Thái Cổ Thần Vương

Chương 419: Yêu kiếm dựng bên ngoài đan vương điện




Chuyện Tần Vấn Thiên mang theo yêu kiếm, để nó dựng đứng bên ngoài thành Vọng Châu đã gây nên một trận sóng gió lớn.
Tuy rằng hiện nay ở Đại Hạ có rất nhiều người không biết Tần Vấn Thiên nhưng cái danh người đứng đầu Bảng Thiên Mệnh thì chẳng ai mà không biết.
Ít nhất thì ở trên chín châu thành của hoàng triều Đại Hạ, trừ những người không hỏi thế sự ra thì những người khác sao có thể không biết Tần Vấn Thiên.
Mấy hôm nay có rất nhiều người tới rút kiếm nhưng đều không cách nào rút được, cũng có rất nhiều người tới xem xem kiếm này có chỗ nào khác thường nhưng trừ Tần Vấn Thiên ra thì không ai có thể rút cây kiếm này lên.
Lúc này, có một bóng người mặc áo trắng, cơ thể lơ lửng trên không trung, người này vô cùng tuấn tú, khí chất siêu việt hơn người, trong đám người dường như chỉ cần nhìn một lần là có thể nhìn ra sự khác biệt giữa hắn và mọi người.
Vào khoảnh khắc khi hắn xuất hiện, đột nhiên có không ít ánh mắt nhìn vào hắn, bọn họ đều lộ ra vẻ sùng bái.
Hoa Thái Hư, người đứng đầu bảng Thiên Mệnh năm xưa, trong trận đấu bảng Thiên Mệnh đó không ai có thể làm lung lay địa vị của hắn.
Trong một cuộc đấu cách đây không lâu hắn đã thể hiện tu vi của mình, không phải là Thiên Cương cảnh tầng hai mà mọi người suy đoán, hắn đã bước vào Thiên Mệnh cảnh tầng ba rồi, sức chiến đấu cường đại đến mức đáng sợ, hắn đã giết chết một nhân vật Thiên Cương cảnh cấp bốn.
Trận đấu ấy khiến cho cái tên Hoa Thái Hư lại vang vọng khắp cả thành Vọng Châu một lần nữa.
Trong nhiều thế hệ, người đứng đầu bảng Thiên Mệnh đều sẽ trở thành nhân vật danh chấn Đại hạ, chỉ cần họ không chết thì nhât định sẽ được xếp vào Thiên Cương bảng.
Lúc này, Hoa Thái Hư từ từ đi lên trước, hắn đã bắt đầu để lộ sự sắc bén của mình, với thực lực hiện nay của hắn thì cũng coi như một nhân vật khá lợi hại ở Đại Hạ rồi, chỉ cần cho hắn thêm vài năm nữa thì hắn có thể trở thành nhân vật số một số hai hoàng triều Đại Hạ này.
Mà lúc này, Hoa Thái Hư đã tới đây, mắt hắn nhìn vào yêu kiếm thuộc về Tần Vấn Thiên.
Hoa Thái Hư, Tần Vấn Thiên!
Ở hoàng triều Đại Hạ, mọi người đều thích so sánh hai người với nhau, bởi vì trong mắt người trẻ tuổi hai người họ đại diện cho hai thế hệ người đứng đầu bảng Thiên Mệnh.
Điều khác biệt là, Hoa Thái Hư sinh ra ở danh môn, là nhân vật con cưng của thế lực bá chủ Hoa thị, từ nhỏ hắn đã rất nổi bật, vẫn luôn như mặt trời ban trưa, tuyệt đại phong hoa.
Tần Vấn Thiên thì khác, dường như hắn chẳng có bối cảnh gì cả, người mà hắn giao du đều là các thanh niên cùng thế hệ, nhưng họ đều là những nhân vật ưu tú. Năm đó khi bảng Thiên Mệnh kết thúc, trên chiến đài Chu Tước xuất hiện rất nhiều người nguyện kề vai chiến đấu với hắn, chuyện này đã trở thành một giai thoại ở Đại Hạ.
Hôm nay Hoa Thái Hư đến đây để quan sát cây kiếm mà Tần Vấn Thiên để lại tất nhiên khiến người khác bất ngờ.
Lúc này, Hoa Thái Hư thong thả bước tới, nhìn vào yêu kiếm kia.
Yêu kiếm trầm lặng, có nhiều tia kiếm ý tràn ra, khác xa so với lời đồn, mọi người đồn đại rằng quanh thân cây kiếm này kiếm khí ngập trời, ngoài trăm dặm vẫn cảm nhận được tiếng kêu bi thương kinh động thiên địa, nơi mà nó đi qua đều biến thành khe sâu.
Nhưng lúc này, nó dường như đang ngủ say, không có ai có thể gọi nó thức dậy.
Hoa Thái Hư quan sát cây kiếm này hồi lâu, sau đó hắn xoay người rời đi, sắc mặt của hắn vẫn luôn bình tĩnh, không ai biết hắn đang nghĩ gì.
Sau khi Hoa Thái Hư rời đi, trong không trung lại xuất hiện một bóng người, ở đây đương nhiên không chỉ có mình cô ấy xuất hiện, thế nhưng cũng giống như Hoa Thái Hư, cô ấy vừa xuất hiện thì đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Tuy rằng cô ấy đeo lụa xanh che mặt, không ai nhìn thấy rõ dung mạo thật của cô ấy nhưng chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng khiến cho người khác kinh ngạc, ánh mắt của mọi người không thể rời khỏi cô ấy chút nào.
Tất nhiên đây là một cô gái, toàn thân trắng ngần sạch sẽ, không nhiễm bụi trần, cô ấy nhìn có vẻ rất lạnh lùng, dường như không có ai dám đến gần cô. Cô ấy giống như tuyết liên trên đỉnh núi tuyết, cao ngạo, độc lập, không nhiễm khói bụi nhân gian.
- Đẹp quá.
Sự xuất hiện của cô ấy dường như khiến cả không gian choáng ngợp, tuy rằng chưa nhìn thấy gương mặt cô ấy nhưng chỉ bằng đôi mắt lộ ra ngoài và làn da như tuyết kia thì đã có thể cảm nhận được vẻ đẹp của cô gái này rồi.
Cô ấy chắc hẳn là mỹ nhân có thể thắng được cả năm tháng, mọi người tuy kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô nhưng không ai dám tới gần khinh nhờn.
Thế nhưng trong mắt của cô chỉ có một mình thanh yêu kiếm kia thôi, ánh mắt của cô như đang nghĩ gì đó.
Cô ấy chỉ dừng chân tại đây trong chốc lát rồi liền xoay người chậm rãi rời đi, khiến cho vô số người thầm suy đoán.
Cô gái này là người phương nào?
Thế lực nào có thể có được một cô gái kinh diễm như thế.
Lúc mọi người còn chưa phản ứng lại đối phương đã ròi đi thì lại phát hiện thân ảnh của cô ấy dường như biến mất trong không trung không thấy bóng người, cứ như đây chỉ là ảo giác của bọn họ thôi chứ đối phương trước giờ chưa từng xuất hiện.
Loại cảm giác này khiến cho bọn họ buồn bã như mất đi thứ gì đó, dường như vẫn còn muốn nhìn thấy cô gái đó một lần nữa.
- Chuyến đi đến thành Vọng Châu lần này chuyện lớn nhất là Đan Vương điện chọn rể cho Mạc Khuynh Thành, cô gái này xinh đẹp như thế, rất có thể là người mà một thế lực bá chủ bồi dưỡng nên, có lẽ là người của Huyền Âm điện cũng nên, rất có khả năng đến khi Đan Vương điện chọn rể cho Mạc Khuynh Thành thì có lẽ có thể lại nhìn thấy cô gái này, nhất định phải đi nhìn xem.
Trong lòng mọi người nảy ra một loạt suy nghĩ, tuy rằng không dám khinh nhờn nhưng nhìn thêm một lần cũng được. Hơn nữa Đan Vương điện chọn phu quân cho Mạc Khuynh Thành, Tần Vấn Thiên cầm yêu kiếm đến thành Vọng Châu, một ngày oanh động như thế bọn họ vốn phải đi Đan Vương điện xem một phen đây.
Bên ngoài thành Vọng Châu, người đến người đi nối liền không ngớt, đến rồi lại đi.
Điều duy nhất không thay đổi chỉ có thanh yêu kiếm kia, nó vẫn đứng vững trên mặt đất dường như muốn đứng yên vạn năm ở đây vậy.
Chỉ có người đó mới có thể đánh thức nó.
Cường giả khắp nơi đều lũ lượt kéo đến thành Vọng Châu khiến cho thành Vọng Châu nhất thời trở nên cực kỳ náo nhiệt, nhất là trong phạm vi cai quản của Đan Vương điện ở khu vực trung tâm thành Vọng Châu, náo nhiệt hơn ngày thường biết bao nhiêu lần.
Cách đây không lâu, Lạc Hà đã chiêu cáo thiên hạ, lần kén rể của Mạc Khuynh Thành này sẽ được tổ chức ở cầu thang chín mươi chín bậc. Phàm là thế lực bá chủ thì đều có thể lên cầu thang chín mươi chín bậc, quan sát thịnh thế, những người bình thường tuy không thể lên cầu thang chín mươi chín bậc nhưng họ có thể nghỉ chân quan sát ở dưới cầu thang.
Những người dưới ba mươi, thiên phú xuất chúng, là người bất phàm thì đều có thể tham gia lần kén rể này của Đan Vương điện.
Nếu như đã là thiên chi kiêu nữ Mạc Khuynh Thành của Đan Vương điện chọn phu quân thì đầu tiên tướng mạo không được quá kém, điều này là tất nhiên, nếu không thì sẽ làm tổn hại đến hình tượng của Đan Vương điện. Thứ hai là tuổi tác không quá lớn, dù gì thì Mạc Khuynh Thành đang ở vào độ tuổi đẹp nhất, sao có thể gả cho một người đàn ông trung niên hay là một lão già cơ chứ, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là thực lực và thiên phú.
Về phần xuất thân, đây là vấn đề Đan Vương điện sẽ suy xét sau.
Đầu tiên sẽ chọn ra ba người có thực lực đứng đầu trong số những người tham gia kén rể lần này, sau đó người của Đan Vương điện sẽ so sánh tổng hợp, quyết định người được chọn cuối cùng.
Mặc dù trong quy tắc không nói rõ phải hỏi xuất thân nhưng thực ra cái xem xét cuối cùng này là lưu lại bước lui, mọi người đều biết rõ điều này.
Nhưng dù cho thế nào, chưa nói đến uy danh của Đan Vương điện, chỉ dựa vào nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành và thiên phú luyện đan của Mạc Khuynh Thành cũng đủ để khiến những thanh niên ưu tú động lòng rồi. Tuy nói hình như Mạc Khuynh Thành có tình ý với Tần Vấn Thiên nhưng chuyện lần này Đan Vương điện đã chiếu cáo toàn thiên hạ, công khai tổ chức ở Đại hạ, chắc chắn không thể nào có sai sót gì được.
Ngày hôm đó, bên ngoài Đan Vương điện người tới người đi trên cầu thang chín mươi chín bậc. Trong một tòa đại điện rộng rãi, Lạc Hà nhắm mắt ngồi trên vị trí chủ vị, lúc bà ta ngồi xuống, Bạch Phỉ và các đệ tử khác đang trình báo lại những người tham gia kén rể lần này.
- Sư tôn, trước mắt đệ tử của các thế lực bá chủ lớn hầu như đều tới tham dự rồi, tuy rằng không phải là cái vị kiệt xuất nhất kia nhưng cũng là những nhân vật bất phàm.
Bạch Phỉ ngẩng đầu lên nhìn Lạc Hà, cung kính bẩm báo.
- Ừm.
Lạc Hà nhắm mắt đáp nhẹ:
- Không có tên của Hoa Thái Hư và Trần Vương sao?
- Không có.
Bạch Phỉ trả lời, Lạc Hà không nói gì, bà ta cũng biết, lần này chọn rể cho Đan Vương điện, tuy nói các thế lực lớn đều vô cùng chú tâm tới chuyện này nhưng suy xét kỹ thì không thể khiến cho nhân vật lớn như Hoa Thái Hư xuất hiện được, nếu Đan Vương điện chọn Hoa Thái Hư thì Hoa gia sẽ để Hoa Thái Hư ở rể Đan Vương điện, trở thành người của Đan Vương điện sao?
- Có nhân vật nào đáng quan tâm không?
Lạc Hà lại hỏi.
- Không phát hiện được người nào.
Bạch Phỉ lắc đầu:
- Có mấy người không xuất thân từ đại tông môn hay thế gia, thực lực cũng chỉ ở Thiên Cương cảnh tầng một, nhưng những người như thế chắc hẳn sẽ dễ dàng bị đào thải thôi.
Lần này, những người dưới ba mươi tuổi, mới vào Thiên Cương cảnh đương nhiên sẽ không có chút cơ hội nào.
- Ừm.
Lạc Hà lại gật đầu, sau đó nói tiếp:
- Ngươi đi hỏi thử sư muội của ngươi, nói với nó, còn có bảy ngày nữa, đó là kỳ hạn cuối cùng của nó. Nếu như nó thật sự muốn nghịch lại với mệnh lệnh của vi sư thì vi sư sẽ khiến cho bản thân nó phải vâng lệnh vi sư.
Cái được gọi là khiến cho bản thân phải vâng lệnh bà ta là ý tại ngôn ngoại, điểm này đương nhiên Bạch Phỉ hiểu, đến lúc đó e là trái tim của Mạc Khuynh Thành không do cô ấy tự làm chủ nữa rồi.
Đêm đến, thành Vọng Châu nhìn có vẻ hơi yên tĩnh, thế nhưng bên ngoài thành thì lại vô cùng náo nhiệt, trong đêm đen tĩnh lặng, rất nhiều người cảm nhận được kiếm uy ngập trời, lúc bọn họ phát giác được thì phát hiện ra khí tức của yêu kiếm đã xông thẳng lên trời, không ngừng bay về phương hướng Đan Vương điện, thu hút rất nhiều người đáp xuống không trung quan sát.
Sáng sớm ngày hôm sau, các cường giả của Đan Vương điện đứng ở trên cầu thang chín mươi chín bậc, mắt nhìn chăm chú phía trước, chỉ thấy ở nơi đó có một thanh cổ kiếm đáng sợ dài hơn nghìn mét cắm ngược trên mặt đất, hướng về Đan Vương điện, tuy còn cách Đan Vương điện một khoảng nhưng vì thanh kiếm này quá cao, quá bắt mắt, bất kể là ai thì cũng nhìn một cái là thấy, kiếm này đang đối diện với Đan Vương điện.
Có ý gì không nói cũng biết.
Đây là sự khiêu khích với họ, đêm hôm qua, lúc kiếm khí tới gần, nhiều cường giả của Đan Vương điện đều cảm nhận được, tuy rằng kiếm ý chọc trời nhưng nó chỉ từ từ tới gần. Lúc đầu có cường giả của Đan Vương điện đi thám thính nhưng khi kiếm khí đó bay qua, bọn họ căn bản không dám tiến lên, đợi đến khi các cường giả cao tầng của Đan Vương điện ra tay, kiếm ý quét qua, ép bọn họ không dám manh động tiến lên trước.
Cuối cùng, đợi cho đến khi bọn họ bao vây lấy nó thì yêu kiếm kia đã cắm trên mặt đất rồi, mà những người ngự kiếm thì đã không còn nữa.
Sự việc này là một sỉ nhục đối với Đan Vương điện, nơi này cao thủ như mây mà lại có để người khác cắm kiếm ở phạm vi mười dặm bên ngoài Đan Vương điện.
Nhưng kiếm uy này thực sự quá đáng sợ, cũng may là Tần Vấn Thiên không thể khống chế được yêu kiếm này, bọn họ suy đoán, nếu như Tần Vấn Thiên có thể khống chế yêu kiếm này thì với uy lực của yêu kiếm cũng đủ để quét ngang Thiên Cương cảnh rồi.
Sắc mặt Lạc Hà tái xanh, tối ngày hôm qua bà ta còn bị kiếm ý làm cho kinh hãi, không dám tới gần.
Bà ta thật sự không thể ngờ chuyện này là do tiểu nhân vật ở nước Sở mà ngày xưa bà ta còn không thèm liếc nhìn một cái gây nên.
Nhưng mà, thanh kiếm kia cắm ở đó, không ai có thể rút nó lên.
Chẳng lẽ vì sự khiêu khích của một hậu bối mà Đan Vương điện lại phải điều động đến những lão nhân chí cao vô thượng sao? Vậy thì thể diện của Đan Vương điện sẽ bị mất sạch, trở thành trò cười khắp Đại Hạ mất.
Mạc Khuynh Thành bị giam lỏng trong một tòa cung điện, tuy rằng lúc này cô ấy bị giam cầm nhưng cô vẫn cảm nhận được kiếm uy đó. Cô không khỏi có chút nghi hoặc, kiếm ý từ đâu tới mà lại tràn ngập bên trong Đan Vương điện thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.