Thái Cổ Thần Vương

Chương 277: Cản đường




Sau khi Tần Vấn Thiên giao cổ thư Thần Văn cho Bạch Lộc Di tu hành, tâm tư của Bạch Lộc Di lập tức chìm đắm ở bên trong, quên mất hết thảy.
Nàng vốn vô cùng si mê đối với Thần Văn, bây giờ thấy đạo Thần Văn của một vị Thiên Tôn bác đại tinh thâm, sau đó cũng giống như Tần Vấn Thiên, không thể tự thoát ra.
Kim Hình Thiên Tôn lý giải đối với Thần Văn, rất nhiều ý nghĩ khắc văn cùng với Thần Văn tổ hợp tương xứng, so với học viện Bạch Lộc càng mạnh mẽ. Điều làm cho Bạch Lộc Di động tâm nhất chính là trong cổ thư ghi lại rất nhiều Thần Văn cấp bốn, trận pháp cấp bốn, luyện khí cấp bốn cùng với Khôi Lỗi cấp bốn mạnh mẽ.
Đáng tiếc, nàng tự hỏi bây giờ còn chưa có loại tạo nghệ này, căn bản tìm hiểu không được, nhìn không thấu, chỉ có thể lĩnh ngộ từng chút.
Tần Vấn Thiên và Sở Mãng gặp mặt một lần, hắn lại bắt đầu bế quan tu hành, cùng Bạch Lộc Di ở trong động Bạch Lộc, Tiểu Hỗn Đản tất nhiên cũng nương ở bên người hắn.
Kỳ thực Tần Vấn Thiên muốn ở sa mạc lâu một chút, nhưng nghĩ tới Bạch Lộc Di cùng với đám người Phàm Nhạc sẽ lo lắng cho mình liền vội vã trở lại. Thời khắc này có cơ hội cùng Bạch Lộc Di tu hành, thỉnh thoảng trao đổi tâm đắc cũng là sự tình mỹ diệu.
Nhưng tâm tình của Đế Thừa lại không quá tốt.
Đế thị nhất mạch muốn triệt để chưởng khống học viện Bạch Lộc, ngoại trừ nhận thức, tất nhiên còn phải cùng học viện Bạch Lộc giữ gìn mối quan hệ, mà Đế Phong, nhân vật có thể trở thành lãnh tụ tương lai của Thương Vương nhất mạch, nghi ngờ hắn thích hợp làm chuyện như vậy nhất. Nếu học viện Bạch Lộc thật sự công nhận hắn, lại cùng Đế Phong có quan hệ thân cận, tất nhiên sẽ thật tâm nguyện ý giúp hắn.
Thế giới Võ Đạo, sau lợi ích tất nhiên là quan hệ.
Bởi vậy, mấy ngày nay Đế Phong tới, một mực làm khách ở học viện Bạch Lộc đồng thời đi thăm các đại tộc lão cùng với trưởng lão, thỉnh thoảng cũng cùng thế hệ trẻ tuổi giao lưu, ngược lại chung đụng khá hòa hợp, học viện Bạch Lộc đối với Đế Phong cũng càng ngày càng tốt.
Nhưng Đế Thừa không tốt như vậy, quan cảm của người học viện Bạch Lộc đối với hắn không hề tốt đẹp gì. Hắn suốt ngày chơi bời lêu lổng, mọi cách vô vị, bây giờ lại nghe được Bạch Lộc Di cùng một nam thanh niên ở chung một chỗ tu hành, tâm tình làm sao có thể tốt.
- Tiểu Di còn đang bế quan sao?
Lúc này, Đế Thừa nhìn phụ thân của Bạch Lộc Di hỏi.
- Nha đầu kia...
Phụ thân của Bạch Lộc Di khẽ lắc đầu, hắn biết từ khi Tần Vấn Thiên trở về, Bạch Lộc Di liền cùng đối phương dính lấy nhau, gái lớn không thể giữ.
Hắn không rõ tình huống, tất nhiên nghĩ Bạch Lộc Di cùng với Tần Vấn Thiên ở chung một chỗ, nhưng hắn không phản đối, dù sao đối với Tần Vấn Thiên, hắn có cảm tình hơn, chí ít khá hơn Đế Thừa mấy chục lần. Sao đều là người Đế thị nhất mạch, Đế Thừa và Đế Phong lại có sự chênh lệch lớn như thế.
- Phụ thân, xem ra con gái của người đã bị người bắt cóc?
Bạch Lộc Cảnh ở bên cạnh cười nhạt nói, tựa hồ cố ý nói cho Đế Thừa nghe.
Quả nhiên, sắc mặt của Đế Thừa hơi biến hóa, hỏi:
- Tần Vấn Thiên là người phương nào, hắn làm sao xứng với Tiểu Di?
Đế Thừa như trước luôn mồm xưng hô Bạch Lộc Di là Tiểu Di, phụ thân của Bạch Lộc Di và Bạch Lộc Cảnh đều có chút bất mãn, nhưng lười đi uốn nắn, dù sao hắn cũng chỉ là khách.
- Ngược lại xứng hay không không có liên quan gì hết, chỉ cần Tiểu Di thích là được rồi.
Bạch Lộc Cảnh có ý như kích thích Đế Thừa triệt để.
Quả nhiên, chỉ thấy thần sắc của Đế Thừa hơi biến hóa.
- Lão gia, Di tiểu thư ra rồi ạ.
Thời khắc này, có nha hoàn đến bẩm báo, ánh mắt phụ thân của Bạch Lộc Di sáng lên, cười nói:
- Nha đầu kia, còn bỏ đi ra được.
- Ta đi trước một chút.
Đế Thừa cáo từ, làm cho cha con Bạch Lộc Di liếc nhau, phụ thân của Bạch Lộc Di nhìn Bạch Lộc Cảnh nói:
- Ngươi cũng đi xem một chút đi.
- Vâng.
Bạch Lộc Cảnh khẽ gật đầu, đứng dậy rời đi, đi về phía động Bạch Lộc.
Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di mới từ động Bạch Lộc đi ra không lâu, trước mắt liền xuất hiện không ít người, điều này làm cho hắn có chút phiền muộn.
- Hắn chính là Đế Thừa.
Bạch Lộc Di nhìn Tần Vấn Thiên thấp giọng nói, đôi mắt của Tần Vấn Thiên đảo qua, liền lập tức thấy được tu vi của đối phương, Nguyên Phủ cảnh tầng năm, lấy tuổi tác của đối phương, cảnh giới này quả thực không được tốt lắm.
Về sau, Tần Vấn Thiên lại thấy được hai vị trưởng lão của học viện Bạch Lộc cũng đi ngang qua bên này, dừng bước.
Tần Vấn Thiên muốn nhìn tu vi của bọn họ, nhưng Tần Vấn Thiên phát hiện, hắn nhìn không thấu.
Điều này làm cho Tần Vấn Thiên hiểu ra, sau khi hắn mở Thần Nhãn, bây giờ chỉ có thể nhìn thấu Nguyên Phủ cảnh.
Nhân vật trưởng lão của học viện Bạch Lộc đều là Thiên Cương cảnh, bởi vậy hắn nhìn không thấu.
- Tiểu Di, mấy ngày qua, ta có chút nhớ ngươi.
Đế Thừa nhìn Bạch Lộc Di mỉm cười nói, Tần Vấn Thiên ngạc nhiên, người này thật đúng là nhân tài.
Hiện tại Tần Vấn Thiên tin tưởng, Đế thị nhất mạch trước hết để cho Đế Thừa tới, để lại cho học viện Bạch Lộc một ấn tượng xấu, cũng không phải là Đế Thừa ngụy trang, mà là Đế Thừa này bản thân chính là người như vậy.
Bạch Lộc Di nghe Đế Thừa nói thì biến sắc, thấy Tần Vấn Thiên ở bên cạnh trừng mắt nhìn nàng, không khỏi càng tức.
- Đế Thừa, sau này xin gọi thẳng tên ta!
Bạch Lộc Di rất buồn bực, sau đó tay nàng kéo tay Tần Vấn Thiên, lôi kéo Tần Vấn Thiên đi về phía trước, còn hung tợn trợn mắt nhìn Tần Vấn Thiên một cái, lại để cho khốn kiếp này giễu cợt mình.
-...
Tần Vấn Thiên cười khổ, bị Bạch Lộc Di lấy làm tấm lá chắn, thấy xung quanh không ít người ánh mắt nhìn qua nhìn lại.
Bây giờ, người học viện Bạch Lộc muốn không hiểu lầm cũng khó, hắn và Bạch Lộc Di thường cùng nhau tu hành, tuy hai người rõ rõ ràng ràng, nhưng người của học viện Bạch Lộc sẽ không nghĩ như thế.
- Tần Vấn Thiên?
Đế Thừa chặn đường Tần Vấn Thiên, đôi mắt lộ ra vẻ tươi cười nhưng lại khiến cho người ta cảm giác âm lãnh.
- Ngươi chặn đường ta?
Tần Vấn Thiên nhìn Đế Thừa, mỉm cười nói.
- Ta biết.
Đế Thừa gật đầu:
- Nghe nói, ngươi là một tán tu, Võ Đạo bình thường, ở trên Thần Văn có tạo nghệ không sai, là một Thần Văn Sư cấp ba.
Tần Vấn Thiên nhíu mày, Đế Thừa này, tìm hiểu mình có chút tinh tường.
- Sau đó thì sao?
Thần sắc của Tần Vấn Thiên bình tĩnh như trước.
- Tuy Thần Văn Sư được người ta tôn trọng, nhưng đây chẳng qua là giá trị lợi dụng, có thể giúp người ta luyện chế Thần binh, luyện chế Khôi Lỗi. Mặc dù là một Thần Văn Sư lợi hại, nếu như hắn không luyện chế Thần binh, địa vị của hắn như trước có hạn, dù sao, muốn dựa vào Thần Văn để chiến đấu, đó vốn dĩ là chuyện không thể nào, thế giới này chung quy nhìn là tu vi Võ Đạo.
Đế Thừa chậm rãi nói, làm cho Tần Vấn Thiên có chút im lặng. Người này ngăn mình, sau đó nói nhiều như vậy, là vì đả kích mình thể hiện bản thân ưu tú?
Vấn đề là Đế Thừa này chính hắn cũng không ưu tú gì.
Đương nhiên, ưu tú hay không phải xem so sánh với người nào, so với Đế Phong, Đế Thừa biết mình không có tư cách kia, nhưng người trước mắt, hắn nhất định phải đè xuống.
Kỳ thực, Đế Thừa nhìn như tên công tử ăn chơi trác táng, nhưng hắn không ngốc, hắn biết Đế thị nhất mạch phái hắn tới trước là vì cái gì, hiểu rõ sứ mệnh của mình, hắn cũng tinh tường mình muốn truy cầu Bạch Lộc Di, không chỉ bởi vì Bạch Lộc Di đẹp, còn là vì địa vị của Bạch Lộc Di. Chỉ cần cưới nữ nhân này, địa vị của hắn ở học viện Bạch Lộc sẽ khác.
Nếu có thể thành công, Đế thị nhất mạch ắt cũng sẽ cực kỳ hài lòng với hắn.
- Nói xong chưa?
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, giọng nói vẫn thản nhiên cứ như hắn vốn không để đối phương vào mắt, tình hình như vậy làm cho dáng tươi cười trong mắt Đế Thừa dần dần lạnh xuống nói:
- Lẽ nào ngươi nghe không hiểu ý của ta?
Tần Vấn Thiên thấy đối phương vẫn như trước không có ý định buông tha, thần sắc cũng từ từ sắc bén lên, hai tia lãnh mang đáng sợ đâm vào con ngươi của Đế Thừa, trong giây lát, Đế Thừa chỉ cảm thấy toàn thân sinh ra một cảm giác khủng hoảng lạnh lẽo, hắn lui về phía sau hai bước khiến cho thần sắc của hắn cực kỳ khó coi.
- Đi thôi!
Tần Vấn Thiên nhìn Bạch Lộc Di nói, Bạch Lộc Di còn ra vẻ như thiếu nữ yên tâm kéo cánh tay của hắn, đây là khoe khoang lộ liễu, muốn cho Đế Thừa triệt để chết tâm.
Cách đó không xa, phụ thân của Bạch Lộc Di và Bạch Lộc Cảnh thấy cảnh tượng như vậy đều cười khổ, dường như nghĩ Tần Vấn Thiên như vậy, đã hiểu lầm lại càng hiểu lầm sâu hơn.
Tần Vấn Thiên và Bạch Lộc Di nhấc chân lên, đã thấy Đế Thừa mặt âm trầm chặn đường đi của bọn họ lần nữa, trên người khí thế Nguyên Phủ cảnh tầng năm bộc phát ra.
- Ngươi đã nghe không hiểu, như vậy, ta nói cho ngươi biết, biến ra học viện Bạch Lộc!
Khí thế trên người mạnh mẽ Đế Thừa, nghiền ép về phía Tần Vấn Thiên.
Nhưng đúng lúc này, bộ pháp của Tần Vấn Thiên không ngừng, trong ánh mắt lại toát ra hai tia sáng kim sắc kinh khủng. Hai tia sáng này nhìn quét lướt qua, Đế Thừa cảm giác con ngươi đau đớn, như có một luồng uy áp tử vong hàng lâm, sức uy nghiêm này không cho phép kẻ khác khinh thường.
- Đùng!
Một sức lực lớn mạnh hung hăng chấn động ở trong đầu hắn, Đế Thừa kêu lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch.
Tần Vấn Thiên như không có việc gì, tiếp tục dạo bước đi tới, lại một ánh mắt xuyên thấu qua, sắc mặt của Đế Thừa tái nhợt càng thêm lợi hại, phù một tiếng, Đế Thừa hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
- Ông…!
Chỉ thấy Tinh Hồn của Đế Thừa nở rộ, trong chốc lát tinh quang lóng lánh, trên người hắn bao trùm một tầng sức mạnh kỳ diệu, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên đã qua tới trước mặt hắn, xòe bàn tay ra, vỗ về phía trước, trong khoảnh khắc đó, ánh Thần Văn kinh khủng đan xen điên cuồng, nháy mắt hóa thành một con Đại Bằng, thân thể cao lớn trực tiếp nghiền ép qua, Đế Thừa gầm lên một tiếng, Đại Bằng lợi trảo khấu ở trước ngực của hắn, sau đó gào thét bay lên không, mãnh liệt ném ra ngoài.
- Dừng tay.
Một tiếng quát lạnh truyền ra, chỉ thấy lão giả một mực ở sau lưng Đế Thừa thân hình run lên, tiếp được thân thể của Đế Thừa, đồng thời giơ tay lên đánh, hủy diệt Đại Bằng ở trong hư không.
Đế Thừa đỡ thân thể của lão giả đứng thẳng, khóe miệng còn chảy máu tươi, quần áo ở ngực bị xé rách, sắc mặt của hắn cực kỳ âm trầm.
- Lấy Thần Văn chiến đấu cũng không phải là chuyện không thể, chí ít người như ngươi có bao nhiêu có thể giết bấy nhiêu, không nên lấy vô tri của ngươi ra khoe khoang.
Tần Vấn Thiên thản nhiên mở miệng, Đế Thừa ho khan một tiếng, tức đến phun ra một ngụm máu tươi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.