Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng

Chương 117:




Một nhóm người đi vào phòng riêng, đạo diễn Uông và Lâm Gia Hữu ngồi trên ghế, Tô Chi bọn họ lần lượt ngồi xuống.
Tô Quân Bạch chen vào giữa em gái và Lục Úc, khiêu khích nhìn anh một cái, tự mình giúp em gái chuẩn bị bộ đồ ăn ngăn nắp sạch sẽ đặt ở trước mặt cô.
Một nhóm năm người gọi một bàn đầy thức ăn, thịt và rau đều có, vô cùng thịnh soạn.
Tô Chi đến đây chỉ để ăn chực, không hứng thú lắm với chủ đề giữa bọn họ.
Bên kia Lâm Gia Hữu và đạo diễn Uông vẫn đang trò chuyện, chủ đề nói chuyện tất nhiên là phim truyền hình và điện ảnh đang quay, sau đó nhắc đến việc chọn diễn viên cho bộ phim mới của Lâm Gia Hữu.
Thỉnh thoảng Tô Quân Bạch và Lục Úc sẽ phụ hoạ vài câu, trò chuyện cùng bọn họ.
Đạo diễn Uông nói, “Đạo diễn Lâm gần đây không phải đang tìm nam chính sao? Ở đây không phải đã có sẵn hai người ư, tôi thấy ngoại hình của bọn họ rất phù hợp, diễn xuất cũng không cần lo lắng.
Tô Quân Bạch và Lục Úc từng hợp tác quay phim cùng ông ấy, cả hai đều thuộc kiểu người rất thông minh, hiểu nhau mà không cần giải thích, về việc điều khiển nhân vật cũng rất chính xác, hợp tác cùng diễn viên như thế này rất yên tâm.
Lâm Gia Hữu thực sự đang tìm nam nữ chính cho bộ phim tiếp theo, là một bộ phim cổ trang tình cảm võ hiệp, chủ yếu tập trung vào nam chính tìm kiếm đạo đức và chính nghĩa để báo thù cho gia tộc, tỉ lệ phân cảnh của nữ chính không chiếm nhiều lắm.
Ông ấy đã chuẩn bị rất lâu cho bộ phim này rồi, vẫn đang tìm kiếm nam chính phù hợp, đều không hài lòng lắm.
Từ chỗ đạo diễn Uông đã nghe nói về Tô Quân Bạch và Lục Úc, ông ấy không ngừng khen ngợi hai người này, hôm nay đúng lúc không có gì làm liền hẹn gặp mặt.
Ông ấy chưa từng hợp tác với cả hai, nhưng đã xem phim mà hai người đóng, diễn xuất quả thực không tệ.
“Có đạo diễn Uông giới thiệu thì tôi yên tâm rồi, chỉ có điều cũng cần hai bọn họ quan tâm mới được.”
“Anh thật sự khiêm tốn quá rồi, còn có người không hứng thú với phim của anh sao.” Đạo diễn Uông cười ha ha nói, “Tiểu Bạch và Tiểu Úc muốn đến thử vai phim mới của đạo diễn Lâm chứ?”
Lâm Gia Hữu cũng lên tiếng mời, “Nếu các cậu có thời gian có thể đến thử xem, tuy nhiên, tôi không hoà nhã giống như đạo diễn Uông đâu, tôi rất nghiêm khắc.”
Sự nghiêm khắc của ông ấy đối với diễn viên và phim đều có tiếng, lan truyền ở trong giới, mọi người đều biết.
Tô Quân Bạch chỉ đóng phim cổ trang một lần, còn vị người khác trêu chọc khó coi, bản thân anh cảm thấy khá ổn, nhưng quan điểm của cư dân mạng thì không như vậy.
Sau này anh muốn quay một bộ phim cổ trang nữa, anh muốn chứng minh với cư dân mạng, phim mà anh đóng không khó coi.
“Tôi rảnh.”
Anh đã xem phim điện ảnh và truyền hình của Lâm Gia Hữu chủ đạo, rất thích phong cách này cũng như hàm ý thăng hoa ở trong phim.
Nhưng mà anh nhìn Lục Úc, nếu cậu ta cũng đi, hai người họ sẽ phải cạnh tranh về diễn xuất, so thì so thôi, cũng không sợ.
Lục Úc nói, “Tôi cũng được.”
Anh chưa bao giờ đóng phim cổ trang, lần này có thể thử phong cách mới một chút, có lẽ là một thử thách không nhỏ.
Cả hai không có ý kiến gì, Lâm Gia Hữu cười, “Vậy được, trước tiên tôi đưa kịch bản cho các cậu xem thử, thời gian thử vai cụ thể, tôi sẽ thông báo cho các cậu sau.”
Chuyện này coi như bàn bạc xong rồi.
Bọn họ bàn chuyện xong mới ăn cơm, Tô Chi ăn cũng khá no rồi, cô bỏ đũa xuống, uống một ly nước, ăn uống no nê, vô cùng thỏa mãn.
Bầu không khí của bữa cơm này rất vui vẻ, tâm trạng của mọi người đều không tệ, lúc rời đi nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt.
Đạo diễn Uông và Lâm Gia Hữu đi cùng nhau, ba người Tô Chi tiễn bọn họ lên xa mới chuẩn bị rời đi.
Trợ lý đi đến cố ý cho biết, “Anh Úc, xe hỏng rồi, có thể phải đợi một lúc mới có thể đi được.”
Lục Úc gật đầu, “Ừm, báo sửa xe rồi chứ?”
Trợ lý, “Báo rồi ạ, bên đó nói một tiếng sau mới đến được, nếu không thì em bảo người khác đến đón.”
“Không cần đâu, đợi một chút.” Bây giờ đã muộn lắm rồi, Lục Úc không muốn làm phiền người khác.
Tô Chi nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ, nói, “Lục Úc, đi cùng xe với chúng tôi đi.”
Dù sao xe cũng đủ lớn, không gian rộng rãi, anh hai và Lục Úc một người ngồi trước một người ngồi sau, hai bên không nhìn thấy nhau là được rồi.
Tô Quân Bạch đang muốn bảo em gái đừng để ý đến cậu ta, Lục Úc chắc chắn sẽ không đồng ý thì nghe Lục Úc nói, “Được, làm phiền rồi.”
“???”
Cậu ta vẫn là Lục Úc mà anh quen đấy chứ? Cậu ta đồng ý cái gì mà đồng ý? Anh vẫn chưa đồng ý mà?
Lục Úc mới không quan tâm anh có đồng ý hay không, chân dài vừa bước đã lên xe rồi, ngồi ở hàng sau, không khách sáo một chút nào.
Tô Quân Bạch nhìn động tác của anh thật sự sắp bị anh tức chết, bây giờ Lục Úc quả thật càng ngày càng phiền rồi.
Liên Phương ngồi trong xe, nhìn thấy Lục Úc vào còn nghĩ rằng mình ngồi nhầm xe, ngẩng đầu nhìn tài xế một cái, phát hiện không phải là anh ta ngồi nhầm, mà là Lục Úc đi nhầm.
Liên Phương hỏi, “Lục Úc, sao cậu đến đây?”
“Xe của anh ấy hỏng rồi, đi xe chúng ta về.”
Sau khi Tô Chi đi lên nghe thấy lời này, bèn trả lời thay anh.
“Lục Úc, anh muốn đi đâu?”
Lục Úc đã lâu không đến thăm ông nội, đến nhà cũ xem xem, “Anh đến chỗ ông nội, tiện đường với các em.”
“Vậy thì vừa khéo.” Tô Chi biết nhà của Lục Úc ở đâu, nhưng cô chưa bao giờ vào đó.
Liên Phương bị hai người phớt lờ lần nữa, “…”
Sau khi Tô Quân Bạch lên xe, thấy khuôn mặt của Tiểu Bạch còn tệ hơn anh ta, cũng đúng, Tiểu Bạch ghét Lục Úc không phải chuyện ngày một ngày hai.
“Nói chuyện với đạo diễn Lâm thế nào?”
Tô Quân Bạch gật đầu, kể đơn giản mọi chuyện, “Đưa kịch bản rồi, thời gian thử vai thì chờ đạo diễn Lâm thông báo.”
Liên Phương lập tức vui mừng, “Vậy thì tốt, mấy ngày này chăm chỉ đọc kịch bản, giành lấy vai diễn.”
Hầu hết phim mà Lâm Gia Hữu chủ đạo đều có thể bùng nổ, mỗi bộ phim đều là tác phẩm được làm ra bằng cả lương tâm và đoạt giải.
Rất nhiều nghệ sĩ muốn giành được một vai diễn ở chỗ ông ấy, có vai diễn chính là được nhiều người biết đến, diễn tốt nói không chừng còn có thể trở thành tác phẩm vô cùng nổi tiếng.
Tô Quân Bạch gật đầu, anh sẽ thử vai cùng lúc với Lục Úc, đương nhiên phải thể hiện thật tốt, tuyệt đối không thể để thua cậu ta.
Lục Úc không nghĩ nhiều như anh, một vai diễn mà thôi, được chọn thì càng tốt, không được chọn cũng không sợ, anh hoàn toàn để tâm đến việc so sánh với Tô Quân Bạch.
“Cho anh.” Tô Chi lấy từ trong túi ra một chai nước đưa cho anh, nhìn thấy anh tháo mắt kính ra, hỏi, “Mắt kính của anh vật trang trí sao?”
“Đúng vậy, phối với bộ đồ này.” Thị lực của Lục Úc bình thường, không đeo mắt kính, ngày thường chỉ đeo trang trí.
Tô Chi nhận xét, “Rất đẹp, anh nhìn thấy bức ảnh mà em chụp cho anh chưa? Em đã gửi Wechat cho anh rồi.”
“Bức ảnh nào?” Lục Úc mở điện thoại ra, nhận được rất nhiều tin nhắn, liền nhìn thấy những bức ảnh mà Tô Chi đã gửi cho anh.
Đây đều là ảnh mà anh đi trên thảm đỏ, lúc đó tuỳ tiện tạo dáng, nếu biết Tô Chi đang theo dõi ở phía dưới, anh đã nghiêm túc một chút rồi.
Tô Chi, “Lúc đó nhìn thấy cảnh này rất đẹp, em bèn chụp một tấm, lưu lại làm kỷ niệm cho anh.”
Kỹ thuật chụp ảnh của cô có hạn, chỉ có thể chụp thành như thế này.
Lục Úc vừa nhấn vào lưu lại vừa nói cảm ơn, “Cảm ơn.”
Bầu không khí trò chuyện giữa hai người hài hoà, sau khi Tô Quân Bạch và Liên Phương kết thúc cuộc nói chuyện, thấy em gái vẫn còn ngồi phía sau, anh gọi cô, “Em gái, em qua đây, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”
Lục Úc ở phía sau, anh chẳng thèm qua đó.
“Đợi một chút.”
Tô Chi trả lời, anh hai đoán chừng không phải có việc, chính là không muốn nhìn thấy cô nói chuyện với Lục Úc.
Đôi khi không nói thật với anh quả nhiên là lựa chọn chính xác, nếu không thì anh hai sẽ bị tức chết.
Lục Úc nói, “Có việc bận thì đến đó đi, anh không sao.”
“Vậy được, anh nghỉ ngơi trước.” Tô Chi đứng dậy đi tới phía trước.
Tô Quân Bạch nhanh chóng bảo cô ngồi xuống, mỉm cười vỗ vỗ vào chỗ ngồi bên cạnh, “Ngồi đi.”
Tô Chi ngồi xuống bên cạnh anh, “Anh không phải có chuyện quan trọng muốn nói sao? Chuyện gì thế?”
“Cho em ăn đồ ăn.” Tô Quân Bạch lấy rất nhiều đồ ăn vặt ra, “Đều là những thứ mà em thích ăn, em muốn ăn cái nào trước? Anh bóc ra cho em.”
“Em không đói, không ăn đâu.” Tô Chi bảo anh cất lại, “Lưu Khiết Tư, anh định giải quyết thế nào?”
Nhắc đến người này tâm trạng của Tô Bạch đã không tốt rồi, “Tạm thời chỉ có thể trốn tránh cô ta, cô ta vừa không thể đánh vừa không thể bắt, anh cũng không biết làm thế nào?”
Nếu biết mấy năm trước thì sẽ không khó chịu như vậy.
Tình huống như Lưu Khiết Tư thực sự rất phiền phức, Tô Chi cũng lo lắng cho anh, chỉ mong chuyện này đừng bùng nổ lớn.
*
Tối nay có nhiều việc đã lên hot search Weibo, về dạ hội từ thiện, còn có Weibo của các ngôi sao đi thảm đỏ.
Vừa mới đến đó chưa được mấy giờ, những bức ảnh mà các ngôi sao mặc bộ váy lộng lẫy đi thảm đỏ đã lan truyền trên mạng, cư dân mạng lại bắt đầu châm chọc và khen ngợi một lượt mới về những bộ váy mới của các ngôi sao nữ.
Cách ăn mặc của Tô Quân Bạch và Lục Úc đi thảm đỏ cũng được cư dân mạng chuyển tải lên Weibo, nhận được lời khen và liếm bình* của cư dân mạng toàn mạng.
*舔屏: ngôn ngữ mạng Trung Quốc, xuất phát từ “gâu liếm bình gâu ẳng”, chỉ việc ở trong máy tính nhìn thấy một hình ảnh liền cảm thấy yêu thích không kiềm chế được muốn liếm màn hình. Đây cũng là một cách nói khoa trương cho việc yêu thích đến nỗi cách một cái màn hình cũng đều muốn lè lưỡi liếm một vết.
“A a a! Cách ăn mặc của Tô Quân Bạch và Lục Úc giết tôi rồi! Tôi không phải là fan của ai cả, tôi là người mê trai, tôi thích tất cả trai đẹp trên đời này!”
“Các ăn mặc của các anh thực sự tuyệt đẹp, tôi rất kinh ngạc về bọn họ, cảm thấy càng đẹp hơn cách ăn mặc của ngôi sao nữ.”
“Tôi rất thích cách ăn mặc của Lục Úc, âu phục màu xanh đậm, đeo gọng kính vàng, mái tóc hơi xoăn, từ trên xuống dưới có một loại khí tức cấm dục, tưởng như là nam chính từ trong tiểu thuyết bước ra ấy!”
“Tôi cũng đang muốn nói đấy, sau này khuôn mặt nam chính sẵn có của tôi sẽ thay thế thành Lục Úc, quá đỉnh luôn.”
“Cách ăn mặc lần này của Tô Quân Bạch ngầu quá đi, âu phục màu đen, mang đôi găng tay da màu đen, trên mặt lộ ra nụ cười không sâu nhàn nhạt, có một chút cảm giác hư hỏng, nhưng mà tôi rất thích.”
“Quần áo của bọn họ đẹp thì đẹp đấy, chúng ta không mua nổi đâu, tôi vừa lên mạng tra thử, quần áo mà Tô Quân Bạch và Lục Úc đang mặc trên người đều là thương hiệu, ít nhất trăm vạn tệ.”
“Cho dù có tiền mua, cũng cần có nhan sắc mới có thể tôn lên được, xin hỏi bạn có không?”

Cư dân mạng đang thảo luận về giá cả và cách ăn mặc đẹp xấu trang phục của các ngôi sao.
Còn có cư dân mạng cắt ảnh của các ngôi sao ra, đăng lên mạng so sánh với nghệ sĩ khác, vô hình trung cũng gây nên một cuộc chiến tranh.
Còn có cư dân mạng đặt ảnh của Tô Quân Bạch và Lục Úc cùng nhau để so sánh, chỉ có điều ảnh của hai người nhan sắc thuộc 360 độ không góc chết, fan hâm mộ mỗi nhà ai cũng nói thần tượng của nhà mình đẹp.
Vẫn còn có Weibo của các vật phẩm đấu giá trên hội trường và Weibo sau khi dạ hội từ thiện kết thúc, Tô Quân Bạch lằng nhằng với một cô gái ở ngoài chỗ đó.
Trừ Weibo của ngôi sao đi thảm đỏ độ nổi tiếng cao thì chính là Weibo của Tô Quân Bạch và cô gái ở ngoài chỗ đó có nhiệt độ cao, nhanh chóng thu hút sự quan tâm của các cư dân mạng.
“Đây là tình huống gì vậy? Tô Quân Bạch và cô gái đó có chuyện gì thế? Cứ lôi lôi kéo léo như vậy ở nơi công động thật sự tốt sao?”
“Vô cùng không tốt, hơn nữa thái độ của Tô Quân Bạch có vẻ không thân thiện với cô gái lắm, trông như anh ấy muốn đánh cô ta vậy.”
“Mắt nào của bạn nhìn thấy thần tượng tôi đụng chạm cô ta thế, rõ ràng là cô ta đến kiếm chuyện được không? Làm phiền các anh hùng bàn phím hắc thần tượng cẩn thận nhìn cho rõ bọn họ đang nói chuyện?”
“Đúng đấy, ông xã nhà tôi chính là đẹp trai như vậy, có thể làm gì được đây? Đứng không cũng có cả đống người bước về phía trước, muốn trách thì trách ông xã tôi đẹp trai thôi.”
“Nói tới, các người không tò mò giữa Tô Quân Bạch và cô gái này đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Cái này thì tôi biết, lúc thần tượng đi thảm đỏ, tôi đã thờ ơ với giải thích của người khác, cô gái này là fan hâm mộ của Tô Quân Bạch, xem như là kiểu không chính đáng, hành vi vô cùng táo bạo, khiến người khác cạn lời, lúc đó thần tượng vẫn bị cô ta bám dính trong thời gian tuyển chọn tài năng đến mức sắp phát điên.”
“Sao có thể có loại người này, Tô Quân Bạch thật thảm, vậy lần này cô ta quay lại đoán chừng sắp bắt đầu bám dai rồi.”

Tô Quân Bạch biết sẽ xảy ra chuyện, trên mạng quả nhiên xuất hiện bài đăng về anh và Lưu Khiết Tư ở ngoài buổi.
Liên Phương vẫn luôn để ý tới chuyện này, nhìn thấy những bàn luận không tốt sẽ nhanh chóng xử lý, vì vậy không gây ra ảnh hưởng quá lớn.
Dạo này Tô Quân Bạch làm việc rất cẩn thận, thực sự không muốn bị cô ta bám dính lần nữa.
Nhưng Lưu Khiết Tư không nhận được tin tức ở đâu, còn tìm đến nơi anh làm việc.
“Tô Quân Bạch, ở đây, em ở đây, đây là bánh ngọt mà em tự làm, tặng cho anh ăn.”
Lưu Khiết Tư hoàn toàn không có ý tránh hiềm nghi, người qua lại ngoài công ty rất nhiều, mọi người đều nhìn về phía bên này.
Có một vài người nhận ra Lưu Khiết Tư, đối tượng mà hôm qua mọi người bàn luận ở trên mạng.
“Sao cô tìm đến nơi này?” Tô Quân Bạch nhìn thấy cô ta vội vàng lùi về sau, không muốn dính líu cô ta một chút nào.
“Đương nhiên là vì trái tim yêu anh, mang đến cho anh đấy.” Lưu Khiết Tư đã xem rất nhiều câu thả thính sến súa.
Cô ta cảm thấy câu rất thân mật, Tô Quân Bạch nghe xong chỉ muốn nôn, khiến anh buồn nôn kinh khủng.
Liên Phương phản ứng cũng rất nhanh, chắn trước mặt anh, “Tiểu Bạch, cậu vào trước đi.”
“Vậy anh cẩn thận.” Tô Quân Bạch nhanh chóng chuồn mất, không thể nói rõ với người bị bệnh tâm thần, anh có ám ảnh với Lưu Khiết Tư.
Liên Phương chặn Lưu Khiết Tư lại, đồng thời nói, “Cô gái này, hành vi của cô đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của Tiểu Bạch, cô cứ như vậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”
Lưu Khiết Tư lại không sợ, “Tuỳ anh, tôi lại chưa từng vào đồn cảnh sát, vẫn không phải rất nhanh đã ra ngoài rồi à.”
Liên Phương, “…”
Được thôi, không thể nói rõ với loại người này.
Liên Phương thấy bóng dáng Tô Quân Bạch biến mất mới vào công ty, sau đó đặc biệt dặn dò bảo vệ trông chừng Lưu Khiết Tư, đừng để cô ta vào.
Liên Phương tìm thấy Tiểu Bạch ở phòng hoá trang, “Cô ta vẫn ở bên ngoài không rời đi, công việc kết thúc thì đi cửa phụ đi.”
“Được.” Tô Quân Bạch có chút cạn lời, “Sao cô ta tìm được đây thế? Hành tung của tôi lại không bùng ra ngoài?”
Liên Phương nói, “Cho dù không bùng ra ngoài, với độ nổi tiếng bây giờ của cậu, muốn điều tra tung tích của cậu cũng không phải không có cách nào.”
Tô Quân Bạch, “Tôi cứ trốn thế này cũng không phải cách, làm sao mới có thể thoát khỏi cô ta.”
Lưu Khiết Tư không phải một fan cuồng bình thường, trước kia anh dùng đủ mọi cách, Lưu Khiết Tư vẫn làm theo ý mình như cũ, đối với cô ta hoàn toàn vô dụng.
“Tạm thời không cách tốt.” Liên Phương nói.
Trong trường hợp Lưu Khiết Tư không phạm tội gì, bọn họ cũng không thể làm gì, nhiều nhất chỉ là báo cảnh sát, giam giữ cô ta mấy ngày, sau đó vẫn sẽ được thả ra.
Tô Quân Bạch buồn bực, sau khi quay quảng cáo xong, bọn họ rời đi từ cửa phụ, không gặp phải Lưu Khiết Tư.
Nhưng công việc sau đó, Lưu Khiết Tư luôn có cách tìm thấy chỗ làm việc của anh, một lần nữa gây nên ảnh hưởng nghiêm trọng đối với cuộc sống của anh.
Hơn nữa lần này càng hoang đường hơn, Lưu Khiết Tư nói đưa anh đến gặp một người, là con của hai người họ.
Tô Quân Bạch hít sâu, “Cô có thể đừng đến làm phiền tôi không, cô có biết hành động của cô đã gây ra ảnh hưởng rất lớn cho cuộc sống của tôi không.”
Anh đã kiềm chế tính tình dễ dàng gắt gỏng của mình, bởi vì mạch não của Lưu Khiết Tư không giống với những người khác, bạn càng nổi giận với cô ta, cô ta càng cảm thấy bạn có tình ý với cô ta.
Cũng rất tuyệt tình.
Lưu Khiết Tư đau lòng, “Nhưng mà em nhớ anh, bé cưng của chúng ta cũng muốn gặp anh một lần, thằng bé rất nhớ anh.”
Nếu không phải đu idol bất tiện, cô ta chắc chắn sẽ dẫn con đến đây.
Tô Quân Bạch, “… Có bệnh.”
Có thể đừng bịa đặt lung tung không, anh vẫn còn độc thân được không?
Bị Lưu Khiết quấy rối thực sự không thể nhịn được nữa, công ty đã sắp xếp mấy vệ sĩ cho anh, Lưu Khiết Tư đương nhiên không thể đánh lại vệ sĩ, cũng không có cơ hội đến gần Tô Quân Bạch.
Nhưng mà con của cô ta vẫn chưa từng gặp bố, cô ta nhất định phải cho con gặp được anh.
*
Tô Chi phát hiện dạo này anh hai rất mệt mỏi rã rời, đoán chừng là bị Lưu Khiết Tư quấy rối quá đau khổ, ngôi sao không thể đánh hay mắng loại fan cuồng như này được, thực sự không dễ xử lý lắm.
Cô cũng đã mở mang kiến thức về con người không thể nói nên lời này của Lưu Khiết Tư, hành vi điên cuồng, làm ngôi sao quả thực là một chuyện không dễ dàng.
“Dạo này anh vẫn ổn chứ?”
Trạng thái bây giờ của Tô Quân Bạch vẫn ổn, “Đã thuê vệ sĩ bảo vệ, cô ta không thể nào đến gần anh nữa.”
“Vậy thì tốt.” Tô Chi nói, “Cô ta như vậy bố mẹ cô ta không quan tâm đến cô ta sao?”
“Không biết, chưa từng điều tra chuyện của cô ta.” Tô Quân Bạch chán ghét cô ta vô cùng, sao có thể chủ động đi điều tra cô ta.
Tô Chi gật đầu, “Em nhờ anh cả tìm tư liệu về cô ta thử, thực sự không được thì báo cho bố mẹ cô ta đưa cô ta đi.”
Cô nói làm liền đi làm, cô gọi điện thoại cho anh cả kể về chuyện này.
Đối với yêu cầu của em gái, Tô Cảnh Chu đương nhiên vui vẻ đồng ý, “Yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho anh.”
Anh cả làm việc, Tô Chi tất nhiên yên tâm rồi.
Vẫn chưa đợi đến khi tìm ra tư liệu của Lưu Khiết Tư, trên mạng lại xảy ra chuyện.
Là chuyện về anh hai cô, một tin giật gân, rất nhiều cư dân mạng sau khi nhìn thấy, hoàn toàn bị choáng váng.
Là một bài Weibo mà Lưu Khiết Tư đăng, cô ta đăng lên rồi nói vẫn còn có ảnh.
“Ba năm trước tôi mang thai, vóc dáng trở nên xấu xí, sợ anh ghét bỏ mới rời xa anh, bây giờ vóc dáng tôi lấy lại được rồi, đứa con nhỏ của chúng tôi cũng được tôi chăm sóc rất tốt, ông xã, anh không muốn nhìn thằng bé sao? tôi nay em và bé cưng đợi ở nhà hàng rất lâu, cũng không đợi được anh, bé cưng nông nóng khóc lên, vẫn luôn muốn tìm bố. Ông xã, nếu anh đã không muốn gặp chúng em, vậy em đăng ảnh để anh gặp bé cưng của chúng ta nhé. @Tô Quân Bạch.”
Bên dưới là một bức ảnh 9 hình vuông, ở giữa bức ảnh kia là Lưu Khiết Tư và cậu nhóc, còn có ảnh chụp chung của ba người Tô Quân Bạch, mặt Tô Quân Bạch được photoshop lên, bởi vì đã tinh lọc, vì vậy nhìn có vẻ không rõ ràng lắm.
Tám bức ảnh khác đều là ảnh chụp chung của Lưu Khiết Tư và cậu nhóc, cả hai cười vui vẻ, điều quan trọng nhất là cậu bé trông rất giống Tô Quân Bạch.
Điều này đã dẫn đến sự quan tâm của cư dân mạng toàn mạng, bọn họ bị một nàm này làm cho kinh ngạc.
“Vãi! Đây không phải là thật chứ! Tô Quân Bạch có con rồi!”
“Rất khó không phải giả mạo, đứa bé đó trông rất giống Tô quân Bạch, nhất định là một khuôn đúc ra, nếu nói không phải là con của Tô Quân Bạch, tôi không tin.”
“Đỉnh vậy, dưa lớn cận Tết vậy mà bất ngờ như vậy, @Tô Quân Bạch, mau ra xem con của anh nè.”
“A a a! Có thể đừng đẩy loại chuyện này lên người ông xã tôi được không, con nhà ai trông giống ông xã tôi cứ nói là con của anh ấy, nếu bạn trông giống ông xã tôi, chẳng lẽ tôi phải nói bạn là con của ông xã tôi sao? Đây là lý do gì thế?”
“Đây chắc chắn không phải là con của ông xã tôi, tôi đảm bảo bằng tín nghĩa và danh dự, đừng phá hủy danh dự của Hoa Trắng Nhỏ được không? @Lưu Khiết Tư.”
“Chết tiệt! Sao lại là Lưu Khiết Tư, tôi và cô ta đều là fan hâm mộ trong thời gian gian hoa trắng nhỏ tuyển chọn tài năng, người này phát cuồng quá rồi, mỗi ngày đều quấy rối anh ấy trong thời gian Hoa Trắng Nhỏ làm thực tập sinh, có một lần bị đưa đến đồn cảnh sát vì lén xông vào ký túc của Hoa Trắng Nhỏ, lúc đó mới sớm biết hoá ra não cô ta có vấn đề. Vì vậy chuyện này chắc chắn là cô tự tưởng tượng ra, không liên quan gì đến Hoa Trắng Nhỏ nhà tôi.”
“Vãi, đúng là đỉnh, sao cô gái này mặt dày như vậy, quấy rối vẫn chưa đủ, vậy mà còn ăn vạ bịa đặt thần tượng có con.”

Weibo mà Lưu Khiết Tư đăng lên đã lên thẳng hot search chưa đầy một tiếng đồng hồ, toàn mạng đều đang thảo luận về chuyện này, có người cảm thấy là thật, có người không tin đây là thật.
Liên Phương tắm xong ra ngoài nhìn thấy hot search đang thảo luận trên Weibo, làm cho khiếp sợ suýt nữa hét lên.
Lưu Khiết Tư này thật sự hết đường rồi, vậy mà lại làm ra được một vở như vậy, cho dù chuyện này là giả, cũng sẽ gây nên ảnh hưởng nhất định đối với Tô Quân Bạch.
Anh ta lập tức thông báo cho đội ngũ nhân viên đoàn đội tranh thủ lội dòng dẫn dắt dư luận, chuyện này tuyệt đối phải phủi sạch quan hệ mới được.
Thu xếp mọi chuyện xong xuôi, anh ta vội vàng gọi điện cho Tiểu Bạch, “Tiểu Bạch, xảy ra chuyện rồi, Lưu Khiết Tư đăng bài bịa đặt cậu trên Weibo đấy.”
Tô Quân Bạch đang nằm trên sofa đọc kịch bản mà Lâm Gia Hữu đưa cho anh, sau khi nghe thấy tin này, anh cau mày chặt, đến khi nhìn thấy bài đăng trên Weibo, cả người anh không ổn rồi.
Cái quái gì thế? Ngay cả bạn gái anh còn không có, sao có thể có con?
Lưu Khiết Tư đây là phát bệnh có phải không? Có vẻ còn hoang đường hơn mấy năm trước.
“Sao cô ta phiền thế, con cái gì đó cũng đè lên đầu tôi, tôi trông rất giống kẻ phá của sao?”
Tô Chi nghe thấy anh hai oán giận, “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Còn không phải là Lưu Khiết Tư, cô ta vậy mà tung tin đồn cô ta có con của anh, em nói chuyện này có đáng tin hay không?”
Sự bực tức mà Tô Quân Bạch không dễ dàng gì kiềm chế lại cuồn cuộn lên, biết Lưu Khiết Tư có thể làm chuyện gì đó, thật không ngờ cô ta làm ra thủ đoạn như vậy.
Tô Chi mở Weibo nhìn thấy hot search, ảnh của Lưu Khiết Tư và cậu bé, tuy nhiên đứa bé đó có vẻ đúng là rất giống anh hai, chính là dáng vẻ anh lúc nhỏ, có thể nói giống hệt nhau.
Bên dưới đã có cư dân mạng moi ra ảnh lúc nhỏ của Tô Quân Bạch để so sánh với ảnh của cậu bé, sau khi so sánh xong, mọi người càng ngày càng tin tính chân thực của chuyện này.
“Nói thật, đứa bé này trông rất giống anh.”
Tô Quân Bạch không vui, “Em gái, lúc này em đừng trêu nữa, anh phiền cô ta lắm rồi.”
Anh mở Weibo định giải thích, hối hận vì năm đó đã không lưu lại bằng chứng Lưu Khiết Tư là người bị bệnh tâm thần.
Tô Chi, “Dăm ba câu cũng không thể giải thích rõ chuyện này, phải để Lưu Khiết Tư tự mình lên tiếng, cô ta đặt chuyện về anh mới được.”
Với cái miệng này của anh hai, sau này ngay cả tìm bạn gái còn khó khăn, sao có thể có con được.
“Em cảm thấy với tình trạng của cô ta, có thể sẽ nói sự thật sao?” Tô Quân Bạch bực bội vò đầu, “Anh đẩy bài đăng của Lưu Khiết Tư từ ba năm trước lên top hot search.”
Mặc dù anh cúc kỳ không muốn nhớ lại đoạn ký ức đó, nhưng với tình hình bây giờ, phải để cư dân mạng biết tinh thần của Lưu Khiết Tư không bình thường, hành động trơ trẽn.
Trong diễn đàn trực tuyến tuyển chọn tài năng mấy năm trước có bài đăng như thế này, còn xây lầu rất cao, mắng chửi rất nhiều người Lưu Khiết Tư.
Tô Quân Bạch tốn rất nhiều công sức mới tìm ra bài đăng, nhìn thấy đã nằm top rồi, chắc là fan hâm mộ của anh, bản thân anh cũng để lại một bài, bài đăng rất nhanh được lên top.
Sau khi Liên Phương, Tô Quân Bạch và đoàn đội của công ty trao đổi, ngay lập tức đăng bài Weibo giải thích.
Tô Quân Bạch V: Đối với Weibo tung tin đồn về tôi ở trên mạng, đã gây ra ảnh hưởng đến danh tiếng của tôi, tôi có quyền kiện cô ra toà. @Lưu Khiết Tư.
“Tôi biết ông xã trong sạch mà, sao có thể dính dáng gì đến Lưu Khiết Tư được, còn có con nữa.”
“A a a! Tốt quá, tôi thích ông xã trực tiếp chê.”
“Mấy người đừng nghĩ rằng ông xã tôi dễ bắt nạt được sao? Có thể đừng ngu ngốc, bịa đặt vớ vẩn được không.”

Lời giải thích cứng rắn của Tô Quân bạch cũng được cư dân mạng đẩy lên top hot search, mọi người vốn quan tâm say mê đối với chuyện này, rất nhanh đã chạy đến.
Có một số cư dân mạng tin, có một số cư dân mạng không tin, rất nhanh đã nổi lên tranh cãi ở trên mạng.
*
Sau khi đăng Weibo xong, Lưu Khiết Tư dẫn cậu bé ăn cơm ở nhà hàng mới dẫn cậu bé về nhà.
“Bảo bối, hôm nay bố con bận việc, không thể đến thăm chúng ta, lần sau chúng ta đi tìm anh ấy có được không?”
Trong mắt cô ta tràn đầy sự cưng chiều, cậu bé giống như không nghe thấy lời của cô ta, tự mình chơi đồ chơi trên tay.
Lưu Khiết Tư cũng chẳng để ý, cũng tự mình nói chuyện với cậu bé, “Con phải nghe lời có biết không? Lần sau nhìn thấy anh ấy phải chủ động gọi anh ấy, con người anh ấy rất tốt, chắc chắn sẽ thích con, con không cần sợ, bảo bối, mẹ đưa con đi đánh răng rửa mặt.”
Cậu bé vẫn không có phản ứng gì, nghịch đồ chơi trong tay, ngoảnh mặt làm ngơ cô ta.
Lưu Khiết Tư dường như đã quen, nắm tay cậu bé đưa cậu đi tắm rửa, thay quần áo, sau đó đưa cậu lên giường đi ngủ, kể chuyện cho cậu bé.
Sau khi thấy cậu bé đã ngủ, mới cầm điện thoại lên xem Weibo.
Lời giải thích phủ nhận của Tô Quân Bạch đâm vào mắt cô ta, cô ta trực tiếp trả lời ở dưới Weibo, “Em mang thai 10 tháng sinh đứa con cho anh, tại sao anh muốn chối bỏ, thằng bé cần bố mà.”
Câu trả lời đanh thép của Lưu Khiết Tư một lần nữa gây ra một con sốt, đẩy chuyện này lên cao trào, tâm trạng cư dân mạng ăn dưa càng ngày càng kích động.
“Vãi! Cô ta quả là không sợ phiền phức chút nào.”
Sau khi Tô Quân Bạch nói xong, nghĩ rằng nếu cô ta sợ phiền phức đã không có hành động trèo qua tầng lầu, lén xông vào ký túc, trốn trong phòng luyện tập.
Tô Chi chẹp một cái, “Anh hai, đào hoa của thật sự rất nhiều.”
Đáng tiếc không phải đào hoa tốt gì, cái này tuyệt hơn cái kia.
“Anh mới không cần.”
Tô Quân Bạch bảo Liên Phương nhanh chóng xử lý chuyện này, anh đã quá sức chịu đựng rồi.
Tô Chi đã gửi tin nhắn cho anh cả, nhờ anh kiểm chứng giúp tình trạng của Lưu Khiết Tư, đưa ra một bằng chứng chắc chắn, có thể thoát khỏi sự bám dai của Lưu Khiết Tư.
Dạo này Tô Cảnh Chu bởi vì công ty nhiều việc, trở nên bận rộn hẳn, rạng sáng mỗi ngày mới về đến nhà, nhưng mà chuyện mà em gái nhắn nhủ anh làm, anh đã bảo trợ lý đặc biệt làm chuyện này.
Bởi vì năm đó Lưu Khiết Tư tự dưng biến mất, tìm kiếm lộ trình của cô ta cần tốn chút thời gian, khi đó trên mạng đã ầm ĩ rất lâu.
Tô Quân Bạch mất rất nhiều công việc vì chuyện này, ít nhiều gì cũng gây ra ảnh hưởng đối với danh tiếng của anh.
Sau khi Tô Cảnh Chu tìm ra nguyên nhân hậu quả của sự việc, anh đã sắp xếp tư liệu của Lưu Khiết Tư và đưa lên mạng.
Có người đại diện đứng ra và đúc kết toàn bộ tình hình của chuyện này.
“Chết tiết! Lưu Khiết Tư không chỉ tinh thần có vấn đề, cô ta còn có bệnh ảo tưởng nữa, năm đó rời đi là vì phát bệnh, bị bố mẹ cô ta bất đắc dĩ đưa ra nước ngoài điều trị, chỉ đáng tiếc hiệu quả điều trị không tốt lắm. Ở bên ngoài và phát sinh quan hệ với người khác, sinh đứa bé ra, không chăm sóc đứa bé, đứa thằng bé đến bệnh viện giải phẫu thẩm mỹ thành dáng vẻ Tô Quân Bạch lúc nhỏ, còn nói là con của Tô Quân Bạch, Tô Quân Bạch thật thảm.”
“VL, đằng sau còn nữa đấy, về vấn đề tình hình tinh thần của Lưu Khiết Tư, cảm thấy càng điều trị càng không được.”
Sau khi tư liệu này phát ra, đủ để chứng minh quan hệ của Tô Quân Bạch, anh trong sạch, không có bất cứ quan hệ gì với Lưu Khiết Tư, tất cả đều là ảo tưởng của một mình Lưu Khiết Tư.
“Ngôi sao gặp phải chuyện này cũng thật xui xẻo, fan cuồng rất đáng sợ, còn là một fan cuồng tinh thần có vấn đề.”
“Tô Quân Bạch thật xui xẻo, bị cư dân mạng mắng như một con chó.”
“Tô Quân Bạch thật thảm, đứa bé đó cũng thật thê thảm, còn nhỏ như vậy đã bị phẫu thuật thẩm mỹ, đau nhiều lắm, Lưu Khiết Tư thực sự bị bệnh.”
“Hy vọng thần tượng nhà tôi đừng gặp phải chuyện này nữa.”
“Ôm Hoa Trắng Nhỏ, cầu nguyện năm sau mọi thứ đều tốt.”

Sau khi bằng chứng đăng lên, Lưu Khiết Tư vẫn không bỏ cuộc muốn đến tìm Tô Quân Bạch, nhưng chặn lại.
Tình trạng tinh thần của cô ta càng ngày càng tệ, việc cô ta lén chạy ra ngoài sau khi bị bố mẹ cô ta biết được, ngay trong đêm đưa cô ta ra nước ngoài, đưa vào viện điều dưỡng tâm thần điều trị.
Tâm trạng gần đây của Tô Quân Bạch bị Lưu Khiết Tư làm cho vô cùng tồi tệ, bây giờ mọi chuyện giải quyết rồi, anh đã khôi phục lại sự vui vẻ.
“Thế giới cuối cùng cũng tốt đẹp trở lại, thật tốt.”
Cầu nguyện sau này anh đừng gặp phải loại chuyện này nữa, hãy cho anh một số fan hâm mộ bình thường đi.
“Chỉ có điều anh lại sắp bận rồi, ngày mai đi thử vai.”
Kịch bản đã đọc cũng tàm tạm rồi, anh phải giành vai diễn với Lục Úc.
Tô Chi hỏi anh, “Kịch bản đọc thế nào rồi?”
“Anh cảm thấy cũng ổn, Chi Chi, hay là em giúp anh đối diễn đi.” Tô Quân Bạch lập tức cầm kịch bản tới.
Tô Chi, “…”
Không đối, từ chối.
*
Chuyện fan cuồng của anh hai cũng coi như kết thúc, Tô Chi không cần lo lắng anh bị Lưu Khiết Tư quấy rối nữa.
Gần đến năm mới, nhiệm vụ học tập càng ngày càng nặng, mỗi ngày Tô Chi luyện đề đến khuya mới đi ngủ, mặc dù vất vả nhưng phong phú.
Anh hai không được chọn nam chính trong buổi thử vai của Lâm Gia Hữu, anh được chọn nam hai, là một nhân vật vừa chính vừa tà.
“Vậy anh phải hợp tác quay phim với Lục Úc.”
Tô Chi cảm thấy khá tốt, sau khi hai người bọn họ quay phim cùng nhau, tốt nhất có thể thay đổi cách nhìn với đối phương lẫn nhau.
Tô Quân Bạch nhún vai, “Mặc dù không muốn quay cùng Lục Úc, nhưng anh rất thích bộ phim này, anh cũng thích vai diễn này.”
Anh mới không muốn đánh mất vai diễn tốt không dễ dàng gì mới tìm được vì Lục Úc.
Vả lại anh không sợ Lục Úc, rút khỏi có gì tốt.
Tô Chi, “Anh cố lên, bộ phim này đại bạo không có vấn đề gì.”
Trong cốt truyện gốc có đoạn mô tả này, sau khi nam nữ chính ở bên nhau, cùng nhau nhận bộ phim này, đây cũng là tác phẩm phong thần của bọn họ.
Dựa vào diễn xuất và độ nổi tiếng của anh hai và Lục Úc, bộ phim này nói không chừng còn bùng nổ hơn truyện gốc.
“Yên tâm, anh chắc chắn có thể.” Tô Quân Bạch còn muốn chứng minh thực lực của mình bằng bộ phim này cơ, nhất định phải cố gắng mới được.
Thời gian phim của Lâm Gia Hữu bắt đầu quay xác định vào tháng 5, tháng 6 năm sau, ông ấy còn phải tìm diễn viên và sắp xếp địa điểm, nhất định phải làm ông ấy hài lòng mới có thể quay phim.
Anh hai có thể có giác ngộ như vậy, Tô Chi yên tâm rồi, cô lại tập trung tinh thần vào biển học.
Gần đây trường học xuất hiện một tin tức lớn, là chuyện về nữ chính Điền An An.
Lâm Mạt nói với cô sinh động như thật, “Kể từ lần trước moi ra việc Điền An An tung tin đồn về cậu và Lục Úc, cô ta đã nhập viện rồi, bạn học đến thăm cô ta, cô ta dường như bị bệnh rất nghiêm trọng, thậm chí không thể xuống giường được, cũng không có ai chăm sóc cô ta cả.”
Cô ấy lại nói một câu, “Mặc dù rất đáng thương, nhưng tớ cảm thấy rất sướng, ai bảo cô ta làm chuyện xấu.”
“Thi Bách Thuỷ không ở đó sao?” Tô Chi nảy sinh thắc mắc.
Thi Bách Thuỷ không phải là một trong những nam phụ si tình nhất sao? Vẫn luôn bảo vệ cho nữ chính.
“Không, nghe nói đi công tác.” Lâm Mạt nói, “Trước kia bọn họ không phải bồi thường rất nhiều tiền nước hoa nước M sao? Đoán chừng đã giành được.”
Chuyện người nước M bắt nạt du học sinh nữ nước Hoa cuối cùng cũng đi tới kết luận, quản lý cấp cao đó không chỉ làm chuyện này hơn một lần, anh ta dụ dỗ học sinh nữ phạm tội, bị bắt vào tù.
Mối quan hệ của nước M và nước Hoa cũng trở nên rất căng thẳng vì chuyện này, Thi Bách Thuỷ và Điền An An với tư cách là người phát ngôn nước hoa hoàng gia, bị mắng rất thảm, danh tiếng cũng bị ảnh hưởng nhất định.
Thi Bách Thuỷ các người già đi vì chuyện này, mỗi lần anh ra đến thăm Điền An An, Điền An An sẽ khóc, trước kia cảm thấy cô ta rất đáng thương, muốn lên tiếng an ủi, bây giờ chỉ cảm thấy chán ngán.
Anh ta vì chuyện đại ngôn mà bồi thường toàn bộ giá trị rồng vẫn không đủ, bởi vì danh tiếng bị ảnh hưởng, công việc của anh ta cũng không nhiều như trước nữa.
Còn Điền An An ư, cô ta chỉ biết khóc, chẳng giúp được gì cả.
“Chú nhỏ, chú không thể nói chuyện cùng cháu sao?”
Điền An An cảm thấy tất cả mọi người đều thay đổi, thái độ vô cùng lạnh nhạt với cô ta, rõ ràng không phải như thế này.
“Bây giờ chú phải đi công tác, kiếm tiền bù thiếu sót.” Thi Bách Thuỷ xoa xoa trán, “Cháu nghỉ ngơi cho tốt, chú đi trước.”
Đôi mắt Điền An An đỏ hoe nhìn Thi Bách Thuỷ rời đi, cô ta khóc hu hu, ngay cả chú nhỏ cũng thay đổi rồi. Nhưng mà bây giờ cô ta chỉ có chú nhỏ, nếu chú nhỏ vứt bỏ cô ta nữa thì cô ta tiêu rồi.
*
Thời gian thi của lớp 11 ấn định vào 17 và 18 tháng 12, Tô Chi đã chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ từ lâu, lúc nhận được đề thi, cô nhìn lướt qua đề, phát hiện hầu hết các câu hỏi cô đều đã làm, làm thì vô cùng dễ dàng.
Hai ngày trôi qua trong nháy mắt, kỳ thi kết thúc, bọn họ chào đón kỳ nghỉ đông.
Giáo viên chủ nhiệm ở trên bục giảng chằng nề phiền phức dặn dò bọn họ chú ý an toàn, về nhà nhớ phải ôn tập bài học, đừng ham chơi kiểu kiểu như vậy.
Các học sinh ở bên dưới thu dọn đồ đạc, vừa trả lời qua loa, khi giáo viên chủ nhiệm chính thức nghỉ, cả lớp học vui sướng la hét.
An Nguyệt Nguyệt thu dọn đồ đạc xong hỏi cô, “Chi Chi, cậu có dự định gì cho kỳ nghỉ đông chưa?”
Tô Chi, “Chắc là luyện đề, xem thử anh hai tôi có chuyện gì cần giúp không.”
Bây giờ anh hai vẫn nằm trong trường hợp nhân tố không xác định, cô chỉ có thể để mắt đến.
An Nguyệt Nguyệt gật đầu, chia sẻ chuyện vui với cô, “Tôi có thể đến chỗ chị gái đón Tết, chị ấy nói đợi tôi đến đó, sẽ đưa tôi đi biển chơi, đến lúc đó tôi chụp ảnh gửi cho cậu xem.”
Cô ấy lớn như vậy rồi, chưa bao giờ thoải mái đến bờ biển theo nguyện vọng của mình, cô ấy rất thích cảnh biển, nhưng An Lan Giai không cho cô ấy vui vẻ nô đùa bên bờ biển được.
“Được nha.” Tô Chi, “Ra ngoài phải chú ý an toàn.”
An Nguyệt Nguyệt vui vẻ gật đầu, “Ừm ừm, cậu cũng vậy, đừng thức đêm luyện đề, chú ý nghỉ ngơi nhiều.”
Lâm Mạt phải về trấn Thanh Thuỷ đón Tết cùng bố mẹ, bạn bè người thân đều ở quê, ông bà cô ấy cũng ở đó, về nhà thăm hỏi bọn họ.
“Chi Chi, năm nay cậu sẽ về chứ?”
“Sau Tết tớ về.”
Bây giờ Tô Chi không thể rời đi, Tết nguyên tiêu là sinh nhật của anh hai, khoảng thời gian này trước đó, cô phải cẩn thận bảo vệ.
“Nhờ cậu chăm sóc chú Du nhiều chút.”
Lâm Mạt đảm bảo, “Yên tâm đi, có tớ ở đây, sẽ không để chú ấy đói.”
Tô Chi nói, “Tớ đã mua quà Tết, hôm cậu về nhà đưa cho chú ấy nhé.”
Quà tặng chính là quần áo mới, còn có một số đồ dùng sinh hoạt kiểu vậy, chú Du không biết chăm sóc bản thân lắm, nửa năm không gặp cũng không biết ông ấy trở nên như thế nào, trước đó muốn gọi video với ông ấy, bị ông ấy từ chối, sau đó cô không nhắc đến chuyện này nữa.
*
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ chính thức, Tô Chi ngủ nướng, hôm sau cùng anh hai đi chụp hình ảnh bìa nội ngoại san cho tạp chí HJ.
Chủ đề lần này là lấy phong cách cổ xưa khí chất như tiên làm chủ, đồng thời còn phải tìm địa điểm chụp hình phù hợp ở trong núi rừng.
Trên đường đến địa điểm chụp hình, Tô Quân Bạch xem thời tiết hôm nay bằng điện thoại, trời trong nhưng nhiệt độ thấp.
Anh đang muốn mở miệng nói chuyện với em gái, nhìn thấy cô nhắm mắt đang nghỉ ngơi bèn im lặng.
Tô Chi trong lúc mê man nằm mơ một giấc mơ, lần này là cảnh tượng về An Nguyệt Nguyệt và An Tuyết Tuyết, cô lập tức bị doạ tỉnh.
“Chi Chi, sao thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.