Thái Tử Bụi Đời

Chương 19: Ông chủ nhà họ vương




Bước ra khỏi ngân hàng, Diệp Hoan miệng ngân nga điệu hát dân ca từ ngày xưa, môi ngậm điếu thuốc đi về nhà.
Nhà không người trống. Nam Kiều Mộc đã đi làm. Diệp Hoan ngồi đờ đẫn một mình ở trong phòng.
Gần đây, cuộc sống có đôi chút khó khăn. Diệp Hoan cho rằng nếu có thời gian thì sẽ đến bệnh viện bán máu. Cuộc sống khuấy động một chút có thể chấp nhận được. Nhưng cái khiến con người ta chán nản nhất chính là, khuấy động thì cũng đã khuấy động rồi, vậy mà hắn vẫn chỉ là một kẻ nghèo nàn. Cần phải nghĩ cách kiếm tiền thôi.
Vẫn còn chưa nghĩ ra được cách kiếm tiền, tư tưởng của Diệp Hoan lại nhảy sang việc khác.
Ba tên ngày hôm qua rốt cuộc là ai? Cô gái nào muốn gặp mình? Diệp Hoan mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không yên tâm. Nhớ lại kĩ càng một chút, thật sự là không nhớ ra mình đã gặp cô gái này bao giờ. Diệp Hoan sống vẫn rất dè dặt. Bất kể là lăn lộn giang hồ hay tán gái đều một mực rất cẩn thận. Chuyện quá khó thì không đụng vào, cô gái nào quá gai góc sẽ không trêu chọc.
Trong lúc mà hàng trăm suy nghĩ không chưa được giải thích. Cửa phòng đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Diệp Hoan vừa đứng lên, thì đã nghe thấy tiếng người nói ngoài cửa:
“Diệp Hoan! Tôi biết rõ cậu đang ở bên trong. Mở cửa ra mau, tôi núp dưới lầu và đã trông thấy cậu về rồi đấy.”
Giọng nói có vẻ già dặn, chắc hẳn mười phần là trung niên. Giọng to lanh lảnh, cả tòa nhà cũng nghe thấy.
Diệp Hoan mặt biến sắc, trán toát mồ hôi lạnh.
Hắn đã nhận ra giọng nói đó là ai. Hơn nữa qua giọng nói trung niên này, hắn cũng đột nhiên tìm được nguyên nhân lớn nhất khiến cho tâm trí mình ngày hôm nay cứ rối lên.
Advertisement
Diệp Hoan thật quá tốt bụng, hắn đã đem toàn bộ số tiền ít ỏi của mình tặng cho viện dưỡng lão. Nhưng hắn lại quên, quên ngày hôm nay là ngày trả tiền phòng…
Đúng vậy! Chủ nhân của giọng nói đang đứng ngoài cửa, oang oang cả khu nhà đó, chính là ông Vương chủ nhà trọ. Ông già gần 50 tuổi, nghe nói là quân nhân xuất ngũ.
Diệp Hoan vã mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống. Chuyện này thật ầm ĩ, chuyện quan trọng như thế này sao mà lại có thể quên được cơ chứ?

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên ở bên ngoài, Diệp Hoan chần chừ trong giây lát, cuối cùng cũng bất chấp ra mở cửa.
Cửa mở, khuôn mặt béo trắng của ông chủ Vương hiện ra trước mặt Diệp Hoan.
Diệp Hoan trợn tròn mắt, chớp chớp mắt với một dáng vẻ mơ màng nói:
“Xin lỗi! Xin hỏi có phải ông muốn tìm Diệp Hoan không? Thật ngại quá, hắn không có nhà. Tôi chỉ là khách của hắn thôi....”
Diệp Hoan vừa nói xong đang định đóng cửa thì bị ông chủ Vương chặn lại.
Advertisement
“Diệp Hoan! Muốn giở trò thì cũng phải xem đối tượng là ai chứ! Tôi quen cậu 2 năm rồi, cho dù cậu có hóa thành tro thì tôi cũng nhận ra cậu. Cậu thấy thú vị sao?”
Ông chủ Vương vừa thở hổn hển vừa nói.
Diệp Hoan không chút ngượng ngùng khi bị lộ tẩy, cẩn thận nhìn trộm lão chủ nhà Vương một lát. Bỗng nhiên hắn vỗ đùi thật mạnh, dáng vẻ như bắt được vàng... ngạc nhiên mừng rỡ nói:
“Ôi chao! Thì ra là chú Vương! Cơn gió nào đã đưa chú...”
“Nói nhảm ít thôi. Trả tiền phòng đây!”
Ông Vương quyết không chịu thua.
Giả vờ quỵt tiền là không qua được ải rồi, Diệp Hoan chỉ còn cách thẳng thắn mà nói rằng:
“Hôm nay cháu đang gặp khó khăn, không có tiền.”
Ông Vương nheo mắt lại.

“Thật là ngày hôm nay khó khăn. Hay gần đây đều khó khăn?”
Diệp Hoan cũng thẳng thắn:
“Gần đây đều khó khăn.”
Ông Vương lắc đầu, nói lẩm bẩm:
“Tiền thuê nhà 500 đồng thế là đã rẻ lắm rồi, cậu lại rõ ràng là không trả được. Xem ra, cậu không thích hợp để sống ở dân gian rồi...”
Diệp Hoan chớp chớp mắt.
“Không thích hợp ở dân gian? Ý của chú Vương là... cháu là tinh tú ở trên trời hạ phàm sao? Chú Vương, chú định giảm tiền thuê nhà cho cháu, ít nhất cũng phải giảm 200 đồng. Tinh tú nha, nhân vật oai phong lợi hại cỡ nào...”
Ông Vương hừ một tiếng lạnh lùng:
“Đang nghĩ ra chuyện đẹp đẽ gì vậy? Cỡ như cậu, là tinh tú? Cậu nha! Nên làm việc nghiêm chỉnh chút đi. Đừng có tối ngày gây chuyện. Ít ra thì cũng nên làm một người chân chính, sau này những ngày tiếp theo của cậu sẽ khác xa bây giờ...”
Diệp Hoan chép miệng, mấy câu nói này, nghe ra thì cũng mang tính đả kích đấy, nhưng lại có sự quan tâm lo lắng, ông già Vương hôm nay làm sao vậy nhỉ?
“Chú Vương! Hôm nay lúc chú đến đây... không uống rượu chứ?”
Diệp Hoan dè dặt nói.
Ông Vương trừng mắt nhìn hắn:

“Tên tiểu tử hỗn xược! Đây là tôi quan tâm cậu, hiểu không? Dạo này ít gây chuyện thôi. Cẩn thận kẻo gặp chuyện xui xẻo!”
“Sao chú biết gần đây cháu rất xui xẻo?”
“Tôi cũng có nghiên cứu chút về tướng số. Nhìn cậu bây giờ ấn đường chyển màu đen, ánh mắt u ám, có lẽ dạo này có tai ương gì đó. Cậu đấy... Mấy ngày nay không trêu chọc ai chứ?”
Trong mắt ông Vương lộ rõ sự lo lắng.
Diệp Hoan vò đầu:
“Cháu cũng không biết. Ngày hôm qua có ba tên hung tợn lại tìm cháu. Nhưng cháu thực sự không thể nhớ là đã trêu chọc bọn chúng lúc nào...”
Trong mắt ông Vương lóe lên vẻ tàn khốc, sau đó, ông gật đầu, bình tĩnh nói:
“Ba người? Ừ, tôi biết rồi. Nói tóm lại, dạo này cẩn thận chút, không có việc gì quan trọng thì đừng ra ngoài, tôi bảo vệ cậu.”
Diệp Hoan trố mắt nhìn, ông già này uống say rồi sao? Không thân không thích, chủ nhà bảo vệ khách thuê phòng... tình hình kinh tế hiện nay đã nghiêm trọng đến mức này rồi sao? Phòng thuê ít người mướn tới vậy sao?
“Chú Vương, dạo này đúng thật là có hơi khó khăn, chuyện tiền phòng chú có thể xem...”
Ông Vương xua tay.
“Trước mắt cứ nợ đi. Khi nào có tiền thì đưa tôi. Đừng có liều mạng kiếm tiền. Tiêu tiền cũng đừng có tiết liệm quá, đừng có ngược đãi bản thân. Chuyện tiền phòng không gấp gáp, không cần phải áp lực.”
Diệp Hoan cảm động đến nỗi rối tinh rồi mù hết lên. Vì cái gì mà có thể ở lại khu nhà này 2 năm liền? Tiền thuê phòng rẻ là một nguyên nhân. Vẫn còn một nguyên nhân nữa đó là chủ nhà trọng tình trọng nghĩa. Từ trước đến nay chưa từng bắt hắn trả tiền thuê phòng. Cũng chưa từng uy hiếp đuổi hắn ra ngoài. Một người chủ nhà lương thiện như vậy, đi đâu tìm cơ chứ?
Diệp Hoan năm chặt tay ông Vương, nức nở nói:
“Chú Vương... Không biết nói gì. Chỉ một chữ thôi. Con mẹ nó quá trọng nghĩa khí rồi! Nghe nói, chú vẫn chưa có vợ đúng không? Yên tâm! Ngày mai cháu sẽ đi khắp phố tìm cho chú một người. Nhất định sẽ tìm cho chú một bà cô lang thang về làm bạn già với chú...”
Ông Vương: “........”
“ Không cần cảm ơn cháu đâu! Cháu lấy đức báo đức, là việc nên làm mà.”

Phòng làm việc của Bí thư thành ủy Ninh Hải Trương Thành Thái.
Trương Thành Thái chính là vị Bí thư thành ủy mà 2 năm trước được tỉnh ủy Giang Nam trực tiếp cử xuống. Nhận chức hơn hai năm vẫn tận tụy. Đối nhân xử thế kém nhưng lại có thể giải quyết tốt mỗi quan hệ giữa 2 ban thị ủy và thành ủy Ninh Hải. Trong vòng hơn 2 năm gần đây, Trương Thành Thái được rất nhiều người trông đợi, cũng nhận được lời khen của lãnh đạo tỉnh ủy.
Hôm nay, văn phòng của Trương Thành Thái sẽ tiếp đón một vị khách đặc biệt.
Vị khách đó chính là một cô gái trẻ, khoảng 20 tuổi, xinh đẹp đến rung động lòng người. Đôi mắt lạnh môi anh đào, mặc chiếc áo gió màu xám không nổi bật, quần dài sợi bông, boot cao màu nâu, mỗi cử chỉ thể hiện một phong cách trang nhã thanh lịch.
Trong văn phòng, Trương Thành Thái tự tay rót trà mời khách. Ông ngồi xuống ghế sofa bên cạnh cô gái, nở một nụ cười chân thành, nói:
“ Trợ lí Chu ít đến chơi. Chỗ tôi đây tiếp đón không được chu đáo, xin tha thứ.”
Trợ lí Chu tên là Chu Mị, cô ấy chính là trợ lí tổng giám đốc của tập quốc tế Đằng Long.
Chu Mị nghe vậy cười thản nhiên.
“Bí thư Trương khách sáo rồi. Ông nhận chức bí thư thành ủy Ninh Hải hơn 2 năm rồi. Thành phố Ninh Hải dưới tay ông đã có những thay đổi rất lớn. Những cái đó đều là công lao của ông cả. Chu Mị vẫn luôn khâm phục những quyết đoán của Bí thư Trương.”
Trương Thành Thái gượng cười.
“Hoặc có chút ít công lao, nhưng vẫn khó có thể báo đáp với một phần vạn đại ân mà các vị lãnh đạo đã dành cho tôi. Tôi cũng chỉ là nghe theo sự chỉ dạy của các vị lãnh đạo, họ bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó.”
Chu Mị trở nên nghiêm túc, nói:
“Những lời khách sáo đó chúng ta đừng nói thêm nữa. Tôi đến lần này, trong nhà muốn tôi hỏi ông. Người mà 2 năm trước giao cho ông âm thầm chăm sóc, bây giờ thế nào rồi?”
Trương Thành Thái nghe thấy vậy bất giác ngồi thẳng dậy, nghiêm nghị nói:
“Mọi chuyện vẫn bình thường. Cậu ấy tuy rằng có khó khăn nhiều mặt. Nhưng trong cuộc sống thì vẫn chưa có phiền phức gì. Tôi vẫn phái người âm thầm đi theo dõi cậu ấy.”
Chu Mị cười thản nhiên.
“Rất tốt...”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.