Thái Cổ Thần Vương

Chương 469: Thất Sát Kiếm Thuật




Nhìn người nọ chậm rãi rời đi, Tần Vấn Thiên chợt hô to:
- Tại sao kiếm không giết ngươi?
- Ta đã là kiếm, tại sao kiếm lại phải giết ta?
Người nọ trả lời bằng giọng điệu hờ hững khiến cho Tần Vấn Thiên như có điều suy nghĩ.
Ta đã là kiếm, tại sao kiếm lại phải giết ta?
Hắn ta là kiếm sao?
Tần Vấn Thiên đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy chút nào.
Kiếm ý ngập tràn đều chỉa hết về phía hắn, chỉ cần hắn hơi động đậy thì kiếm sẽ lập tức giết chết hắn. Cảm giác vô cùng kỳ diệu, có thể cảm nhận được một cách rõ ràng.
Nếu đã như thế thì phải làm sao mới có thể đi ra khỏi khu rừng kiếm này đây?
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại hít sâu một hơi để bình phục lại tâm tình của mình. Hắn biết lúc này hắn càng không thể hoảng loạn được.
Nếu loạn thì sẽ chết.
Con đường thí luyện này là con đường khó khăn nhất, nếu hắn đã lựa chọn con đường này thì chỉ còn cách vượt qua nó, nếu không thì thứ chờ đợi hắn chính là cái chết.
Không còn sự lựa chọn nào khác, hắn bắt buộc phải có lòng tin mạnh mẽ mới được.
- Ta đã là kiếm, ta đã là kiếm…
Tần Vấn Thiên lầm bầm trong miệng, cố gắng ngộ được lời nói này, bởi vì nó chính là điểm mấu chốt.
Nếu là kiếm thì phải hòa làm một thể với rừng kiếm, như thế kiếm trong rừng kiếm sẽ không còn chỉa về phía hắn nữa.
Đột nhiên có một cỗ kiếm ý mạnh mẽ bao phủ trên người Tần Vấn Thiên, dường như cỗ kiếm ý này muốn khiến hắn như hòa làm một thể với số kiếm trên không.
Nhưng cũng vào lúc này hắn bất ngờ cảm nhận được kiếm ý sát phạt ở xung quanh phát ra ngày càng mãnh liệt, dường như muốn rạch xé không gian đánh bắn về phía hắn. Điều này khiến cho sắc mặt của Tần Vấn Thiên trầm xuống, hắn lập tức thu liễm toàn bộ kiếm ý của mình lại, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Cách này không được.
Nếu chỉ đơn giản như vậy thì sao có thể gọi là con đường khảo nghiệm mạnh nhất kia chứ.
Nếu tầng không gian băng tuyết đầu tiên khảo nghiệm về sức chiến đấu của hắn thì chắc hẳn tầng không gian rừng kiếm nay sẽ khảo nghiệm về khả năng lĩnh ngộ của hắn.
Muốn đi ra khỏi rừng kiếm cần phải hòa làm một thể với kiếm giống như người tuyết nằm trong tuyết đã hòa làm một thể với tuyết mà Tần Vấn Thiên nhìn thấy trong tầng không gian phía dưới, hoặc khiến người khác cảm giác rằng hắn chính là một thanh kiếm giống như người vừa mới đi ra khỏi rừng kiếm khi nãy.
Nhưng lúc này chư kiếm đang chỉa cả về phía hắn, hắn làm sao có thể tĩnh tâm lĩnh ngộ được chứ?
Tần Vấn Thiên lại hít sâu một hơi để tâm cảnh của mình hoàn toàn an tĩnh lại, hắn lẳng lặng chắp tay đứng nhìn những thanh kiếm đang dao động kia.
Kiếm, sắc bén mà thẳng tắp, phẩm chất của kiếm hướng theo kiểu phi mỹ trước nay chưa từng có.
- Quan sát kiếm để hiểu kiếm.
Tần Vấn Thiên thầm nói trong lòng, rồi cứ đứng chắp tay ở đó, thân hình thẳng tắp, im lặng quan sát tất cả mọi chi tiết trên từng thanh kiếm sắc bén trước mặt một cách chăm chú.
Trên người Tần Vấn Thiên tràn ngập từng luồng kiếm âm, dường như hắn muốn cùng ngâm vang với kiếm.
Mấy ngày sau kiếm ngâm không ngừng rền vang trên người Tần Vấn Thiên, các thanh kiếm vẫn chỉa về phía hắn, sát ý vẫn ngập tràn như cũ nhưng Tần Vấn Thiên lại có một cảm giác rất vi diệu, dường như sát ý đã giảm bớt vài phần, tuy chỉ là rất ít nhưng đó cũng là một bước tiến vượt bậc.
- Học kiếm để ngộ kiếm.
Tần Vấn Thiên thầm nói trong lòng, hắn tưởng tượng chính mình là một thanh kiếm đang đứng sừng sững giữa khu rừng kiếm này, thậm chí còn hòa thành một thể với bất kỳ thanh kiếm nào ở đây.
Kiếm rền vang, hắn cũng rền vang, kiếm rít gào hắn cũng rít gào, kiếm ngủ hắn cũng ngủ.
Trong khu rừng kiếm này còn có cả sự thay đổi về khí hậu, các mùa cũng biến đổi khó mà lường trước. Mưa to trút xuống kiếm vẫn đứng im như cũ, Tần Vấn Thiên cũng không chút động đậy mặc cho nước mưa xối thẳng lên người, kiếm âm trên người hắn vẫn vang lên, hòa làm một thể với từng cử động của những thanh kiếm xung quanh.
Dường như mưa ngày càng to, mưa như trút nước khiến toàn thân Tần Vấn Thiên ướt đẫm, nhưng hắn vẫn đứng im ở đó như một thanh kiếm, kiếm ý tràn ngập trên người phá tan màn mưa.
Tiếng kiếm ngâm trong rừng kiếm ngày càng rền vang, dần phát ra tiếng rít, mà trên người Tần Vấn Thiên cũng phát ra tiếng kiếm ngâm như muốn cùng cộng minh.
Cuối cùng mưa cũng lắng xuống, tiếng kiếm ngâm vẫn ngân vang như cũ nhưng lúc này Tần Vấn Thiên lại cảm thấy địch ý của kiếm trong rừng kiếm lại yếu hơn một chút.
Điều này khiến Tần Vấn Thiên vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, xem ra con đường hắn lựa chọn không hề sai, chỉ có như thế mới có thể tìm được cơ hội đi ra rừng kiếm, vì thế hắn phải tiếp tục bước tiếp.
Thời gian trôi qua cực nhanh, quan sát kiếm, tìm hiểu kiếm, hòa làm một thể với những thanh kiếm trong rừng kiếm, Tần Vấn Thiên rất muốn tìm người kia nói rằng “ta đã là kiếm, tại sao kiếm lại phải giết ta”.
Bên trong rừng kiếm bắt đầu nổi gió lên, gió rét quất mạnh vào người nhưng Tần Vấn Thiên lại không hề cảm nhận được vì hắn đã lâm vào cảm giác vong ngã. Bây giờ hắn chính là một thanh kiếm, một thanh kiếm trong rừng kiếm.
Gió vẫn nổi lên và hắn vẫn cứ đứng sừng sững bất động, phát ra tiếng kiếm ngân vang cùng với những thanh kiếm khác như cũ.
Ba tháng dần trôi qua, Tần Vấn Thiên nay vẫn nhắm mắt đứng ở đó giống như một thanh kiếm thực sự cùng rền vang với những thanh kiếm khác, lay động, tỏa ra kiếm ý.
Trong rừng kiếm có một bóng người đang đứng nhìn động tác của Tần Vấn Thiên, trong mắt hắn toát ra một tia sáng, người này đúng là phi phàm, ngộ tính lại đáng sợ đến mức này, e rằng trong vòng ba năm sẽ thật sự tìm được cơ hội bước ra khỏi đây.
Nửa năm nữa lại trôi qua, dường như Tần Vấn Thiên đã hoàn toàn hóa thành kiếm, hòa mình vào rừng kiếm, các thanh kiếm cũng đã không còn phát ra kiếm uy về phía hắn nữa, điều này khiến Tần Vấn Thiên vô cùng mừng rỡ.
Chân thành mới là kiếm.
Hắn bước về phía trước một bước như một thanh kiếm đang gào thét lao đi nhưng khoảnh khắc hắn bước ra đột nhiên một cỗ kiếm uy khủng khiếp trào về phía hắn. Sắc mặt Tần Vấn Thiên tái nhợt đi khẽ rùng mình rồi vội vàng thu bước chân lại, khoảnh khắc đó khiến hắn có cảm giác thất bại như vừa rơi mình vào hầm băng.
Chí thành làm kiếm, nửa năm làm một thanh kiếm, chẳng lẽ ta sai rồi sao?
Rừng kiếm vẫn không chấp nhận hắn, nó chỉ cho hắn phát ra tiếng kiếm ngâm trong rừng kiếm chứ không cho phép hắn rời đi.
- Ta đã sai rồi sao? Vậy ta phải làm thế nào mới có thể ra khỏi khu rừng kiếm này đây?
Tần Vấn Thiên tự hỏi trong lòng.
Đây là khảo nghiệm khó khăn nhất. Hắn nên đi con đường này thế nào đây? Nếu không ra được thì chẳng lẽ hắn thật sự phải ở lại khu rừng kiếm này vĩnh viễn, không thể nào đi ra ngoài hay sao?
Nghĩ đến đây, Tần Vấn Thiên không khỏi cảm thấy có phần buồn phiền.
Nửa năm, hắn đã dùng tận nửa năm nhưng cuối cùng lại phát hiện ra là mình đã sai, mà đối với hắn thời gian lại là thứ hết sức quan trọng. Lãng phí cả nửa năm như vậy mà không nhận được chút thành quả nào quả thực khiến hắn khó có thể chấp nhận nổi.
Trong rừng kiếm Tần Vấn Thiên mê mang suốt ba ngày, những thanh kiếm bộc phát ra ý sát phạt với hắn kia khiến hắn có chút chán ghét, hận không thể phá hủy chúng. Khi hắn để lộ ra loại tâm cảnh này, cỗ kiếm ý sát phạt ngày càng trở nên mạnh hơn.
Cảm nhận được cỗ sát phạt đó, trong lòng Tần Vấn Thiên thầm run lên, ngay sau đó hắn lầm bầm trong miệng:
- Thật không ngờ các ngươi thân là kiếm nhưng cũng nhạy cảm biết địch biết bạn, có thể phân biệt hỉ ác như vậy, xem ra ta đã sai rồi.
Vừa dứt lời thì lại Tần Vấn Thiên nhắm mắt một lần nữa, quên đi sự khúc mắc trong lòng mà hòa thành một thể với kiếm, nhờ đó mà cỗ địch ý mãnh liệt kia cũng biến mất.
- Chí thành làm kiếm, nếu lòng ta hướng về kiếm, ắt có thể làm kiếm cảm động.
Tần Vấn Thiên tự nhủ trong lòng, chí thiện, chí thành nên lần này chỉ trong vòng một tháng dường như hắn đã hóa thân thành kiếm, hòa thành một thể với kiếm vì thế nên kiếm trong rừng kiếm không còn chống đối hắn nữa.
Nhưng Tần Vấn Thiên biết những điều hắn làm vẫn chưa đủ, hắn cần phải quên đi thân phận của mình, quên đi hết mọi thứ.
Trong tay không có kiếm, trong lòng không có kiếm.
Thời gian dần trôi đi, Tần Vấn Thiên vẫn đứng ở đó như quên hết tất cả, quên đi mình là ai, quên đi chuyện mình là một thanh kiếm nhưng toàn thân hắn ngày càng giống một thanh kiếm thực sự có kiếm ý, kiếm phẩm.
Gió nhẹ thoảng qua, dường như trong rừng kiếm không còn con người mà chỉ còn kiếm.
Lúc này đột nhiên Tần Vấn Thiên có một loại cảm giác rằng tất cả mọi thứ xung quanh đều là một bộ phận của người hắn, toàn bộ rừng kiếm cũng vậy.
Khóe miệng Tần Vấn Thiên nhếch lên tạo thành một nụ cười, hắn mở mắt tiến lên phía trước một bước.
Bước chân này của hắn vô cùng tự tin.
Theo bước chân hắn bước ra dường như kiếm trong rừng kiếm cũng cùng cất bước.
Tần Vấn Thiên biết cảm ngộ của hắn đối với kiếm đã tiến vào một cảnh giới mới, hắn cũng biết chỉ có thực sự bước vào cảnh giới này mới có thể ra khỏi rừng kiếm.
Hơn nữa không chỉ đi ra khỏi rừng kiếm mà hắn còn có thể điều khiển rừng kiếm.
Tần Vấn Thiên vươn tay chạm vào một thanh kiếm rồi cười nhẹ, dường như thanh kiếm kia cảm nhận được tâm tình của hắn cũng lay động rất đỗi vui sướng.
- Đáng tiếc trong những trận chiến thực sự lại không có nhiều thanh kiếm lợi hại mặc ta điều khiển như thế này.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói, ngay sau đó vung bàn tay lên, trong phút chốc toàn bộ kiếm trong rừng kiếm đều gào thét phi tới trôi lơ lửng trên đầu Tần Vấn Thiên phát ra một cỗ kiếm uy khủng khiếp như muốn thôn phệ tất thảy.
Rừng kiếm biến mất hóa thành một thanh cổ kiếm khổng lồ lơ lửng trên đỉnh đầu Tần Vấn Thiên, mà ở đạo thân ảnh kia lại lần nữa xuất hiện trước mặt Tần Vấn Thiên, dõi mắt nhìn về phía hắn, trong ánh mắt của người đó lộ ra một tia sáng kỳ lạ.
- Thật không ngờ ngươi lại thành công nhanh như vậy, còn chưa đầy một năm.
Rõ ràng trong ánh mắt người đó có ý thán phục, ngộ tính như vậy thật sự khiến hắn cảm thấy kinh hãi.
Tần Vấn Thiên cười khổ, thấp giọng nói:
- Ta cũng không ngờ tới, chẳng qua chỉ là một tầng không gian mà lại bị nhốt gần một năm, nếu cứ như thế không biết đi tiếp lên trên còn phải mất bao lâu nữa đây?
Người nọ cười như không cười, nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Ngươi phải biết thành quả một năm này của ngươi không chỉ khiến võ đạo ý chí kiếm âm của ngươi đột phá mà ngươi còn nắm trong tay một loại kiếm thuật thần thông cực kỳ đáng sợ, như thế ngươi vẫn chưa hài lòng à?
Đương nhiên là Tần Vấn Thiên hiểu được lời của đối phương, cảnh giới thứ hai của võ đạo ý chí của hắn là kiếm âm ý chí quả thực đã đột phá, hôm nay đã đạt đến hóa cảnh, đây là cảnh giới thứ ba. Mà còn một cảnh giới nữa thôi thì võ đạo ý chí kiếm âm đại viên mãn rồi.
Hắn cũng biết đi ra được rừng kiếm cũng có nghĩa rằng hắn đã lĩnh ngộ được một loại thần thông cực kỳ cường đại.
- Thần thông này tên là gì?
Tần Vấn Thiên hỏi.
- Tuy rằng ngươi đã lĩnh ngộ nhưng sợ là chỉ được có một phần, vì thế ta quyết định sẽ ban cho ngươi bí kíp thần thông trọn vẹn.
Người nọ cười một tiếng sau đó vung tay lên, lập tức có một trang cổ thư bay về phía Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên đưa tay ra đón lấy nó, trên trang cổ thư màu vàng tràn ngập kiếm uy này có khắc mấy chữ to: Thất Sát kiếm thuật!
- Đa tạ!
Tần Vấn Thiên cất lời cảm tạ.
- Không cần cảm ơn đâu, tuy ngươi đã vượt qua hai cửa ải nhưng con đường tiếp theo cũng không hề dễ dàng. Nếu ngươi có thể vượt qua được tức là khoảng cách giữa ngươi với thành công chỉ còn lại một bước thôi.
Người này mỉm cười nói, sau đó bóng dáng của hắn dần tan ra rồi biến mất.
Khắp không gian lại trở nên thoáng đãng, phía trước mặt Tần Vấn Thiên xuất hiện một nấc thang có thể đi thông lên tầng không gian phía trên.
Nếu có thể vượt qua cửa ải tiếp theo thì hắn cách thành công không còn xa nữa rồi.
Tuy con đường cổ hoàng này hết sức khó khăn nhưng thực ra những cửa ải khảo nghiệm lại không hề nhiều, chẳng qua chỉ là chúng cực khó, độ khó của bất kỳ cửa ải nào cũng vô cùng đáng sợ. Ví dụ như cánh rừng kiếm vừa rồi, nếu không phải tâm chí hắn kiên định, chưa chắc đã có thể bước ra khỏi rừng kiếm trong vòng một năm, nếu như tâm cảnh rối loạn, e rằng có mất mười năm cũng khó mà tìm được đường ra, mà trong tình trạng tâm ý phiền loạn có suy nghĩ muốn cắm đầu xông ra thì chỉ có một con đường chết mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.