Thái Cổ Thần Vương

Chương 400: Bái kiếm thành




Vọng Châu Thành, Đan Vương Điện, trên bậc thang tầng tầng lớp lớp như có tiên vụ tràn ngập, chủ điện xông thẳng vân tiêu, trong Vọng Châu Thành, được người bát phương triều bái kính ngưỡng.
Đan Vương Điện, đối với rất nhiều người mà nói, là Thánh Địa.
Người Đan Vương Điện, rất nhiều đều am hiểu luyện đan, có khả năng cứu tính mạng người, mọi người đối với Đan Vương Điện tốt hơn so với bất kỳ thế lực cấp độ bá chủ nào. 
Đại điện cao vót, có đan hương tràn ngập, có Tiên khí mờ ảo.
Mà ở sau từng tòa đại điện, có một cấm địa, chưa bao giờ cho ngoại nhân đặt chân.
Nơi này, có cường giả trấn thủ, trong cánh cửa kia, Tiên khí hóa thành sương mù, để cho rất nhiều đệ tử Đan Vương Điện sinh ra mơ màng vô hạn. Nơi này, nghe đồn chính là Đan Vương Điện Thánh Địa, tục truyền nói, thường có Thánh nữ thiên tư trác tuyệt của Đan Vương Điện được chọn vào trong, tiếp thu Thánh Địa tẩy lễ, sau khi đi ra, liền dẫn theo Tiên khí, thiên phú càng cường đại, để cho vô số người kính ngưỡng. 
Nhưng Đan Vương Điện có một quy củ, bước vào trong Thánh Địa, liền ý nghĩa, vĩnh viễn là người của Đan Vương Điện, không được gả ra ngoài, sinh tử, đều thuộc về Đan Vương Điện.
Thời khắc này, trong cấm địa ngăn trở vô số đệ tử của Đan Vương Điện kia, có Tiên khí mờ ảo, một đạo thân ảnh dạo bước đi về phía trước, thân ảnh ấy, bất ngờ chính là Lạc Hà của Đan Vương Điện.
Lạc Hà chậm rãi đi tới, từng bước nhẹ nhàng, ở trước mặt nàng, tựa như xuất hiện một vách núi, trên vách núi lại có một thân ảnh, chính là sư huynh của nàng, cũng là sư tôn của Trảm Trần. 
Lúc này Lạc Hà hơi lộ vẻ khách sáo, chậm rãi đi tới sát vách núi, ánh mắt nhìn dưới vách núi, nếu ngoại nhân có khả năng thấy vật mà Lạc Hà thời khắc này nhìn thấy, tất nhiên sẽ sợ đến hồn phi phách tán.
Thánh Địa Đan Vương Điện, dưới vách núi cấm địa, đúng là một Khô Lâu sơn mạch.
Khô Lâu sơn mạch này, tử khí nồng nặc không gì sánh được, ở dưới đó, có từng cỗ xương khô, vĩnh viễn chôn ở nơi này. 
Tràng cảnh đáng sợ như vậy, phía dưới có rất nhiều thạch đài màu đen, trên thạch đài lại khoanh chân ngồi từng nữ tử bạch y, đều xinh đẹp kinh người, nhưng thần sắc lại hơi lộ vẻ ngốc trệ.
Ở chính giữa các thiếu nữ bạch y, nơi đó, có một bộ hài cốt đáng sợ, như tản mát ra hồng mang âm lãnh, tựa hồ, có sóng sinh mệnh dập dờn.
- Nghe nói ngươi chuẩn bị cho ta bộ Đan thể thứ tám mươi mốt. 
Một thanh âm tà ác lạnh như băng truyền ra, dĩ nhiên truyền ra từ trong bộ xương khô kia, trong lòng Lạc Hà khẽ run lên, ánh mắt nhìn sư huynh ở bên cạnh, sắc mặt hơi lộ vẻ khó coi.
- Ta sẽ làm hết sức.
Lạc Hà cung kính đáp lại. 
- Hừ!
Một tiếng hừ lạnh, như đánh thẳng vào trong đầu Lạc Hà, làm cho sắc mặt nàng trắng bệch.
- Hi vọng ngươi biết đúng mực. 
Thanh âm lạnh như băng trực tiếp tiến nhập trái tim của Lạc Hà, Lạc Hà hơi khom người nói:
- Ta sẽ nỗ lực.
- Sẽ cho ngươi thời gian một năm. 
Thanh âm băng lãnh như trước, Lạc Hà gật đầu, sau đó yên lặng lui về phía sau, thầm nghĩ:
- Khuynh Thành à Khuynh Thành, vốn muốn để ngươi kế thừa y bát của ta, nể tình thiên phú của ngươi, ta sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi lại u mê không tỉnh, đừng trách ta vô tình.
Trước mắt, cách đại chiến Thiên Mệnh bảng đã qua một năm. 
...
Vùng đất miền trung của Đại Hạ Hoàng Triều, có thành tên Bái Kiếm Thành.
Mặc dù thành này không phồn hoa bằng Cửu Châu Thành, nhưng ở phương viên mấy trăm ngàn dặm cũng cực kỳ nổi tiếng, chính là một thành trì cực kỳ tôn sùng Kiếm tu trừ Yến Châu Thành, Cửu Châu Thành. 
Chính bởi vì vậy, mới gọi là Bái Kiếm Thành.
Sở dĩ Bái Kiếm Thành nổi tiếng, là bởi vì ở ngoài cửa thành có một vách núi, ở rìa vách núi này vô cùng bằng phẳng, có kiếm khí đáng sợ lan tràn ra, như bị một thanh Cự Kiếm ngập trời, một kiếm chém đứt đại địa, từ trong hai mảnh đại địa, sinh ra vách núi này.
Chín chuôi lợi kiếm vô cùng sắc bén cắm ở biên giới vách núi, thân kiếm uốn lượn, tiếp thu vô số người triều bái, bởi vậy vách núi ở cổ thành mệnh danh là Bái Kiếm Thành. 
Ngày gần đây, Bái Kiếm Thành có một việc náo nhiệt được không ít người bàn tán.
Mấy tháng trước, Bái Kiếm Thành tới một thanh niên kiếm khách, kiếm khách này mặc bạch y, lưng vác Cổ Kiếm, lộ vẻ gọn gàng nhanh nhẹn, tuấn tú lỗi lạc.
Người này ở trên Bái Kiếm nhai, lĩnh ngộ Kiếm Chi Ý Chí, mỗi ngày tìm người luận bàn, tiến bộ lại tiến triển cực nhanh, trong vòng ba ngày ngắn ngủn, hắn liền lĩnh ngộ ra lực lượng của Kiếm Đạo Ý Chí. 
Kiếm Đạo Ý Chí đệ nhất cảnh, là sắc bén.
Kiếm chủ sắc bén, vô kiên bất tồi, không nơi không phá.
Thanh niên này, ba ngày ngộ Kiếm Ý, sau mười ngày, Kiếm Đạo Ý Chí nhập cảnh; sau một tháng, Kiếm Đạo Ý Chí vào hóa cảnh; không tới ba tháng, Kiếm Đạo Ý Chí đệ nhất cảnh bước vào viên mãn. 
Mỗi một lần hắn tiến bộ đều có thật nhiều người tận mắt nhìn thấy, không thể không tin tưởng có kỳ tài Kiếm đạo này.
Hơn nữa còn có một việc đáng sợ, ngộ tính của người này đối với kiếm thuật cũng siêu phàm thoát tục, hắn và người khác luận bàn giao thủ, có thể học được kiếm thuật của người khác, trăm thử khó lệch, làm cho vô số người chấn động.
Người này, từ ngộ kiếm, đến trở thành một cao thủ Kiếm Đạo, chỉ dùng ba tháng thời gian, đánh bại rất nhiều Đại Sư kiếm thuật, hơn nữa, mỗi lần hắn cùng người luận bàn, đều dùng cảnh giới tương đương người khác, chỉ sử dụng kiếm thuật, mọi người phát hiện, vô luận là người nào khiêu chiến, hắn đều có thể đánh bại, quả nhiên là cực kỳ lợi hại. 
Sau khi ở Bái Kiếm nhai không còn địch thủ, thanh niên mới bước vào Bái Kiếm Thành.
Trong Bái Kiếm Thành, thời khắc này, thanh niên này đang cùng một thanh niên ước chừng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi luận bàn kiếm thuật, kiếm thuật của hai người đều tinh xảo, kiếm khí tung hoành.
- Ha ha, kiếm thuật của Tần huynh quả nhiên cao minh, Tông mỗ bội phục. 
Thân hình hai người tách ra, thanh niên lớn tuổi thu kiếm, ánh mắt nhìn thanh niên đối diện, có cảm giác tỉnh táo tương tích, trẻ tuổi như vậy, có thể có kiếm thuật như thế này, có thể nói Kiếm Đạo yêu nghiệt.
Thanh niên này tất nhiên là Tần Vấn Thiên, hắn truyền tống ra Đại Hạ Cổ Hoàng cung, không có lưu lại ở Khâm Châu Thành, trực tiếp rời đi. Đi tới Bái Kiếm Thành tu hành kiếm thuật, hắn cần ngưng tụ Võ Mệnh Thiên Cương thứ tư trước, bước vào Thiên Cương cảnh lại nói.
Đương nhiên, trên thực tế, mặc dù Tần Vấn Thiên không có khí tức Thiên Cương, nhưng hắn có ba Võ Mệnh Thiên Cương, từ loại ý nghĩa nào đó mà nói, hắn đã là cường giả Thiên Cương cảnh. 
- Tông huynh làm sao không phải kiếm thuật cao siêu, không hổ là hậu đại của danh môn.
Tần Vấn Thiên mỉm cười nói.
Trong mắt Tông Càn hiện lên một tia tinh mang, sau đó cười nói: 
- Xem ra Tần huynh đã đoán ra thân phận của Tông mỗ, thực không dám đấu diếm, tại hạ chính là Bái Kiếm Thành Tông gia Tông Càn.
Ba thế lực lớn của Bái Kiếm Thành, chia ra làm Tông gia, Lý gia, Thiên Kiếm Tông, ba thế lực lớn này, chính là thế lực cường đại nhất Bái Kiếm Thành, vô số người bái nhập môn hạ, trở thành đệ tử trong đó, cường thịnh nhiều năm mà không suy.
Ba thế lực lớn này, ở Bái Kiếm Thành, chính là danh môn đại phái, cường giả như mây. 
Trong ba thế lực lớn, Tông gia khiêm tốn nội liễm nhất, Lý gia bộc lộ phong mang, Thiên Kiếm Tông uy danh lớn nhất, vô số thanh niên lựa chọn đầu tiên, chính là Thiên Kiếm Tông, dù sao hai đại thế lực khác chỉ là thế lực gia tộc.
- Tại hạ Tần Vấn.
Tần Vấn Thiên khẽ nói. 
- Không dối gạt Tần huynh, Tông mỗ có nghi hoặc, trong Bái Kiếm Thành có đồn đãi, Tần huynh ở ba tháng trước mới vào Kiếm Đạo, trong ba tháng, liền tu luyện Kiếm Đạo Ý Chí đến đại viên mãn, chuyện này là thật?
Tính cách của Tông Càn sảng khoái, lại không e dè, mở miệng hỏi, chuyện này hắn rất tò mò, thậm chí có rất nhiều người phỏng đoán, Tần Vấn Thiên là cố ý thành danh, kì thực sớm đã tinh thông kiếm thuật, bằng không, ngộ tính sao có thể đáng sợ như thế.
- Nếu ta nói phải, Tông huynh có tin không? 
Tần Vấn Thiên cười nói.
Tông Càn trầm ngâm một chút, sau đó mở miệng:
- Nếu là trước đây, ta không tin, nhưng bây giờ cùng Tần huynh giao thủ, nếu Tần huynh nói phải, ta tất tin tưởng. 
- Vì sao?
Tần Vấn Thiên hiếu kỳ hỏi.
- Kiếm giả, tu Kiếm tâm, người như kiếm, kiếm như người, bản tính không giấu; hạng người kiếm thuật quỷ dị xảo quyệt, tính cũng sẽ như vậy, kiếm của Tần huynh, lợi mà thẳng, đi con đường bá đạo, kiếm ra, thẳng tiến không lùi, ẩn có Vương đạo chi khí, này là kiếm chính đạo, ta làm sao có thể không tin. 
Tông Càn cười nhạt nói, làm cho Tần Vấn Thiên hơi có vẻ kinh ngạc.
Đối phương không hổ xuất thân danh môn kiếm thuật, lại lấy kiếm nhìn người.
- Hơn nữa, ta thấy kiếm của Tần huynh, vô cùng thuần túy, trực chỉ phong duệ, tùy ý mà đứng, cũng tựa như kiếm, nếu Tần huynh không tu kiếm, mới là lãng phí. 
- Tông huynh khen ngợi quá mức rồi.
Tần Vấn Thiên cười khổ lắc đầu.
- Chúng ta  mới quen đã thân, tuổi tác của ta hơi lớn hơn ngươi, có thể coi là huynh trưởng, hôm nay, ta nhất định phải mang ngươi về gia tộc, huynh đệ ta ăn uống no say một bữa, đàm luận kiếm thuật. 
Tông Càn này làm người nhiệt tình, nói xong cầm lấy tay của Tần Vấn Thiên, làm cho Tần Vấn Thiên nhíu mày, sau đó ánh mắt của hắn nhìn Tông Càn, thấy thần sắc đối phương tinh khiết, lộ ra vẻ vô cùng chân thành.
Xem ra như hắn nói, Kiếm tu, tính thẳng, người như kiếm, kiếm như người, kiếm của Tông Càn này thẳng mà nhanh, hắn làm người, cũng nhanh mồm nhanh miệng, muốn làm cái gì liền làm cái đó.
Ngay lúc này, cách đó không xa, có kiếm khí gào thét mà đến, ngẩng đầu nhìn, liền thấy trong hư không, có ba chuôi lợi kiếm bay nhanh ở trên không trung, trong nháy mắt giáng xuống ở bên cạnh Tần Vấn Thiên, chỉ thấy trên ba chuôi lợi kiếm, lại đứng ba bóng người, hai nam một nữ. 
Hai nam tử trên dưới ba mươi, nàng kia dung nhan xinh đẹp, tuổi chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu, da dẻ trắng nõn, vô cùng mịn màng.
Tông Càn thấy ba người này xuất hiện, lập tức thả tay của Tần Vấn Thiên ra, nhưng ba người ở trong hư không lại sớm thấy một màn vừa rồi, ánh mắt lập loè, ánh mắt quét về phía Tần Vấn Thiên, mơ hồ có khí tức phong duệ.
- Ngươi chính là kiếm khách tu hành ở Bái Kiếm nhai kia? 
Chỉ thấy nam tử ở bên trái, trên mi tâm có nốt ruồi đỏ, cho người ta một loại cảm giác bá đạo, hắn đứng trên ở kiếm, nhìn Tần Vấn Thiên, lạnh lùng hỏi.
- Là Tần mỗ.
Tần Vấn Thiên đáp lại. 
- Vốn tưởng rằng là Kiếm tu độc hành, muốn đến đây luận bàn một phen, lại không nghĩ tới là người Tông gia mời.
Thanh niên nam tử ở bên phải có một đôi mày kiếm, cho người ta cảm giác sắc bén.
- Ta sớm đã nói trước, người này không có khả năng ba tháng ngộ kiếm, nhất định là lừa gạt mọi người, vốn là Kiếm tu, bằng không Tông gia sẽ không mời tới Bái Kiếm Thành. 
Đôi môi của nàng kia hơi mỏng, ngôn từ khắc nghiệt.
Tần Vấn Thiên nhíu mày, chỉ thấy Tông Càn lạnh như băng nói:
- Lý Niệm, Tần huynh mới tới Bái Kiếm Thành, không bất kỳ quan hệ gì với Tông gia ta. 
- Vậy sao, hiện tại mới muốn che giấu, thì có ích lợi gì, Tông gia ngươi đã mời người tới, nói vậy đã làm tốt chuẩn bị giao chiến, bây giờ có cơ hội này, vừa vặn ra tay luận bàn một phen.
Nữ tử lạnh như băng nói, vừa dứt lời, nam tử mày kiếm ở bên cạnh giơ tay vào hư không nhấn một cái, trong nháy mắt, một cỗ kiếm khí khủng bố lan tràn, lao thẳng tới Tần Vấn Thiên.
Tông Càn bước ra, che ở trước người Tần Vấn Thiên, lạnh lùng mở miệng: 
- Hai nhà Tông Lý ân oán, chớ dây dưa tới người khác.
- Đã dám làm, còn không dám nhận sao, Tông Càn, ngươi đã mời tới, hà tất sợ chiến.
Thần sắc của nam tử mày kiếm kia càng trở nên sắc bén, bàn tay ấn xuống, ánh kiếm huyết sắc mạnh hơn gào thét ở trong hư không, cực kỳ đáng sợ. 
Trên người Tông Càn cũng bạo phát ra khí thế cường đại, người trước mắt không phải hạng dễ nhằn, mặc dù Kiếm Đạo Ý Chí của Tần Vấn Thiên viên mãn, nhưng dù sao trẻ tuổi, tu vi không đủ mạnh, hơn nữa thời điểm hắn và Tần Vấn Thiên giao thủ, chỉ cảm thấy Tần Vấn Thiên tựa hồ chỉ có Kiếm Đạo Ý Chí, ý chí khác một chút cũng không cảm giác được, hắn lo lắng đối phương ra tay, Tần Vấn Thiên sẽ chịu thiệt, chịu vạ lây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.