóng viên muốn phỏng vấn Tô Chi để viết một bài báo về cô, Tô Chi ngại phiền phức nên đều từ chối.
Giang Thế Lâu ngược lại lại nhân dịp tin tức thi đại học được Trạng Nguyên mà thu hút thêm trăm vạn fan hâm mộ, anh ta dự định học đại học và một lần nữa tiến vào giới giải trí, tiếp tục theo đuổi ước mơ âm nhạc của mình.
Bạch Lộ chắc chắn sẽ ủng hộ anh ta: ""Nếu như cần hỗ trợ gì thì đừng khách sáo mà cứ nói cho tôi biết, cậu là em trai tôi, tôi sẽ giúp cậu.""
""Không cần."" Lòng tự trọng của Giang Thế Lâu rất cao, tất cả mọi chuyện đều thích tự mình làm.
Bạch Lộ biết anh ta không thích mình, nhưng không sao, hai người họ có hôn ước, cô ấy chỉ cần đối xử tốt với anh ta là được, một ngày nào đó anh ta sẽ rung động.
""Nghe nói Tô Chi học ở trường thủ đô, cậu muốn học ở trường nào?""
Giang Thế Lâu đã nhận được thư báo trúng tuyển: ""Trường thủ đô.""
Chờ anh ta xử lí xong chuyện của gia tộc, chân chính nắm giữ quyền lực của Giang thị, anh ta sẽ có thể làm những chuyện mình thích.
""Vậy hai người là bạn học rồi, có thời gian thì hẹn nhau ra ngoài đi chơi, đừng chỉ quanh quẩn một mình."" Bạch Lộ nói: ""Có thời gian tôi cũng sẽ đến thăm cậu.""
""Lúc đó nói sau đi.""
Giang Thế Lâu nhìn cái bút trong tay một cách chăm chú, cho dù anh ta muốn hẹn Tô Chi ra ngoài chơi thì cũng chưa chắc cô đã đồng ý.
Tin tức hai Trạng Nguyên đều vào trường thủ đô học lập tức được truyền ra, rất nhanh đã thành chủ đề được bàn tán nhiều nhất.
""Nghe nói song Trạng Nguyên đại học năm nay đều học ở trường thủ đô, các bạn học ở trường thủ đô thật có phúc!""
""Tôi nằm mơ cũng ước mình đậu trường thủ đô, nhưng tôi không đậu.""
""Ha ha ha, tôi chính là sinh viên của trường thủ đô, năm nay trường học lại có hai vị minh tinh gia nhập, tôi yêu trường muốn chết.""
""Đã rất lâu rồi không thấy Tô Chi trên chương trình, lúc nào mới có thể xem chương trình của hai anh em thần tiên vậy.""
""Tôi cũng muốn xem, @đạo diễn chương trình giải trí cực hạn, lúc nào quay chương trình giải trí cực hạn mùa sáu vậy, mời Tô Chi và Tô Quân Bạch được không?""
Đạo diễn chương trình giải trí cực hạn đọc bình luận nhắc đến mình, ông ta cũng rất muốn Tô Chi tham gia chương trình nhưng cô không đồng ý thì ông ta cũng đâu còn cách nào chứ.
Nhưng bây giờ Tô Chi đã học đại học, thời gian nhất định sẽ thoải mái hơn, khi quay mùa sáu ông ta vẫn có thể thử mời lại, lỡ như cô đồng ý thì sao.
Sau khi hạ quyết tâm, đạo diễn bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị mùa sáu chương trình giải trí cực hạn.
...
Hiệu trưởng trường đại học thủ đô cũng nhân cơ hội phát Weibo, nội dung đại khái là khen trường học mình một chút, vào học trường của họ sẽ không hối hận các loại, còn vô cùng mong chờ các tân sinh viên nhập học.
Trước khi nhập học mấy ngày là sinh nhật mười bảy tuổi của Tô Chi, cô không muốn tổ chức lớn, chỉ đơn giản mời bạn bè đi chơi mà thôi.
Tô Quân Bạch và Lục Úc đã gia nhập đoàn làm phim, không khí khi mới hợp tác của hai người vô cùng không hài hòa, sau khi quay xong ai cũng không để ý ai.
Lâm Gia Hữu biết quan hệ của hai người không quá tốt, nhưng giai đoạn đầu của bộ phim, hai nhân vị chính là bạn tốt, sau đó nam chính gia nhập ma giáo, tình bạn với nam hai cứ như vậy mà kết thúc, từ đó hia người trở mặt thành thù.
Sau khi nam chính gia nhập ma giáo, đã được em gái nam hai, cũng chính là nữ chính của bộ phim này cứu, nữ chính vì nguyên nhân sức khỏe nên đã được mang đến Dược thần cốc đã tĩnh dưỡng và học y thuật.
Một hôm khi ra ngoài đã cứu được nam chính bị thương, mang về trị liệu, hai người cũng vì vậy nên nảy sinh tình cảm.
Sau khi bị nam thứ phát hiện ra, hắn đã vô cùng ngăn cản việc hai người ở bên nhau, ngược rất nhiều tập, cuối cùng nam nữ chính mới ở bên nhau.
Nguyên nhân Tô Quân Bạch thích nhân vật nam thứ này cũng chính vì tình tiết này, anh rất thích chuyện phá hủy chuyện tình cảm của Lục Úc.
Chỉ là lúc đầu phải giả vờ làm anh em tốt với Lục Úc khiến anh có chút bực bội, Lục Úc ngược lại lại có thể chịu rất tốt, gần đây vô cùng vui vẻ với anh, cũng không tức giận với anh, cũng không trưng khuôn mặt lạnh lùng ra với anh.
Nếu không phải cách nói chuyện của Lục Úc không thay đổi thì anh còn tưởng rằng Lục Úc bị ai nhập.
Thật đáng sợ, sao Lục Úc có thể giả vờ như vậy chứ?
""Gần đây cậu và Lục Úc ở chung cũng không tệ, dựa vào tình hình này thì hai người các cậu chắc có thể hòa giải.""
Liên Phương vừa ngồi cắn hạt dưa vừa hóng hớt, nếu như Tiểu Bạch và Lục Úc làm lành, mất đi một kẻ thù, nói không chừng còn có thể càng hot hơn, như vậy cũng tốt.
Tô Quân Bạch ghét bỏ nói: ""Ai muốn hòa giải với cậu ta chứ, tôi không có suy nghĩ này, thật ra tôi rất thích phá đôi của cậu ta.""
Trong kịch bản có không ít tình tiết ngược Lục Úc, đáng tiếc vẫn chưa đến phần sau, bây giờ anh đã bắt đầu mong chờ rồi.
""Vậy nếu như Lục Úc chủ động hòa giải thì sao?"" Liên Phương hỏi anh: ""Cậu nghĩ thế nào?""
Tô Quân Bạch kiêu ngạo nói: ""Trừ phi dập đầu với tôi còn không thì bỏ đi.""
Liên Phương: "...""
Vậy cậu cứ nghĩ đi.
Kĩ thuật diễn của Tô Quân Bạch và Lục Úc không tệ, mặc dù trong lúc hợp tác có chút mâu thuẫn nhưng cũng không phải chuyện gì lớn.
Kĩ thuật diễn của nữ chính cũng rất ổn, tổng thể ba người phối hợp cũng không tệ.
Tiến độ quay phim rất thuận lợi, Tô Quân Bạch đã xin Lâm Gia Hữu nghỉ một ngày để về tổ chức sinh nhật cho Tô chi, trước kia anh đã bỏ qua nhiều năm sinh nhật của em gái như vậy rồi, sau này anh sẽ không vắng mặt vào ngày này.
""Đi đi, nghỉ ngơi cho tốt.""
Chỉ khi quay Lâm Gia Hữu mới rất nghiêm túc, bình thường ông ấy rất hiền, đối xử với họ cũng rất chăm sóc.
""Được, đạo diễn Lâm."" Tô Quân Bạch cúi đâì.
""Tiểu Bạch đợi một chút, cái này cho cậu."" Lâm Gia Hữu lấy một hộp quà ra đưa cho anh: ""Đây là quà con gái tôi tặng Tô Chi, cậu chuyển cho con bé.""
Hộp quà màu hồng, hơn nữa còn rất lớn, Tô Quân Bạch nhận lấy mới phát hiện không quá nặng, cũng không biết bên trong có gì.
""Cảm ơn đạo diễn Lâm, cảm ơn cả con gái ông nữa.""
Con gái đạo diễn Lâm là fan hâm mộ Chi Chi, anh thật sự rất tò mò vì sao cô gái nhỏ lại thích Chi Chi.
"Không cần khách sáo, về đi.""
Tô Quân Bạch ôm hộp quà lên xe bảo mẫu, một cái hộp cứ như vậy chiếm một ghế ngồi.
Quà của cô gái nhỏ nhà người ta đã lớn như vậy rồi, anh cũng muốn tặng cho em gái một món quà lớn hơn, không thể để mất mặt được.
Sau khi Tô Quân Bạch về, Lục Úc và nữ chính lại quay thêm hai cảnh nữa, buổi chiều anh cũng rời khỏi đoàn làm phim, anh không thể vắng mặt trong sinh nhật của Tô Chi được.
Buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đơn giản ở nhà, sau đó Tô Chi nhận được quà từ người thân, còn có cả quà của con gái Lâm Gia Hữu nữa.
""Đây là quà con gái đạo diễn Lâm tặng em, nói anh nhất định phải đưa cho em.""
Tô Chi nhìn hộp quà lớn trước mặt, cô vẫn nhớ rõ con gái của đạo diễn Lâm, lúc trước ông ấy còn tìm cô để xin chữ kí.
""Đây là cái gì?""
""Không biết, em mở ra xem thử đi.""
Tô Chi tò mò mở hộp quà, ở bên trong là một con búp bê cao bằng nửa người, bên cạnh còn có một tấm thiệp chúc mừng.
""Chị Tô Chi sinh nhật vui vẻ.""
Tô Chi nhìn lời chúc cười: ""Con gái đạo diễn Lâm chắc rất đáng yêu.""
""Đúng là rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ tròn vo, cười rất ngọt ngào."" Tô Quân Bạch nói: ""Em có cơ hội gặp con bé là biết.""
""Em gái, em có tò mò món quà anh tặng em không?""
Lần này anh đã có kinh nghiệm rồi, quà tặng em gái đều là đồ khiến cô cảm thấy hứng thú.
Tô Chi mở quà của anh ra, bên trong là bút, vở, sách, đúng là một món quà tốt.
""Thế nào? Thích không?""
""Cảm ơn anh.""
Một năm này Tô Chi cũng không cần mua dụng cụ học tập nữa, cô cất quà đi.
""Anh quay phim tốt không? Quay chung với Lục Úc thế nào?""
Tô Quân Bạch vô cùng tự hào: ""Anh của em cái gì cũng làm được, ngày nào cũng được đạo diễn khen, hôm nay được nghỉ cũng là do đạo diễn Lâm đồng ý.""
""Về phần Lục Úc thì cứ như vậy đi, anh không muốn nói đến cậu ta.""
Tô Chi nghe giọng của anh là biết quan hệ của hai người này không có gì thay đổi, cứ như vậy duy trì không phát triển thêm cũng tạm được.
*
Buổi chiều Lục Úc hẹn Tô Chi buổi tối ra ngoài ăn cơm, buổi trưa Tô Chi đã ăn cơm với nhà nên đồng ý.
""Chi Chi, buổi tối em ra ngoài ăn sao?""
""Đúng, đi với bạn, không cần lo cho em, bái bai.""
Tô Quân Bạch còn chưa hỏi thêm được gì thì em gái đã ra khỏi cửa.
Hình như có rất nhiều lần em gái đều nói ra ngoài chơi với bạn, anh cũng không biết đó là ai.
Nếu là nữ sinh thì không sao, còn nếu là nam sinh thì anh sẽ phải bổ túc cho em gái một khóa học, nam sinh không có ai là tốt cả, cần phải cách họ xa một chút.
Tô Chi đến cây hoa quế đã hẹn từ trước, xe của Lục Úc đã đậu sẵn ở đó.
Sau khi cô lên xe, Lục Úc đưa quà cho cô: ""Sinh nhật vui vẻ.""
""Cảm ơn."" Tô Chi cười hỏi anh: ""Sao anh cũng quay về rồi?""
Lục Úc dịu dàng nói: ""Hôm nay cảnh quay kết thúc sớm, tôi ở đoàn làm phim cũng không có gì làm nên mới quay về.""
""Xem ra tiến độ quay phim của mọi người không tệ lắm."" Tô Chi nói: ""Có thời gian tôi sẽ đến đoàn làm phim thăm hai người.""
Lục Úc gật đầu: ""Được, em nhớ báo trước khi đến.""
"Anh và anh hai quay phim thế nào?"" Tô Chi hỏi: ""Có gặp chuyện gì không ổn không?""
"Quá trình quay phim rất thuận lợi, bình thường cũng không ở chung."" Lục Úc nói thật: ""Tôi đã cố gắng hết sức để ở chung với cậu ta.""
Bây giờ anh muốn ở chung hòa bình với Tô Quân Bạch, nhưng Tô Quân Bạch thì không, vẫn đối xử với anh như vậy, anh cũng hết cách.
""Thật ra anh hai là người tốt, chỉ là quá trẻ con thôi.""
Trẻ con lại còn thù dai, một việc có thể nhớ cả đời.
""Tôi biết."" Lục Úc đã quen Tô Quân Bạch nhiều năm, đã sớm biết tính cách của anh, anh cũng không tính toán gì với Tô Quân Bạch.
""Chúng ta đi ăn cơm trước.""
Lục Úc đưa Tô Chi đến một nhà hàng mới mở, nơi này được đánh giá không tệ lắm, bài trí và phục vụ đều tốt.
Hai người thuê một phòng riêng, chuyện gọi món giao cho Tô Chi, cô biết khẩu vị của Lục Úc, gọi một số món hai người thích ăn, một bàn đầy thức ăn được mang lên, vô cùng phong phú.
Chủ đề nói chuyện trên trời dưới đất, xoay quanh đi học, quay phum, vấn đề tình cảm không nhắc đến, bầu không khí giữa hai người vô cùng hài hòa.
Ăn xong vẫn còn sớm, Lục Úc đề nghị: ""Mang em đi hóng gió một chút, đi không?""
""Đi.""
Tô Chi đến thủ đô lâu rồi nhưng thời gian thật sự ngắm cảnh rất ít, cũng không hay ra ngoài đi dạo buổi tối, phong cảnh ở thủ đô chắc chắn đẹp hơn nhiều so với những thành phố khác.
Thời tiết ban ngày rất đẹp, buổi tối cũng rất thoải mái, không có mây đen che mặt trăng, còn có thể thấy ánh sao lấp lóe phía xa.
Thủ đô buổi tối hoàn toàn không giống ban ngày, đèn đuốc được bật sáng trưa, xe cộ đi lại như nước, người đi đường đông đúc, một thế giới tươi đẹp.
Lục Úc vừa lái xe vừa nhìn về phía cô, khóe miệng hơi nâng lên tạo nên một nụ cười, bây giờ anh mới hiểu được hàm nghĩa của những cảnh tình cảm.
Hóa ra ở cùng một chỗ với người mình thích, cho dù không làm gì cũng sẽ khiến người ta cảm thấy vui vẻ, cảm thấy thỏa mãn.
*
Ngày khai giảng, cả nhà đưa Tô Chi đến trường học, từ nhà cô đến trường thủ đô hết khoảng một tiếng đi xe, mỗi ngày chạy tới chạy lui như vậy cũng rất tốn thời gian..
Tô Đông Lễ mua cho cô một căn hộ ở gần trường đại học, ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích rất lớn, sửa sang sạch sẽ xinh đẹp, rất hợp với thẩm mỹ của Tô Chi.
Tô Chi không muốn trọ ở trường, dự định hôm nào có tiết sẽ ở lại căn hộ bố mua cho cô, không có giờ lên lớp thì cô sẽ về nhà, cô sẽ có nhiều lựa chọn hơn.
""Bố mẹ, anh cả, mọi người không cần đưa con vào đâu, một mình con vào là được rồi.""
Tô Chi nhìn giá trị nhan sắc cao ngùn ngụt của bố mẹ và anh cả nhà mình, nếu như ba người họ đưa cô vào trường thì có lẽ sẽ khiến toàn trường chú ý, mà cô chỉ muốn khiêm tốn, không muốn ngày đầu tiên đi học đã bị mọi người chú ý.
Nhưng cô đã nghĩ sai rồi, sau khi tạm biệt cha mẹ và anh cả, cô đeo cặp sách đi về phía cổng chính, cho dù cô đã đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai thì với ngoại hình xuất sắc của mình cũng khiến không ít sinh viên chú ý.
""Mẹ nó! Chị em mau nhìn đi, anh ấy thật đẹp trai!""
""Dáng người thật đẹp, rất muốn nhìn mặt của anh ấy! Nhất định sẽ đẹp đến mức người khác giật mình cho xem!""
""Thật muốn đến xin WeChat, nhưng tôi không dám.""
""Hình như anh ấy đang chờ ai đó thì phải, không phải bạn gái đấy chứ?""
""Thật sao? Tuyệt vọng, đau lòng, người ta có bạn gái rồi!""
...
Tô Chi đang chờ An Tuyết Tuyết, hôm nay cô ấy cũng đến đây, qua đề xuất của An Nguyệt Nguyệt, cô đã thêm WeChat của An Tuyết Tuyết, biết cô ấy sắp đến nên đứng bên ngoài chờ cô ấy.
""Chi Chi, buổi sáng tốt lành."" An Tuyết Tuyết cười chào cô, sau đó đưa cho một một phần bánh ngọt mình tự làm.
""Nghe Nguyệt Nguyệt nói em thích ăn cái này, chị đặc biệt làm cho em đó.""
Tô Chi có thể ngửi được mùi thơm từ trong hộp tỏa ra: ""Cảm ơn chị, chúng ta cùng vào đi.""
""Được." An Tuyết Tuyết cười gật đầu: ""Chị dẫn em đi báo danh trước.""
Cô ấy đọc hướng dẫn nhập học của trường thủ đô, biết vị trí của phòng làm việc.
Tô Chi gật đầu, cùng cô ấy đi vào trường.
Ngày tựu trường, trên cửa trường thủ đô còn treo một băng rôn đỏ, trên đó viết hoan nghênh tân sinh viên khóa XX nhập học, hai bên cổng còn để mấy bồn hoa tươi, cảm giác nghi thức vô cùng đầy đủ.
Hai người đi vào chung, lại một lần nữa khiến sinh viên khác chú ý, đàn anh đàn chị đại học năm hai đều đặc biệt đến hỏi thăm.
"Học đệ học muội đều là tân sinh viên đúng không, hoan nghênh các em đến với trường, các em không có hành lí sao?""
""Để anh cầm túi cho em, anh mang hai người đi báo danh trước.""
""Tôi cũng đi tôi cũng đi, để anh cầm cái này cho em.""
Bọn họ tưởng An Tuyết Tuyết cũng là tân sinh viên, tranh nhau thể hiện trước mặt cô ấy.
Tính An Tuyết Tuyết rất hiền lành, sẽ không từ chối sự chăm sóc nhiệt tình của người khác.
Nhưng Tô Chi thì khác, cô đưa tay ra ngăn trước mặt An Tuyết Tuyết: ""Cảm ơn ý tốt của mọi người, không cần dẫn đường, chúng tôi đi như thế nào.""
Năm nay cô lại cao hơn, đã cao đến 1m78, đi thêm đôi giày cao khoảng 1-2cm nữa, chiều cao cũng lên đến 1m8, không thua kém mấy nam sinh trước mặt là bao.
Trên người cô còn có một khí chất đặc biệt, khi nói chuyện làm việc luôn khiến người ta cảm thấy áp lực, cho nên những nam sinh trước mặt này cũng hơi so.
Cô lấy lại túi và bình nước trong tay nam sinh, nói với An Tuyết Tuyết: ""Chúng ta đi.""
An Tuyết Tuyết gật đầu, cẩn thận đi theo sau cô.
Đi được một đoạn dài, cô ấy mới vỗ ngực nói: ""Cảm ơn em, Chi Chi.""
Cô ấy không hay từ chối yêu cầu của người khác, hay là yêu cầu giúp đỡ của người khác.
""Đừng khách sáo."" Tô Chi nói với cô ấy: ""Nếu như gặp người hay chuyện không thích, chị có thể trực tiếp từ chối.""
An Tuyết Tuyết gật đầu: ""Ừm, chị đã biết.""
Hai người đi đến chỗ báo danh trước, sau khi làm xong thủ tục lại đi xử lí việc nhập học của An Tuyết Tuyết.
Vì Tô Đông Lễ đã sớm đến chào hỏi hiệu trưởng cho nên giảng viên cho Tô Chi và An Tuyết Tuyết đi cửa sau, không tốn quá nhiều thời gian đã hoàn thành thủ tục.
Giữa trưa Tô Chi mời An Tuyết Tuyết ăn cơm, cô chọn một nhà hàng gần đó không quá tệ.
Lúc mang thức ăn lên, Tô Chi nhận được điện thoại của anh cả, còn có cả tài liệu mà anh gửi đến, tất cả đều liên quan đến chuyện của An Tuyết Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.