Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 135:




Sau khi Lục Úc nói xong lời này, ánh mắt của những người khác đều nhìn sang với cái nhìn đánh giá.
Ông cụ Lục hỏi, “Tại sao không được?”
Tô Chi trong tim ông cụ là cô gái tốt nhất, nếu ông cụ có một đứa cháu gái như vậy, nằm mơ cũng cười tỉnh.
Lục Úc, “…”
Còn có thể tại sao chứ, anh thích Tô Chi, nếu cô thật sự trở thành em gái anh, thế thì anh hoàn toàn không có cơ hội nào cả.
Lục Úc, “Ông nội, cứ sống chung như vậy không phải rất tốt sao? Không nhất định phải ra mắt, rất phiền phức, hơn nữa Tiểu Chi, em ấy có lẽ cũng không muốn nhỉ?”
Anh quay đầu nhìn Tô Chi, “Đúng chứ? Tiểu Chi?”
Tô Chi bị điểm tên lần nữa, động tác nhàn nhã dừng lại, cô nhìn vào ánh mắt đầy mong chờ của mọi người.
“Em sao cũng được.”
Ông cụ Lục cười ha ha, “Cháu xem đi, Chi Chi đồng ý rồi, cứ quyết định như vậy đi.”
Lục Úc, “… Ông nội.”
Ông vẫn nói thật sao?
“Cứ sống chung bình thường như vậy đi, bái tới bái lui, phiền lắm.” Du Gia Lý nằm trên ghế dựa, trạng thái không muốn làm gì.
Con người như ông ấy thực sự không thích phiền phức lắm, hơn nữa thằng nhóc Lục Úc đối với Tô Chi không bình thường.
Đừng hỏi sao ông ấy biết, ông ấy đoán mò thôi.
Lục Úc hùa theo, “Chú nhỏ nói đúng đấy, thực sự rất phiền.”
Con trai và cháu trai đều nói như vậy rồi, ông cụ Lục suy nghĩ một lúc, “Không bái cũng được, nhưng các người phải đối xử với Chi Chi như người nhà, không thể để con bé bị ức hiếp, Tiểu Úc, cháu chăm sóc cho Tô Chi nhiều chút.”
Lục Úc cầu còn không được, “Yên tâm đi ạ, ông nội, cháu sẽ làm vậy.”
Yêu cầu này, anh có thể thực hiện.
Cả quá trình Lục Tiêu Ca không nói gì, chị ấy nhìn đứa em trai bình thường không nói gì, lần đầu tiên vội vàng phản đối một đề nghị tốt như vậy.
Lần nữa nhớ lại sự quan tâm ngày thường của em trai với Tô Chi, thực sự không giống với những cô gái khác, nếu nói không có chút gì, chị ấy sẽ không tin.
Chuyện này còn phải kiểm chứng lại, nếu em trai thật sự thích Chi Chi, đó là chuyện tốt nhất trên đời, dựa vào tính khí này của em trai, còn cần chị ấy ra tay mới được.
Sau khi về nhà, ông cụ Lục đưa Du Gia Lý đi loanh quanh trong biệt thự, hy vọng có thể giúp ông ấy tìm lại chút ký ức.
“Đây là nơi con thích ở nhất, mỗi khi đến mùa đông, con đều thích nằm ở đây tắm nắng.”
“Đây là nơi chúng ta thường chơi cờ, có lẽ con không có ấn tượng gì.”
“Phòng của con vẫn giống như trước kia, chúng ta không thay đổi gì cả, vẫn luôn đợi con quay về.”
Lục Úc và Lục Tiêu Ca cũng đi theo, dẫn Du Gia Lý đi dạo toàn bộ biệt thự, nhưng không có bất cứ tác dụng, Du Gia Lý không nhớ gì cả, không nhớ ra chút chuyện gì.
“Tôi hơi mệt rồi.”
“Thế nhanh đi nghỉ đi, đừng để mệt quá.”
Ông cụ Lục vội nói, “Có cần thứ gì nhất định phải nói, đừng xem như người ngoài.”
Du Gia Lý gật đầu, quay người đi vào phòng.
Căn phòng rất lớn, rất gọn gàng sạch sẽ, trang bị đầy đủ, trên bàn còn đặt một vài bức ảnh.
Có ảnh của một mình ông ấy, được chụp lúc 19 tuổi đang mặc áo cầu thủ, chàng thiếu niên hăng hái.
Còn có ảnh chụp chung của ông ấy và người khác, là một bức ảnh gia đình, tổng cộng bảy người, lúc đó chắc là ông ấy hơn 20 tuổi.
Ông ấy cẩm bức ảnh lên nhìn kỹ, mặc dù đã mất tri nhớ, nhưng khi nhìn thấy những người trong ảnh có một cảm giác vừa quen vừa lạ.
Đây là người nhà của ông ấy, gia đình đã tìm kiếm ống ấy rất nhiều năm.
Vậy ông ấy sẽ ở lại một khoảng thời gian nữa.
Ông cụ Cao thấy con trai nhỏ trở về thì vui mừng, bảo dì nấu rất nhiều món mà Du Gia Lý thích ăn, một bữa tiệc thịnh soạn đầy đủ.
Ông cụ vốn định gọi Tô Chi đến ăn cùng nhưng Tô Chi không đi, không muốn làm phiền gia đình bọn họ sum họp.
Sau bữa cơm, Lục Tiêu Ca tìm thấy Lục Úc định ra ngoài, “Hôm nay không phải em không có việc gì sao? Đi đâu thế?”
“Làm chút việc riêng, tối em về.” Lục Úc đang thay giày, trên người đã nguỵ trang rồi.
Cây xanh mà trước kia Tô Chi gửi cho anh, hôm nay cần phải tưới nước, anh muốn đến chăm sóc chút.
Buổi chiều Lục Tiêu Ca cũng phải đi làm, buổi tối mấy giờ về còn không chắc, “Bây giờ có rảnh nói chuyện 5 phút chứ?”
Lục Úc hỏi, “Ừm, chuyện gì vậy?”
Trễ 5 phút cũng không hề gì.
“Lên xe nói.”
Lục Tiêu Ca vào xe trước, sau khi Lục Úc lên, câu đầu tiên chị ấy nói chính là, “Có phải em thích Chi Chi không?”
Lục Úc, “…”
Nhất thời anh không biết làm biểu cảm gì, biểu hiện của anh rõ ràng như vậy sao?
“Tại sao chị hỏi như vậy?”
Lục Tiêu Ca dựa vào lưng ghế, thong dong nói, “Em đối với Chi Chi rất đặc biệt, phụ đạo môn học giúp em ấy, lại còn tặng quà, không thể là mối quan hệ anh trai với em gái, vậy thì em sẽ không phản đối đề nghị của ông nội.”
Ban đầu chị ấy có thể cảm giác được sự quan tâm đặc biệt của em trai với Tô Chi, lúc đó cứ nghĩ rằng em trai chăm sóc Tô Chi như em gái, nhưng nhìn biểu hiện hôm nay, hoàn toàn không phải nhỉ?
Chị ấy vốn dĩ vẫn lo lắng con đường tình cảm của em trai quá suôn sẻ, dọc đường không có ai cả, cứ như vậy không xuất hiện một ai.
Lục Úc, “… Em phản đối chỉ là cảm thấy phiền hà.”
Lục Tiêu Ca, “Thật sao?”
“Lục Úc, “Ừm.”
Lục Tiêu Ca, “Nếu em đã không thích Chi Chi, vậy được rồi, chị quen biết rất nhiều chàng trai ưu tú, đợi sau khi Chi Chi lên đại học, chị sẽ giới thiệu cho em ấy thêm vài người, lên đại học không yêu đương, đúng là một chuyện sẽ hối tiếc.”
Sau khi chị ấy nói xong, nhìn Lục Úc trêu chọc, “Em trai, em thấy sao?”
Lục Úc, “…”
Lục Úc, “Chẳng ra sao cả.”
Vốn dĩ vẫn muốn che giấu tâm tư nhỏ của mình, nhưng anh thấy sắp không giấu được nữa rồi.
“Chị thấy rất tốt.” Lục Tiêu Ca nghịch móng tay, một bên nói, “Em phải học tập chị gái em nhiều chút, gặp được người mình thích thì chủ động ra tay, muộn rồi, chắc chắn thuộc về người khác rồi.”
Lục Úc, “… Năm nào chị cũng đổi bạn trai, chuyện này đừng dạy em.”
Chị gái anh trông xinh đẹp, lại có năng lực, có tiền, khả năng chính là quá đào hoa, đổi đối tượng hết người này đến người khác.
“Em thì hiểu cái gì, đây gọi là tận hưởng lạc thú trước mắt.” Lục Tiêu Ca lắc đầu, “Chậc, em nghĩ cho thật kỹ.”
Sau khi chị ấy nói xong liền xuống xe.
Để lại Lục Úc một mình trong xe, anh nhìn chằm chằm vào cây cột trước mặt rất lâu, cảm thấy những gì chị anh nói có chút hợp lý.
Sau khi lái xe đến khu chung cư, anh cẩn thận tưới nước cho cây xanh, Tô Chi tặng cho anh rất nhiều chậu, trải rộng toàn bộ sân thượng, để căn nhà này tràn đầy sức sống.
Nếu đã không thể quên, vậy thì giành lấy.
*
Sau khi Tô Chi quay về, dạo này mỗi ngày đều có thể nhận được tin nhắn hỏi thăm mà Lục Úc gửi cho cô.
Liên tục mỗi sáng, trưa, tối một lần.
Tô Chi vẫn rất tò mò hỏi anh, “Lục Úc, gần đây công việc của anh không bận sao?”
Dù cho trước kia rất rảnh rỗi, Lục Úc cũng không nhắn tin cho cô như thế này.
Lục Úc, “Vẫn ổn, có làm phiền em không?”
Tô Chi, “Điều đó không phải, chỉ là cảm thấy tò mò.”
Lục Úc, “…”
Lục Úc vẫn chưa nói ra những lời trong lòng mình, anh không thể tuỳ tiện nói như vậy, phải để Tô Chi quen với sự tồn tại của anh.
“Bộ phim “Trở về con đường đã hẹn” của đạo diễn Vương sắp công chiếu rồi, hôm khác có thời gian cùng đi xem phim chứ?”
Hôm công chiếu phim, đạo diễn Vương đã bao toàn bộ rạp, mời toàn thể diễn viên và nhân viên đến xem, còn mời các phóng viên truyền thông đến nơi chụp hình tuyên truyền.
Tô Chi với tư cách là nữ chính thời niên thiếu trong phim cũng là một nhân vật quan trọng, cách đây không lâu đạo diễn Vương cũng mời cô, thế là cô đã đồng ý.
Tô Chi, “Có thời gian, đạo diễn Vương đã nói với tôi rồi.”
Cô cũng muốn đến xem thử bộ phim mà mình tham gia được ra rạp chiếu phim là cảm giác như thế nào.
Lục Úc, “Ừm, hôm đó tôi tiện thể đến đón em, cùng nhau đi.”
Sau khi Du Gia Lý trở về, anh vẫn ở nhà cũ, cả gia đình sống cùng nhau, trải qua thời gian sum họp.
Tô Chi, “Được.”
Không bao lâu, trang web chính thức của “Trở về con đường đã hẹn” tuyên bố thời gian công chiếu, lần lượt @Ca sĩ Lục Úc, @Tô Chi, @Vương Lâm v.v. một số nhân vật chính cũng chia sẻ tuyên truyền.
““Trở về con đường đã hẹn” sẽ chính thức công chiếu vào 8 giờ tối ngày 16 tháng 7, sắp ra mắt.”

“Sớm đã nghe nói sắp công chiếu, kết quả đợi nửa năm, cuối cùng cũng đến rồi.”
“Là bộ phim của thần tượng Lục Úc của tôi nè, nhất định phải ủng hộ.”
“Chi Chi nhà tôi cũng tham gia, năm trước bị người ta tung ảnh Chi Chi ép Lục Úc vào tường lên mạng, có phải chính là nơi này không? Mong chờ.”
“Lục Úc hợp tác cùng Tô Chi này, tôi không lo về diễn xuất của Lục Úc, nhưng Tô Chi, huhuhu, cô ấy chưa bao giờ đóng phim, có cô ấy tham gia, sẽ không đổ vỡ toàn bộ chứ?”
“Cho dù Chi Chi nhà tôi chưa bao giờ đóng phim, cô ấy thông minh như vậy, tuyệt đối sẽ không gây trở ngại, cứ chờ xem đi.”

Sau khi xác định thời gian công chiếu, đã thu hút sự chú ý của cư dân mạng, mọi người đều đang thảo luận về diễn viên và bộ phim.
Trong đó Điền An An cũng tham gia vai diễn, sau khi cô ta xảy ra chuyện, đạo diễn Vương đã cắt bỏ cảnh của cô ta, nhân vật mà cô ta diễn cũng không quan trọng, vì vậy không có ảnh hưởng lớn lắm đối với cả bộ phim.
Tô Chi cũng chia sẻ Weibo, sau đó nói một cậu đơn giản, tài khoản Weibo sau này của cô đã vượt mốc 20 triệu fan, lượng fan hâm mộ rất sôi nổi, hàng triệu lượt thích, bình luận và chia sẻ.
Cô chia sẻ chưa được bao lâu, anh hai cô cũng chia sẻ cho cô, đồng thời còn bình luận, “Mong chờ biểu diễn của em gái.”
Tô Chi, “Nhớ đến xem phim đấy.”
Hai người tương tác trên mạng, đã thu hút sự quan tâm của fan mạng, mặc dù Tô Quân Bạch và Lục Úc là kẻ thù không đội trời chung, nhưng Tô Chi và Tô Quân Bạch là anh em ruột, bộ phim của em gái Tô Chi, bọn đâu thể nào không ủng hộ.
Tuy nhiên chỉ có một nửa fan hâm mộ nghĩ như vậy, còn có một nửa, vẫn coi Lục Úc là kẻ thù, không muốn tăng tỷ lệ người xem cho anh.
Tô Chi tương tác với anh hai xong, liền nhận được điện thoại của anh.
“Chi Chi, có phải cũng sẽ đến xem phim không?”
Tô Chi gật đầu, “Đúng vậy, đạo diễn Vương đã nói với em từ trước rồi, em cũng đã đồng ý.”
“Vậy em nhớ đừng đứng chung với Lục Úc đấy, cách xa cậu ta một chút, người như cậu ta xấu vô cùng.”
Tô Chi, “…”
Thời gian dài như vậy rồi, ấn tượng của anh với Lục Úc thật sự không thay đổi chút nào ư.
“Em biết, anh đã nói rất nhiều lần rồi.”
“Bây giờ anh không bận sao?”
Còn có lòng dạ bận tâm chuyện của cô.
“Bận chứ, nhưng chuyện của em gái, anh cũng phải để ý chứ.”
Tô Quân Bạch đã quay về từ nước ngoài, nhưng công việc của anh vẫn không giảm bớt, đi công tác ở các thành phố trong nước, đợi sau khi hoàn thành công việc trong tay xong, có lẽ sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tô Chi, “Anh không cần lo cho em, cố gắng làm việc của mình, cứ như vậy đi, bái bai.”
Tô Quân Bạch, “Tút tút…”
Nhìn điện thoại bị cúp mất, một lần nữa Tô Quân Bạch cảm thấy em gái không thương anh nữa rồi.
Hu hu hu, hôm bộ phim của em gái công chiếu, anh cũng phải về xem.
*
Tô Chi sớm đã báo cho bố mẹ biết, tối nay sẽ đến tham dự buổi công chiếu của bộ phim “Trở về con đường đã hẹn”.
8 giờ bắt đầu chiếu, kết thúc chắc hơn 10 giờ, hơn 10 giờ còn có một buổi tiệc chúc mừng, không thể rời đi trong hai giờ, có lẽ trước 12 giờ cô mới có thể về.
Hẹn thời gian với Lục Úc xong, Tô Chi đứng đợi ngoài khu chung cư, lần này cô đến trước Lục Úc, đợi một hai phút, Lục Úc đã đến rồi.
“Cuối cùng tôi cũng đến sớm hơn anh một lần.”
Trước kia hẹn gặp nhau, đều là Lục Úc đến trước, lần này cô đến trước.
“Mang bánh quy nhỏ cho em, hôm nay mới nướng.”
Mỗi lần Tô Chi gặp Lục Úc đều sẽ cho anh ăn, bởi vì Lục Úc đối xử tốt với cô, cô đương nhiên cũng phải báo đáp.
“Cảm ơn, tôi cũng chuẩn bị quà cho em.” Lục Úc lấy tiền thưởng đã chuẩn bị đưa cho cô.
Tô Chi nhìn tiền thưởng, hỏi anh, “Hôm nay là ngày gì đặc biệt sao?”
Cô biết Lục Úc thích tặng tiền thưởng, nhưng mỗi lần anh sẽ không vô duyên vô cớ tặng cho cô.
Lục Úc, “…”
Lục Úc bịa ra một lý do, “Chúc mừng buổi công chiếu phim.”
Không phải ngày gì đặc biệt, anh chỉ muốn tặng thôi, bởi vì cô thích tiền thưởng, nhận tiền thưởng sẽ vui vẻ.
Tô Chi thực sự thích nhận tiền thưởng, nếu Lục Úc đã đưa đến, cô không nhận chẳng phải sẽ khiến anh buồn à.
“Được sự quan tâm của anh, bộ phim nhất định có thể bùng nổ.”
Có thể bùng nổ đến mức độ nào, Tô Chi không biết, bởi vì bộ phim này trong cốt truyện gốc không có cơ hội công chiếu.
Nhìn tình hình nhiệt độ trước mắt ở trên mạng, mức độ bùng nổ sẽ không thấp lắm.
Lục Úc nhìn cô cười, cũng cười theo, cô gái thích tiền thưởng thật sự rất đáng yêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.