Thái Cổ Thần Vương

Chương 273: Trần ai lạc định




Truyền thừa này mà Tần Vấn Thiên lại bỏ đi sao?
Chín kim giáp nhìn như Khôi Lỗi lại là một thân thể con người, nếu không phải Tâm thức của hắn mạnh mẽ, lại mở ra Thần Nhãn, sẽ bị nam tử mặc kim giáp khi lấn lừa gạt, cho rằng đây chẳng qua là thân thể Khôi Lỗi.
Chín tu sĩ Võ Mệnh, không phóng thích Tinh Hồn, lại tu một loại năng lực đồng nhất, đích xác cực kỳ giống Khôi Lỗi, nhưng sau khi Tần Vấn Thiên thấy Kim Hình cổ thư, đã có ý nghĩ, chín nam tử mặc kim giáp kia, có phải cũng tu công pháp kia hay không?
Hơn nữa truyền thừa ghi lại, đồng dạng làm cho Tần Vấn Thiên hoài nghi, đối phương nhắc tới công pháp này ngang ngược, tu hành sẽ có dị thường, lại còn dặn bảo đừng cho trưởng bối biết được, làm cho Tần Vấn Thiên mơ hồ cảm giác không thích hợp. Mặc dù đối phương nói bản thân tao ngộ người thân cận nhất hãm hại, lưu lại truyền thừa tìm truyền nhân báo thù cho mình, nhưng Tần Vấn Thiên hoài nghi như trước.
Đã tìm người truyền thừa, vì sao nơi này chỉ có Nguyên Phủ cảnh mới có thể đặt chân, cường giả Thiên Cương cảnh không thể vào?
Cường giả Thiên Cương cảnh không thể vào, có thể giải thích Thiên Tôn truyền thừa chỉ nhìn thiên phú, như vậy vì sao nam tử mặc kim giáp nói tu vi của hắn quá thấp, không có tư cách thu được truyền thừa?
Mặt khác, mặc dù cảnh giới của hắn không cao, nhưng bây giờ cũng biết thân thế của mình phi phàm, lại được công pháp tu hành Nguyên Phủ của Thương Vương, đối với một quyển công pháp truyền thừa cũng không nhìn nặng như vậy. Mặc cho đối phương nói nghịch thiên, tâm hắn lại không nhúc nhích chút nào.
Hôm nay tính cách của Tần Vấn Thiên vô cùng quả đoán, đã hoài nghi, lại không phải tu công pháp, liền trực tiếp bỏ đi.
Bỏ, trong lòng hắn lại không có một chút dao động.
Hắn thậm chí không giữ lại cho Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di, hắn cho rằng, cái gọi là truyền thừa chỉ sợ sẽ có vấn đề.
Ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn mọi người ở ngoài đại điện, bọn họ cũng không nhúc nhích, chỉ nhìn chằm chằm cuốn cổ thư kia, đôi mắt sắc bén lóng lánh, hiển nhiên, không ai nghĩ được rằng Tần Vấn Thiên sẽ làm như thế.
Mặc dù vẻ mặt đám người Bạch Lộc Di cũng bất thường, thật vất vả có được truyền thừa lại chắp tay đưa người?
Lại nhìn những người đứng ở phía ngoài kia, Trảm Trần, Dương Phàm, Triệu Liệt, Hoa Phong, thế lực sau lưng những người này, đích xác mơ hồ có thể đại diện toàn bộ thành Vọng Châu, nếu như Tần Vấn Thiên kết làm tử địch với bọn họ, trong thành Vọng Châu, Tần Vấn Thiên khó có thể đặt chân, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến học viện Bạch Lộc.
- Trong cuốn cổ thư kia, chính là Kim Hình Thiên Tôn truyền thừa công pháp. Bây giờ ta bỏ qua, tặng cho chư vị, còn cổ thư ta là truyền thừa Thần Văn Trận Đạo đúng lúc ta cần, Tần mỗ sẽ lưu lại cho mình. Kể từ đó, cũng coi như không làm chư vị thất vọng, tranh đoạt ân oán, sau khi ra ngoài thì kết thúc. Đương nhiên, nếu như chư vị không chịu buông tay muốn tới tìm Tần mỗ phiền phức, Tần mỗ chắc chắn sẽ tru diệt.
Thanh âm của Tần Vấn Thiên cuồn cuộn, tiếng nói thản nhiên. Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Tần Vấn Thiên hiểu rõ, hôm nay có chút ân oán tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ như vậy, lại nói Trảm Trần kia, mình nắm được bí mật của hắn, hắn đâu có thể giữ lại mình.
Nhưng bây giờ, hắn nói trước tất nhiên là không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chí ít, hắn bỏ qua công pháp truyền thừa, những thiên chi kiêu tử của thế lực cấp độ bá chủ, có mặt mũi đi mời trưởng bối đối phó mình sao?
Tần Vấn Thiên dứt lời, phất ống tay áo, âm thanh ầm ầm truyền ra, nhất thời chỉ thấy đại điện chi môn chậm rãi khép kín, không để ý tới chuyện ngoại giới nữa.
Bên ngoài, trong mắt mọi người sắc bén càng đậm, nhìn chằm chằm cuốn cổ thư kia.
Hóa ra, đúng là công pháp mà Kim Hình Thiên Tôn lưu lại.
- Công pháp này, ta muốn.
Chỉ thấy Triệu Liệt giẫm chân lao lên, trong tay hắn có một thanh đao Liệt Diễm to, ánh sáng hỏa diễm lóng lánh, lộ ra khí tức nóng rực đáng sợ, chỉ thấy thân thể hắn lao ra, lao thẳng tới cổ thư.
Thân thể hắn vừa động, nhất thời mọi người đều động, Dương Phàm vươn tay ra, Trích Tinh chưởng ấn gào thét, trong hư không xuất hiện một bàn tay to lớn bắt tới cổ thư.
- Giữ lại.
Đao quang của Triệu Liệt lóng lánh, không gian như bị hắn chém đứt.
Nhưng giờ khắc này, Trảm Trần và Hoa Phong cũng động, thân thể lao thẳng tới.
Tần Vấn Thiên đã nói rõ ràng sự tình, như vậy cổ thư này nhất định là công pháp truyền thừa không thể nghi ngờ, bằng không nếu Tần Vấn Thiên nói dối, một người trong bọn họ lấy được cho người khác quan sát, liền biết bị Tần Vấn Thiên lừa.
Nói vậy, Tần Vấn Thiên đắc tội bọn họ càng tàn nhẫn, còn không bằng không giao cổ thư ra.
Bởi vậy, công pháp này tám phần là thật.
Nhưng đúng lúc này, cả không gian hơi rung lên, nam tử mặc kim giáp kia đã nói, nếu như truyền thừa bị người lấy, nơi này sẽ tan biến.
Trên hư không, pho tượng cũng rung động, sau đó một tiếng nổ vang ầm ầm, trực tiếp nổ tung, trong giây phút này, cả phiến hư không nổi lên cơn lốc không ổn định mà run rẩy.
Mảnh đất thí luyện này sắp tan vỡ.
Trong đại điện của Tần Vấn Thiên cũng tương tự đang run rẩy.
Bạch Lộc Di ngẩng đầu, nhìn đại điện loạng choạng, mở miệng nói:
- Làm sao bây giờ?
- Chúng ta đi.
Tần Vấn Thiên nói, đi ngược lại lối ra, trực tiếp đánh vào đại điện ra một lỗ hổng, mọi người lập loè rời khỏi.
Gió lốc càng ngày càng mãnh liệt, phảng phất như có cát vàng cuốn tới, hầu như không mở mắt ra được.
- Mảnh không gian này đã tan vỡ, nhưng không uy hiếp đến tính mạng.
Bạch Lộc Cảnh ở trong cát vàng la lớn, muốn kéo Bạch Lộc Di, lại phát hiện cát vàng thổi vào mắt, để cho bọn họ căn bản không mở mắt nổi, chỉ có thể nước chảy bèo trôi.
Tần Vấn Thiên nhắm mắt lại, dùng cảm giác đi cảm thụ chung quanh, bỗng nhiên trong đầu của hắn run lên.
- Thảm.
Tần Vấn Thiên thì thầm một tiếng, trên bầu trời, như có một sa mạc cuốn tới trực tiếp mai táng bọn họ, thân thể của bọn họ cứ như vậy theo cát mà động, chỉ trong tích tắc, cũng không biết bị xông tới nơi nào, bốn người hoàn toàn phân tán.
Ba ngày sau, có tin tức truyền ra, nơi thí luyện Thần Văn biến mất, tòa thành cổ kia, bị cát vàng chôn vùi.
Hóa ra ơ nơi của Cổ thành, có không ít người, bọn họ tụ tập ở đây, nhìn chằm chằm Cổ thành di chỉ, lại nhìn không thấy gì cả, chỉ có một mảnh sa mạc màu vàng rực.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Trong lòng mọi người sinh ra ý nghĩ tò mò.
Nghe đồn nơi thí luyện Thần Văn chính là Thiên Tôn tu đạo tràng, khả năng có Thiên Tôn truyền thừa, nếu thật như vậy, tại sao lại có cục diện này?
Nơi thí luyện ở đâu? Thiên Tôn truyền thừa, lại bị người phương nào đoạt được?
Tin tức từ từ truyền vào trong thành Vọng Châu, càng ngày càng nhiều người hiếu kỳ lao đến, thậm chí những thế lực lớn kia cũng có người đến. Nhưng lúc này cũng có tin tức truyền ra, bảng Thiên Mệnh vị trí thứ mười một Trảm Trần, hắn đã về tới Đan Vương Điện.
Sau đó, Dương Phàm phủ Trích Tinh, Triệu Liệt tông Thiên Viêm, Hoa Phong Hoa thị gia tộc, lần lượt về tới gia tộc và tông môn từng người.
Sau đó lại có tin tức truyền ra ngoài, Thiên Tôn truyền thừa, có vẻ như bị Trảm Trần điện Đan Vương đoạt được.
Không ít người cảm thán, Trảm Trần không hổ là nhân vật xếp vị trí thứ mười một trên bảng Thiên Mệnh, người mạnh nhất nơi thí luyện lần này, hắn quả nhiên cướp đoạt Thiên Tôn truyền thừa. Có lẽ bây giờ địa vị của Trảm Trần ở điện Đan Vương sẽ cao hơn.
Còn nơi thí luyện cụ thể phát sinh chuyện gì, tại sao lại ngã xuống rất nhiều cường giả, thì không ai biết được, nhưng có thể tưởng tượng được rằng thí luyện lần này chắc chắn kịch liệt vô cùng.
Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di cũng trở về học viện Bạch Lộc, nghe được người ngoài đồn đãi, Bạch Lộc Di có chút cười nhạt, tin đồn rất nhiều lại không có tên của Tần Vấn Thiên.
Nói vậy, chuyện thiên kiêu của các thế lực cấp độ bá chủ bị người trục xuất ra truyền thừa đại điện, không ai dám nói ra.
Từng nhân vật thiên kiêu, cần dựa vào một vị Thần Văn Đại Sư Nguyên Phủ cảnh tầng ba mới có thể đi tới đại điện, sau đó lại bị đuổi ra đại điện Thiên Tôn truyền thừa. Mặc dù cuối cùng được cổ thư, nhưng là Nguyên Phủ tầng ba bố thí, vì thế Trảm Trần còn từng bị đánh trọng thương.
Chuyện này có lẽ chỉ có những người trong cuộc biết được có khả năng sẽ bị chôn vùi ở trong bão cát.
Bởi vì, mặc dù Bạch Lộc Cảnh và Bạch Lộc Di là vì Tần Vấn Thiên cũng sẽ không tuyên dương chuyện này.
Tuy như vậy sẽ làm Tần Vấn Thiên danh chấn thành Vọng Châu, nhưng cùng lúc, cũng sẽ đẩy Tần Vấn Thiên lên đầu sóng, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.
Đừng quên, mặc dù hắn bỏ cổ thư truyền thừa, nhưng vẫn còn có một quyển cổ thư Thần Văn khác.
Thiên Tôn lưu lại cổ thư Thần Văn, đối với Thần Văn Đại Sư mà nói, giá trị của nó, so với công pháp kia còn quý giá hơn nhiều.
Nhưng bây giờ, Tần Vấn Thiên hắn ở đâu?
Bạch Lộc Di đứng ở trên lầu các, ánh mắt ngắm nhìn phương xa.
Thí luyện di chỉ, dưới cát vàng cuồn cuộn, có một cung điện tàn phá, ở bên trong, Tần Vấn Thiên ngồi xếp bằng, trước người hắn có một Khôi Lỗi.
Con Khôi Lỗi này, chính là Khôi Lỗi Kim Giáp Vương.
Tần Vấn Thiên tự nhiên hiểu được phương pháp luyện hóa Khôi Lỗi, bây giờ Khôi Lỗi này đã là Khôi Lỗi vô chủ, hắn sao có thể lãng phí? Đây chính là một Khôi Lỗi cấp bốn mạnh mẽ.
Ở trong mắt Tần Vấn Thiên, Khôi Lỗi chính là Thần binh, luyện hóa Khôi Lỗi cũng như luyện hóa Thần binh.
Sau khi luyện hóa Thần binh, ý niệm chưởng khống, nếu là kiếm Thần binh, có thể ý niệm ngự kiếm phi hành, giết địch bên ngoài ngàn dặm. Sau khi luyện hóa Khôi Lỗi, cũng do ý niệm của chủ nhân hoàn toàn chưởng khống, trừ khi lực ý niệm luyện hóa Khôi Lỗi bị cường giả từ bên ngoài cưỡng ép xóa đi.
Bởi vậy, đầu tiên Tần Vấn Thiên chữa trị phòng ngự Thần Văn của Khôi Lỗi. Hơn nữa, tài liệu luyện chế Khôi Lỗi này có tính phòng ngự rất mạnh, trừ khi gặp phải cường giả Thiên Cương cảnh tấn công mạnh, bằng không không có khả năng xóa đi dễ dàng được. Dù sao còn phải tìm ra một người giống như hắn có thể cách xác ngoài phòng ngự nghịch chuyển Thần Văn, cũng không dễ dàng.
Một hồi lâu sau, Kim Giáp Cự Nhân này đứng dậy, trong con ngươi đột nhiên hiện lên một tia sáng kim sắc, nhiếp tâm phách người, như một lợi kiếm kim sắc, có thể xuyên thấu người ta.
Trong mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một nụ cười thản nhiên, sau đó tâm niệm vừa động, thu vào trong Thần Văn Giới Chỉ.
Khôi Lỗi này do ý niệm của hắn chưởng khống, tất nhiên có thể tùy ý thu vào Thần Văn Giới Chỉ, nếu do ý niệm của người khác chưởng khống, thì chỉ có diệt ý niệm của đối phương, mới có thể thu lại.
Tần Vấn Thiên luyện hóa Khôi Lỗi xong vẫn chưa vội vã rời đi, hắn nhắm hai mắt lại, bắt đầu cẩn thận cảm ngộ biến hóa trên người mình.
Sau khi nhắm mắt lại, mi tâm của hắn như có tia sáng tỏa ra, sau đó, một tia kim sắc xuất hiện ở trong con ngươi, sau khi con mắt này mở ra, hết thảy ngoại giới liền in vào Thức Hải của hắn đồng thời cũng in vào tâm hắn.
Một khoảng thời gian ngắn này, tinh thần của Tần Vấn Thiên khẽ động, hai con mắt của hắn mở ra, ba con mắt đồng thời nổ bắn ra tia sáng kim sắc rực rỡ.
Tia sáng rực rỡ càn quét qua, xuyên thấu lòng người, hình như có một luồng sức mạnh ý chí, từ trong mắt lan tràn ra.
Ánh mắt của hắn, có thể phóng ra sức mạnh ý chí của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.