Thái Hoang Thôn Thiên Quyết

Chương 58: Trận pháp này không tồi




Nếu không thế mượn trận pháp đế tu luyện thì hẳn chỉ có thế tìm cách khác. Thật ra hẳn cũng không để ý lắm, nhưng nhìn Tùng Lăng đang nhíu mày đến độ xoản đầu lông mày vào. nhau, xem ra có một số việc không thể nói được.

"Chẳng qua là mấy chuyện không đáng kể, không nói cũng thế, ta biết mấy trận pháp còn dùng được, để ta dẫn huynh đi."

Tùng Lăng đứng dậy, kéo Liễu Thanh Dương bước ra ngoài. Mười phút sau, hai người đã xuất hiện trước một tòa nhà nhìn có vẻ đổ nát.

"Ngươi có chắc là chỗ này không?" Trận pháp này ít nhất phải vài chục năm rồi không dùng đến, bốn phía toàn là tro bụi, tên mập này đến đây làm cái quỷ. gì?

"Ca, hiện tại huynh đang ở cảnh giới nào?" Tùng Lăng liếc mắt nhìn bốn phía, thấy không còn người nào khác mới ra vẻ thần bí hỏi.

"Hậu Thiên tầng thứ chín!"

Liễu Thanh Dương ẩn dấu cảnh giới chân thật, tạm thời hẳn không muốn đế người khác biết hẳn đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên.

"Vậy thì không có vấn đề gì, trận pháp này là do tổ tiên của Tùng gia chúng ta bố trí, là một trận pháp rất cổ quái, có thể, căn cứ theo cảnh giới của người dùng để điều chỉnh cấp bậc trận pháp, đã rất nhiều năm rồi không được mở ra"

Tùng Lăng nói đúng sự thật, trận pháp này là do lão tố của Tùng gia bố trí, không biết vì sao mà đế không ở đó suốt vài chục năm qua.

"Vậy tại sao các ngươi lại để đó không dùng?” Liễu Thanh Dương hỏi.

Người bên ngoài đang làm ầm ï vì không có đủ trận pháp, lại không chịu mở trận pháp này ra.

"Bởi vì.. Bởi vì đã từng có người chết ở trong này, sau đó mới bị đóng lại, bọn họ nói là trận pháp này không thể khống chế được”

Tùng Lăng có chút hối hận, đáng lẽ ra hắn ta không nên dẫn Liễu Thanh Dương đến chỗ này, đúng là bị ma quỷ ám ảnh, hoặc có thế là do hẳn ta sùng bái Liễu Thanh Dương quá mức.

“Thú vị đấy."

Vốn dĩ Liễu Thanh Dương không ôm hy vọng gì cả. Trận pháp của Tùng gia thích hợp tu luyện, nhưng không có lực sát thương, chỉ có đi sát vào ranh giới sinh tử mới có cơ hội để tìm kiếm đột phá.

Dựa vào năng lực của hắn, muốn bố trí một trận pháp giết chóc quá đơn giản, nhưng để bố trí được thì cần rất nhiều tài nguyên, ngoài ra còn cần các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa. Tùng gia đã truyền thừa mấy trăm năm mới tạo ra được: một trận pháp đường như vậy, Liêu Thanh Dương không thế đợi được đến lúc ấy, mà tài nguyên trong thành Thương Lan cũng cạn kiệt.

Liễu Thanh Dương đẩy cửa gỗ ra, bước vào trong, một lưỡng tro bụi ập vào mặt, hẳn duỗi tay phẩy một cái, đám tro bụi lập tức văng ra.

Tòa nhà này rất lớn, khoảng năm trắm mét vuông, đây chắc chẩn là một trận pháp cực lớn.

"Ca, huynh đừng đi vào..." Tùng Lăng vội vàng ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa rồi, Liễu Thanh Dương đã bước vào. trong trận pháp: "Ca, huynh là ca ca ruột của ta được chưa? Trận pháp này thật sự rất quỷ dị, chúng ra đi ra ngoài đi”

Tùng Lăng sợ hãi. Sau khi bọn họ tiến vào, ánh đèn trong phòng tự động sáng lên, vách đá ở xung quanh được chế tạo. từ Mặc Điều thạch rất hiếm thấy, vô cùng cứng chắc.

Những binh khí bình thường khó mà gây hao tổn, muốn chế tạo ra trận pháp này phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, để không ở đây vài thập niên đúng là một tốn thất to lớn.

Đường kính đi qua góc Đông Nam, đây là mắt trận, chỉ cần để linh thạch vào là có thế thúc giục trận pháp.

Những trận pháp khác do người của Tùng gia khống chế, nhưng trận pháp này đã bỏ không từ lâu, không ai tiến vào, chỉ có thể do Liễu Thanh Dương tự mình kích hoạt

Liễu Thanh Dương lục khắp người còn năm viên linh thạch, đế hết vào trong khe lõm xuống. Cả tòa nhà phát ra tiếng vang rầm rầm, cửa phòng đóng sầm lại, không gian xung quanh đột ngột biển đổi, hai người bọn họ đang đứng giữa một khu vực bình nguyên

"Ầm ầm ầm!"

Đất núi rung chuyến, Tùng Lăng tưởng là động đất, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

Dựa vào năng lực của hắn, muốn bố trí một trận pháp giết chóc quá đơn giản, nhưng để bố trí được thì cần rất nhiều tài nguyên, ngoài ra còn cần các yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa. Tùng gia đã truyền thừa mấy trăm năm mới tạo ra được: một trận pháp đường như vậy, Liêu Thanh Dương không thế đợi được đến lúc ấy, mà tài nguyên trong thành Thương Lan cũng cạn kiệt.

Liễu Thanh Dương đẩy cửa gỗ ra, bước vào trong, một lưỡng tro bụi ập vào mặt, hẳn duỗi tay phẩy một cái, đám tro bụi lập tức văng ra.

Tòa nhà này rất lớn, khoảng năm trắm mét vuông, đây chắc chẩn là một trận pháp cực lớn.

"Ca, huynh đừng đi vào..." Tùng Lăng vội vàng ngăn cản, nhưng không còn kịp nữa rồi, Liễu Thanh Dương đã bước vào. trong trận pháp: "Ca, huynh là ca ca ruột của ta được chưa? Trận pháp này thật sự rất quỷ dị, chúng ra đi ra ngoài đi”

Tùng Lăng sợ hãi. Sau khi bọn họ tiến vào, ánh đèn trong phòng tự động sáng lên, vách đá ở xung quanh được chế tạo. từ Mặc Điều thạch rất hiếm thấy, vô cùng cứng chắc.

Những binh khí bình thường khó mà gây hao tổn, muốn chế tạo ra trận pháp này phải tiêu tốn rất nhiều tài nguyên, để không ở đây vài thập niên đúng là một tốn thất to lớn.

Đường kính đi qua góc Đông Nam, đây là mắt trận, chỉ cần để linh thạch vào là có thế thúc giục trận pháp.

Những trận pháp khác do người của Tùng gia khống chế, nhưng trận pháp này đã bỏ không từ lâu, không ai tiến vào, chỉ có thể do Liễu Thanh Dương tự mình kích hoạt

Liễu Thanh Dương lục khắp người còn năm viên linh thạch, đế hết vào trong khe lõm xuống. Cả tòa nhà phát ra tiếng vang rầm rầm, cửa phòng đóng sầm lại, không gian xung quanh đột ngột biển đổi, hai người bọn họ đang đứng giữa một khu vực bình nguyên

"Ầm ầm ầm!"

Đất núi rung chuyến, Tùng Lăng tưởng là động đất, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.

“Trận pháp này không tồi, rất thích hợp đế ta tu luyện, ngươi đi theo sát sau ta!"

Liêu Thanh Dương nói một câu, nhấn hai chân xuống đất, thân thể vọt đi như một dải sao băng, bần về phía phát ra âm thanh.

“Ca, ngươi đợi ta đã."

Tùng Lăng lồm cồm bò dậy, vội vàng đuổi theo Liễu Thanh Dương. Bọn họ đã tiến vào trận pháp, chỉ có thể chờ đến khi linh thạch hao hết, hoặc là người bên ngoài đóng trận pháp lại

Còn muốn ra cũng không thể ra được, đây không phải là trận pháp bình thường, nơi này đã từng có người chết rồi đấy.

Phía trước xuất hiện một mảng đen, chạy từ xa đến đây. "Là Thương lang, hơn một ngàn con!"

Liễu Thanh Dương cười xấu xa, hẳn đã áp chế cảnh giới đến Hậu Thiên tầng thứ chín, đám thương lang vừa xuất hiện cũng là bậc một tầng thứ chín, cảnh giới xấp xỉ nhau.

"Ôi trời đất ơi!"

Tùng Lăng sợ đái ra quần, hản ta mới là Hậu Thiên tầng thứ bảy thôi, hơn nữa còn nhờ vào rất nhiều đan dược mới thăng cấp lên được. Đối đầu với nhiều yêu thú như vậy, thân thể mập mạp này của hản còn chưa đủ để nhét kế răng cho đám Thương lang này.

"Hóa ảo thành thật, đây là chiêu thức mà cảnh giới Tấy Tủy mới có thể thực hiện được, chẳng lẽ lão tổ của Tùng gia là cường giả Tẩy Tủy?"

Liễu Thanh Dương lộ ra vẻ mặt suy ngẫm. Hản giơ tay nắm lấy Tùng Lăng, một con thương lang bay ngang qua đầu hẳn, đoản đao xuất khỏi vỏ, kéo theo một dải máu, Thương lang ngã xuống đất.

Dù sao cũng có tin tức từng có người chết trong trận pháp. này, dựa vào trình độ hóa giả thành thật của trận pháp, những sinh vật trong trận pháp tuy là giả, nhưng lại không khác gì thật, nếu chết ở trong trận pháp thì cũng tương đương với thật sự tử vong.

Đây không phải là một trận pháp giết chóc bình thường, mà là trận pháp dung hợp vô số tinh túy của các trận pháp khác, lão tổ Tùng gia thật đúng là một thiên tài

Một ngàn con thương lang tụ tập ở khắp nơi, tròng mắt toát ra ánh sáng xanh lè, làm lòng người khiếp sợ.

"Ca, ta chưa muốn chết đâu!”

Tùng Lăng run lên, đổi thành người khác bị một đám Thương lang vây quanh như thế này cũng khó mà bình tĩnh được. Mấy năm nay hân ta có nghiên cứu một ít trận pháp, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến hẳn ta không thế lý giải được.

Đại đa số trận pháp của Tùng gia có cảnh tượng đơn giản, các trận pháp giết chóc chỉ có hai ba đối thủ mà thôi

"Không chết được đâu, trận pháp này đã lâu không tu sửa, có rất nhiều chỗ xuất hiện lỗ hổng, người tiến vào không tìm thấy đường đi ra nên mới chết bên trong”

Liễu Thanh Dương cảm thấy rất kỳ quái, trong trận pháp có nhiều chỗ đã bị sửa chữa, chắc chăn là người của Tùng gia tiến vào để chữa trị, nhưng kết quả toàn thất bại.

"Ca, huynh hiểu trận pháp à?"

Tùng gia đã nghiên cứu vài chục năm cũng không tìm được chỗ khiếm khuyết của trận pháp này, Liễu Thanh Dương chỉ vào đây chưa được vài phút đã tìm được vấn đề, khiến cho hắn ta không thể tin nổi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.