Thái Sơ

Chương 44: Lạc Lối Than Đáng Tiếc




Nhóm: TTTV

Nguồn: TruyenYY

Dịch: Tiêu Dao

---------------------

Thấy Tần Hạo Hiên đến lúc hết giờ học mới thu công, Sở trưởng lão khi đi qua vẻ mặt coi thường, thở dài một hơi nói:

- Gỗ mục không điêu khắc được!

Với hắn mà nói, Tần Hạo Hiên tu luyện trong giờ học chính là không tôn trọng biểu hiện của mình, dù hắn có đệ tử Tử chủng làm chỗ dựa, lão vì giữ mặt mũi cho đệ tử Tử chủng, không tiện đuổi hắn ra khỏi học đường, nhưng cũng không nhất định phải cư xử hòa nhã với hắn.

Tần Hạo Hiên biết câu kia của Sở trưởng lão là chỉ mình, hắn nhìn Sở trưởng lão với ánh mắt áy náy, vạn bất đắc dĩ, cũng không phải là hắn không muốn nghe giảng, những bài học này của Sở trưởng lão đều là thường thức căn bản của tu tiên, vô cùng hữu dụng, nhưng nếu như hắn nghe giảng mà phải trả đại giá là bị dược lực còn thừa lại của lá kim liên mạnh mẽ làm thân thể nổ tung thì hắn cũng không còn cách nào khác.

Mặc dù có nỗi khổ tâm, nhưng lại không thể nói, làm cho Tần Hạo Hiên vô cùng bứt rứt, trong ánh mắt khinh bỉ của những đệ tử khác, hắn cùng Từ Vũ rời khỏi học đường.

Bởi vì buổi sáng giảng thuật số bát quái quá mức thâm ảo, đối với mấy đệ tử mới tiếp xúc với tu tiên này mà nói cực kỳ khó hiểu, tham thì thâm, cho nên buổi chiều Sở trưởng lão liền cho các đệ tử tự học tập hoặc tu luyện.

Sau khi ăn cơm trưa xong, Tần Hạo Hiên như trước lại đi tới phòng của Từ Vũ, vừa nhìn ghi chép, vừa nghe Từ Vũ giảng giải thuật số bát quái. Không thể không nói, ngộ tính của Từ Vũ vô cùng tốt, người khác nghe thuật số bát quái như nghe thiên thư khó hiểu thì đối với nàng lại hoàn toàn không phải vấn đề, chẳng những thuật lại hoàn toàn nội dung bài giảng của Sở trưởng lão, còn thêm vào không ít lý giải và quan điểm của mình, giúp cho Tần Hạo Hiên mặc dù cũng chỉ nghe được lơ mơ, nhưng cũng tốt hơn tự mình đọc thiên thư ghi chép rất nhiều lần.

Buổi trưa này trong sự giảng giải của Từ Vũ và đả tọa tu luyện mà trôi qua, Từ Vũ cũng quen với chuyện đang trong quá trình giảng giải, Tần Hạo Hiên bỗng nhiên vội vàng đả tọa nhập định, sau khi tu luyện một hồi lại khôi phục như thường, tiếp tục nghe mình giảng bài.

Trong nhưng đệ tử mới này, ngoài Tần Hạo Hiên được người cấp đãi ngộ tốt, Trương Dương cũng được hưởng đãi ngộ không nhỏ.

Vừa mới ăn cơm trưa xong, hắn liền lặng lẽ ly khai Linh Điền cốc, đến địa phương đã giao hẹn từ trước, đã thấy sư phụ Cổ Vân Tử chờ hắn đã lâu.

Cổ Vân Tử mập mạp, chắp hai tay sau lưng, đứng trên một tảng đá lớn, nhìn vào sâu trong Đại Tự Sơn ở đằng xa, nơi đó vân vụ mờ ảo, chính là phương hướng của Tuyệt Tiên Độc cốc.

Trương Dương tới chỗ này, hành lễ rất cung kính, sau đó đem nghi hoặc của mình về thuật số bát quái hôm nay nói cho Cổ Vân Tử, Cổ Vân Tử cười lạnh một tiếng, nói:

- Thuật số bát quái, loại đồ chơi này Hạ Vân Tử am hiểu nhất, đồ nhi ngoan, sư phụ nói cho ngươi biết, tu Tiên Đạo có hơn ngàn vạn con đường, hoàn toàn không cần thiết phải đi những cái được gọi là đường tắt, tôn chỉ của Cổ Vân đường chúng ta là, thực lực bản thân áp đảo tất cả!

Hắn dừng một chút, lại hơi có chút kiêu ngạo nói:

- Ngươi xem, Hạ Vân đường tinh thông trận pháp bát quái, luyện đan chế dược, Hạ Vân Tử suốt ngày tính thuật số bát quái, nghiên cứu đan kinh dược nghĩa, tóc đều rụng sạch rồi, vậy mà còn không phải vẫn chỉ khó phân cao thấp với vi sư hay sao, ngươi bây giờ nỗ lực tu luyện là được, những tri thức cơ sở này mặc dù phải hiểu, nhưng không cần quá mức chú tâm, tránh làm lỡ tiến triển của bản thân.

Trương Dương nghe những lời này của sư phụ, mặc dù trong lòng có chút không ủng hộ, nhưng nhớ tới dưới sự giúp đỡ của sư phụ, bảy ngày đã Trát Căn thành công, ngang vai ngang vế với đệ tử Tử chủng, nở mày nở mặt không gì sánh được, lập tức không hoài nghi nữa, gật đầu nói phải.

Dưới sự chỉ đạo của Cổ Vân Tử, Trương Dương lại luyện công một lúc, nhưng vẻ mặt thủy chung như có như không một tia u sầu. Cổ Vân Tử là người dày dạn kinh nghiệm, sao lại không nhìn ra, lập tức nghiêm mặt hỏi Trương Dương:

- Đồ nhi, ngươi có tâm sự gì phải không? Nếu có không nên giữ lại, để lâu ngày sẽ trở thành tâm tật, vô cùng có hại đối với tương lai của ngươi.

- Sư phụ, đồ nhi đúng là có tâm sự.

Trương Dương khom người một cái thật sâu, nói:

- Đệ tử có một đồng hương, hiện tại hắn cũng là môn hạ ở Thái Sơ giáo, tên là Tần Hạo Hiên, mặc dù chỉ là một đệ tử Nhược chủng, nhưng thực lực cực kỳ cường hãn, thậm chí còn có thể cùng một cao thủ Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp lưỡng bại câu thương, hắn giống như tòa núi lớn vẫn đè nặng trong lòng đệ tử.

- Ồ, đồng hương của ngươi, vậy cũng là đồng hương của Trương Cuồng sao, ta nhớ ngươi và Trương Cuồng rất thân thiết mà?

- Trương Cuồng trước mặt người khác thì hoành hành ngang ngược, nhưng ở trước mặt Tần Hạo Hiên lại giống như chuột thấy mèo, ngày hôm qua còn bị hắn cưỡi ở trên đầu khi dễ.

Cổ Vân Tử cười một tiếng, linh quang trong lòng hiện lên, nói:

- Trương Cuồng tuy là Tử chủng nhưng đạo tâm lại kém ngươi nhiều lắm, ngươi yên tâm, chuyện này để sư phụ lo.

Có sư phụ Cổ Vân Tử đảm bảo, Trương Dương hết sức phấn khởi tiếp tục luyện công. Cổ Vân Tử rơi vào trầm tư, hắn cũng từng nghe đệ tử trong đường nói qua về đệ tử Nhược chủng mới nhập môn này nhưng hắn cho rằng chỉ là lời đồn bậy bạ, một tên phàm phu tục tử mới nhập môn mấy ngày, bị cường giả Tiên Miêu cảnh Tam diệp dùng linh pháp đánh cũng là chuyện hết sức đơn giản. Nhưng lại có thể ở trong hầm nham thạch nóng chảy, liều mạng lưỡng bại câu thương với một tên cường giả Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp? Chỗ hầm nham tương kia, một phàm phu tục tử đi vào, có thể sống sót mà đi ra ngoài đã là vấn đề lớn, làm sao còn có thể đánh với một tên cường giả Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp? Hơn nữa, cảnh giới Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp mặc dù là chỉ là cặn bã, nhưng cũng không yếu đuối đến mức đó chứ?

Sao có thể hoang đường như thế chứ? Lẽ nào Tần Hạo Hiên gặp được tiểu kỳ ngộ mà chính mình cũng không biết?

Cổ Vân Tử vốn dĩ cũng không quá để tâm đến Tần Hạo Hiên, người phàm nho nhỏ có kỳ ngộ, cũng chẳng qua là tiểu kỳ ngộ mà thôi, đại kỳ ngộ thông thường đều kèm theo phong hiểm vô cùng.

Đệ tử Thái Sơ cũng có người đã từng có được kỳ ngộ, chỉ là quy luật thông thường của tu tiên giới chính là kỳ ngộ lớn luôn kèm theo phong hiểm vô cùng, kỳ ngộ gặp được dưới tình huống bình thường chỉ là tiểu kỳ ngộ, các trưởng bối Thái Sơ cũng sẽ không đến cướp đoạt.

Giống như đối với trẻ con, đi trên đường mà nhặt được ba đồng tiền thì đã thấy là thu hoạch lớn, nhưng đối với người trưởng thành mà nói, đó chẳng qua là ba đồng tiền mà thôi.

Chỉ là bây giờ... Cổ Vân Tử vì lời nói của Trương Dương, ngược lại hắn lại nghĩ ra cách dùng Tần Hạo Hiên để làm một kế! Đây là một kế còn có thể hoàn hảo tránh được Hoàng Long chưởng giáo tra xét.

Tu tiên, đề thăng tu vi tuy trọng yếu, nhưng tối trọng yếu là tu tâm, nếu người tu tiên có tâm tật, dù thiên tư có tốt, thành tựu tương lai cũng chỉ có hạn, nhưng trong lời đệ tử vừa nói, Tần Hạo Hiên nhất định là tâm tật chung của Trương Cuồng và Trương Dương. Cổ Vân Tử định sẽ vì Trương Dương mà hoàn thành tâm nguyện áp đảo Tần Hạo Hiên, triệt để trừ bỏ đi tâm tật của hắn, đồng thời cũng vì tương lai Trương Cuồng chiến thắng đệ tử Tử chủng mà có thêm một con bài chưa lật.

Trước kia Cổ Vân Tử cũng từng có một kỳ ngộ, chiếm được Thiên Thi Tông Bộ Phân linh pháp.

Linh pháp Thiên Thi Tông tu luyện cực kỳ tà độc, luyện chế tu luyện giả thành thi binh cho mình, thi binh này không những có thể kế thừa toàn bộ tu vi của người luyện chế, còn không có ý thức riêng, hoàn toàn nghe lệnh của người luyện chế, trọng yếu hơn là tu vi thi binh sẽ đề thăng theo tu vi chủ nhân đề thăng, tài liệu luyện chế càng tốt, phạm vi phát triển tương lai của thi binh càng lớn.

Nếu quả thực như lời Trương Dương, Tần Hạo Hiên kia hoàn toàn là tài liệu luyện chế thi binh tuyệt vời, thân thể cường tráng, không phải Xuất Miêu đã có thể cùng đệ tử Tiên Miêu cảnh Ngũ diệp lưỡng bại câu thương. Mặc dù là Cổ Vân Tử cũng có chút động tâm, chẳng qua vì thành tựu của Trương Dương, vì uy phong làm sư phụ của chưởng giáo vô thượng tương lai, hắn vẫn quyết định đem tài liệu luyện chế tốt như vậy tặng cho Trương Dương.

Chỉ là hại một đệ tử bản giáo như vậy, trong lòng Cổ Vân Tử thật không nhẫn tâm, nhưng nghĩ lại nhiều lần, chỉ có thể tự nhủ, Tần Hạo Hiên chẳng qua là một đệ tử Nhược chủng, tiến cảnh tương lai nhất định là hữu hạn, không bằng trở thành thi binh giúp một tay cho Trương Dương, cũng vì Thái Sơ mà ra sức, ngày sau khi xuống núi, cho phụ mẫu Tần Hạo Hiên nhiều ngân lượng một chút, để cho qua lúc tuổi già, như vậy Tần Hạo Hiên hóa thành thi binh cũng coi như là tận hiếu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.