Thái Tử Bụi Đời

Chương 289: Người phiền toái nhất




Diệp Hoan và Hầu Tử, Trương Tam yên lặng trở về Ninh Hải.
Họ lén lút đi về nước, không tạo chút tiếng động, lý do họ phải im hơi lặng tiếng như vậy là tránh để mấy người Chu Mị biết được. Nnếu lúc đó cả bốn người đều tới đón hắn thì hắn nên lên xe của ai? Nên lên giường của ai?
Đây quả thật là một nan đề, trước mắt, Diệp Hoan cảm thấy hắn không nên để cho bốn người ở cùng một chỗ, tránh được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Vì vậy sau khi Diệp Hoan trở về Ninh Hải, ngay cả khu nhà cũ cũng chẳng dám đi, nghĩ qua nghĩ lại càng cảm thấy nơi phù hợp nhất là viện phúc lợi mới được xây dựng xong không có ai ở, nơi đó có ăn có uống, hơn nữa em trai em gái đều ở đó, có thể tạm dùng làm chỗ ở.
Trên đường đi tới viện phúc lợi, Hầu Tử nhịn không được nói: "Anh Hoan, anh cứ trốn tránh như vậy cũng không phải là cách, chúng ta ở Bắc Kinh lăn lộn lâu như vậy, cuối cùng cũng ăn nên làm ra một chút, trở về Ninh Hải tuy không nói là áo gấm về làng nhưng cũng không thể lén lút như ăn trộm trở về như thế này chứ..."
Trương Tam mất hứng: "Ăn trộm thì làm sao? Ăn trộm thì chọc gì tới mày? Sao cứ nói tới chuyện lén lút thì lại nghĩ tới ăn trộm chứ? Khi ăn trộm không còn ăn trộm nữa thì cũng đường đường chính chính đi trên đường cái chứ bộ... Nhìn dáng vẻ bây giờ của chúng ta đi, ngay cả ăn trộm cũng không bằng."
Trương Tam nói xong thì ngẩn người, suy nghĩ hơn nửa ngày cũng không rõ có phải cũng đã tự mắng luôn bản thân mình không?
Tinh thần của Diệp Hoan không được tốt, chỉ ủ rũ nói: "Người ta làm sai ít nhất cũng có thể tìm cớ như "Lỗi tại ánh trăng" các thứ, CMN hồi đó tự nhiên nóng đầu nói gì ‘kiếp này không phụ’ chi để bây giờ về Ninh Hải giống như chuột chạy qua đường vậy, mấy đứa bây nói coi, CMN tao chọc phải ai chứ?"
Trương Tam lạnh lùng nói: "Lúc này anh đừng làm như mình vô tội, nếu biết rõ sẽ có ngày hôm nay thì ngày xưa sao còn làm vậy, con người ấy mà.. đặc biệt là đàn ông vốn sẵn tính tham lam, rõ ràng chỉ nên có một người phụ nữ nhưng cả ngày lại cứ nghĩ tới chuyện chiếm lấy tất cả phụ nữ trên đời, chỉ cần cậu em đầy máu là lập tức ném hai chữ " đạo đức" lên chín tầng mây..."
Diệp Hoan ngạc nhiên: "Tam nhi, sao hôm nay chú mày đột nhiên trở nên sâu sắc thế?"
Hầu Tử bĩu môi nói: "Nha, đây là ghen ghét trắng trợn đó."
" Nó có bệnh hả? Anh đây thì có cái gì đáng cho nó ghen ghét chứ?"
"Chắc là do cái cô gái phương Tây Tina kia đó, anh nghĩ thử đi, người ta ở nước ngoài chắc đã quen với cái lớn, bây giờ chắc không quen với hàng Trung Quốc kích thước nhỏ, Tam nhi dù liều mạng cũng chỉ khiến cô ấy vừa đủ ăn thôi, rồi lại nghĩ tới việc một mình anh có những bốn cô nàng, tâm lý nó chắc chắn sẽ cảm thấy không cân bằng." Hầu Tử cười quái dị.
Trương Tam nổi giận: "Đkm,ông đây sao lại kém cỏi như vậy chứ?"
Hầu Tử khẽ nói: "Chú mày cảm thấy không kém hả? Trước kia khi ba chúng ta cùng nhau tắ/m chung, mày lúc nào cũng mượn kéo của nhà tắm để cắt lông, bộ tưởng tao không biết động cơ của mày sao?"
Advertisement
Trương Tam đỏ từ mặt tới tận mang tai nói: "Lão tử có động cơ gì?"
"Làm nổi bật nội dung chính” ( ý là nhị đệ của Tam Nhi hơi nhỏ, không cắt tỉa bớt thì sợ bị lấp trong bụi cỏ =)))

Ô tô mang theo tiếng mắng đầy tức giận của Trương Tam, một đường thẳng tiến tới viện phúc lợi.
Trong một quán cà phê được trang trí tao nhã ở Ninh Hải.
Tiếng đàn dương cầm nhu hòa vang vọng, ánh đèn như trăng sáng phủ lên từng góc hẻo lánh của quán cà phê.
Ở trong một hàng ghế dài ở nơi hẻo lánh, có bốn cô gái đẹp tuyệt đang ngồi, từ khi quán cà phê khai trương cho tới bây giờ, có lẽ chưa bao giờ xuất hiện một cô gái đẹp như vậy, nói chi tới bốn người, hơn nữa hình như bốn người này có tình cảm rất tốt, bên trong ghế dài thỉnh thoảng truyền tới tiếng cười vui vẻ của họ.
Chỉ tiếc là tiếng cười của mỹ nữ rất keo kiệt, mấy công tử trẻ tuổi không biết thức thời tự nhận mình phong lưu phóng khoáng, mượn cớ tiến lên bắt chuyện thì mỹ nhân sẽ nhanh chóng thu lại vẻ tươi cười, gương mặt lạnh lùng như phủ sương. Nếu như họ còn mặt dày mặt dạn muốn tiếp cận thì từ góc nào đó của ghế lô sẽ có vài bảo tiêu cao lớn vạm vỡ lạnh nhạt nhìn họ như nhìn mấy con rệp sau đó không chút quan tâm mà ném họ ra khỏi quán cà phê.
Vừa thấy như thế, vài người khách có chút ánh mắt đều nhanh chóng câm như hến, thì ra mấy vị mỹ nữ này không chỉ xinh đẹp mà còn có lai lịch lớn, thật sự không dễ chọc nha.
Bên trong ghế dài, Chu Mị mặc chiếc váy dài hoa hồng đỏ thêm trang sức nhã nhặn cứ như đang vô thức vuốt chén rượu đỏ trong tay, khuôn mặt phủ ánh một màu hồng nhạt, đôi mắt dễ thương khẽ liếc về ba người còn lại, đôi môi vẽ ra một nụ cười nghiền ngẫm.
Advertisement
Đêm nay, mọi người nhận được lời mời của Nam Kiều Mộc.
Chu Mị, Liễu Mi, Cao Thắng Nam đều không hẹn mà lại cùng trang điểm kỹ càng, mặc vào bộ trang phục mà họ cho là xinh đẹp nhất. Ngay cả Cao Thắng Nam vốn là nữ anh hùng, trước nay đều ăn mặc tùy tiện hôm nay cũng mặc một bộ lễ phục dạ hội là một chiếc váy dài màu đen, lông mi dài đậm hình như đã được tỉ mỉ chăm sóc, trong khí phách hào hùng hiên ngang lại có vài phần quyến rũ. Nếu như muốn dùng thơ để miêu tả thì đó là
"Đại mi khai kiều hoành viễn tụ, lục tấn thuần nùng nhiễm xuân yên* ".
(*Đôi mày thanh tú như ngọn núi nơi xa, mái tóc mềm mại tựa như màn sương mịt mù của mùa xuân)
Chu Mị nâng chén lên, xuyên qua ly rượu màu đỏ tươi mà ngắm dáng vẻ có chút khẩn trương của Cao Thắng Nam và Liễu Mi, mà Kiều Mộc ngồi bên kia lại điềm tĩnh mỉm cười như có như không.
Chu Mị bỗng cảm thấy muốn cười.
Ai nói chỉ có đàn ông mới hiểu thế nào là Hồng Môn Yến**?
(**chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại ẩn chứa nhiều nguy hiểm)
Phụ nữ một khi tạo ra Hồng Môn Yến cũng sẽ đằng đằng sát khí, mây gió đổi màu.
Đúng vậy, trong mắt ba người Chu Mị thì đêm nay chính là một bữa Hồng Môn Yến không có thuốc súng.

Nói về tâm kế, phụ nữ không kém chút nào so với đàn ông, hơn nữa các cô càng hiểu được cách che dấu tâm trạng của mình, trước mặt người khác luôn cười tươi như hoa, thậm chí còn đẹp hơn hoa, cho dù phía sau nụ cười này là lo lắng hay oán hận, người khác phái sẽ không thể hiểu được phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới hiểu phụ nữ.
Người xưa nói: "Hung hữu kinh lôi nhi diện nhược bình hồ giả, khả bái thượng tướng quân."
Nếu như dùng cách nói này làm tiêu chuẩn thì phụ nữ đi đầy trên đường đều là thượng tướng quân.
Bốn người phụ nữ hợp thành một hồi kịch, mà vở kịch này vẫn còn tiếp tục.
Cao Thắng Nam và Liễu Mi cười đến nỗi má đã tê cứng nhưng các cô lại không thể không cười.
Thật sự quá khó hiểu, đêm nay Nam Kiều Mộc tìm các cô tới đây là có ý gì?
Trong lòng hai người đang lo lắng không yên, giữa bốn người họ vốn không chút quen biết, mối liên quan duy nhất là Diệp Hoan, nếu như nói về điểm giống nhau, thì chính là cả bốn người họ đều yêu Diệp Hoan.
Đêm nay... Chẳng lẽ là vợ cả muốn ngả bài với mấy người vợ nhỏ các cô à?
Nếu như nhất định phải rời xa Diệp Hoan, các cô phải làm gì đây? Mỗi người đều rất rõ ràng, địa vị của Nam Kiều Mộc trong lòng Diệp Hoan là không thể nào thay đổi. Nếu như Kiều Mộc thật sự lên tiếng phản đối thì chuyện của các cô với Diệp Hoan sẽ gặp trắc trở.
Cho nên trong mắt Cao Thắng Nam và Liễu Mi mới có vẻ lo lắng trong khi cười nói vui vẻ.
Duy chỉ có Chu Mị là người bình tĩnh. Trong bốn người, dù là tâm cơ, trí tuệ hay vốn sống Chu Mị cũng vượt hơn. Cô là do phu nhân tự tay bồi dưỡng, những năm qua cô đều giao tiếp với những lão hồ ly trong giới chính trị và kinh doanh, tình cảnh đêm nay đối với cô mà nói chẳng qua chỉ là trò trẻ con.
Bốn người đều có suy nghĩ riêng, nói ra chút chuyện mới lạ và buồn cười trong công việc và cuộc sống, bầu không khí có vẻ hòa hợp khác lạ nhưng mà mỗi người đều cảm thấy trong bầu không khí này có một dòng nước ngầm đang chuẩn bị dậy sóng.
Cao Thắng Nam tính cách ngay thẳng là người đầu tiên mất kiên nhẫn. Cô uống một hơi cạn rượu đỏ trong ly sau đó không nặng không nhẹ vỗ bàn một cái, nói:
"Kiều Mộc, chúng ta cũng đã quen biết nhau lâu như vậy, có chuyện gì cũng đừng giấu trong lòng. Đêm nay chuyện linh tinh cũng đã nói ra không ít, bây giờ cũng đã đến lúc nói tới chính sự rồi chứ? Cô có lời gì muốn nói với chúng tôi, cứ việc nói thẳng."
Kiều Mộc và Liễu Mi đều ngẩn người, Chu Mị thiếu chút nữa đã cười ra tiếng.
Cái cô Cao Thắng Nam này đúng là thẳng thắn, thật ra nếu như cẩn thận phân loại tính cách của bốn người thì sẽ thấy khá thú vị. Nếu như vẫn dùng chiến tranh thời cổ đại để so sánh thì Cao Thắng Nam hẳn là nhân vật tiên phong mũi nhọn, không cần quan tâm binh sĩ, cứ liều chết tiến tới, thắng hay thua đánh xong hãy nói.
Mà Kiều Mộc, lại là chủ soái trong lều trại, dù người gió gấp mưa rào ta vẫn sừng sững bất động, còn Liễu Mi chính là quân đi sau áp trận, địch bất động ta bất động, địch động ta vẫn cứ bất động... cứ để cho tiên phong động đi.

Còn chính Chu Mị cô thì sao? Nghĩ mãi vẫn cảm thấy bản thân chắc là quân sư đang nhẹ nhàng phẩy quạt trong trướng.
Trong lúc Cao Thắng Nam và Liễu Mi đề phòng thì Kiều Mộc đang trầm mặc hồi lâu bắt đầu lên tiếng nói chuyện
"Chỉ là nói chuyện thôi, sao phải đằng đằng sát khí như vậy?" Kiều Mộc không mặn không nhạt nói.
Cao Thắng Nam cười khổ nói: "Kiều Mộc, đừng đi vòng vèo nữa, tôi là người nhanh mồm nhanh miệng, cô đừng trách, nếu như không phải vì Diệp Hoan, cô sẽ gọi chúng tôi đến đây nói chuyện sao?"
Nam Kiều Mộc thản nhiên nói: "Chẳng lẽ phụ nữ chúng ta ngồi lại với nhau chỉ có thể nói về đàn ông sao?"
Cao Thắng Nam ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ cô hẹn chúng tôi ra đây không phải vì nói chuyện của đàn ông sao?"
Nam Kiều Mộc thở dài: "Mỹ phẩm nói qua rồi, giảm cân đẹp dáng cũng nói rồi, thời trang mới ra mắt năm nay cũng nói qua rồi, bây giờ ngoại trừ nói chuyện của đàn ông, đúng là không còn chủ đề gì để nói... Chúng ta tốt nhất là trò chuyện về đàn ông đi."
Mọi người: "......"
Mấy câu này, sao lại giống giọng điệu của tên khốn Diệp Hoan kia vậy? Chẳng lẽ thật sự có chuyện gần mực thì đen?
Nam Kiều Mộc dừng lời một chút, nghiêm túc nói: "Được rồi, trở lại chuyện chính, chuyện ở Bắc Kinh Diệp Hoan đã giải quyết xong xuôi, rất nhanh sẽ trở về Ninh Hải, sau khi hắn về chúng ta phải làm thế nào bây giờ? Đâu thể nào bốn người phụ nữ chúng ta cứ không rõ ràng ở cùng hắn thế này được?"
Ba người nghe thế thì tim liền bị nâng cao lên, ngay cả Chu Mị luôn bình tĩnh thì trong đáy mắt cũng xuất hiện vẻ lo lắng hiếm thấy.
Nam Kiều Mộc thở dài: "Đều do chúng ta có số mạng không tốt, gặp phải một tên lam nhan họa thủy*, thật sự không biết mắt chúng ta thế nào, hết lần này đến lần khác lại coi trọng hắn. Người ta ai cũng ăn được cả một cái bánh ngọt, bốn người chúng ta không thua kém người khác chỗ nào thế mà bốn người lại phải chia nhau một cái bánh ngọt..."
(*: hồng nhan họa thủy thì dành cho nữ, lam nhan thì dùng cho nam, nghĩa tương tự)
Liễu Mi lúng túng mở miệng nói: "Nam Kiều Mộc, cô... có phải muốn chúng tôi không được dính dáng gì tới Diệp Hoan phải không?"
Cao Thắng Nam nghe xong, gương mặt lập tức tái nhợt.
Nam Kiều Mộc không có trả lời cô, chỉ nghiêng đầu sang nơi khác nhìn Chu Mị buồn bã nói:" Cô còn nhớ rõ ngày đó tôi bị chú ba Thẩm ép đi đã từng nhờ cô chăm sóc cho Diệp Hoan thay tôi không?"
Chu Mị cắn m,ôi dưới gật đầu.
Nam Kiều Mộc thở dài: "Thật ra ngày đó tôi cho rằng bản thân mình vĩnh viễn sẽ không thể gặp lại Diệp Hoan cho nên mới muốn gửi gắm hắn cho các cô, nói ra tất cả đều là âm soa dương thác*. Ai đoán được Diệp Hoan sẽ cố chấp như thế lặn lội cứu tôi từ châu Âu về? Sau khi tôi về, nghe Thắng Nam nói rất chi tiết về chuyện giữa các cô và hắn. Trước đây tôi vẫn luôn mâu thuẫn không biết nên làm gì. Nếu như các cô là người tham vinh hoa phú quý thì dễ giải quyết, nhưng mà các cô lại không phải ham tiền tài hay quyền thế gì cả, các cô đều yêu hắn sâu đậm, đều tốt đẹp như vậy, đều cùng có kí ức khắc cốt ghi tâm với hắn. Thậm chí vì hắn mà trúng đạn, đã cứu mạng hắn. Dù muốn mọi người rời xa hắn, tôi nên mở miệng thế nào? Sau này Diệp Hoan nếu như biết mọi người là bị tôi ép mới rời khỏi hắn, tuy hắn không nói nhưng nhất định cũng sẽ không thoải mái, tương lai chúng tôi sao có thể hạnh phúc được?"
(*Âm soa dương thác: hay âm kém dương sai: có lệch lạc về thời gian, địa điểm, con người)
Ba người kia cúi đầu xuống, gương mặt hoảng hốt giống như đang rơi vào trong ký ức xa xôi tốt đẹp ấy.
"Nam Kiều Mộc, thực xin lỗi... tôi, không thể rời xa hắn." Cao Thắng Nam cúi đầu khóc lên.

Chu Mị và Liễu Mi không nói gì cả, chỉ im lặng cúi đầu.
Nam Kiều Mộc cười cay đắng: "Chúng ta đều không thể rời xa hắn, thế nhưng cuộc đời của mỗi người chúng ta còn rất dài, cũng không thể cứ mãi mãi không danh không phận được? Tôi và Chu Mị ít chịu áp lực, dù sao chúng tôi cũng là cô nhi nhưng Liễu Mi, Thắng Nam à, các cô chắc phải chịu nhiều áp lực từ người thân gia đình lắm phải không? Nhìn con gái ngày càng lớn tuổi, người lo lắng vẫn là cha mẹ."
Liễu Mi gật đầu ảm đạm thở dài: "Những ngày qua cha tôi đã hối thúc tôi nhiều lần. Không biết tại sao, cha tôi có ấn tượng rất tốt với Diệp Hoan, ông không nhận ai ngoài Diệp Hoan làm con rể nên cứ thúc giục mãi, tôi không biết làm thế nào, nên đã phải chuyển ra ngoài ở..."
Cao Thắng Nam cũng gật đầu: "Tôi và cha cũng sắp cãi nhau rồi, cha tôi vốn không thích Diệp Hoan, tư tưởng lại bảo thủ, nói gì mà nếu như đã xác định rồi thì nhanh chóng kết hôn, tính tình tôi lại không tốt, lần nào nói tới việc này là sẽ cãi nhau, giờ giống như Liễu Mi, tôi cũng trốn cha tôi, bây giờ điện thoại của cha tôi, tôi cũng không dám nhận."
Nam Kiều Mộc thở dài: "Đáng thương tấm lòng của cha mẹ, cũng đáng thương cho phần kiên trì này của các cô. Diệp Hoan chỉ có một, chia cũng không thể chia ra, chuyện này lại khó xử rồi... Chu Mị, cô thì sao?"
Gương mặt Chu Mị không biết vì sao lại chậm rãi đỏ lên, cô cúi đầu xuống nói như tiếng muỗi bay:" Tôi.. tôi không có ý gì, dù sao tôi được phu nhân nuôi lớn, bà nói cái gì chính là cái đó, mọi người có thể bỏ qua tôi, dù sao tôi cũng như nha hoàn thôi, phu nhân nói, nói..."
"Phu nhân nói gì?"
"Bà nói... Chúng ta không thiếu tiền, lấy về bao nhiêu đều có thể nuôi nổi." Chu Mị đỏ mặt, nói xong lại cười khúc khích, bản thân lại vui trước.
Mọi người nghe xong thì dở khóc dở cười, mẹ chồng tương lai này... chẳng lẽ cũng bị tên kia lây bệnh rồi?
Nam Kiều Mộc thay đổi sắc mặt, cuối cùng cắn răng một cái, kiên định nói: "Nếu như các cô nhất định sẽ cùng tên kia dây dưa cả đời, vậy chúng ta nhất định phải bước qua cửa này, không thể để các cô sinh ra ngăn cách với gia đình..."
Mọi người ngạc nhiên hỏi: "Sao có thể qua cửa được?"
"Cứ để cho Diệp Hoan lần lượt kết hôn với Thắng Nam, Liễu Mi!"
"Hả?" Mọi người kinh ngạc cực kỳ.
Nam Kiều Mộc liếc nhìn mọi người, gương mặt không biết nên nói là đang tức giận hay đang bất đắc dĩ.
"Kết hôn là hình thức, làm ra để cho cha mẹ của các cô xem, nhưng mà giấy hôn thú thì các cô đành phải nhận cái giả rồi, đây là điều kiện của tôi, tôi và Diệp Hoan phải nhận giấy thật."
Lời này vừa nói ra, mọi người lập tức cảm thấy bội phục.
Nam Kiều Mộc đúng là nữ thạc sĩ, đầu óc đủ linh hoạt, kết hôn tiệc cưới đều là giả, giấy tờ mới là thứ thật được pháp luật bảo vệ, thứ khác không nói, chỉ cần có giấy chứng nhận kia, đủ để cam đoan Nam Kiều Mộc về sau có vị trí vợ lớn, sau này nếu làm cô khó chịu, cô tùy ý có thể đuổi họ ra khỏi cửa mà họ ngay cả tòa án cũng không thể kiện.
"Được... Nhưng mà cùng hai người kết hôn, nếu như cha mẹ biết thì làm sao bây giờ?" Liễu Mi lo lắng không yên hỏi.
Nam Kiều Mộc thở dài, buồn bã nói: "Chúng ta là phụ nữ mà......"
"Có ý gì?" Mọi người ngạc nhiên hỏi.
"Ý chính là, rắc rối của phụ nữ xưa nay bình thường đều do đàn ông giúp chúng ta giải quyết, còn về việc họ giải quyết thế nào thì không liên quan tới chúng ta."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.