Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 131:




Lục Úc thấy Tô Chi gửi ảnh qua, sau khi suy nghĩ rất lâu mới trả lời cô.
“Đều đẹp.”
Bất kể là Tô Chi, hay là cây xanh đều đẹp.
Đương nhiên nếu thật sự phải so sánh, Tô Chi đẹp hơn cây xanh.
Anh không nói thẳng lời này.
Tô Chi gửi bức ảnh chỉ đơn giản hỏi anh cây xanh có đẹp không, anh trả lời một câu đều đẹp, có lẽ đang khen cảnh đẹp.
Cảnh đẹp buổi chiều của trấn Thanh Thuỷ thực sự rất đẹp, một lát nữa cô đi dạo còn có thể chụp thêm mấy tấm cho anh.
“Có mắt nhìn, lát nữa chụp thêm mấy tấm cho anh, phong cảnh trấn Thanh Thuỷ của chúng tôi còn rất đẹp.”
Lục Úc vẫn đang nghỉ ngơi, vẫn luôn cầm điện thoại xem, chính là đang đợi câu trả lời của cô.
“Được, em chơi vui vẻ.”
Tô Chi trả lời một chữ được, liền không làm phiên anh làm việc nữa.
Ông chủ đã gói xong cây xanh, “Đây, loại cây này không thể phơi dưới ánh nắng mặt trời, một tuần tưới nước một lần là sống rồi.”
“Cảm ơn ông chủ.” Tô Chi nghĩ một lát, Lục Úc nói đẹp, nhà của anh lại vắng vẻ thế kia, loại cây này dễ chăm sóc, mua thêm cũng được.
“Lấy cho tôi năm chậu cây nữa, ông chủ, bên ông có gửi chuyển phát nhanh không?”
“có thể gửi, cô muốn bao nhiêu cũng có thể gửi được.” Ông chủ cười ha ha nói, “Còn cần cây khách không? Loại nhiều thịt này cũng rất dễ chăm sóc, còn rất đẹp, còn có cây nắm tay tiên, sức sống mạnh mẽ.”
“Được rồi.”
Lâm Mạt chụp ảnh bên bờ sông xong quay về, nhìn thấy một đống trước mặt, làm quá nói, “VL, Chi Chi, sao cậu mua nhiều thế này?”
“Tặng người khác.” Tô Chi nói, “Nhà anh ấy quá đơn điệu, lần trước tới nói muốn tặng anh ấy món quà, đúng lúc gặp phải liền mua.”
“Được thôi, tớ đi chụp mấy tấm ảnh nữa, cậu xong rồi thì gọi tớ.”
Lâm Mạt tùy tiện chặn một người lại bảo anh ta giúp chụp ảnh, sau đó gửi trong nhóm ba người chị em.
An Nguyệt Nguyệt vừa hay đang nghỉ ngơi, “Wow, chỗ các cậu đẹp quá.”
Lâm Mạt, “Đương nhiên rồi, ở đây của chúng tôi là điểm du lịch, cậu có thời gian nhất định phải đến chơi.”
An Nguyệt Nguyệt, “Ừm ừm, nhất định, có thời gian tôi sẽ đưa chị gái đi cùng.”
Lâm Mạt, “OK.”
Lần trước Tô Chi đến nhà Lục Úc, có địa chỉ nhà của anh, sau đó điền tên và số điện thoại của anh vào.
Sau khi làm xong việc, đi dạo với Lâm Mạt men theo đường sông, vừa chụp ảnh cảnh đẹp.
Lần lượt gửi cho bố mẹ, anh cả và anh hai, chưa được một lúc điện thoại video của anh hai đã gọi đến.
“Chi Chi, cảnh đẹp ở đây rất đẹp, lần sau quay về nhớ dẫn anh theo, anh cũng muốn đi chơi.”
Gần đây Tô Quân Bạch chạy ra nước ngoài công tác, chụp ngoại cảnh trang bìa tạp chí đầu phố nước ngoài, lệch múi giờ ở đây khác với trong nước, bây giờ bọn họ là buổi tối, mà anh đang chụp cảnh đêm.
Tô Chi nói, “Đợi anh có thời gian rồi nói, làm việc chăm chỉ nhé.”
Làm việc chăm chỉ, cố gắng kiếm tiền, làm thần tượng tốt.
Tô Quân Bạch uỷ khuất, “Em gái à, có phải em không thương anh nữa không? Có phải em có anh trai khác ở bên ngoài?”
Tô Chi, “…”
Tô Chi, “Không có, thế em bảo anh bây giờ đến, anh cũng không đến được, lần sau đi, làm việc chăm chỉ, em chụp thêm vài bức ảnh qua cho anh đã nghiền.”
Tô Quân Bạch muốn khóc, “Được thôi, chụp nhiều chút.”
Trò chuyện kết thúc, Tô Chi lại chụp thêm mấy bức ảnh cho anh, bọn cô đi dọc đường, đến phố ẩm thực, cửa hàng đã mở cửa và bày hàng, cả con đường đều tràn ngập mùi thơm của đồ ăn.
Tô Chi xoa bụng một cái, hình như có chút đói rồi, “Mạt Mạt, chúng ta đi ăn món ngon đi.”
“Đi, hiếm khi ra ngoài một chuyến, nhất định phải ăn ngon.”
Tô Chi kiếm đồ ăn, một bên chụp ảnh cho anh hai, vốn đã đói rồi, còn Tô Quân Bạch đang làm việc thèm ăn ghê gớm, anh quyết định có thời gian nhất định phải đến đó chơi.
Tô Chi không chỉ gửi cho anh, cô gửi cho nhiều người, bố mẹ, anh cả và Lục Úc đều được chia sẻ.
Lục Úc vẫn đang ghi hình chương trình, sau khi kết thúc, mới nhìn thấy tin nhắn của cô, một bức ảnh trong đó là món ăn đường phố, hoà hợp với cảnh đêm, xinh đẹp lại mộng ảo.
“Lục Úc, mời anh ăn.”
Trong ảnh là một người nhỏ vẽ bằng kẹo, là một cậu bé, trên mặt đang cười, trông có chút ngốc nghếch.
“Em thay tôi ăn phần đó đi.”
Tô Chi, “Yên tâm, bảo đảm hoàn thành công việc.”
Tô Chi kiếm được rất nhiều món ngon, một đường ăn hết, bụng căng kinh khủng.
Cuối cùng xem một buổi biểu diễn ca vũ ở quảng trường văn hoá để tiêu hoá, trước 10 giờ mới về nhà.
Lục Úc đã về nhà rồi, đánh răng rửa mặt xong, nằm trên giường lật xem những bức ảnh mà Tô Chi gửi cho anh.
Ảnh tự sướng của Tô Chi không nhiều, phần lớn đều là ảnh phong cảnh, còn có rất nhiều đồ ăn vặt bên đường, có thể là kỹ thuật chụp ảnh tốt, đồ ăn thoạt nhìn thôi cũng thấy no rồi, đặc biệt ngon.
Anh thấy hơi đói.
Anh xem đi xem lại mấy bức ảnh hơn vài lần, trong lòng nảy ra một ý nghĩ, có loại thôi thúc muốn đến đó xem thử.
Anh đăng xuất WeChat, tìm vị trí của trấn Thanh Thuỷ ở trên Baidu, từ thành phố Kinh lái xe mất 4 5 tiếng đồng hồ, nói gần thì không gần, nói xa cũng rất xa.
Nhưng loại ý nghĩ muốn đến đó gặp Tô Chi rất mạnh mẽ, đặc biệt là lúc đêm khuya thanh tĩnh này, tâm tư bị anh đè nén trước đó tất cả đều bật ra.
Lần đầu tiên anh hiểu được nhớ nhung một người là cảm thụ như thế nào, nhắm mặt lại những gì nghĩ đến đều là khuôn mặt vui vẻ của cô.
Cảnh tình cảm mà anh từng đóng rất ít, một lần trong đó còn tính cả Tô Chi, chỉ có điều lúc đó anh coi cô như đàn em mà chăm sóc, trong sự hoà hợp chầm chậm, anh đã có tâm tư khác đối với Tô Chi.
Anh cảm thấy mình giống như một tội phạm, Tô Chi coi anh như bạn bè, anh vậy mà lại có tâm tư không trong sáng với cô.
Càng nghĩ lòng càng rối bời, anh tắt điện thoại, thức dậy rửa mặt, nước lạnh bình thường có thể khiến người ta bình tĩnh, nhưng mà lần này có tác dụng trong thời gian hạn định.
Anh nhìn bản thân trong gương, là vả mặt chưa từng xuất hiện trước đây, anh từ từ xem kỹ mình.
Trước kia từng thử không liên lạc với Tô Chi, nhưng không có tác dụng chút nào, ngược lại sự nhớ nhung càng tăng thêm.
Nếu đã như thế, vậy thì tại sao không làm theo tâm ý của mình, thích một người cũng không phải là chuyện gì xấu hổ, thích một người cũng có thể là chuyện của một người.
Sau khi thuyết phục bản thân như vậy, tâm trạng thay đổi nhanh chóng của Lục Úc bình tĩnh trở lại, anh nhìn thời gian, bây giờ là 10 giờ 20 phút, lái xe đến trấn Thanh Thuỷ khoảng 2 3 giờ mới đến nơi.
Anh muốn buông thả một lần.
“Anh Huy, công việc của ngày mai lùi lại một ngày.”
“Không đúng? Cậu không thoải mái sao? Có muốn đến bệnh viện khám thử không?”
“Tôi xử lý chút chuyện riêng, cúp máy trước.”
Bệnh viện không chưa được tình trạng của anh, chỉ sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Chu Hồi thấy điện thoại bị cúp máy, phát hiện tình trạng hôm nay của Lục Úc không đúng, không đúng, không chỉ hôm nay, tình trạng gần đây đều không đúng, bình thường một mình nhìn ngây người vào thứ gì đó, còn thường xuyên lộ ra một vẻ phiền não.
Đây đâu phải là biểu hiện mà Lục Úc từng có, anh thật sự không bình thường.
Anh ta gọi điện thoại cho trợ lý, “Lúc cậu theo bên cạnh Tiểu Úc, từng xảy ra chuyện gì đặc biệt không?”
Trợ lý đang chơi trò chơi, nghe thấy lời này rất khó hiểu, “Không có nha, anh Úc rất bình thường.”
Chu Huy cũng khó hiểu, “Vậy thì lạ thật, tình trạng gần đây của cậu ấy không đúng.”
“Đúng rồi, em nhớ ra một chuyện.” Trợ lý nói, “Hơn nửa tháng trước, anh Úc bảo em mua rất nhiều nguyên liệu thực phẩm gửi đến nhà của anh ấy ở gần công ty, hình như là mời ai đó làm khách, cụ thể là ai thì em không biết.”
“Hơn nửa tháng trước.” Chu Huy nhớ ra, không phải Tiểu Úc từ nửa tháng trước bắt đầu không bình thường đấy chứ?
Anh ta tra theo tia này, phát hiện người mà Tiểu Úc mời là Tô Chi, lẽ nào Tiểu Úc có quan hệ không bình thường với Tô Chi?
*
Lục Úc không biết nội tình của mình sắp bị đào ra, anh đã lên xe đến trấn Thanh Thuỷ, bình thường thời gian này, anh đã ngủ rồi, nhưng hôm nay đại não tỉnh táo khác thường.
Dựa vào sự tỉnh táo này, anh rút ngắn một tiếng đồng hồ đã đến trấn Thanh Thuỷ.
Trấn Thanh Thuỷ hai ba giờ sáng vẫn rất náo nhiệt, có quầy đêm vừa đóng quán, có bữa sáng vừa bày hàng, còn có mấy cặp đôi nhỏ đi dạo, vừa đi vừa hôn.
Lục Úc lặng lẽ thu lại ánh mắt, anh mở điện thoại ra, thời gian đã rất muộn rồi, lúc này Tô Chi không biết đã ngủ hay chưa.
Sự nhớ nhung thúc giục anh vượt qua thành phố để đến đây, nhưng thật sự đến đây rồi, anh cảm thấy mình chưa nghĩ kỹ phải làm gì.
Gửi một tin nhắn thử xem.
“Ngủ rồi sao?”
Vốn dĩ không ôm hi vọng Tô Chi sẽ trả lời tin nhắn của anh, nhưng trả lời trong vòng vài giây của Tô Chi khiến tim anh đập nhanh hơn.
“Chưa nè, hôm nay ăn quá nhiều, ngủ không được.”
“Anh cũng mất ngủ?”
“Ừm, có chút mất ngủ.” Lục Úc nói, “Ngày mai tôi đến thăm em, hoan nghênh chứ?”
Tô Chi, “Vậy còn cần phải nói, khi nào anh đến? Nói trước với tôi, tôi đến đón anh.”
Tô Chi đi qua đi lại trong phòng, vừa xoa bụng vừa nói chuyện với Lục Úc.
“Bây giờ.”
Tô Chi, “Bây giờ?”
Lục Úc, “Nói đùa đấy, em nghỉ ngơi sớm, ngày mai tôi đến tìm em.”
“Anh cũng vậy, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Trò chuyện WeChat trở lại yên lặng, Lục Úc lật xem lịch sử trò chuyện, tâm trạng cũng trở nên rất tốt, anh trải qua mấy giờ ở trong xe, thức đến bình minh.
Tô Chi nhớ tối qua gửi tin nhắn cho Lục Úc, mở trò chuyện ra xem, vẫn thật là.
Anh nói hôm nay sẽ đến.
Thế là vừa sáng, cô đã gửi tin nhắn chào hỏi, “Lục Úc, hôm nay anh vẫn đến chứ?”
Nếu thật sự đến, cô phải chuẩn bị đồ trước, tiếp đãi Lục Úc.
“Tôi đến rồi.”
“Sớm như vậy, bây giờ anh ở đâu? Tôi đến đón anh.”
Lục Úc đến đây lạ nước lạ cái, Tô Chi phải chăm sóc chút.
“Không cần phiền phức, gửi địa chỉ nhà của em cho tôi, tôi lái xe qua đó.”
Tô Chi vừa nghĩ cũng được, “Vậy anh trực tiếp đến nhà tôi đi, trên đường cẩn thận.”
Tô Chi gửi địa chỉ cho anh, đến nhà bếp làm bữa sáng.
Hôm qua Du Gia Lý thức khuya nửa đêm mới ngủ, buổi sáng không mở cửa, đoán chừng ông ấy đến trưa mới dậy.
Cô không đến kêu ông ấy dậy, chỉ làm hai phần.
Bữa sáng làm xong chưa được bao lâu, Lục Úc đã đến rồi, anh mặc áo trắng quần đen, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, chiều cao chân dài, trông rất đẹp trai.
Tô Chi mở cửa nhìn thấy anh, hơi bất ngờ, “Lục Úc, anh đến nhanh thế, mau vào đi.”
Cô nói, “Không cần thay giày, trực tiếp đi vào, buổi sáng cửa tiệm không mở cửa, anh có thể tùy ý chút.”
Xe của Lục Úc đúng lúc đậu cách cửa cửa hàng truyện tranh không xa, anh ở trong xe sửa sang lại mặt một chút, cảm thấy không có vấn đề gì mới đi qua.
“Tiểu Chi, chào buổi sáng.”
Lục Úc nhìn thấy Tô Chi sau cái nhìn đầu tiên, có một loại cảm giác được sự vui sướng bao bọc, anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày nhìn thấy một người sẽ là chuyện vui vẻ như vậy.
“Chào buổi sáng, mau vào đi, đứng đó làm gì.” Tô Chi chào anh, “Anh đến đúng lúc lắm, bữa sáng vừa làm xong.”
Bữa sáng dinh dưỡng đã được Tô Chi bưng lên bàn, trong phòng khách có thể ngửi thấy mùi sữa, khiến cho người ta chảy nước miếng.
Lục Úc bây giờ mới dời ánh mắt từ trên mặt cô đi, bước vào, nhìn chỗ mà cô ở.
Cửa hàng truyện tranh không lớn lắm, trên dưới hai tầng, cả tầng dưới là nơi đặt truyện tranh, có ba bốn hàng giá sách, phía trên đặt đầy sách.
Tổng thể căn phòng sạch sẽ gọn gàng, còn có một hương thoang thoảng.
“Lúc nhỏ em vẫn luôn sống ở đây sao?”
Lục Úc quan sát cửa hàng truyện tranh xong, trở về phòng khách.
“Không phải, khoảng 12 13 tuổi mới quay về trấn Thanh Thuỷ định cư, trước đó vẫn luôn sống với bố mẹ nuôi ở thành phố khác.”
Lúc nhỏ Tô Chi đi qua rất nhiều nơi cùng với bố mẹ nuôi, bọn họ vì tìm con gái, gần như trong một khoảng thời gian đều sẽ đổi thành phố sinh sống, chưa bao giờ sống ở một thành phố quá một năm.
“Vậy họ đâu?” Lục Úc hiếm khi nghe Tô Chi nói về chuyện của bố mẹ nuôi cô.
Tay của Tô Chi khựng lại một chút, “Mất rồi.”
“Xin lỗi.” Lục Úc không biết, vốn dĩ muốn tìm chủ đề, kết quả gặp phải điều cấm kỵ.
Tô Chi xua tay, “KHông sao, ngồi xuống ăn cơm thôi.”
Lục Úc thấy vẻ mặt của Tô Chi rất bình tĩnh, ngồi xuống bên cạnh cô, bữa sáng trên bàn rất phong phú, bánh mì, trứng bà, sữa, cháo, bánh bao, còn có canh.
Tô Chi múc cháo cho anh, “Đừng khách sáo, ăn nhiều chút, tôi tự mình nấu đấy.”
“Cảm ơn.”
Lục Úc cầm thìa lên, trước đó từng nghe cô nhắc đến còn có một người chú, “Chú của em không ở đây sao?”
Tô Chi, “Ông ấy vẫn đang ngủ, không gọi ông ấy.”
Du Gia Lý vẫn còn gắt ngủ [1], ngủ không được ngon giấc, tâm trạng cả ngày sẽ không tốt.
[1]: Ý chỉ sau khi thức dậy tự nhiên thấy khó chịu bực mình
Lúc này Lục Úc mới bắt đầu ăn cháo, thơm ngon dẻo, ăn một miếng, lưu hương đầy miệng, tay nghề của Tô Chi thực sự rất tốt.
Tối qua anh có thể nói là một đêm không ngủ, trước đó không cảm thấy đói, lúc này cảm thấy được rồi, anh ăn hai bát cháo, còn ăn một cái bánh bao, một quả trứng gà.
Không thể uống sữa được nữa.
Tô Chi lên tiếng nói, “Không sao, để đó tôi uống.”
Cô bưng ly lên, một ngụm uống sạch, ăn cơm thế này thật sướng.
Lục Úc thấy trên môi cô để lại râu trắng, trông rất đáng yêu, mím môi cười một lát rồi rút khăn giấy đưa cho cô, “Sữa dính lên rồi.”
Tô Chi nhận được gợi ý, cô không lấy khăn giấy, trực tiếp đưa tay lên lau môi.
Nhưng lau sạch sẽ, sau khi Lục Úc nhìn thấy, lại chỉ một cái, Tô Cih vẫn lâu không sạch, anh rời khỏi ghế nghiêng người qua, đưa tay lau má cho cô.
“Dính trên mặt rồi.”
“Lần sau uống chậm một chút.”
Động tác của Lục Úc rất nhẹ nhàng, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng, nụ cười này, làm cho cả người anh đều hoà nhã, giống như anh trai nhà hàng xóm vậy.
Tô Chi không cử động, để anh lau, cô không cảm thấy không thoải mái, lau mặt mà thôi.
Nhưng Lục Úc không như vậy, sau khi anh lau mặt xong, bắt gặp ánh mặt với Tô Chi, nhận ra mình đã làm chuyện gì, anh cảm thấy mặt của mình đang nóng lên, tim đập cũng rất nhanh.
“Lục Úc, mặt anh đỏ rồi, nóng lắm sao?”
“Khụ khụ…”
Lục Úc lập tức lùi ra, anh vỗ mặt một cái, “Có chút, có thể là ăn cháo quá nóng.”
Nhiệt độ hôm nay không thấp, buổi sáng đã rất nóng, Tô Chi cũng nghĩ đến chỗ khác, “Đợi tôi mở điều hoà.”
Trước kia vì để tiết kiệm, bọn họ rất ít mở điều hoà, đều là quạt điện thổi, hoặc quạt tay.
Lục Úc muốn nói không cần phiền phức, Tô Chi đã mở điều hoà rồi, “Được rồi, anh còn muốn ăn chút không?”
“Tôi no rồi, em từ từ ăn.” Lần này Lục Úc ăn sáng nhiều nhất, bụng nhỏ đều hơi căng lên rồi.
Tô Chi không khách sáo với anh, bắt đầu dọn bàn, thức ăn không thừa không bao nhiêu tất cả ăn rồi.
Dọn dẹp bàn ăn và bát đũa xong, Tô Chi hỏi anh, “Hôm nay anh không làm việc sao?”
Thời gian trước bận rộn như vậy, ngay cả thời gian gửi tin nhắn cũng không có, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây.
“Hôm nay được nghỉ, gần đây quá bận, tôi ra ngoài đi dạo.” Lục Úc nói tự tin không đủ, “Ở chỗ em rất thích hợp để giải khuây, đúng lúc em cũng ở đây, tôi liền đến.”
Anh giải thích rất kỹ càng, cứ như sợ Tô Chi không hiểu vậy.
Tô Chi gật đầu, “Cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi rất tốt, bây giờ tôi đưa anh ra ngoài đi dạo, cảnh đường phố ở đây rất đẹp, có lẽ sẽ mang lại cho anh một tâm trạng tốt.”
“Được, cảm ơn.”
Tô Chi, “Khách sáo cái gì, chờ tôi đi lấy cái túi.”
Trước khi cô ra ngoài, còn để lại một tờ giấy ghi chú trên quầy thu ngân cho Du Gia Lý, nếu không ông ấy thức dậy, không tìm thấy cô ở đâu.
Trấn Thanh Thuỷ điểm xx được ánh mặt trời sớm bao phủ, toàn bộ thị trấn nhỏ giống như được trao sự sống, xinh đẹp và rực rỡ.
Các quầy hàng bên đường phố đã được dọn ra, người đi đường tốp năm tốp ba đi dạo trên phố, trên mặt mang theo nụ cười tuỳ ý.
“Phong cảnh ở đây thật đẹp, nhịp sống cũng tốt.”
Lục Úc cảm nhận được nhịp sống chầm chậm và phong cảnh tuyệt đẹp của thị trấn nhỏ này, thời gian nhàn rỗi đến đây để giải sầu là một lựa chọn không tệ.
Tô Chi cười nói, “Đúng vậy, ở đây là một điểm du lịch, nghe nói qua mấy năm nữa, nơi đây sẽ được xếp vào điểm tham quan loại A, còn sẽ tu sửa càng đẹp hơn.”
Lục Úc nói, “Nếu như vậy, trình độ kinh tế nơi đây của các em cũng sẽ tăng lên theo.”
Tô Chi gật đầu, “Không sai, thu nhập một nửa trấn Thanh Thuỷ đều dựa vào khách du lịch bên ngoài đến, hy vọng ngày này đến sớm.”
Tô Chi đưa Lục Úc đi một vòng men theo con đường trước, lại đưa anh đến khu danh lam thắng cảnh nổi tiếng để ngắm biển hoa.
Tối qua thời gian quá gấp gáp, cô và Lâm Mạt vẫn chưa đến, hôm nay đúng lúc có thời gian, đi dạo với Lục Úc.
“Biển hoa này cũng đẹp quá, tu sửa còn đẹp hơn năm ngoái.”
Nháy mắt nhìn thấy biển hoa mênh mông, những bông hoa rực rỡ đủ loại màu sắc, khoảng cách gần nhất, còn có thể ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt trong không khí.
Lục Úc nhìn thấy biển hoa, tâm trạng cũng đặc biệt tốt.
“Lục Úc, tôi đưa anh xuống đi dạo, đợi tôi đi mua vé.”
Biển hoa ở đây phải thu vé vào cửa, 10 tệ một vé, Tô Chi mua hai vé, “Đi thôi, xuống dưới.”
Xuống đến biển hoa, cả người được những bông hoa bao bọc, hương hoa càng nồng nặc hơn.
Tô Chi đứng trong biển hoa, cảm thấy cả thế giới đều là của cô.
“Cảm thấy như thế nào? Có phải rất thoải mái không?”
“Rất thoải mái.”
Tô Chi cười nói, “Vậy thì tốt, không mất công đến.”
“Lục Úc, chụp giúp tôi bức ảnh đi.”
Cảnh sắc xinh đẹp thế này, cô muốn gửi cho gia đình và bạn bè xem.
Kỹ thuật chụp ảnh của Lục Úc không tồi, anh trực tiếp dùng điện thoại của mình chụp rất nhiều ảnh cho Tô Chi, sau đó gửi những bức ảnh xinh đẹp qua cho cô.
“Kỹ thuật chụp ảnh của anh rất tốt, đẹp hơn nhiều so với anh hai tôi chụp.”
Anh hai là gu thẩm mỹ trai thẳng, cho dù chụp cái gì cũng nhẵn nhụi, không có bất kỳ mỹ cảm nào.
Được thôi, cô thực ra giống với anh hai, gu thẩm mỹ của gái thẳng, kỹ thuật chụp ảnh đương nhiên cũng không tốt hơn là bao.
“Trước đó từng học một số kỹ năng.” Lên đạo học lúc rảnh rỗi, Lục Úc sẽ tham gia một vài hoạt động của câu lạc bộ, chụp ảnh chính là một trong số đó.
Tô Chi gật đầu, “Chẳng trách, anh muốn chụp không?”
“Vậy em chụp gửi tôi.” Lục Úc vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ đến trong điện thoại của Tô Chi không có ảnh của anh, để lại một tấm cho cô cũng được.
Bên này không có ai hết, Lục Úc cởi khẩu trang, lại sửa sang đầu tóc một phen, có hơi hối hận tối qua không ngủ, không biết sắc mặt có hốc hác lắm hay không, có thể ăn ảnh hay không.
“Tôi bắt đầu chụp nhé.” Tô Chi nói xong, Lục Úc đã tạo dáng rồi, cô bấm nút OK, sau khi chụp xong gửi qua cho anh.
Sau khi anh nhìn thấy, khóe miệng co rút, dường như không thể ôm hy vọng vào kỹ thuật chụp ảnh của Tô Chi.
Vẫn phải đến tay mình, vốn dĩ muốn mời cô chụp một tấm ảnh chung.
“Bên kia có người đến, anh mau đeo khẩu trang vào.”
Tô Chi nhìn thấy cách đó không xa có mấy cô gái chạy về phía bên này, phương hướng chính là nơi mà bọn họ đang ở, sẽ không phải bị nhận ra rồi chứ?
Vẫn thật sự có chút nguy hiểm, chuyện này nếu bị fan của Lục Úc bắt được, có thể sẽ xảy ra chuyện lớn.
Hay là nhanh chóng chạy đi!
Tô Chi lại gần anh, “Lục Úc, anh muốn thư giãn hơn một chút không?”
“Hả?” Lục Úc không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
Sau đó anh đã biết rồi, Tô Chi nắm lấy tay anh, đưa anh chạy trong biển hoa, hương hoa nồng nặc xông thẳng vào mặt, giống như lạc vào cõi tiên.
Lục Úc nhìn Tô Chi dẫn anh chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại, trong ánh mắt xinh đẹp của cô mang theo nụ cười, giống như chứa hàng ngàn vì sao.
Ánh nắng vàng chiếu xuống, khoác lên một lớp ánh vàng cho cả biển hoa, tựa như cảnh tiên.
Cô nhìn về nơi xa, mà anh đang nhìn cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.