Thái Tử Bụi Đời

Chương 5: Vào cục




Rạng sáng ở trên đường lớn, Diệp Hoan ôm chầm lấy đùi của cô nữ công an xinh đẹp, khóc đến nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, hai tay không ngừng chà chà, vuốt vuốt…
Chân quả là không tệ, vừa thon vừa dài lại đầy tính đàn hồi, nếu như ở trên giường mà được đôi chân này kẹp lấy, đảm bảo sẽ rất….
Đương nhiên, vào lúc như vậy, Diệp Hoan không dám suy nghĩ nhiều. Hắn còn chưa mê gái đến mức bị người ta dùng súng chĩa vào đầu mà còn dám ăn đậu hũ non của nàng.
Thực tế thì lúc này Diệp Hoan ôm lấy đùi cô nữ công an xin tha là hoàn toàn vô ý thức, ngay đến việc chà vuốt trên đùi của nàng cũng là không hề hay biết.
Diệp Hoan quá sợ hãi, đi đêm nhiều cũng có ngày gặp ma. Trước đây cùng với Hầu Tử, Trương Tam bọn họ cùng nhau bày trò lừa gạt, thành công cũng có, mà thất bại cũng có, nhưng mưu mô lừa gạt đến nổi lừa phải công an, thực sự mà nói thì đây là lần đầu tiên. Thật là con mẹ nó xúi quẩy quá đi thôi!
Diệp Hoan không thể được coi là người tốt, nhưng cũng không đến nổi là loại cùng hung cực ác. Hắn ta chỉ là một tên lừa gạt cỏn cỏn bình thường mà thôi, và tên lừa gạt này thì rất sợ ngồi tù.
Chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng đã thấy qua heo chạy rồi, Diệp hoan có thể tưởng tượng ra được mùi vị của cơm tù nhất định là không hợp khẩu vị rồi.
Càng không cần nhắc đến đó là những tên Đại ca tù tội, các loại hình phạt đánh đập tra tấn, các quy tắc ngầm bẩn thỉu. Lúc mới vào là một đóa hoa cúc tươi xanh mơn mởn, đến khi trở ra thì thành một đóa hoa hướng dương héo tàn.
Nghĩ đến đây Diệp Hoan càng sợ hãi hơn.
“Có bị đánh chết cũng không thể ngồi tù!”
“Hơn nữa, phi vụ lần này cũng không thành công, đâu đến nổi phải ngồi tù chứ?”
Diệp Hoan vừa kêu la gào khóc, những ý nghĩ trong đầu càng nghĩ càng xa vời….
Cú vấp tối hôm nay đúng là không dễ qua chút nào
Cao Thắng Nam bị Diệp Hoan thừa cơ lợi dụng chịu không nổi đến mức có ý định sẽ bóp cò nổ súng.
Từ nhỏ đến lớn, từ trường học đến trường công an, cô luôn lạnh lùng, cao ngạo, chưa từng bị người khác khinh bạc qua lần nào. Sống đến hai mươi mấy tuổi đầu rồi, nhưng cô vẫn là một hoàng hoa khuê nữ chưa từng biết nói đến chuyện yêu đương, trước đây hễ cứ có người nào muốn theo đuổi cô, không phải là bị ánh mắt sắc lạnh của cô làm cho khiếp sợ, thì cũng bị gia thế danh cao vọng tộc không với tới nổi của gia đình cô làm cho bỏ chạy,
Thế nhưng chưa từng bị một tên lừa gạt nhỏ nhoi lợi dụng đến mức như vậy bao giờ, mà hắn còn có vẻ sung sướng nữa chứ, ôm lấy đùi của cô cứ chà xát mãi…
Khom người xuống, Cao Thắng Nam chĩa cây súng loại súng ngắn công an hay dùng, đầu súng đen ngòm lạnh băng kê sát trán của Diệp Hoan.
“Cảnh cáo người lần cuối cùng: lập tức bỏ tay ra. Nếu không ta sẽ tố cáo ngươi tội tấn công công an, và ta có quyền nổ súng bắn chết!”

Cao Thắng Nam giọng lạnh lùng, nghiến răng buông ra câu nói này.
Diệp Hoan là một người rất biết thời vụ, hắn ta nghe ra trong câu nói này chứa đầy sát khí, liền ngoan ngoãn buông tay ra, quỳ sụp trên đất, như một chú cừu con bị lạc đường, khóc nức nở không biết làm sao, dáng vẻ thê lương và có chút trẻ con ấy, tuyệt nhiên không có cách nào làm cho người ta có thể liên tưởng được 15 phút trước đây hắn ta còn là một phần tử phạm tội miệng ngậm lệch điếu thuốc mưu mô lừa gạt.
Chiêu than khóc thực sự không có hiệu quả.
Cao Thắng Nam cười nhạt vài tiếng, từ phía sau lấy ra cái còng tay, rụp một cái, còng lấy hai tay của Diệp Hoan.
“Đi! Đến Cục công an! Giả danh nhà báo, mưu mô lừa gạt, ý đồ tấn công người thi hành công vụ, cộng lại cũng đủ để ngươi ăn cơm tù hai ba năm rồi! Còn nữa, tên đồng bọn của ngươi đâu? Chạy trốn được à, chạy trời không khỏi nắng, sớm muộn gì ta cũng sẽ tóm được hắn!”
Nói đoạn Cao Thắng Nam lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho đội biên phòng, trạm gác ở gần đó, để họ lưu ý để mắt đến một gã thanh niên mặc áo màu đen, dáng người mảnh khảnh, để tóc đầu đinh.
Triệu Đại Phong đứng cạnh đó chép miệng, những chuyện lừa gạt như vậy ông đã thấy qua nhiều rồi, chỉ cần bản chất đừng quá ngoan cố, thông thường thì chỉ là cảnh cáo răn đe vài câu, nhiều lắm thì cũng tạm giữ vài ngày, cũng không đến nổi phải kết tội, Cao Thắng Nam rõ ràng là làm chuyện bé xé ra to rồi.
Nhưng mà cô bè này tối hôm nay trong lòng chứa đầy bực tức, lại gặp phải một tên lừa gạt nhỏ nhoi mắt mờ này, có lí nào lại không xả bớt cơn giận chứ?
Triệu Đại Phong nhìn qua Diệp hoan mặt mày ủ rũ mà cảm thấy có chút đáng thương, chỉ biết cười gượng lắc đầu.
Coi như số tên tiểu từ nhà người hôm nay đen đủi vậy!
~~~~~~~~~~~~~~~
Thế là Diệp Hoan bị Cao Thắng Nam đưa về Cục công an.
Diệp Hoan tay bị còng vừa bước vào cửa Cục công an, thì ngạc nhiên khi thấy bóng dáng của Hầu Tử, đang bị giữ chặt bởi hai chiến sĩ công an, đang từ từ đi về hướng văn phòng cục công an.
“Hầu Tử!”
Diệp Hoan mặc kệ ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm của Cao Thắng Nam mà gọi lớn:
“Thằng cháu trai không nghĩa khí! Sao mày cũng bị bắt vào đây?”
Hầu Tử quay đầu lại nhìn thấy Diệp Hoan, dở khóc dở cười, cảm xúc lẫn lộn.
“ Anh Hoan, Anh…. Rốt cuộc cũng không thoát khỏi ma chưởng của họ à?”

Diệp Hoan cuối mặt thở dài:
“Đúng vậy, cái này gọi là đạo cao một thước,….”
Pặt!
Cao Thắng Nam nhịn không được đánh vào sau gáy Hầu Tử một cái bốp, giận dữ nói:
“Ma chưởng gì? Cái gì mà đạo cao một thước? Xem công an chúng tôi là thứ gì? Nói cho mà biết, sau khi vào trong thì nên hãy thành thật khai báo sự việc, đừng có mà giở trò này nọ.”
Hầu Tử bị Cao Thắng Nam đánh một cái loạng choạng, soa soa đầu mà không dám lên tiếng.
Thế là Triệu đại Phong và Cao Thắng Nam áp giải Diệp Hoan, hai người công an còn lại áp giải Hầu Tử, cả hàng người từ từ tiến về phía văn phòng Cục công an.
Diệp Hoan giờ rất sợ hãi, hắn ta không được học hành nhiều, chỉ học đến trung học, cho nên cũng không rành về pháp luật, hắn rất sợ thực sự phải vào nhà lao ăn cơm tù.
Quay đầu lại nhìn Hầu Tử, lại thấy Hầu Tử sắc mặt thư thái, Diệp Hoan cũng thấy bớt lo sợ hơn.
“ Lúc nãy sao đột nhiên bỏ trốn vậy? Chú mày thật là không xem trọng nghĩa khí gì cả.”
Diệp hoan kề sát Hầu Tử, nói với giọng thì thầm nhưng đầy trách móc.
Hầu Tử nhăn mặt đáp:
“Anh Hoan anh không biết đấy thôi, lúc nãy khi em nằm trên đất, nhất thời không cẩn thận em phát hiện cô gái đó đằng sau có mang vỏ súng, là súng đấy! Cô ta có vũ khí trong tay, em không chạy thì biết làm gì chứ?”
Diệp Hoan khựng lại, tiếp đó uể oải thở dài, vậy là cũng không thể trách Hầu Tử không coi trọng nghĩa khí, thực tế thì tình hình lúc đó, không ai lo cho ai được cả, một người bị bắt còn hơn cả hai đều bị bắt.
Sau đó Diệp Hoan lại nghi hoặc và hỏi:
“Nếu đã bỏ chạy rồi sao giờ còn bị bắt tới đây?”

Hầu Tử nghe Diệp Hoan hỏi vậy mà dở khóc dở cười.
“Lúc đó không phải là em đã bỏ chạy rồi sao?”
“Đúng vậy.”
“Lúc chạy không phải hoảng hốt sao?”
“Cũng đúng.”
“Có một thành ngữ ‘Hấp tấp không chọn đường’…”
“Mày rốt cuộc muốn nói cái gì?”
Hầu Tử ngoảnh đầu nhìn viên công an áp giải bên cạnh rồi cúi đầu nói thầm:
“Lúc ấy định kiếm một nơi nào đó để trốn, kết quả là phát hiện ra một căn nhà trệt có sáng đèn, em cũng không để ý xem bản hiệu, ai ngờ khi bước vào mới phát hiện là,… Mẹ nó!Thì ra là một cái đồn công an!”
Diệp Hoan: “……”
Hầu Tử giọng ngẹn ngào:
“Em vừa chui đầu vào, thì mấy tên công an đó có vẻ vừa vui mừng vừa kinh ngạc! Nhìn em một hồi lâu, tiếp theo là bốn năm cây súng chĩa vào em….”
Diệp Hoan: “…..”
Đối thủ như thần linh không đáng sợ, mà chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Câu nói này quả thật là chân lí ngàn đời, không sai chút nào.
Mặc dù tương lai ảm đạm, nhưng Diệp Hoan vẫn không kềm được sự vui mừng trên nỗi đau của người khác:
“Đáng đời! Ai biểu mày không trọng nghĩa khí! Cái này gọi là lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng không hề lọt một ai, chuẩn bị cùng ăn cơm tù với tao đi.”
Hầu Tử nhìn thần thái của Diệp Hoan, nói với vẻ thận trọng:
“Anh Hoan này, em nói anh nghe chuyện này anh đừng giận……”
“ Chuyện gì?”
“Em đã tranh cãi hồi lâu với mấy tên công an ở chốt dân phòng, sau đó công an họ nói rằng em tự giác ra đầu thú, mà thái độ thì lại thành khẩn. Hơn nữa vụ án cũng không quá nghiêm trọng, cho nên….”
Diệp Hoan bỗng cảm thấy có một dòng máu chảy ngược cuồn cuộc trước ngực:

“Cho nên sao?”
“Cho nên việc này không truy cứu em nữa, em bây giờ vào đây cũng chỉ là để lấy lời khai, lưu lại hồ sơ, sau đó thì em được tự do….”
Diệp Hoan: “…..”
____Dis mẹ nó đây là cái đạo lí gì đây?
Hai người đang nói chuyện, Hầu tử bỗng bị Cao Thắng Nam từ phía sau đẩy mạnh một cái:
“Đàng hoàng chút coi! Kẻ bị tình nghi thì không được trao đổi, không được thông đồng!”
Hầu Tử liền ngoan ngoãn, lập tức im lặng nghe theo.
Diệp Hoan phản ứng cũng không tệ, thái độ đàng hoàng có lẽ cũng để lại chút ấn tượng tốt, có thể vì thế sẽ được xử nhẹ tay hơn!
Vì thế mà Diệp Hoan quay đầu lại, mặt tươi cười mang chút nịnh nọt hỏi:
“Vị nữ công an đây quý danh là gì?”
Cao Thắng Nam lạnh lùng đằng hắng một cái:
“Ta họ Cao, gọi là Cao Thắng Nam, người bắt ngươi chính là ta, không phục phải không?”
Hầu Tử nhỏ tiếng lầm bầm:
“Rõ ràng là thừa nữ, sao lại gọi là thừa nam, cha mẹ cô ta có hơi bị lệch tông thì phải.”
Thấy thần sắc nữ công an không được tốt, Diệp Hoan liền khẽ đụng Hầu Tử:
“Đừng nói bậy! cha mẹ cô ấy không chừng là người trong làng nghệ thuật.”
Hầu Tử chợt ngạc nhiên:
“Thì ra là làm nghệ thuật, vậy thì chẳng trách…”
Cao Thắng Nam hơi có chút phát điên mà to tiếng:
“Thắng trong từ thắng lợi, chứ không phải thừa trong dư thừa!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.