Thái Cổ Thần Vương

Chương 520: Lại phá kỷ lục




Đồ án trên vách núi ngay trước mắt Tần Vấn Thiên, sống động như thật, biến ảo ngàn vạn, trong đó như có đại bàng bay lượn trên trời, nhanh như tia chớp, xuyên qua mây trời ở trên, tốc độ đáng sợ.
Giờ phút này, trong mây trời, một luồng kiếm quang rơi xuống, rung động trời đất.
Đại bàng thuận gió nhưng vẫn không nhanh hơn một kiếm kia, kiếm hạ, đại bàng mất mạng. 
- Đồ án này, Trảm Bằng Đồ.
Tần Vấn Thiên kinh hãi trong lòng, không ngờ chỉ mới bước thứ nhất mà đã có đồ án kinh người trên vách núi như thế, thanh kiếm tới từ thần linh đó, tuy chỉ có một kiếm, nhưng dường như chất chứa ngàn vạn biến hóa, chính là một đạo kiếm thuật lớn, có uy lực vô tận, nếu có thể tu hành thành công thì có thể giết chết đại bàng.
Trên người Tần Vấn Thiên đầy kiếm khí lấp lóe, hắn không ngừng vung kiếm, nhưng tốc độ của hắn quá chậm, mặc dù hắn đã cảm thấy mình nhanh hơn trước kia, nhưng hôm nay ở trước mặt vách núi, Tần Vấn Thiên lại cảm thấy tốc độ của mình như là con kiến. 
Chậm, vô cùng chậm.
Tần Vấn Thiên sinh ra một loại ảo giác, hắn vĩnh viễn không chém ra được một kiếm hoa mỹ như thế.
- Không đúng, đường cổ đi tới nhà tranh mới bước thứ nhất liền có vách núi xuất hiện, chỉ sợ nơi đây buộc phải giải kiếm ý, nếu không thì tại sao vừa rồi, sau khi Lý Hàn U kia chém ra một kiếm thì lại có thể tiến lên một bước, cần phải giải một kiếm thì mới có thể tiến lên được, nàng ta có thể đi chín bước, sao ta có thể không qua nổi một bước nào. 
Tần Vấn Thiên nói nhỏ trong lòng, tuy Lâm Soái chưa nói trực tiếp cho hắn, nhưng hắn đã hiểu, đường đi tới nhà tranh chính là con đường giải kiếm.
Hơn nữa, con đường này là của chủ nhân sơ khai của Trượng Kiếm tông lưu lại, giải kiếm của chủ nhân thì sao có thể dễ dàng được, hắn không thể không kiên nhẫn.
- Con đường này phi thường, khí lớn mênh mông, thực lực của ta không đủ ở trước con đường này, cần phải tạo mộng. 
Tần Vấn Thiên nói nhỏ trong lòng, sau đó nhắm mắt, bình tĩnh trở lại.
Dẫn động công pháp tu hành, một lát sau, Tần Vấn Thiên bước vào mộng cảnh, trong hư không, Sơn Hà Đồ vẫn như cũ, chính là thứ mà hắn đả đoạt được trong rừng rậm Hắc Ám của Sở quốc rất lâu về trước, hắn càng trở nên mạnh hơn thì lại càng thấy bức tranh này càng thêm phi phàm.
Giờ phút này, đồ án này tạo ra mộng cảnh núi sông, Tần Vấn Thiên đứng ngạo nghễ trên đám mây, ở trước người hắn, một con đại bàng bay lượn trên trời, bay qua bên người, giống như tia chớp, nhanh đến mức mắt thường không thể bắt giữ. 
Nhưng trong mộng cảnh hắn cũng không phải người phàm tục, hắn đứng ở trên tầng mây, nhìn con đại bàng này ngao du trên trời, một luồng kiếm quang từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chém trên thân đại bàng, trong nháy mắt, đại bàng rơi xuống.
- Nhìn không thấu.
Tần Vấn Thiên bình tâm tĩnh khí, để cảnh này lặp lại không dừng, không ngừng tìm hiểu một kiếm kinh trời này. 
Dần dần, Tần Vấn Thiên thấy được biến hóa khác nhau, kiếm này giống như là gió, tốc độ đại bàng nhanh hơn nữa cũng trốn không thoát gió, gió không đâu không có, bất kể đại bàng bay lượn trên cao như thế nào, cũng phải cưỡi gió, kiếm này ẩn trong gió.
- Ta chưa từng lĩnh ngộ ý chí của gió, có thể giải kiếm này hay không?
Tần Vấn Thiên lẩm bẩm, hắn cũng vung kiếm, nhưng hiểu là một chuyện, thật sự muốn làm lại không có khả năng, huống chi, hắn không hiểu gió. 
- Trong Trượng Kiếm tông, không có khả năng là tất cả đệ tử đều hiểu ý chí của gió, con đường giải kiếm, nằm ở lĩnh ngộ.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt, rời khỏi mộng cảnh, nhìn vách núi phía trước, hắn vươn tay, nhưng lại giống như chạm đến vách núi, muốn câu thông với đồ án trên vách núi trong đầu, trong nháy mắt, một luồng kiếm quang kinh người phóng lên trời, như gió lạnh rống giận, xé rách trời đất..
Vách núi biến mất, Tần Vấn Thiên lộ ra một nụ cười mỉm, hắn bước chân về phía trước, hắn thấy được vách núi thứ hai, bức đồ án thứ hai. 
Hắn nhìn thấy một người khổng lồ, người khổng lồ này đầu đội trời, chân đạp đất, đạp một bước vỡ ngọn núi, một bước cắt gãy con sông, đánh ra một chưởng, trời cũng phải nứt.
Một màn rung động lòng người này, ngay lúc người khổng lồ này chạy, trên bầu trời có kiếm hạ xuống, kiếm này chính là thanh kiếm khổng lồ, trực tiếp đánh lên đầu của người khổng lồ, tốc độ kiếm không nhanh, nhưng trong tích tắc, thân thể  vô cùng cao lớn của người khổng lồ tan rã, hóa thành từng tảng đá khổng lồ, ngã xuống trở thành một dãy núi.
- Kiếm này chất chứa sức mạnh đâu chỉ ngàn vạn cân. 
Tần Vấn Thiên kinh hãi trong lòng, hắn nhắm mắt, tiến vào mộng cảnh cảm thụ cảnh tượng mênh mông hoành tráng này một lần nữa, cố lĩnh ngộ từng uy áp trong kiếm.
- Nếu đổi kiếm thành thương thì cũng tương tự, đó là sức mạnh của đất.
Tần Vấn Thiên nói nhỏ, sau đó lại đặt bàn tay trên vách núi, lại có một luồng kiếm quang xuất hiện, hắn lại tiến một bước. 
Phía sau ngọn núi, mọi người nhìn Tần Vấn Thiên bước lên hai bước, không ít người lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.
- Quả nhiên sư đệ lợi hại, thế mà đã hiểu được hai kiếm.
Lâm Soái nhìn về phía Tần Vấn Thiên, tán thưởng một tiếng. 
- Mới hai kiếm mà thôi, năm đó sư huynh cũng không dễ dàng giải bảy kiếm đầu sao, bảy kiếm này không khó.
Diệp Lăng Sương thản nhiên nói, Lâm Soái cười nói:
- Nhưng tốc độ ta giải kiếm còn không bằng Tần sư đệ. Các ngươi nói thử xem, hôm nay Tần sư đệ có thể giải mấy kiếm. 
- Với tốc độ này thì chắc chắn ngộ tính của hắn không kém, có lẽ có thể giống với các đệ tử ngộ tính mạnh kia, một lần tìm hiểu được bảy kiếm, nhưng sau kiếm thứ bảy, bất cứ một kiếm nào, cũng không phải dễ dàng như vậy nữa.
Diệp Lăng Sương mở miệng nói, Lưu Vân bên cạnh cũng khẽ gật đầu:
- Ngày đó Lý Hàn U này một lần tìm hiểu được bảy kiếm, sau đó kiếm thứ tám tốn hết ba ngày, kiếm thứ chín tuy tìm hiểu được nhưng nghe nói nàng dùng bảy ngày để tìm hiểu kiếm đó. 
- Có thể giải được kiếm thứ chín thì ngộ tính của Lý Hàn U đã rất lợi hại, có lẽ nàng ta có thể giải được mười bốn kiếm trong vòng một năm.
Lâm Soái nhìn thoáng qua bóng người Lý Hàn U, nữ tử này có thiên tư phi phàm, hẳn là có thể giải được mười bốn kiếm trong vòng một năm.
- Kiếm thứ ba giải rồi, nhanh thật. 
Giờ phút này trong ánh mắt Lâm Soái hiện lên một luồng sắc bén, chỉ thấy Tần Vấn Thiên không cần tốn nhiều sức đã giải được kiếm thứ ba.
- Có lẽ hôm nay Tần sư đệ không chỉ giải được bảy kiếm.
- Khương Hoài, ngươi thấy hắn có thể giải bao nhiêu kiếm? 
Diệp Lăng Sương hỏi Khương Hoài dáng người gầy yếu, Khương Hoài cũng giải kiếm vô cùng lợi hại.
- Không biết, nhưng hắn có thể phá kỷ lục giải bảy kiếm.
Khương Hoài thản nhiên nói, trong lúc bọn họ nói chuyện, Tần Vấn Thiên đã giải kiếm thứ tư, nhất thời ánh mắt rất nhiều người bị Tần Vấn Thiên hấp dẫn. 
Nhanh chóng tới kiếm thứ tư, kỷ lục bảy kiếm là một canh giờ, nếu cứ tiếp tục như vậy, hắn có thể giải được bảy kiếm nhanh thôi.
Có người lộ ra vẻ mặt kinh dị, thanh niên này do Lâm Soái sư huynh mang đến, hình như có chút không tầm thường.
- Năm kiếm, sao lại nhanh như vậy. 
Mọi người kinh ngạc, Tần Vấn Thiên đã bước tiếp năm bước, xuất hiện năm luồng kiếm quang, có nghĩa là hắn đã giải được năm kiếm.
- Thật lợi hại.
Lâm Soái lộ ra sự sắc bén, có chút ngạc nhiên lẫn vui mừng. 
- Hai kiếm cuối cùng tương đối khó, sợ là hắn không dễ dàng giải được như vậy.
Có người mở miệng nói, nhưng lúc người đó dứt lời, Tần Vấn Thiên đã bước lên bước thứ sáu, nghĩa là đã giải sáu kiếm.
- Sao có thể được, đây là do ăn may ư? 
Vẻ mặt người nọ vừa rồi nói chuyện buồn bực, vừa mở miệng đoán đã bị đánh vào mặt, khiến cho không ít người nhìn hắn khinh bỉ.
- Sắp phá kỷ lục rồi.
Có người mở miệng nói. 
- Ta không tin kiếm này mà hắn còn có thể giải nhanh như vậy.
Người vừa rồi lại mở miệng nói lần nữa, quả nhiên, lần này Tần Vấn Thiên dừng lại một lúc, vẫn đứng đó tìm hiểu.
- Ha ha, quả nhiên không được rồi. 
Người nọ cười nói, nhìn về phía đám người bên cạnh, nhưng thấy người bên cạnh nhìn hắn lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, sau đó quay đầu nhìn lại thì thấy một ánh sáng lấp lánh, Tần Vấn Thiên đã đi bước thứ bảy.
Ở khoảnh khắc hắn bước lên bước thứ bảy, trên người Tần Vấn Thiên bao phủ hào quang kinh người, lấp lánh chói mắt, giống như phủ thêm một tầng quầng sáng, khiến người ta ngưỡng mộ, trên đỉnh đầu hắn thế mà có tiếng kiếm rít không ngừng.
- Phá kỷ lục rồi. 
Mọi người nhìn Tần Vấn Thiên trên không, rung động trong lòng, không ngờ một đệ tử mới đã phá giải kỷ lục bảy kiếm đầu.
Mặt Lâm Soái chứa nụ cười mỉm, khó trách sư tổ sẽ bảo bọn họ đưa Tần Vấn Thiên đến đây, xem ra sư tổ đã nhìn ra người này không tầm thường, cũng không uổng phí một phen khổ tâm của bọn họ, cố ý tới thành Huyễn Vương một chuyến.
- Phá kỷ lục thì sao, chỉ sợ hắn ta không giải được kiếm thứ tám. 
Có người không phục nói, không nghĩ tới một vị đệ tử mới lần đầu tiên gặp thế mà đã phá kỷ lục.
- Chuyện này cũng không chừng, có lẽ có thể tiếp tục có trò hay để xem thì sao.
Cũng có người rất khâm phục, mỉm cười nói, ở xa xa có không ít bóng người kéo đến, hiển nhiên bị tiếng kiếm rít làm kinh ngạc, biết kiếm của nhà tranh đã có người phá kỷ lục giải kiếm. 
- Đến kiếm thứ tám thì tên háo sắc này cũng không dễ dàng giải như thế đâu.
Diệp Lăng Sương thản nhiên nói, nhìn thoáng qua tiểu gia hỏa trong lòng đang mở to hai mắt nhìn Tần Vấn Thiên, thầm mắng trong lòng, nếu kẻ háo sắc giống như Lưu Vân kia mà có được thiên phú như vậy thì thật sự phải nói ông trời không có mắt, hơn nữa Lâm Soái sư huynh còn rất coi trọng hắn.
Nếu Tần Vấn Thiên biết hắn bị tiểu hỗn đản kia hãm hại, bị quy chụp cho cái danh đồ háo sắc, chỉ sợ sẽ buồn bực đến muốn hộc máu. 
- Diệp sư tỷ, hắn háo sắc như thế nào, chẳng lẽ đã chiếm tiện nghi của tỷ?
Bên cạnh có người trêu ghẹo nói, nhất thời mặt Diệp Lăng Sương lạnh lẽo, nhìn quét qua người nọ:
- Ngươi muốn ăn đòn sao? 
- Không dám.
Người nọ run rẩy cười nói, nhưng rất nhanh đã lên cơn ngứa mồm nói bừa, đệ tử Tần Vấn Thiên mới vào Trượng Kiếm tông, phá kỷ lục giải kiếm của bảy kiếm đầu, hơn nữa còn là hạng người háo sắc, hình như vừa vào Trượng Kiếm tông đã dám khinh bạc Diệp Lăng Sương, quả thật to gan lớn mật.
Đáng thương cho Tần Vấn Thiên không biết thanh danh mình đã hỏng rồi, giờ phút này hắn lại đi tới trước một đồ án trên vách núi. 
Mà lần này, vẫn là một con đại bàng ngao du trên chín tầng mây, vẫn là một kiếm, chỉ một kiếm này khác với kiếm thứ nhất, khi luồng kiếm quang này hạ xuống, dường như Tần Vấn Thiên thấy được đường kiếm quang xé gió xé rách tất cả, khi chém xuống, trong nháy mắt, con đại bàng kia bị xé toạc thành mảnh vụn.
-   Chuyện này làm sao được?
Tần Vấn Thiên rung động trong lòng, sao ý chí võ đạo của gió có thể làm đến mức như thế. 
Tần Vấn Thiên đã chấn kinh, hắn lại tiến vào trong mộng cảnh để tìm hiểu một lần nữa, khí thế mênh mông kia ở không ngừng lặp lại trước mặt. Nhưng hắn phát hiện rằng dù có làm thế nào cũng không thể mô phỏng giống như bên ngoài mộng cảnh, hắn không biết một kiếm đó sinh ra như thế nào, đương nhiên không mô phỏng được.
- Nhất định có thể tìm được nguyên nhân.
Tần Vấn Thiên cẩn thận quan sát một kiếm kia của đồ án, kiếm theo gió mà rơi, như là có sức mạnh của gió, bao phủ lấy đại bàng, khi kiếm chém xuống, đại bàng lập tức bị xé thành mảnh vụn, rất khó để biết luồng sức mạnh kia sinh ra như thế nào. 
Sắc mặt Tần Vấn Thiên không ngừng biến hóa, lâm vào trầm tư, trong nháy mắt, đã một canh giờ trôi qua, khiến không ít người đều cười lên, xem ra Tần Vấn Thiên không giải được kiếm này rồi.
- Sao kiếm thứ tám lại dễ giải như vậy.
Diệp Lăng Sương thản nhiên nói. 
Kiếm thứ tám rất khó.
- Ta hiểu rồi.
Đúng lúc này, trong đầu Tần Vấn Thiên giống như xẹt qua một tia chớp, hiểu ra được một chút, một loại ý chí võ đạo dung hợp với kiếm, đương nhiên là không làm được, nhưng nếu như có một loại ý chí võ đạo khác thì sao? 
- Đây là sức mạnh của gió và mưa kết hợp mà sinh ra.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên lấp lánh, hắn vươn tay, đặt trên vách núi, trong đầu dệt ra một bộ đồ án, trong phút chốc, mưa gió gào thét, trời đất thay đổi, Tần Vấn Thiên đi bước thứ tám, trong nháy mắt này, người trên ngọn núi đều biến sắc, ánh mắt sắc bén.
Giải kiếm, kiếm thứ tám! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.