Thái Cổ Thần Vương

Chương 424: Bi thương tuyệt vọng




Tần Vấn Thiên kiên định bước ra từng bước, ánh mắt nhìn thẳng bậc thang trên không, lại có ai có thể ngăn cản được hắn cơ chứ.
- Giết!
Lại một thanh âm thoát ra từ miệng Tần Vấn Thiên, trong phút chốc, tiếng kiếm rền vang khắp đất trời, cổ thụ trường đằng bao lấy cơ thể Lạc Hà chỉ trong phút chốc đã bị cắt nhỏ, cùng cũng lúc đó, tất cả cổ thụ trường đằng đều bị cắt đứt, kiếm quang trực tiếp càn quét đi qua, giống như từng luồng sáng rực rỡ vậy.
- Oong!
Một luồng kiếm quang đáng sợ phóng qua, trực tiếp phóng tới trước mặt Lạc Hà. Đột nhiên có một thanh cự kiếm khổng lồ đáng sợ xuất hiện chặn ngang phía trước, kiếm uy phóng ra như thể muốn tiêu diệt hết mọi thứ. Chợt thấy một bóng người lao tới, đứng bên cạnh Lạc Hà, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên ở trên không.
- Các vị, kiếm này quá yêu dị, giết người này thì kiếm cũng sẽ không còn uy hiếp nữa.
Người này thản nhiên lên tiếng, chỉ trong chớp mắt, các cường giả xung quanh Tần Vấn Thiên lập tức phóng Võ Mệnh Thiên Cương của mình ra. Nhất thời, cả không gian bị đè ép đến mức khó có thể hô hấp.
Nhưng Tần Vấn Thiên lại giống như không hề bị ảnh hưởng gì, máu tươi không ngừng nhỏ giọt trên thanh yêu kiếm, hắn lại từng bước từng bước tiến lên trên.
- Ý của ta chính là kiếm ý.
Tần Vấn Thiên lên tiếng, giọng nói vẫn vô cùng bình tĩnh, hoà với tiếng kiếm rền vang, không phân biệt được đâu là đâu.
Lời của hắn cũng là lời của kiếm.
Ý nghĩ của hắn, cũng là ý nghĩ của kiếm.
Lúc này, Tần Vấn Thiên chỉ cảm thấy bản thân cùng với yêu kiếm càng hoà hợp hơn.
Chợt thấy một vị cường giả của Đại Nhật Trần gia từng bước tiếp cận Tần Vấn Thiên, tay hắn ta khẽ quặp lại, trong hư không bỗng bùng lên một ngọn lửa đáng sợ. Ngọn lửa nhanh chóng ngưng tụ lại thành Viêm Ma địa ngục vô cùng khủng bố, quật mạnh về phía Tần Vấn Thiên. Viêm Ma địa ngục có hình thể vô cùng khổng lồ, một bàn tay đập xuống cũng đủ để nghiền nát hết mọi thứ.
Tần Vấn Thiên lại giống như không hề nhìn thấy, bước chân vẫn tiếp tục tiến dần lên trên.
- Ầm!
Theo tiếng chân hắn đạp xuống bậc thang kế tiếp, trong khoảng khắc ấy, kiếm khí vô tận bỗng hoá thành một thanh cự kiếm khổng lồ, đâm mạnh về phía Viêm Ma địa ngục nọ, lửa cháy bùng lên bay múa xung quanh, chỉ trong chớp mắt lại lụi tắt trong kiếm khí vô tận.
Cảnh tượng này khiến cho mọi người đều sợ hãi, rốt cuộc kiếm ý xung quanh Tần Vấn Thiên mạnh mẽ cỡ nào đây?
- Vương huynh.
Cường giả Trần gia bỗng đưa mắt nhìn về phía một cường giả của Vương gia ở thành Binh Châu, cường giả của Vương gia kia cũng bước ra, tay cầm một thứ có vô số sợi tơ quấn quanh. Trong phút chốc, mười ngàn sợi tơ kia kéo dài phóng về phía Tần Vấn Thiên, rồi chợt hoá thành thiên la địa võng bao trùm lên Tần Vấn Thiên.
Kiếm khí đáng sợ lao lên hòng cắt đứt sợi tơ, nhưng lại không cách nào chém đứt được, rõ ràng đây là một kiện thần binh cường đại.
Tần Vấn Thiên ngẩng đầu, không hề nhìn thiên lạ địa võng kia mà nhìn về phía cường giả Vương gia nọ, đôi mắt hắn giống vực sâu lạnh lẽo, có thể đóng băng linh hồn của bất cứ kẻ nào.
Cường giả của Vương gia kia chợt nghe đến một tiếng rít dài của đại bàng, vẻ mặt bỗng trở nên khó coi, hắn ta lùi mạnh về sau thì thấy trước mặt mình đã xuất hiện một con chim đại bàng có hình thể khổng lồ che cả bầu trời xẹt qua, cánh chim như muốn cắt đứt cổ họng của hắn ta vậy.
- Thịch!
Bóng dáng chim đại bàng chợt biến mất không thấy đâu, nhưng tiếng rít dài kia vẫn không dừng lại, trong lòng của cường giả Vương gia kia chợt hoảng hốt, lại cảm thấy cổ họng lạnh lẽo, hắn ta nhanh chóng lùi lại về sau, tốc độ nhanh như chớp.
Tất cả kỳ thật chỉ xảy ra trong nháy mắt, khi thấy cổ họng của cường giả của Vương gia kia phun ra máu tươi thì mọi người vẫn không thể tin cảnh tượng bọn họ đang nhìn thấy bây giờ là sự thật.
Nhưng cường giả kia vẫn ngã xuống, thần binh không người điều khiển cũng rơi xuống đã vô tình chứng minh cái chết của cường giả nọ.
- Kiếm khiếu, ảo ảnh đại bàng xuất hiện, đây là ý chí võ đạo kiếm âm.
Tần Vấn Thiên mượn dùng sức mạnh yêu kiếm, ý của hắn cũng là kiếm ý.
Đồng tử mọi người co rút lại, trong lòng thầm run sợ, người này quả thật quá đáng sợ.
Yêu kiếm sừng sững vạn năm, dù là Tần Vấn Thiên cũng không cách nào khống chế được nó, nhưng chỉ bằng vào hắn có thể kéo kiếm đi, lại có thể phát huy ra uy lực của kiếm cũng đủ để kẻ khác kinh hãi rồi.
Trước kia người của Đại Hạ không ai hay biết yêu kiếm sừng sững trong vách núi của thành Bái Kiếm lại có uy lực đáng sợ như vậy.
Quả thật không ai dám tưởng tượng nếu có người đủ sức thật sự khống chế thanh yêu kiếm này sẽ đáng sợ đến cỡ nào. Có khi đủ để quét ngang cả hoàng triều Đại Hạ ấy chứ.
Nhưng nghe đồn kiếm này vạn năm không hề động đậy, cũng từng có người muốn rút nó ra, các nhân vật đứng đầu ở Đại Hạ cũng từng thử, nhưng kiếm chưa từng rời đi vách núi cũng chứng minh không ai thành công cả. Vì vậy ai cũng biết muốn khống chế nó sẽ khó khăn đến cỡ nào.
Nhưng ai lại ngờ Tần Vấn Thiên đứng đầu bảng Thiên Mệnh đoạt cổ vận, nhận thiên mệnh, giống như được thiên mệnh thừa nhận, cuối cùng lại rút được yêu kiếm vạn năm bất động kia ra.
Hôm nay, một người một kiếm đều đang phát uy ở Đan Vương điện.
Tần Vấn Thiên rốt cuộc cũng đi hết chín mươi chín bậc thang, khi hắn bước ra bước cuối cùng, cả Đan Vương điện đều chấn động không ngừng. Yêu kiếm của hắn vẫn nghiêng nghiêng kéo đi trên cầu thang, ánh mắt của hắn nhìn về phía Vương gia không một ai bỏ đi.
- Các ngươi đều xem mạng ta như cỏ cây, muốn giết thì giết, còn ta thì xem các ngươi như con kiến, nếu đối địch với cả Đại Hạ đấy thì đã sao.
Tần Vấn Thiên vừa nói xong thì hàn quang bắn ra, tiếng kiếm rền vang. Ở phía Vương gia bỗng vang lên tiếng thét bén nhọn, gió lớn thổi qua, ảo ảnh đại bàng che kín đất trời loé lên, cánh chim khủng bố giống như một thanh kiếm sắc bén xẹt qua, những nơi nó đi qua đều có máu tươi phun trào, trong nháy mắt không biết đã giết chết bao nhiêu cường giả rồi.
Đúng như lời Tần Vấn Thiên đã nói, những thế lực cấp bá chủ này chưa từng đặt thiên tài đứng đầu bảng Thiên Mệnh là hắn vào mắt. Thiên tài ngã xuống thì không thể gọi là thiên tài được, trong mắt họ Tần Vấn Thiên chắc chắn sẽ chết, vì vậy họ cứ xem tính mạng của Tần Vấn Thiên như cỏ cây, trong đầu chỉ nghĩ xem nên chia cắt bí mật trên người Tần Vấn Thiên như thế nào mà thôi.
Nếu như vậy thì có gì đáng nói nữa chứ, chỉ có giết thôi.
- Ầm!
Tần Vấn Thiên lại bước lên nửa bước, kéo theo yêu kiếm tiến lên, tiếng kiếm rền vang không dứt, giết chóc cũng không ngừng.
Trái tim Lạc Hà bỗng đập thình thịch, kiếm này quả thật rất mạnh.
- Giết!
Tần Vấn Thiên nổi giận gầm lớn một tiếng, bỗng một tiếng rồng ngâm vang lên, một bóng rồng đáng sợ chợt mở miệng lao nhanh về phía Lạc Hà khiến cho sắc mặt bà ta trở nên cứng ngắc. Một gốc cổ thụ lập tức bao lấy cơ thể bà ta, tiếng xé gió ầm ầm vang lên, cơ thể của Lạc Hà cùng với cổ thụ đều bị đánh bay ra ngoài, nện mạnh lên tường đá.
Tần Vấn Thiên không hề liếc nhìn bà ta mà đi về phía Mạc Khuynh Thành.
- Người nào dám ngăn cản ta đều sẽ chết!
Ánh mắt Tần Vấn Thiên vô cùng rét lạnh, hắn vừa nói xong thì những người đứng gần Mạc Khuynh Thành đều ngã xuống, tiếng kiếm rít gào vang vọng xung quanh, chỉ có mình Mạc Khuynh Thành vẫn bình yên vô sự đứng ở nơi đó, ngẩn ngơ nhìn Tần Vấn Thiên.
- Ta nhất định sẽ dẫn muội đi.
Giọng nói của Tần Vấn Thiên vô cùng kiên định.
Mạc Khuynh Thành lắc lắc đầu, cơ thể của cô giống như bị một luồng sức mạnh to lớn bao phủ, đè nặng lên người khiến cô hít thở không thông, quần áo của cô bị gió thổi tung bay phần phật.
- Ngươi không dẫn cô ta đi được đâu.
Trong đại điện cao lớn có một người chuyển mắt nhìn về phía này, ánh mắt của hắn ta cực kỳ đáng sợ, như có thể nhìn xuyên qua hư không.
Hắn ta vừa nói xong thì Mạc Khuynh Thành chợt lùi lại về sau, Tần Vấn Thiên tận mắt nhìn thấy Mạc Khuynh Thành bị hút về sau, nhưng lại không thể ngăn cản được.
Một khi hắn thoát khỏi phạm vi yêu kiếm thì không nói đến chuyện cứu được Mạc Khuynh Thành hay không, mà ngay cả bản thân hắn cũng sẽ chết chắc.
Nhìn Mạc Khuynh Thành vươn tay lưu luyến không muốn rời xa, rơi lệ mang theo quyến luyến vô tận, trái tim Tần Vấn Thiên chợt đau thắt lại
Mạc Khuynh Thành càng lúc càng cách xa hắn, càng lúc càng xa, rồi biến mất trong tầm mắt hắn.
Tần Vấn Thiên ánh mắt lạnh lẽo, hắn cảm giác được Mạc Khuynh Thành bị đưa đi rất xa rất xa, đến cuối cùng của Đan Vương điện hắn mới không cảm giác được nữa.
Giống như có một cánh cửa cấm địa mở ra, Mạc Khuynh Thành bị hút vào sâu bên trong. Đằng sau cánh cửa cấm địa ấy chỉ toàn mây mù, nhưng Tần Vấn Thiên vẫn cảm nhận được có một luồng sức mạnh vô cùng tà ác tồn tại bên trong.
- Nhớ chăm sóc bản thân thật tốt đấy.
Mạc Khuynh Thành nhắm mắt lại, khuôn mắt khuynh thế khuynh thành bị nước mắt ướt đẫm, cô giống như đang nói chuyện với không khí, cô chỉ hy vọng cho dù cô xảy ra chuyện gì đi chăng nữa thì hắn vẫn có thể an toàn.
- Vù vù!
Cơ thể của Mạc Khuynh Thành rơi xuống vách núi, Tần Vấn Thiên cảm giác như mình cũng muốn rơi xuống theo, một luồng sức mạnh tà ác khổng lồ chợt lan tràn ra xung quanh khiến trong lòng Tần Vấn Thiên dao động kịch liệt.
- Ầm!
Một tiếng rầm lớn vang lên, cánh cửa cấm địa đóng lại, trực tiếp ngăn cản cảm giác của hắn lại. Tần Vấn Thiên không nhìn thấy phía dưới có thứ gì, nhưng hắn biết rõ bên dưới vách núi đó ẩn giấu một tồn tại cực kỳ tà ác đáng sợ.
- Không...
Cả Đan Vương điện vang vọng tiếng gào thét tuyệt vọng đau đớn hoà theo tiếng kiếm rền vang vọng khắp đất trời, Tần Vấn Thiên ngửa mặt hét lớn, bước nhanh về phía trước, tựa hồ như muốn lao về phía cánh cửa cấm địa kia, sát ý khủng khiếp càn quét ra bốn phía khiến mọi người chợt cảm thấy lạnh thấu xương cốt.
Tại sao Tần Vấn Thiên lại tuyệt vọng như vậy?
- Ầm ầm ầm
Ở phía trên cao cao của đại điện có vài bóng người đang tiến lên, từng người đáp xuống các phía bao vây lấy Tần Vấn Thiên, nhìn hắn đau đớn hét lớn, trong mắt họ chỉ có hờ hững chứ không hề có bất kỳ cảm xúc nào khác cả.
- Tuyệt vọng, lúc này mới chỉ mới vừa bắt đầu thôi.
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, vài bóng người vây quanh Tần Vấn Thiên bỗng vung tay lên, từ trên bầu trời bỗng có mấy cây cột đá khủng bố giáng xuống, cắm chặt xuống các hướng xung quanh Tần Vấn Thiên.
- Ầm, ầm, ầm!
Từng cây cột đá giống như một luồng sức mạnh vô hình nối tiếp với nhau, những người đó vẫn hờ hững nhìn Tần Vấn Thiên, trong giọng nói lộ ra ý lạnh lẽo:
- Dám phạm vào Đan Vương điện thì người yêu của ngươi sẽ vạn kiếp bất phục, còn về phần ngươi sẽ bị bóc linh hồn ra.
Câu này vừa dứt thì từ trên cột đá bỗng phóng ra một cỗ uy lực kinh khủng bao trùm lên người Tần Vấn Thiên, giống như có vô số ánh sáng đáng sợ phóng ra khiến người xem run rẩy không thôi.
- Đều là phó điện chủ của Đan Vương điện, bọn họ vừa khởi động Tuyệt Hồn Trận của Đan Vương điện, muốn tách linh hồn của Tần Vấn Thiên ra, cho dù yêu kiếm có mạnh bao nhiêu thì Tần Vấn Thiên cũng sẽ chết.
Mọi người âm thầm cảm thấy đáng tiếc, mặc dù Tần Vấn Thiên có kinh tài tuyệt diễm cỡ nào thì hôm nay vẫn phải bỏ mạng.
Còn có Mạc Khuynh Thành nữa, thật đáng tiếc khi đôi thần tiên quyến lữ này phải chịu cảnh chia lìa.
Tần Vấn Thiên giống như không hề nghe thấy giọng nói của đối phương, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn vào hư không tựa như đến từ địa ngục, có một giọt nước mắt chảy xuôi.
Chỉ thấy bờ môi của hắn mấp máy.
Lúc này đây cả Đan Vương điện bỗng nổi gió, cuồng phong quét qua vô cùng lạnh lẽo.
Giờ phút này, trên bầu trời có tinh quang rơi xuống, vô số ánh sao chiếu rọi lên trên người Tần Vấn Thiên.
Lúc này Tần Vấn Thiên đứng nơi đó, phảng phất như đến từ viễn cổ xa xưa, tựa như thần linh cổ vưa đang nhận bái lạy từ tám phương.
Cả đất trời như có yêu phong nổi lên.
- Yêu thần chi ngâm, cổ niệm ngập trời, yêu khí tám phương hội, nuốt chửng yêu nguyên, sai khiến yêu thần bốn phương tám hướng, mạng của ta hóa yêu!
Thanh âm vang lên như từ ngàn xưa vọng về, nước mắt Tần Vấn Thiên chảy dài, cơ thể hắn bỗng xuất hiện biến hoá khiến người người đều khiếp sợ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.