Thái Cổ Thần Vương

Chương 487: Thanh hoa sơn




Tạ Vũ là thiên chi kiêu tử của La Hầu môn, thực lực mạnh mẽ, mặc dù làm người có hơi kiêu ngạo nhưng tuyệt không đến mức ngu dốt. Lúc này Cơ Tuyết mời Tần Vấn Thiên gia nhập, hiển nhiên điều đó có nghĩa là thực lực của Tần Vấn Thiên không kém, hơn nữa trước đó có nghe tin đồn, vậy nên hắn sẽ không ngăn cản việc phe mình nhiều thêm một phần chiến lực.
Về phần ân oán giữa Tần Vấn Thiên và đám người quận chúa kia thì có thể chờ sau khi đoạt bảo lại nói. Thế giới này không có kẻ địch hoặc bằng hữu vĩnh viễn.
- Đã như vậy, chúng ta xuất phát. 
Tạ Vũ mở miệng nói, lập tức xoay người quay lại con đường lúc nãy tới, tốc độ đoàn người cực nhanh. Cơ Tuyết phi hành bên cạnh Tần Vấn Thiên, mở miệng hỏi:
- Tần huynh, ngươi là người thuộc tông môn nào, vì sao trước đây chưa từng gặp qua?
Tần Vấn Thiên đáp lại. 
- Ta đi ra ngoài rèn luyện, vừa tới thành Huyễn Vương không lâu.
- Thì ra là thế.
Cơ Tuyết khẽ gật đầu, cười nói: 
- Ta và sư huynh đều là đệ tử ngoại môn của Thanh Hoa sơn, nói ra thật xấu hổ, chúng ta vẫn chưa thể bước vào Thanh Hoa sơn. Tần huynh thiên tư phi phàm, nếu đi thử một lần có lẽ sẽ có cơ hội trở thành võ tu của Thanh Hoa sơn.
- Thanh Hoa sơn.
Tần Vấn Thiên hơi có chút bất ngờ. Tạ Vũ kia có thể bước vào nơi này tất nhiên là người thuộc một trong những nhóm thế lực mạnh nhất thành Huyễn Vương, nhưng rõ ràng hắn có chút tôn trọng Cơ Tuyết và Từ Lam, tư thế bình đẳng. 
Nhưng Cơ Tuyết lại nói cô chỉ là đệ tử ngoại môn của Thanh Hoa sơn, như vậy Thanh Hoa sơn là thế lực phương nào?
- Thực lực của Thanh Hoa sơn tại thành Huyễn Vương thế nào?
Tần Vấn Thiên tùy ý hỏi, cũng không nghĩ quá nhiều. 
Có điều lời hắn nói lại khiến Cơ Tuyết sững sờ, ngay cả Tạ Vũ phía trước đều quay đầu lại quét mắt nhìn hắn một cái. Chẳng lẽ tiểu gia hỏa này vừa đi tới bảy vương thành hay sao, thậm chí cả Thanh Hoa sơn cũng chưa từng nghe nói.
Cơ Tuyết lại chỉ tùy ý cười rồi giải thích với Tần Vấn Thiên:
- Thanh Hoa sơn cũng không phải thế lực thành Huyễn Vương, chẳng qua Thanh Hoa sơn đều có ngoại sơn trong bảy vương thành thuộc hoàng triều Đại Thương, tức là nơi tụ tập của đệ tử ngoại môn Thanh Hoa sơn, mà ở hoàng thành hoàng triều Đại Thương lại có sơn môn nội sơn, người trấn thủ là đệ tử chân chính của Thanh Hoa sơn. 
- Về phần Thanh Hoa sơn chân chính thì ở Hoàng Cực thánh tông, chính là một trong chín phái dưới thánh tông, có khả năng tiến cử đệ tử vào thánh tông, hơn nữa một khi được tiến cử vào, thông thường địa vị cũng sẽ không quá thấp.
Cơ Tuyết kiên nhẫn giải thích khiến mắt Tần Vấn Thiên lộ vẻ bất ngờ, hỏi:
- Nói như vậy thì địa vị của Thanh Hoa sơn tương đương với hoàng triều Đại Thương? 
Lúc hắn ở Đại Hạ từng nghe nói thân phận của Quân Ngự, trưởng lão Hoàng Cực thánh tông. Trước kia vị trưởng lão này chính là một vị vương gia của hoàng triều Đại Thương, điều này có nghĩa là gì Tần Vấn Thiên đương nhiên biết rõ. Hoàng Cực thánh tông tựa như một bá chủ độc nhất vô nhị, cường giả yêu nghiệt xuất hiện tại hoàng triều Đại Thương đều nhao nhao gia nhập vào đó.
Thanh Hoa sơn này cũng giống như hoàng triều Đại Thương vậy.
- Không sai, Thanh Hoa sơn là siêu cấp thế lực tựa như hoàng triều Đại Thương, huynh lại đi so sánh với thế lực thành Huyễn Vương, tất nhiên ta không cách nào trực tiếp trả lời. 
Cơ Tuyết mỉm cười nói.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, trong lòng hơi nhảy lên.
Hoàng Cực thánh tông tuyển chọn thiên tài thật sự quá mức kinh khủng: địa vực vô tận mênh mông, ba hoàng triều, Thanh Hoa sơn, tất nhiên còn có thế lực cùng loại với Thanh Hoa sơn, những thế lực này đều vì phụ thuộc mà liên tục không ngừng đưa nhân tài vào Hoàng Cực thánh tông bồi dưỡng huyết dịch tươi mới, sau cùng những nhân vật thiên tài xuất chúng nhất kia đều hội tụ toàn bộ đến Hoàng Cực thánh tông. 
Có thể tưởng tượng được, nội tình thế lực như vậy đáng sợ bao nhiêu, đây mới thật sự là thế lực bá chủ. Những cái được gọi là thế lực cấp bá chủ ở Đại Hạ kia, bất kỳ một thế lực nào cũng không có được cơ chế tuyển chọn như vậy.
Hơn nữa bản thân những thế lực đưa nhân tài vào Hoàng Cực thánh tông cũng tồn tại cạnh tranh kịch liệt, hẳn là Hoàng Cực thánh tông mặc kệ sự cạnh tranh này. Các thế lực lớn cũng sẽ dùng hết toàn lực bồi dưỡng nhân vật ưu tú đưa vào Hoàng Cực thánh tông, mong đợi một ngày kia bọn họ trở thành nhân vật trọng yếu trong Hoàng Cực thánh tông.
Phát triển qua từng đời một, Tần Vấn Thiên có thể tưởng tượng bây giờ sự cạnh tranh trong nội bộ Hoàng Cực thánh tông tất cũng vô cùng kịch liệt, bởi vì bản thân bọn họ có phân chia, thuộc về các thế lực bất đồng đề cử lên. 
- Tần huynh, ta cũng không phải người của thế lực lớn, nhưng sau khi trở thành đệ tử ngoại sơn của Thanh Hoa sơn thì có địa vị bất phàm. Nếu ngươi có thể thông qua khảo hạch nội sơn trong thí luyện của Thanh Hoa sơn, trở thành đệ tử Thanh Hoa sơn chân chính, như vậy trong thành Huyễn Vương này không người nào dám mảy may động đến ngươi.
Cơ Tuyết tùy ý cười nói. Tần Vấn Thiên đương nhiên cũng cảm thấy thân phận đệ tử ngoại sơn này của Cơ Tuyết đã đủ để thiên kiêu các thế lực lớn tôn trọng.
- Đa tạ chỉ điểm. 
Tần Vấn Thiên nói lời cảm ơn, trong lòng âm thầm ghi nhớ. Hắn cũng không nóng lòng gia nhập thế lực nào đó, trên người hắn có một tấm Thánh Hoàng lệnh, muốn đi ra bước đầu tiên kỳ thực không khó, vậy nên sự lựa chọn của hắn nhất định phải thận trọng chút.
- Ừm.
Cơ Tuyết cười khẽ, hai người tùy ý trò chuyện. Qua một lúc, bọn họ đi tới một vùng bình nguyên, gió thổi qua người có chút hàn ý.  Ánh mắt Tần Vấn Thiên nhìn ra xa đằng trước, chỉ thấy nơi đó có một tòa mạch khoáng trải dài trăm dặm, nhưng chính như Tạ Vũ nói, mạch khoáng tinh vẫn thạch này lại không có chút lực lượng ngôi sao nào, toàn bộ bị nuốt sạch sẽ. Từng tòa mạch khoáng như những ngọn núi bị gió cát hong khô, tựa như hóa thành một vùng hóa thạch. 
Đoàn người đi tới nơi này, chỉ thấy Từ Lam lấy ra trường thương của hắn. Thân hình hắn lóe lên hóa thành một tia chớp, trường thương bạo kích ra đánh vào phía trên mạch khoáng, tia lửa văng khắp nơi.
Từ Lam thu trường thương đứng đó, ánh mắt rất bình tĩnh. Thương pháp của hắn không thể nói là không cường đại, nhưng một thương này lại chỉ phá được chút lớp ngoài của hóa thạch, nếu như cường công phá hủy thì không biết phải đến năm tháng nào.
“Quả nhiên vẫn giống nhau.” Từ Lam thầm nghĩ, thân hình lui về chỗ cũ, ánh mắt nhìn động khẩu trong mỏ quặng kia. Bên trong dường như mơ hồ có một lường khí tức kỳ lạ lan tràn ra khiến người ta cảm thấy sợ hãi. 
Lần trước hắn và Cơ Tuyết bước vào trong đó rồi gặp phải yêu thú cường đại công kích. Hắn rất muốn biết bên trong mạch khoáng này rốt cuộc cất giấu cái gì.
Tạ Vũ đi về phía trước vài bước, chỉ thấy ánh sao lóng lánh trên người hắn, có cung tiễn xuất hiện, bỗng nhiên bạo kích về phía cửa vào nơi quặng mỏ. Cung tiễn gào thét, cửa vào của mạch khoáng kia lại như sâu không thấy đáy, vẫn luôn ngầm có tiếng sấm cực kỳ chói tai.
- Chư vị cẩn thận. 
Tạ Vũ thản nhiên mở miệng. Cả vùng không gian có vẻ đặc biệt yên tĩnh, nhưng sau một lúc lâu, mọi người đột nhiên cảm thấy mặt đất đang rung chuyển, tim bọn họ không tự chủ được mà nảy mạnh lên.
Đùng!
Đại địa rung động ngày càng kịch liệt, vẻ mặt đám người Tạ Vũ nghiêm túc. Mà vào lúc này, nơi xa có tiếng hò hét truyền đến, chỉ thấy lại có một nhóm thân ảnh chạy băng băng tới nơi này, lúc nhìn thấy đám người Tạ Vũ thì mắt sáng lên. 
- Tạ huynh muốn vào nơi này?
Trên người kẻ cầm đầu phe kia dẫn theo một luồng tà khí cho người ta cảm giác âm u.
- Người của Huyết Vân giáo có muốn vào thăm dò cùng bọn ta không? 
Tạ Vũ nhìn những người trên hư không, những cường giả Huyết Vân giáo kia nhìn thấy ba người Từ Lam, Cơ Tuyết và Tần Vấn Thiên, ánh mắt lóe lên, lập tức gật đầu:
- Nếu Tạ huynh có phát hiện, vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.
- Đi thôi. 
Tạ Vũ không để ý đại địa rung chuyển mà đi về phía động phủ kia. Mọi người nhao nhao đi theo vào, toàn bộ lực cảm ứng lan tràn ra.
Đùng!
Chấn động kia dường như ngày càng cường liệt, Tần Vấn Thiên chỉ cảm giác buồng tim của mình đập thình thịch không ngừng, huyết mạch cuồn cuộn. Tiểu gia hỏa kia cố gắng chui vào trong ngực hắn, hình như nó cũng cảm thấy khí tức trong này không tầm thường. 
- Không cảm giác được khí tức yêu thú.
Từ Lam lộ ra thần sắc nghi hoặc. Lúc này bọn họ đã đi sâu vào bên trong động phủ, chỉ thấy bên trong mạch khoáng đen kịt, sâu không thấy đáy như trước, chung quanh có không ít ngã ba tựa như mê cung vậy.
Có người Huyết Vân giáo mở miệng hỏi: 
- Tạ huynh, sao lại có cảm giác không bình thường, đây là nơi nào?
- Không rõ.
Tạ Vũ đáp khiến ánh mắt đối phương ngưng trọng, thầm mắng mình dường như có chút sơ suất, vậy mà lại không chút nghĩ ngợi đã đi theo vào. 
Thời gian bên trong này hình như trôi qua rất lâu, nửa canh giờ lại tựa như đã qua thật lâu vậy, mọi người lại không gặp phải gì cả, chỉ là trái tim không ngừng nhảy lên.
“Không đúng.” Đúng lúc này bước chân Tần Vấn Thiên ngừng lại, hắn khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy một nguy cơ vô cùng cường liệt.
Từ trước đến nay cảm tri của hắn đều vô cùng bén nhạy, nhưng trong khi cảm tri lại không thấy gì cả, luồng cảm giác nguy cơ này đến từ nơi nào? 
Đùng!
Cảm giác trái tim nảy lên dữ dội lại xuất hiện lần nữa khiến tâm tình bất an của Tần Vấn Thiên ngày càng cường liệt.
- Ê ê a a. 
Tiểu gia hỏa kia phát ra tiếng gào thét dữ dội, thân thể nó đột nhiên lớn lên hóa thành yêu vương kim sắc khí tức khủng bố, trong con ngươi thỉnh thoảng sẽ lộ ra khí tức hung lệ của luyện ngục chu tước.
- Gào!
Thân thể Tiểu Hỗn Đản nhào ra ngoài, vậy mà lại đánh về phía bên cạnh Tạ Vũ. 
Đúng lúc này thân thể một người bên cạnh Tạ Vũ đột nhiên xoay qua, trong nháy mắt đó Tần Vấn Thiên nhìn thấy trong mắt đối phương lộ ra một luồng hồng mang đáng sợ tựa như đã mất đi lí trí, trong miệng phát ra một tiếng gào thét trầm thấp như dã thú.
Không chỉ có gã, bên cạnh gã còn có hai người, trong mắt đều có hồng mang nhấp nháy lộ ra khí chất dã thú.
Người nọ giơ cánh tay lên đánh về phía Tiểu Hỗn Đản, trong nháy mắt quyền mang chấn vỡ hư không. Tiểu gia hỏa kia nổi giận gầm lên một tiếng, một ngụm nuốt tới dường như muốn nuốt hết thần thông công kích. 
Gần như cùng lúc đó, Tần Vấn Thiên bỗng nhiên xoay người, hắn thấy được một thân ảnh khủng bố xuất hiện ở đó. Toàn thân thân ảnh ấy đều là màu đỏ, ngay cả con mắt cũng là màu đỏ hồng, khi chân bước ra khiến huyết mạch nơi trái tim điên cuồng nảy lên. Yêu khí trên người Tần Vấn Thiên vậy mà lại điên cuồng lan tràn ra không thể kìm lại, yêu chi lực lượng trong cơ thể bạo động lên, thậm chí huyết mạch cũng đang bạo động.
“Đây là yêu thú gì? Nó có thể dẫn phát yêu khí trong cơ thể ta, thậm chí mơ hồ muốn yêu hóa huyết mạch của ta. Lẽ nào người của La Hầu môn chính là bất tri bất giác bị khống chế như vậy?” Trái tim Tần Vấn Thiên nhảy lên thình thịch, đây là yêu thú đáng sợ gì?
Hai nơi bên cạnh động khẩu lại có thân ảnh hai yêu thú xuất hiện, nhưng nếu tỉ mỉ nhìn lại thì có thể phát hiện mấy con yêu thú này lại có bộ dạng con người. 
“Chính là loại yêu này.” Cơ Tuyết nhìn yêu thú này chằm chằm, thần sắc khó coi, cô đã bị chính loại yêu thú này đả thương.
“Yêu hóa, yêu hóa, yêu này không phải yêu, mà là yêu linh thể hấp thu yêu chi ý chí thuần túy nhất biến thành, có thể hóa yêu luôn người khác.” Từ Lam như nghĩ tới điều gì, sắc mặt ngưng trọng.
Tòa núi cổ vô cùng khổng lồ này rốt cuộc là núi gì? Đại Địa Quả Thụ hấp thu ý chí tinh hoa đại địa mà được sinh ra, bây giờ nơi này lại xuất hiện quái vật như vậy! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.