Liễu Thanh Dương bước vào đại điện, hành lễ. Hắn đã nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi của họ, quả nhiên mỏ quặng tử kim của Từ gia đã xảy ra vấn đề.
Mỏ quặng tử kim nằm sâu trong dãy núi Lạc Nhật, cách thành Thương Lang ba ngày đường, đi qua một thung lũng. Đã nhiều năm qua, Từ gia rất ít khi gặp phục kích, thỉnh thoảng cũng gặp phải đám không có mắt, nhưng Từ gia không tổn thất lớn.
Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, đã có mười mấy người bị trọng thương, quặng tử kim bị cướp mất, lại đúng lúc gần đây Từ gia gặp nhiều việc.
Từ Nghĩa Lâm gật đầu. Mấy ngày trước ông ấy đã đến viện của Liễu Thanh Dương, có thể khẳng định, dị tượng được tạo thành do có người đột phá cảnh giới Tiên Thiên là do hắn gây ra. Sự mong đợi của ông ấy dành cho Liễu Thanh Dương càng ngày càng cao.
“Nhạc phụ, có phải mỏ quặng tử kim xảy ra vấn đề rồi không?”
Liễu Thanh Dương không chắc chản hỏi, tin tức của Tùng Thiên Hào, tám chín phần là thật.
“Ừ, có người âm thầm đối đầu với Từ gia chúng ta, cướp hàng hóa của chúng ta, dẫn tới bây giờ Binh Khí phường không có nguyên liệu, đã dừng vận hành.”
Ông ấy không giấu giếm, trả lời đúng sự thật. Tin tức nhanh chóng truyền khắp thành Thương Lan, những thương hộ đã nộp đơn đặt hàng cũng thấy bàng hoàng. Bọn họ đã đóng tiền cọc rồi, đương nhiên không mong tiền cứ thế trôi mất.
“Điền gia và Vạn gia làm sao?”
Ngoài hai nhà họ ra, những gia tộc nhỏ khác ở thành Thương Lan không thể nào khai chiến với Từ gia. Binh khí phường được mở lại, bên tổn thất nặng nhất chỉ có Điền gia.
Điền gia đã cướp mất mười mấy đại sư phụ của Từ gia, đã tốn một lượng lớn tiền vàng. Họ đã dốc hết lực lượng của cả tộc để mở năm Binh Khí phường, đang chuẩn bị đưa ra thị trường thì lại bị Từ gia đánh một đòn không kịp trở tay.
Đấu thú tràng của Vạn gia cũng làm ăn kém đi nhiều, chuyện xấu bị truyền ra, chuyện làm ăn của đấu thú tràng đã thụt lùi nghiêm trọng.
“Tạm thời còn chưa chäc chản, thị về trốn về được miêu tả, người cướp quặng là một đám người mặc đồ đen, không giống cao thủ của thành Thương Lan.”
Thành Thương Lan chỉ lớn băng ấy thôi, mọi người đều biết nhau. Điều này rất lạ, Từ gia không đắc tội với ai khác, vì sao đội ngũ vận chuyển lại bị cướp năm lần bảy lượt chứ?
Liễu Thanh Dương sờ cái cằm bóng loáng, chứng thực tin tức mà Tùng Thiên Hào cung cấp. Hai nhà kia thuê cao thủ từ các thành khác tới, âm thầm đả kích Từ gia.
“Nhạc phụ, khi nào đội ngũ tiếp theo của chúng ta đến?”
Hản lên tiếng hỏi. Binh Khí phường đã mất nguồn cung, còn không vận chuyển được để giao đơn đặt hàng cho khách, e rằng sẽ bị trả hàng.
“Ngày mai bọn họ sẽ đi qua thung lũng, mấy lần bị cướp đều là bị cướp ở đó. Ta định tự đi vận chuyển, cũng muốn xem ra âm thầm chặn cướp hàng của Từ gia.”
Từ Nghĩa Lâm nói xong, trên người toát ra sát khí nồng nặc. Mấy chục năm nay ông ta không giết người, thật sự cho. rằng ông ta đã già rồi sao?
“Không thể!”
Liễu Thanh Dương đột nhiên cắt lời, ngăn cản nhạc phụ rời khỏi Từ gia. Đối phương đang bày kế điệu hổ ly sơn, nếu Từ Nghĩa Lâm rời đi, không có ai trấn giữ ở thành Thương Lan, Điền gia sẽ nhanh chóng cướp Binh Khí phường của Từ gia rồi chiếm đoạt những sản nghiệp khác.
“Thanh Dương, nói ý tưởng của ngươi đi.”
Sau chuyện ở Binh Khí phường, thái độ của Lam chấp sự đối với Liễu Thanh Dương đã thay đổi hẳn. Ông ta cũng nhìn qua, muốn nghe ý kiến của Liễu Thanh Dương.
“Chuyện lần này, tám chín phần là do Điền gia và Vạn gia gây nên. Có lẽ những tên hắc y nhân đó là cao thủ bọn họ thuê từ thành khác tới. Mục đích thì không cần nói cũng biết, là để phá hoại Từ gia chúng ta. Lúc này mà ngài đi, nhất định sẽ trúng ph: iương Đông kích Tây của họ, họ sẽ chiếm đoạt tổ nghiệp Từ gia chúng ta”
Liễu Thanh Dương nói ra suy nghĩ của mình. Vạn gia và Điền gia đã hứa với Hoắc đại sư là sẽ không giết hắn trong vòng một tháng, nhưng cũng không nói là sẽ không chiếm đoạt tổ nghiệp của Từ gia.
Tổ trạch bị người ta chiếm mất, Từ gia ổn định được mỏ quặng thì có ích gì.
Từ Nghĩa Lâm khế nhíu mày. Không phải ông ta không nghĩ tới điều này, nhưng mất đi mỏ quặng, bảo vệ được mỏ quặng thì đã sao chứ, chỉ có thể ngồi ăn không.
“Thanh Dương, ngươi có thể nghĩ tới điều này, ta rất vui và yên tâm. Nhưng việc đã đến nước này, chẳng lế còn cách khác sao?”
Ông ta lộ ra vẻ an tâm, Lam chấp sự cũng than thở theo, Từ gia đã đến thời khäc sinh tử tồn vong rồi.
“Ta sẽ đích thân đến đó, nhạc phụ ở lại bảo vệ Từ gia là được, tránh được Điền gia âm thầm tập kích Binh Khí phường.”
Liễu Thanh Dương lên trước một bước, bằng lòng đi đến mỏ quặng tử kim, điều tra chân tướng.
“Thanh Dương, ngươi muốn đi sao?” Từ Nghĩa Lâm hơi ngạc nhiên. Thường ngày Liễu Thanh Dương còn lười bước ra khỏi cửa Từ gia, dãy núi Lạc Nhật vô cùng hung hiểm, một mình hẳn đi quá nguy hiểm.
“Lam chấp sự, ngươi ra ngoài trước đi, nhân tiện đóng kín cửa lại!"
Liễu Thanh Dương biết nhạc phụ lo lắng điều gì. Hắn một mình đi tới mỏ quặng tử kim thì quá nguy hiểm, nếu Từ Hàm Yên ở nhà thì có thể phái nàng đi, nhưng bây giờ người mà Từ gia có thể điều động quá ít.
Lam chấp sự đứng lên, nhìn Từ Nghĩa Lâm rồi gật đầu, xoay người đi ra khỏi đại điện, thuận tay đóng cửa lại. Cả đại điện trở nên yên tĩnh.
“Nhạc phụ, ta biết ngài lo lắng ta đi trước sẽ có nguy hiểm, ngài cứ dốc toàn lực đánh ta đi, sức mạnh khống chế ở cảnh giới Tẩy Linh cấp thấp là được”
Liễu Thanh Dương không muốn nói nhảm, hắn hiểu rõ sự quan tâm của nhạc phụ dành cho mình, không vạn bất đắc dĩ thì ông ta sẽ không để hắn đi vào nguy hiểm. Tuy nhiên, hẳn do một tay nhạc phụ nuôi lớn, hôm nay Từ gia lâm vào cảnh sinh tử tồn vong, hắn đâu thể nào sống chết mặc bay.
Đồng tử co lại, Từ Nghĩa Lâm đứng lên.
“Thanh Dương, ngươi chắc sao?”
Cảnh giới Tẩy Linh cấp thấp đủ để tiêu diệt cảnh giới Tiên Thiên đỉnh phong, dù ông ta không biết cảnh giới thật sự của Liễu Thanh Dương, nhưng cũng muốn thử một lần. Sau hôm ở đấu thú tràng, đã có lời đồn rằng hắn một đao chém chết mười hai đệ tử của Vạn gia nhưng ông ta chưa tận mắt nhìn thấy.
“Chắc chắn!”
Tay phải của hắn ấn lên đoản đao, một luồng khí thế ác liệt tràn ngập cả đại điện. Từ Nghĩa Lâm chấn động, khí tức. này khiến ông ta cảm thấy áp lực.