Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 137:




Tô Chi bị giấc mơ này đánh thức, từ sau khi xảy ra chuyện của anh hai, đã lâu cô không có nằm mơ, còn tưởng rằng đã trôi qua bình yên như vậy, hôm nay lại để cho cô gặp phải cảnh tượng như thế.
Thảo nào trong túi áo của anh cả có dây chun của con gái, nói không chừng chính là của cô gái kia, nếu vậy thì anh cả và cô gái sớm đã đụng mặt rồi.
Gần đây anh cả khác thường, không biết có phải vì chuyện này hay không.
Chuyện này quá mức nghiêm trọng, cô nhất định không thể lơ đãng.
Dựa vào cốt truyện gốc có vẻ như anh có có thiện cảm với cô gái này, đây mới chính là điều khó đối phó nhất.
Cô gái trù tính một màn đỡ dao cho anh cả vẫn chưa xảy ra, như vậy giờ anh cả đối với tình cảm của cô gái còn do dự không quyết, cô vẫn còn cơ hội phá hoại.
Anh cả sáng sớm đã ra ngoài làm việc, Tô Chi cũng chỉ kịp gặt mặt với anh, “Anh cả, ngày mai có thời gian cùng đi ăn tối chứ?”
Tối mai chính là ngày mà cô gái bày kế đỡ dao cho anh cả, tình tiết quan trong thế kia, làm sao cô có thể vắng mặt.
Sau khi Tô Cảnh Chu say, sáng nay đầu có chút khó chịu, anh vẫn cố gắng muốn đi làm.
“Ngày mai… được thôi, để anh đặt nhà hàng.”
“Được.”
Tô Chi nhìn ra sự do dự của anh cả, có thể cô gái cũng mời anh ngày mai ra ngoài gặp nhau, nhưng cuối cùng anh cả vẫn chọn gia đình hoặc là anh cả đáng tin cậy.
Tô Quân Bạch ngủ thẳng đến tận trưa mới dậy, gần đây anh công việc không nhiều, đạo diễn Lâm Gia Hữu đang bận chuyện phim mới, anh phải đọc kịch bản, đảm bảo không để thua Lục Úc.
“Anh hai, tối mai có thời gian không? Em, anh và anh cả cùng ra ngoài ăn tối.”
“Liên hoan gia đình, nhất định phải có thời gian.”
Tô Chi kéo được một người giúp đỡ, hài lòng gật đầu.
*
Sau khi Tô Cảnh Chu đến công ty, làm việc như thường ngày, lượng công việc hôm nay lớn, có một vài cuộc họp quan trọng phải tổ chức, bận đến mức cũng không có thời gian để ăn trưa.
Trợ lý nói, “Sếp, đã trưa rồi, anh muốn ăn gì không?”
Tô Cảnh Chu đến cả đầu cũng không ngẩng, “Cậu xem mà đặt.”
Sau khi nói xong, lại tiếp tục xử lý công việc đang làm, một người nghiện công việc ổn định.
Trợ lý đặc biệt đã quen với bộ dáng làm việc liều mạng này của Tô Cảnh Chu, anh ta chỉ có thể chăm sóc dạ dày của ông chủ thật tốt, không thể để anh sức khỏe suy sụp.
Cửa được đóng lại nhẹ nhàng, trong phòng làm việc chỉ có âm thanh nhỏ xíu của Tô Cảnh Chu lật tài liệu, không lâu sau có người đẩy cửa bước vào.
Tô Cảnh Chu tưởng là trợ lý đặc biệt, “Đặt trên bàn là được, một lát tôi sẽ ăn.”
Ai ngờ người đến không trả lời, mà đi về phía của anh, cuối cùng dừng lại trước mặt anh.
Tô Cảnh Chu ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt, mùi hương này anh rất quen thuộc, mấy ngày nay đều có thể ngửi thấy.
Anh ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên là cô ta.
Anh cau mày hỏi, “Cô đến đây làm gì?”
“Đưa đồ ăn cho anh đó, gọi điện thoại cho anh lại không bắt máy, em đành phải tự mình đến tìm anh.” Nghiêm Giai Y vặn một túi đồ ăn lớn đặt trên bàn làm việc của anh, “Đây là đồ ăn vặt mà anh thời học cấp ba anh thích ăn nhất, em đều mua đến cho anh.”
Cô ta thấy Tô Cảnh Chu không nhúc nhích, “Trước anh đừng bận rộn nữa, mau qua đây ăn đi, đừng để dạ dày đói quá, sẽ có người đau lòng.”
Cô ta về nước đã lâu rồi, mỗi lần liên lạc với Tô Cảnh Chu, anh đều không để ý đến cô ta, đành phải nghĩ ra một chiêu, phỏng vấn vào công ta của anh, như vậy cơ hội gặp mặt anh sẽ tăng lên.
Ví dụ như cơ hội gặp mặt trưa nay, chính là điều cô ta lén lút giành được.
Chỉ cần đi vào rồi, chắc là Tô Cảnh Chu cũng sẽ không đuổi cô ta đi.
“Cô ra ngoài.” Sắc mặt của Tô Cảnh Chu lạnh nhạt, “Cầm theo đồ của cô.”
Rất nhiều năm trước, anh đã xác định rồi, sẽ không cho cô ta cơ hội lừa gạt tình cảm của anh.
Khuôn mặt của Nghiêm Giai Y hiu quạnh, “Cảnh Chu, anh đừng như vậy, em biết lúc trước có lỗi với anh, nhưng em không còn cách nào khác, mẹ em bị bệnh, cần rất nhiều tiền, em không cố ý lừa dối anh, thật sự không cố ý.”
Tô Cảnh Chu nhàn nhạt nói, “Kẻ lừa đảo sẽ không bao giờ nói sự thật.”
“…” Nghiêm Giai Y lời lẽ khẩn thiết, “Em biết anh oán trách em, nhưng em thật sự không còn cách nào khác, em không muốn liên lụy đến anh, mới làm ra loại chuyện hồ đồ kia.”
Tô Cảnh Chu đã không còn cảm giác thời thiếu niên với cô ta, anh nói, “Xin lỗi, tôi còn có việc, mời cô ra ngoài.”
Đôi tay của Nghiêm Giai Y chống trên bàn, “Cảnh Chu, giữa chúng ta thật sự không còn cơ hội sao? Rốt cuộc phải làm thế nào? Anh mới chịu tha thứ cho em.”
Cô ta thấy Tô Cảnh Chu không trả lời, cô đơn nói, “Nếu đã như vậy, tối mai có thể ăn một bữa tối với em không, coi như là lời tạm biệt cuối cùng, cũng để em bỏ cuộc.”
Tô Cảnh Chu không nói nhiều với cô ta, bởi vì anh sẽ không đi.
Trợ lý đặc biệt đặt xong món ăn quay về, nhìn thấy động tĩnh trong phòng làm việc, nhanh chóng chạy vào, “Sếp, đây là có chuyện gì vậy?”
“Cậu đến đúng lúc lắm, đưa cô ta ra ngoài.” Tô Cảnh Chu chỉ vào Nghiêm Giai Y, dặn dò, “Sau này đừng để ai có thể đi vào, quấy rầy tôi làm việc.”
Trợ lý đặc biệt hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết cô gái này vào như thế nào, cứ làm theo việc mà ông chủ bàn giao.
“Được, sếp.”
Trợ lý đặc biệt nói với Nghiêm Giai Y, “Theo tôi ra ngoài.”
“Đợi một chút, cầm cái này ra ngoài.” Tô Cảnh Chu ra hiệu cho trợ lý đặc biệt đem đồ ăn trên bàn đi.
“Được, sếp.”
Nghiêm Giai Y nhìn thấy vẻ mặt không có một chút tình nghĩa của Tô Cảnh Chu, trong mặt lộ ra vẻ buồn bã.
“Ở nơi lần đầu tiên chúng ta ăn cơm, cho dù anh có đến hay không, em đều sẽ chờ anh.”
Trợ lý đặc biệt, “…”
Nơi lần đầu tiên ăn cơm, sếp với cô gái này đã xảy ra chuyện gì vậy? Tranh cãi về tình cảm ư, đây là?
Rất tò mò chuyện giữa bọn họ, nhưng cho anh ta một trăm lá gan, cũng không dám hỏi.
“Đây là phòng làm việc của sếp tổng, không có chuyện gì đừng lên đây.”
Nghiêm Giai Y không có thái độ ở trước mặt Tô Cảnh Chu khi đối mặt với anh ta, “Tôi và Tô tổng là bạn học, tôi chỉ muốn đến gặp anh ấy.”
Trợ lý đặc biệt vừa nghe nói là bạn học, vậy chắc chắn có chuyện cũ.
Nghiêm Giai Y đưa đồ trong tay cho anh ta, “Đây là một chút tâm ý của tôi, Cảnh Chu không nhận, đưa cho anh đi.”
Trợ lý đặc biệt cũng không dám nhận, “Tôi không cần… này cô…”
Nghiêm Giai Y nhét đồ cho anh bèn đi mất, cũng mặc kệ anh ta gọi ở đằng sau, quay người đi vào sau lối thoát hiểm, vẻ mặt của cô ta đã thay đổi.
Tô Cảnh Chu sau khi trưởng thành quả nhiên không dễ lừa như thời niên thiếu, nhưng mà không sao, cô ta có cách làm anh rung động lần nữa.
Xin lỗi, Tô Cảnh Chu.
Vì cô ta muốn tranh đoạt quyền thừa kế của gia, cô ta nhất định phải làm như vậy.
Thực ra trong lòng cô ta thích Tô Cảnh Chu, anh xuất sắc như vậy, biết chăm sóc người khác như vậy, làm sao cô gái như cô ta lại không thích.
Nhưng điểm yêu thích này có vẻ nhỏ nhặt không đáng kể trước quyền lực và sinh mệnh của cô ta.
Cô ta nhất định phải bảo đảm an toàn của bản thân, mới có cơ hội cân nhắc chuyện ngoài.
“Alo, giúp tôi một việc.”
Thủ đoạn mềm và cứng đều được sử dụng, nhưng không có bất kỳ tác dụng gì, cô ta chỉ có thể tái hiện lại chuyện cũ, lúc đầu Tô Cảnh Chu cũng vì chuyện này mới nhìn cô với con mắt khác.
*
Tô Cảnh Chu đã đặt một phòng nhà hàng yên tĩnh, ban ngày hoàn thành tất cả công việc, dành thời gian buổi tối cùng em trai và em gái.
“Gần đây vất vả rồi, mọi người tan làm sớm chút.”
Sau khi Tô Cảnh Chu nói xong, rời khỏi công ty trước.
Những nhân viên còn lại nói thầm, “Hôm nay sếp vậy mà không tăng ca, còn đi trước chúng ta, anh ấy đi hẹn hò sao?”
“Không nghe nói sếp hẹn hò nhỉ, người nào mới có thể xứng với sếp, tất nhiên là người đẹp đi.”
“Tôi cũng thấy vậy, sếp hay là đừng hẹn hò, tôi vẫn muốn nhìn nhan sắc của sếp vài năm nữa.”

Tô Cảnh Chu không biết các nhân viên đang bàn tán, sau khi anh lên xe, video với Tô Chi trước.
“Chi Chi, vẫn ở nhà sao? Cần anh quay về đón các em không?”
“Ở nhà, anh cả quay về đón bọn em đi, bọn em ở nhà chờ anh.”
Tô Cảnh Chu bàn bạc xong, liền lái xe về nhà.
Mà Nghiêm Giai Y nhìn thấy tin tức chấn động trong nhóm công ty, mỉm cười, trong lòng Tô Cảnh Chu vẫn có cô ta, cô ta biết, cô ta cược đúng rồi.
Cô ta đã đoán trước được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng chuẩn bị xong, nhưng cô ta đợi một tiếng đồng hồ, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Tô Cảnh Chu.
Nhân viên không phải nói anh sớm tan làm rồi, tại sao vẫn chưa đến?
Cô ta nhìn thời gian, một bên gọi điện thoại cho anh, nếu anh không đến, vậy thì giống như trước đó, cô ta đi tìm anh.
Điện thoại đặt trên bàn không ngừng rung, Tô Chi nhìn thấy liền hỏi, “Anh cả, anh không bắt máy sao?”
“Không phải cuộc gọi quan trọng.” Tô Cảnh Chu cầm điện thoại qua, chặn số điện thoại, “Các em muốn ăn gì, cứ gọi tuỳ ý.”
Lúc gọi đồ ăn, Tô Quân Bạch hỏi anh, “Đại Chu, trạng thái gần đây của anh không tốt lắm, có phải anh đang giấu diếm bọn em chuyện gì không?”
Ví dụ như chuyện sợi dây chun rơi ra từ trong túi áo.
Tô Cảnh Chu hoàn toàn không nghe ra ý tứ khác trong lời nói của anh, “Công việc quá bận rộn, sau này sẽ dành nhiều thời gian cùng các em.”
“Không phải cái này…”
Tô Chi vỗ anh một cái, đưa thực đơn đến trước mặt anh, “Anh hai, để anh gọi.”
Không nhìn thấy anh cả không muốn nói chuyện, còn hỏi chỗ đó.
Đối với loại chuyện thay đổi cốt truyện, Tô Chi làm quá thuần thục rồi, chỉ cần hôm nay anh cả không gặp phải cô gái, không bị cô gái tính kế, vậy thì kiếp nạn của anh cả đã qua rồi.
Ba anh em khó có được ra ngoài ăn cơm, Tô Chí Châu và Tô Cảnh Chu đều không nói nhiều, chỉ có Tô Cảnh Bạch ở bên cạnh liên tục nói chuyện, nói về công việc, nói về ước mơ, chủ đề nói chuyện về đến trên người Tô Cảnh Châu, còn là chuyện sợi dây chun kia.
“Đại Chu, anh yêu đương ở bên ngoài sau lưng bọn em phải không?”
Tô Cảnh Chu vứt cho anh một ánh mắt, “Em nhìn thấy ở đâu vậy?”
Tô Quân Bạch nói thật, “Trong túi áo của anh có một sợi dây chun của con gái, nếu không phải yêu đương, vậy dây chun của anh là ai đưa cho anh?”
Anh rất tò mò, sau này Đại Chu sẽ tìm bạn gái như thế nào.
“…” Tay Tô Cảnh Chu chợt dừng lại, “Em lục lọi đồ của anh?”
“Em không có nha, nó tự rơi ra.” Tô Quân Bạch nhanh chóng nói, “Em gái có thể chứng minh.”
Tô Chi gật đầu, “Vâng, tự rơi ra.”
Tô Cảnh Chu, “…”
Đối mặt với ánh mắt chăm chú của em trai và em gái, Tô Cảnh Chu ho nhẹ một tiếng, “Của một bạn học, định trả lại cho cô ta.”
Sợi dây chun đó là Nghiêm Giai Y tặng cho anh, bức thư lúc hai người ở bên nhau, anh không có cảm giác gì với cô ta rồi, tín vậy này anh định trả lại cho cô ta, xem như là kết thúc mối quan hệ của cả hai.
Nghiêm Giai Y không lấy, để anh tự xử lý, anh quên mất.
“Bạn học gì? Đại Chu, nói cái gì đó cụ thể đi chứ.” Tô Quân Bạch nhướng mày, “Em có quen không?”
Bởi vì Đại Chu liên tục nhảy lớp, anh với Đại Chu chỉ có cùng lớp ở trường mầm non, sau khi học tiểu học đã không ở cùng nhau rồi.
“Có phải công việc gần đây của em quá rảnh?” Tô Cảnh Chu, “Muốn anh giúp em giới thiệu chút công việc không?”
Tô Cảnh Chu, “… Nhạt nhẽo.”
Bỏ đi, Đại Chu không nói, anh không hỏi nữa.
Tô Chi biết quá trình của cả chuyện này, cũng biết tâm trạng bây giờ của anh cả, hẳn là sẽ không tốt.
Cô gắp cho anh cả một cái đùi gà, “Anh cả, ăn nhiều chút.”
Hy vọng sau này đừng gặp phải loại chuyện xui xẻo này nữa.
Tô Chi cố ý trải qua 12 giờ rạng sáng với cùng anh cả, vốn nghĩ rằng an toàn trải qua hôm nay thì có thể thay đổi tuyến cốt truyện, đêm đó cô lại nằm mơ một giấc mơ và thấy rằng không phải vậy.
*
Tối qua Nghiêm Giai Y không đợi được Tô Cảnh Chu, nhưng cô ta không từ bỏ, ngày hôm sau đến công ty, tìm thử mọi cách gặp mặt anh.
Nhưng Tô Chi không cho cô ta cơ hội, từ sau khi tuyến cốt truyện không thay đổi, cô đã quyết định trông coi ở bên cạnh anh cả, không thể để chuyện này xảy ra được.
“Anh cả, anh lên trước đi, em qua đó xem thử.”
Tô Cảnh Chu cau mày một cái, “Chi Chi, không cần quan tâm.”
“Tin em.” Tô Chi thấy anh cả vào thang máy, cô mới đi qua đó, dừng ở trước mặt Nghiêm Giai Y, “Nghe nói chị là bạn học của anh tôi?”
“Cô là em gái của anh ấy?” Nghiêm Giai Y nhìn cô từ trên xuống dưới, “Tôi không nghe nói anh ấy có em gái?”
“Chuyện chị không biết còn có rất nhiều, ngược lại tôi biết rõ chuyện về chị.” Tô Chi chầm chậm nói, “Nghiêm Giai Y, con gái thứ ba của Nghiêm Lai Quân, 6 năm trước qua lại với anh tôi là muốn lợi dụng tình cảm của anh ấy để đoạt được tài liệu cơ mật của nhà họ Tô, bảo anh tôi mở một công ty mới dẫn đến phá sản.”
Vẻ mặt của Nghiêm Giai Y mất đi sự thả lỏng ban đầu, cô ta trở nên căng thẳng, bởi vì những gì mà cô nói đều là sự thật.
Tô Chi lại nói tiếp, “Chị ra nước ngoài là bị ép buộc đi, bây giờ chị quay về tiếp cận anh tôi lần nữa, còn muốn lừa anh ấy một lần nữa.”
Cơ thể của Nghiêm Giai Y căng thẳng, “… Tôi không biết cô đang nói cái gì?”
Tô Chi nhún vai, “Chị không thừa nhận cũng không sao, anh tôi đã biết bộ mặt thật của chị rồi, sẽ không bị lừa nữa.”
Cô hoàn toàn nổ Nghiêm Giai Y, thông tin rõ ràng như vậy, cô phải nhờ anh cả tự mình đi điều tra mới được.
“… Cô.” Nghiêm Giai Y bởi vì lời nói của cô, trong lòng thẹn quá hoá giận.
Tô Chi lại nói, “Chị hết cơ hội rồi, còn có công ty của nhà chị cũng hết cơ hội.”
Sau khi cô nói xong, lộ ra nụ cười, nhìn vào trong mắt của Nghiêm Giai Y, một hình ảnh cô gái hư đúng chuẩn.
Tô Chi mới không quan tâm cô ta nghĩ như thế nào, cô nói lời này, tất nhiên không phải hù dọa Nghiêm Giai Y, cô sẽ để anh cả tự mình đi điều tra chuyện này, thực sự thoát khỏi vướng mắc của Nghiêm Giai Y.
*
Chuyện điều tra Nghiêm Giai Y cần có thời gian, đặc biệt là loại người nguỵ trang danh tính như cô ta, khi tài liệu về cô ta đặt ở trên bàn, sau khi Tô Cảnh Chu xem xong, trầm lặng một lúc.
Trước kia anh biết thân phận của Nghiêm Giai Y không đơn giản, nhưng chưa bào giờ đi điều tra cô ta, đối với tình cảm đầu tiên của mình, không muốn giữ lại những hồi ức tốt đẹp hơn.
“Anh từng bị cô ta lừa một lần, sẽ không mắc lừa nữa.”
Tô Cảnh Chu nghi hoặc hỏi, “Có điều, Chi Chi, sao em biết chuyện này?”
Em gái anh còn hiểu rõ chuyện của Nghiêm Giai Y hơn cả anh, bây giờ nghĩ lại, là em gái vẫn luôn dẫn dắt anh làm chuyện này.
“Em có siêu năng lực, anh cả tin không?” Tô Chi đã biểu lộ trước mặt anh cả rất nhiều thứ, cô cũng không sợ anh cả nghi ngờ.
Tô Cảnh Chu cười, “Em đó, không cần lo lắng cho anh, cô ta cũng không có thời gian đến tìm anh.”
Nghiêm Giai Y thật sự không có thời gian, gần đây công ty của Nghiêm gia gặp phải đả kích bên ngoài, rất nhiều đối tác đều tới tấp huỷ hợp đồng, một số sản phẩm cũng xảy ra đủ loại vấn đề, trong khoảng thời gian ngắn, công ty của cô ta đã tổn thất vô cùng nghiêm trọng.
Ban đầu cô ta có hi vọng thừa kế tài sản của công ty nhất, bị bố cô ta ghét cay ghét đắng.
“Đều là bởi vì mày chọc giận nhà họ Tô, công ty của tao mới biến thành thế này, mày với người mẹ đã chết kia của mày đều vô dụng như nhau!”
“Bố, sao bố có thể nói như vậy? Lúc đầu là bố đề nghị…”
“Bộp——”
Lời của Nghiêm Giai Y vẫn chưa nói xong đã bị bố cô ta tát cho một cái, “Thứ mất dạy, ai bảo mày vô dụng như vậy, chút chuyện này cũng làm không xong, ngày mai đến Chu gia liên hôn.”
“Con không đi! Hắn ta là kẻ ngốc, con không cưới!”
“Chuyện này không thể tuỳ theo mày, người đâu, đưa tiểu thư về phòng.”
Nghiêm Giai Y bị bố của cô ta nhốt ở trong phòng, chuẩn bị chuyện liên hôn cho cô ta, lúc này cô ta mới nhớ đến cái tốt của Tô Cảnh Chu, nếu hồi đó không có tham vọng lớn như vậy, không mơ mộng hão huyền tranh giành tài sản, cùng anh ở bên nhau thật tốt, bây giờ cô ta cũng sẽ không rơi vào kết cục này.
*
Kết quả của kỳ thi trung học phổ thông quốc gia sớm đã xuất hiện, số điểm của Tô Chi và Giang Thế Lâu bằng nhau, ngang hàng trở thành thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia của thành phố Kinh năm nay.
Tin tức này vừa xuất hiện lập tức thu hút sự chú ý của toàn mạng.
“Vãi! Tô Chi vậy mà lại là thủ khoa của kỳ thi trung học phổ thông quốc gia!”
“Cô ấy nhảy lớp đại học đấy, vãi!”
“Tuyệt vời quá, thi được hơn 700 điểm!”
“Ha ha ha, ngưỡng mộ Tô Chi quá! Cảm ơn Chi Chi, đã giúp tôi thắng rất nhiều tiền!”
“Thủ khoa khác của kỳ thi trung học phổ thông quốc gia là Giang Thế Lâu, anh ta trông thật đẹp trai, tôi rất thích nghe anh ta hát.”
“Ảnh chân dung của Tô Chi và Giang Thế xếp cùng nhau, bỗng nhiên cảm thấy hai người họ thật xứng đôi.”
Ở dưới bình luận này xuất hiện một câu trả lời, “Một chút cũng không xứng, tôi đẩy thuyền Tô Chi và Lục Úc.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.