Thái Cổ Thần Vương

Chương 476: Đại Hội Đoạt Bảo Thiên Sơn




Tần Vấn Thiên nhìn thanh ma kích màu đỏ thẫm cắm trên đất, trong lòng thầm run sợ, oán khí đúng là nặng nề thật.
Xích Dã Tử chính là đại sư luyện khí cấp năm, có thân phận vô cùng tôn quý, cũng rất được nhiều người tôn trọng. Nhưng mà thật không ngờ, thiếu gia của Ân gia lại khốn kiếp như thế, đẩy một vị đại sư luyện khí cấp năm vào bước đường cùng, giết người thân của hắn còn hại chết hắn, dùng máu tế kích khiến oán niệm ngút trời.
Dù đã chết nhưng hắn cũng muốn giết chết thiếu gia Ân gia, vì thế toàn bộ những người đi lấy kích đều bị thiêu cháy mà chết, không ngờ tên thiếu gia Ân gia kia lại may mắn trốn thoát, sau đó hắn ta còn phong tỏa chỗ này để xem rốt cuộc thanh Xích Ma Kích kia quỷ dị ở đâu, cho nên đã giết sạch người ở đây.
Thân thể của hắn lóe lên, trong màn đêm bị huyết sắc bao phủ, Tần Vấn Thiên bước tới gần thanh Xích Ma Kích nọ. Càng tới gần Xích Ma Kích thì hắn phát hiện dường như có một cỗ lực lượng vô cùng khủng bố đang ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn, khiến hắn trở nên bất an, nóng nảy hơn.
Cuối cùng Tần Vấn Thiên cũng đi tới cách Xích Ma Kích không xa lắm, đột nhiên hắn cảm giác có một luồng sáng huyết sắc bao phủ toàn thân hắn, mà vùng trời này lại hết sức âm u, khắp nơi đều là xương khô, máu nhuộm đỏ cả đất trời, từng con yêu ma đáng sợ gầm gừ lao tới, có một vong hồn tóc tai bù xù vọt về phía hắn, oán niệm trong mắt nó khiến cho người khác sợ mất mật.
Từng tia sáng huyết sắc tấn công vào não hải của Tần Vấn Thiên, nhưng mà ánh mắt hắn vẫn thanh minh như cũ, hắn bình tĩnh nhìn vong hồn đầy oán niệm trước mắt kia rồi nhỏ giọng nói:
- Tiền bối, ý chí của ta sẽ không bị mộng niệm quấy nhiễu đâu.
Lúc này, Tấn Vấn Thiên đã biết đây là loại sức mạnh gì rồi.
Hẳn là Xích Dã Tử cũng am hiểu mộng niệm, có thể xâm nhập vào trong não hải của người khác, khiến cho bọn họ bị nhốt ở bên trong.
Chẳng qua lúc Tần Vấn Thiên rèn luyện trong hoàng lăng đã trải qua sự đáng sợ của mộng ma chi cảnh, cho nên hiện giờ mộng niệm chi lực của Xích Dã Tử căn bản không làm tâm chí của hắn lung lay được.
Hình như vong hồn có phần không cam lòng, cho nên gào to điên cuồng lao về phía Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên âm thầm lắc đầu, nhỏ giọng nói:
- Oán niệm của tiền bối đã hại chết nhiều người như thế, mà kẻ thù của ngươi vẫn bình an vô sự, cần gì phải tự làm khổ mình.
Ngay sau khi dứt lời thì Tần Vấn Thiên bước từng bước về phía Xích Ma Kích, hắn giơ tay cầm lấy Xích Ma Kích rồi thản nhiên nói:
- Oán niệm của tiền bối cứ dồn hết lên ta đi.
Lúc tay hắn cầm lấy Xích Ma Kích thì quả nhiên có oán niệm ngút trời lập tức xông về phía hắn, trong đầu hắn trở nên hỗn loạn, cỗ mộng ma chi niệm này muốn làm dao động ký ức của hắn. Nhưng tâm chí của hiện tại Tần Vấn Thiên rất vững chắc, có thể nói sức chống cự đối với loại sức mạnh này rất kinh khủng. Đối với hắn mà nói thì lần rèn luyện trong hoàng lăng kia giống như một vòng luân hồi vô cùng tàn khốc, rèn luyện khiến tâm cảnh của hắn lột xác. Lúc này cỗ lực lượng kia căn bản không thể làm hắn dao động mảy may.
- Vãn bối không dám nói chắc, nhưng nếu có cơ hội thì ta sẽ để thanh kích mà tiền bối hết lòng luyện chế này tắm máu kẻ thù.
Đương lúc Tần Vấn Thiên vừa dứt lời thì bàn tay hắn run lên, tự rạch ngón tay mình rót máu lên trên nó, máu tươi di chuyển theo đường văn trên Xích Ma Kích, đồng thời ý thức của hắn cũng tiến vào bên trong, xóa đi oán niệm mà Xích Dã Tử để lại.
Một lát sau, bàn tay của hắn run lên một cái, rút Xích Ma Kích lên rồi thu lại ngay lập tức.
- Hãy để nơi này yên bình trở lại thôi.
Tần Vấn Thiên nhỏ giọng nói, sau đó toàn thân lóe lên biến mất tiêu.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, tin Xích Ma Kích biến mất được truyền ra ngoài khiến cho tất cả mọi người đều ngạc nhiên, sợ hãi.
Xích Ma Kích đã biến mất, lẽ nào đã bị người khác lấy đi rồi sao?
Không lẽ là Ân gia đã phái cường giả Thiên Tượng cảnh ra tay, cưỡng chế lấy Xích Ma Kích đi ư?
Tất cả mọi người thầm nghĩ như vậy, chắc chắn là thế rồi, Ân gia âm thầm lấy Xích Ma Kích đi, bọn họ cũng không dám nói gì, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ nói lén một phen.
Nhưng mà, bọn họ cũng không biết vị thiếu gia Ân gia kia cũng đang cực kỳ tức giận, hắn hao hết tâm tư muốn có được một thanh phương thiên họa kích bá đạo, thậm chí không tiếc hết thảy ra tay với đại sư luyện khí cấp năm, bại hoại danh tiếng nhưng lại có kết quả thế này, Xích Ma Kích đã bị người khác lấy đi mất.
Hơn nữa, hôm qua còn có một tin tức khiến hắn cực kỳ không vui, người do hắn phái đi để bắt Tống Giai đã bị cường giả đánh bị thương ở trên đường, còn Tống Giai thì bị người khác mang đi, hai chuyện này khiến hắn khó chịu vô cùng.
Về phần Tống Giai, lúc này cô còn đang ở trong khách điếm, có điều khi cô ăn cơm ở dưới lầu thì nghe thấy tin tức Xích Ma Kích đã bị người khác lấy đi mất, trong lòng càng đau buồn hơn, chắc là do người Ân gia làm rồi.
- Tống tiểu thư, trùng hợp thật đấy.
Ngay lúc này lại một giọng nói truyền đến khiến cho đôi mắt đẹp của Tống Giai cứng lại, cô ngẩng đầu nhìn thanh niên tuấn tú từ ngoài bước vào, cảm thấy có phần bất ngờ.
- Sao ngươi lại ở đây?
Tống Giai hỏi, còn Tần Vấn Thiên ôm một con sủng vật, trông có vẻ rất phóng khoáng.
- Không ngờ ta đang định rời khỏi đây lại vô tình gặp Tống tiểu thư thế này.
Tần Vấn Thiên cười, ngồi xuống đối diện Tống Giai rồi nói:
- Lúc trước Tống tiểu thư bị người khác bắt nạt, nay đã là người tự do rồi, nhất định là có kỳ ngộ, sao cô không trở về Lạc Thành?
Tống Giai nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên u ám, lắc đầu nói:
- Ta hiểu rất rõ con người Ân Thành, không đạt được thì hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Nếu như ta trở về, hắn sẽ sai người đến gia tộc ta trước, lỡ như ta không có ở đó, chẳng phải sẽ liên lụy đến người nhà sao.
- Vậy cô tính chui đầu vào lưới đấy à, đây cũng không phải là tình huống mà người nhà cô muốn nhìn thấy đâu.
Tần Vấn Thiên nói.
- Hôm nay ở Thiên Sơn trong thành Huyễn Vương có tổ chức hội đoạt bảo, đến khi đó, người của các thế lực lớn đều sẽ có mặt, ta nhận lỗi với hắn trước mặt mọi người, cầu xin sự tha thứ hắn, mong rằng hắn có thể vì sĩ diện mà bỏ qua cho ta. Tuy làm thế thì khó mà chịu được, nhưng nếu như ta chết đi thì người nhà ta chắc chắn sẽ đau lòng, nếu không phải vì vạn bất đắc dĩ thì ta cũng không muốn đi đời nhà ma sớm như thế đâu.
Tống Giai bình tĩnh nói tiếp:
- Sống trên đời này, có lúc không thể không cúi đầu, nếu ta chín chắn hơn một chút, không nói bậy thì đã không có kết cục ngày hôm nay.
Tần Vấn Thiên nhìn thấy Tống Giai bình tĩnh nhứ thế thì trong lòng thầm than, quả nhiên kinh nghiệm có thể thay đổi con người, gặp chuyện như thế, rõ ràng tâm cảnh của Tống Giai đã có biến hóa.
- Đúng lúc ta đang rảnh rỗi không có việc làm, hội đoạt bảo chắc hẳn rất náo nhiệt, vậy ta cũng đến đó góp vui.
Tần Vấn Thiên tùy ý cười nói, nhưng trong lòng lại thầm than. Vốn dĩ hắn tính âm thầm cứu Tống Giai, nhưng giờ cô gái này lại muốn tự mình chui đầu vào lưới, thật khiến người khác phải nhức đầu. Có điều, nếu bắt Tần Vấn Thiên nhìn đối phương đi tìm chết thì hắn không thể làm được.
- Lấy rượu của người khác cũng phiền thật đấy.
Tần Vấn Thiên nhủ thầm trong lòng.
Tống Giai ngẩng đầu nhìn Tấn Vấn thiên một lát rồi gật đầu nói:
- Ngươi đi cũng tốt, nhưng mà đến Thiên Sơn rồi thì đừng đứng chung một chỗ với ta, tránh bị chuyện của ta liên lụy tới ngươi.
Tấn Vấn Thiên không đáp, hai người ăn một ít điểm tâm rồi lên đường.
Tống Giai nhìn thấy tiểu gia hỏa biến thành một con thiên mã, trong mắt lóe lên tia sáng kỳ dị.
- Đây là thần thông biến ảo của tiểu gia hỏa này, cô lên đi, ta còn phải nhờ cô dẫn đường cho ta đây.
Tần Vấn Thiên cười nói với Tống Giai, cô do dự một lát rồi gật đầu, leo lên lưng tiểu gia hỏa.
Ngay sau đó, toàn thân tiểu gia hỏa lập tức bay lên không trung, đi về phía Thiên Sơn ở thành Huyễn Vương.
Thiên Sơn nằm ở phía tây thành Huyễn Vương, núi non trải dài khắp tây vực ẩn ẩn bao lấy cả thành trì, nhìn từ xa cực kỳ rộng lớn.
Mặc dù trong thành Huyễn Vương có vô số cường giả, nhưng mà bên trong dãy núi Thiên Sơn vẫn còn có rất nhiều nơi thần kỳ, không thể thăm dò hết được, rất nhiều ẩn tu cũng sẽ tu luyện ở trong dãy núi Thiên Sơn này.
Chính vì Thiên Sơn thần bí như thế cho nên trong Thiên Sơn thường xuyên xuất hiện một ít bảo vật kỳ lạ, dần dà trên dãy Thiên Sơn, cứ nửa năm sẽ tổ chức một đại hội đoạt bảo, cường giả ở khắp nơi sẽ mang theo bảo vật đến đây giao dịch.
Ngọn núi chính của Thiên Sơn.
Dọc đường lên núi có vô số người tìm bảo vật bán bảo vật, vô cùng náo nhiệt.
Có điều, lúc này Tống Giai lại không có tâm trạng, cô đi trên đường núi rồi quay lại nói với Tần Vấn Thiên.
- Đại hội đoạt bảo hằng năm đều phân ra cấp bậc, Nguyên Phủ cảnh ở chân núi, từ Thiên Cương cảnh tầng sáu trở xuống ở sườn núi, nếu cảnh giới cao hơn thì có thể đi lên đỉnh ngọn núi chính của Thiên Sơn, mới có thể tìm được thứ cần thiết.
- Tu vi của Ân Thành đã là Thiên Cương cảnh tầng ba. Đại hội đoạt bảo lần này hắn sẽ mời vài đệ tử của các thế lực lớn trong thành Huyễn Vương tập trung lại một chỗ, để người hiến bảo đi lên rồi đánh giá, đây chính là tác phong từ trước đến giờ của bọn hắn.
Tống Giai từ tốn nói tiếp:
- Chúng ta tách ra tại đây thôi, ta đi tới vách núi bên cạnh, ngươi cứ mặc kệ ta.
- Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu, mà Tống Giai cũng không ngờ hắn lại đồng ý dứt khoát như vậy, trong lòng không khỏi buồn bã. Lúc con người đang tuyệt vọng thì muốn tìm một chỗ dựa, mặc dù cô không muốn liên lụy tới Tần Vấn Thiên nhưng khi thấy Tần Vấn Thiên ngay cả một câu khách sáo cũng không nói thì khó tránh khỏi đau lòng.
Tống Giai xoay người, cười thảm một tiếng rồi lập tức dợm bước rời đi.
Tiểu Hỗn Đản lại biến thành bản thể, được Tần Vấn Thiên ôm vào trong lòng. Lúc hắn đi trên sơn đạo thì phóng cảm tri ra, một lúc sau, hắn đi tới chỗ đằng trước.
- Lão trượng, đây là quyển trục thần văn à?
Tần Vấn Thiên nhìn vài cuốn sách cổ trên mặt đất, hỏi lão nhân ngồi đằng trước.
- Ánh mắt của tiểu tử ngươi không tồi, chắc ngươi cũng có hiểu biết về thần văn rồi nhỉ. Trên mấy cuốn sách cổ này đều có khắc thần văn chi thuẫn, có thể đỡ được một đòn của cường giả Thiên Cương cảnh tầng năm, là vật bảo mệnh không tệ.
Lão giả vuốt chòm râu, mỉm cười nói với hắn.
Tấn Vấn Thiên nghe thấy thế thì lắc đầu, thứ này không có tác dụng mấy đối với hắn, cho dù là quyển trục thần văn mạnh hơn cũng không tốt hơn, nếu thật sự đụng phải nhân vật không thể đánh lại thì dùng xong quyển trục này một lần cũng chạy không thoát, trừ phi là trong lúc hỗn chiến thì may ra mới có tác dụng lớn.
- Có quyển trục thần văn nào chứa đựng không gian chi lực cường đại có thể di chuyển không?
Tần Vấn Thiên hỏi, mặc dù hắn có thể khắc được thần văn nhưng hắn lại không am hiểu không gian chi lực, lúc trước Tần Chính có, bản thân hắn có năng lực không gian cho nên hắn có thể lên bất kỳ ngọn núi nào khi tu luyện ở núi Tam Thập Lục.
- Không có.
Lão giả lắc đầu nói:
- Vật mà ngươi nói không chỉ cần am hiểu thần văn mà còn cần đại sư am hiểu về lực lượng không gian mới có thể luyện chế, dựa theo hiệu quả dịch chuyển khác nhau mà có giá trị khác nhau, mà quyển trục thần văn có thể dịch chuyển khoảng cách thì lại có giá trị liên thành. Ngươi đi lên sườn núi, chỗ đám công tử thưởng bảo kia thử vận may xem sao. Có điều cho dù có thì e rằng cũng không đến phiên ngươi giành được nó.
- Đa tạ lão trượng đã chỉ bảo.
Tần Vấn Thiên chắp tay, cười nói rồi lập tức đi về phía sườn núi.
Hắn cũng biết rõ mức độ quý giá của thứ mà hắn vừa nói, chẳng qua hiện giờ hắn đi lại bên ngoài, nếu có vật bảo vệ thì cảng tốt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.