Thái Cổ Thần Vương

Chương 217: Ra hết bài tẩy




Trong khoảnh khắc trận chiến bùng lên, gió tanh mưa máu, tiếng trống trận cuồn cuộn gầm thét, những trận lôi đình vô tận bao phủ cả một vùng trời, điên cuồng từ trên cao giáng xuống, theo sự chỉ huy của những người đánh trống đánh thẳng xuống khu vực không người.
Đằng xa phía trước, người đứng bên cạnh Sở Thiên Kiêu lại giương lên chiếc cung tên kim sắc, một luồng sức mạnh vô định đầy sắc nhọn điên cuồng phát ra, hào quang kim sắc xẹt qua hư không, đánh về phía Sở Vô Vi.
Trống Lôi Long đồng thời chấn động, Lôi Điện Thần Long phẫn nộ gầm thét, lao thẳng về phía mũi tên, tạo thành một chùm tia sáng hủy diệt, hào quang sấm sét tự nhiên cũng tăng thêm một bậc.
- Vụt!
Chỉ thấy thân hình Sở Mãng chuyển động, hắn đứng ở trên vách đá, tinh quang chói mắt, Tinh Hồn của hắn phát ra, đầu tiên là một bộ cung tiễn, ngay sau đó là một cái rìu lớn, đây là Tinh Hồn thứ hai cùng với Tinh Hồn thứ ba của hắn.
Chiếc cung Tinh Thần khổng lồ xuất hiện ở trong tay Sở Mãng, hắn giương cung lắp tên, chín mũi tên đi theo chín hướng đồng thời bắn vào một nhóm người, trong khoảnh khắc, có chín người bị kiềm hãm lại, chỉ cảm thấy đã bị đánh gom lại thành một nhóm, ánh mắt của bọn họ nhìn Sở Mãng chằm chằm tràn ngập sự kiêng dè.
Sở Mãng, người đứng đầu trong Kinh Thành Thập Tú, thiên phú của hắn so với Sở Thiên Kiêu còn xuất chúng hơn rất nhiều, thực lực mạnh sức lực vô tận.
- Ai dám tiến lên, giết!
Sở Mãng quát lên một tiếng, mũi tên phá không, như quang, như ảnh lướt đi.
- Vụt… Vụt…Vụt…
Chín tiếng vang gần như đồng thời vang lên, chín gã cường giả Nguyên Phủ cảnh run rẩy toàn thân, ấn đường bị mũi tên bắn thủng, mắt trợn ngược lộ vẻ bàng hoàng, không thể tin được.
Mũi tên hắn bắn ra sao có thể nhanh như vậy?
- Đây là… lực lượng của võ đạo ý chí.
Tần Vấn Thiên bỗng đưa mắt nhìn Sở Mãng chằm chằm, khí tức của đối phương hẳn là ở cường độ Nguyên Phủ cảnh ngũ trọng, rất đáng sợ, mà trong những mũi tên hắn bắn ra loáng thoáng mang theo lực lượng của võ đạo ý chí.
Tần Vấn Thiên không cảm nhận sai, dưới sự đốc thúc của Sở Vô Vi, Sở Mãng từng điên cuồng bắn tên, ngày qua ngày, năm qua năm, mặc dù đã bước vào Nguyên Phủ cảnh nhưng Sở Vô Vi vẫn cứ bắt hắn phải bắn tên, khiến cho hắn lĩnh hội, cho đến một ngày, hắn đột nhiên có một loại cảm giác hắn có thể làm cho mũi tên của mình đánh trúng mục tiêu trong thời gian ngắn nhất.
Khi đó hắn lập tức lĩnh ngộ được nhất cảnh ý chí, Thuấn Kích.
Một lần bắn tên giết chết chín vị Nguyên Phủ cảnh, cái cảnh tượng này như gõ một búa thật mạnh lên đầu mọi người, mặc dù thực lực của chín vị Nguyên Phủ cảnh kia cũng không coi là quá mạnh mẽ nhưng suy cho cùng Nguyên Phủ cảnh là lực lượng chính trong trận chiến lần này.
Động tác của Sở Mãng không hề dừng lại, thân thể bỗng nhiên chuyển hướng, cung tên nhắm ngay về phía đám cường giả đang tiến về phía lầu cao nơi họ đứng.
- A… a… a…
Gầm lên giận dữ, Sở Mãng trở nên vô cùng điên cuồng tàn bạo, giống như một pho tượng khổng lồ, một lần nữa bắn ra chín mũi tên, chín luồng sáng lấp lánh lao vụt đi, những tiếng vèo vèo vang lên không ngừng, lại có cường giả Nguyên Phủ không ngừng rơi xuống, một phát chết ngay.
Cung tên của Sở Mãng giống như một chiếc cung tên đoạt mệnh.
Trống Lôi Long phòng ngự, Sở Mãng công kích, mặc dù nơi này không có quá nhiều cường giả, song đám người Sở Thiên Kiêu muốn đánh vào cũng không dễ dàng như đã tưởng.
Ba mươi sáu vị cường giả Nguyên Phủ cảnh phối hợp khống chế trống Lôi Long, cho dù là cường giả từ Nguyên Phủ cảnh tam trọng trở lên đến gần cũng sẽ phải chịu sự uy hiếp khổng lồ.
- Người của Tần phủ hẳn là sắp đến rồi.
Sở Vô Vi thấp giọng nói, Tần Vấn Thiên nhìn máu đỏ nhuốm đầy mặt đất, không khỏi thở dài trong lòng.
Người của Âu Dương vẫn chưa hiện thân vì Tần Vấn Thiên biết Cửu Huyền cung còn chưa xuất hiện, Âu Dương bọn họ cần làm cho đám người Cửu Huyền cung sợ hãi.
Về phần Thanh Nhi, nghĩ đến nàng Tần Vấn Thiên chỉ có thể cười khổ, ngay cả Thanh Nhi ở đâu hắn cũng không thế nhìn thấy, có lẽ bây giờ hắn chỉ có thể cố ý khiến chính mình lọt vào trong hiểm cảnh để Thanh Nhi hiện thân. Nhưng mỗi lần đều làm như vậy, chỉ sợ Thanh Nhi cũng sẽ có ý kiến, suy cho cùng Thanh Nhi không nợ gì hắn, lại âm thầm bảo vệ hắn, hắn vốn nên cảm ơn rồi, không thể mỗi lần đều dùng mạng của mình để ép Thanh Nhi xuất hiện.
Mây trắng trên bầu trời như cũng bị lây nhiễm một màu đỏ rực, cường giả trên gác cao vẫn thủ hộ ở các phía, Sở Mãng không ngừng bắn tên giết chết những người đứng ở bên trong phạm vi công kích. Thế nhưng những cường giả khác của tòa phủ đệ này lại không có cách nào ngăn cản kỵ binh xâm lấn, những người ủng hộ Sở Vô Vi đang bị săn giết, dù là Khương gia hay người của Mục phủ, đều bị đặt vào hiểm cảnh.
Lúc này bọn họ cũng đang dần đến gần chỗ của Sở Vô Vi, như vậy thì trống Lôi Long vốn có khả năng công kích mạnh sẽ bảo vệ cho bọn họ.
Sở Thiên Kiêu cũng không ra lệnh cho nhóm cường giả mạnh nhất bên cạnh tấn công mạnh mẽ, mặc dù hắn đã nắm chắc khả năng phá vỡ sự công kích của trống Lôi Long nhưng đây chính là hình thức liều mạng, không thể nghi ngờ rằng cũng sẽ khiến cho phía hắn tổn thất không ít cường giả, đợi tới khi người phía dưới bị đuổi tận giết tuyệt, ngược lại hắn muốn nhìn xem Sở Vô Vi có thể trốn bao lâu.
Tiếng reo hò dần dần yếu đi, song cả vùng đất lại bắt đầu chuyển động, Sở Thiên Kiêu chậm rãi chuyển mắt nhìn sang, ngay sau đó liền thấy ở phía xa có cường giả lao đến trên hư không, phía dưới có kỵ binh chà đạp cả một vùng đất, với khí thế gió cuốn mây tan cấp tốc đẩy mạnh tấn công về phía bên này, rõ ràng là người Tần phủ đã tới.
Sở Thiên Kiêu lạnh lùng liếc nhìn Sở Vô Vi, thế rồi hắn phất phất tay, tức khắc người của hắn điên cuồng di chuyển về phía bên trái quảng trường bạch ngọc, tránh gặp phải sự giáp công của cả Sở Vô Vi và quân Tần phủ.
Gió lốc khủng khiếp gào thét tiến đến, người Tần phủ đứng sững ở bên phải quảng trường bạch ngọc, đối diện với người của Sở Thiên Kiêu, một luồng uy thế cuồng bạo thổi quét qua cả đất trời.
- Vấn Thiên!
Một tiếng la truyền đến, Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn về hai gã tướng lãnh của Tần phủ, rõ ràng chính là Tần Hạo và Tần Xuyên, chỉ là thực lực của bản thân bọn họ cũng không quá mạnh mẽ, vì thế nên được bảo vệ rất cẩn thận, còn người thủ hộ bọn họ trừ Vũ vệ ra còn có một đám cường giả của học viện Đế Tinh được Cố lão phái tới.
Cửu Huyền cung trói Đế Nghĩa lại rồi mang đi, hoàng thất hạ lệnh đuổi giết người của học viện Đế Tinh, thù này làm sao có thể không báo, trong số quân sĩ của Tần phủ vốn là có rất nhiều người của học viện Đế Tinh.
Đây cũng là lý do khiến Sở Vô Vi tin tưởng Tần Vấn Thiên, hắn chính là nhân vật mấu chốt có thể thao túng kết cục.
- Tần gia gia, phụ thân.
Tần Vấn Thiên cười gọi, ngày này cuối cùng cũng đến, kể từ khi Diệp gia dẫn người bước vào Thiên Ung thành, không tới hai năm, tất cả cũng nên chấm dứt rồi.
- Tới cũng tốt, như vậy thì ngày hôm nay các ngươi sẽ cùng nhau được an táng ở chỗ này!
Sở Thiên Kiêu lạnh lùng lướt mắt nhìn mọi người, ngay sau đó từ phía xa có một chi quân đoàn mạnh mẽ tức tốc chạy đến, hình như đang trong tình trạng bị đuổi giết, chứng kiến cảnh tượng này ánh mắt Sở Thiên Kiêu ngưng đọng lại, đợi đến khi những người đó đi đến gần, Sở Thiên Kiêu lạnh nhạt hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Đoàn quân trước mặt vô cùng chật vật, rời rạc mệt mỏi, đây là lực lượng quân sĩ mà Vũ phủ bỏ nhiều năm ra để huấn luyện sao?
- Chúng ta bị chặn đánh giữa đường, Lãnh Ưng hắn là phản đồ, nội ứng, hắn thân là phó tướng, lại dẫn chúng ta tiến vào bẫy rập.
Tướng lĩnh cầm đầu lạnh lùng nói, sát khí mãnh liệt, chỉ thấy nơi xa lại có một đoàn quân tới gần, đoàn quân này mặc áo giáp, võ trang đầy đủ, tràn đầy mạnh mẽ và sát khí.
Chỉ thấy bọn họ chậm rãi tới gần, thoáng bao vây toàn bộ đám người Sở Thiên Kiêu ở bên trong, khoảnh khắc nhìn thấy người cầm đầu ánh mắt Tần Vấn Thiên đọng lại.
Trước kia, hắn và Phàm Nhạc rơi vào đường cùng ở Hắc Ám Sâm Lâm, suýt nữa bị truy sát, có một người hắn nhận ra, hình như, chính là người này, còn đoàn quân này cũng chính là lực lượng đã đuổi giết hắn.
Chỉ thấy đối phương tháo mũ giáp ra, để lộ một khuôn mặt quen thuôc.
- Lãnh Ưng, là hắn!
Tần Vấn Thiên đang nhớ lại cảnh tượng trước kia Lãnh Ưng dẫn người vào thành Thiên Ung, xông vào Tần phủ, đúng là không ngờ được, người ban đầu đối phó với Tần phủ thế mà lại là nội ứng.
Nghe phụ thân nói, hắn chính là phó tướng của Tần gia gia, sau lại phản bội để chiếm được sự tin tưởng của hoàng thất và Diệp gia, đã dẫn người tru diệt không ít người của Tần phủ, mà ở thời khắc mấu chốt ngày hôm nay, hắn lại cho hoàng thất một kích trí mạng.
- Gừng càng già càng cay.
Sở Vô Vi nhỏ giọng nói, sau đó đưa mắt nhìn thật kỹ Tần Vấn Thiên.
Nói vậy, binh lực của Sở Thiên Kiêu hoàn toàn đánh mất ưu thế, muốn đảo ngược thế cục thất bại của trận chiến này chỉ có thể dựa vào bộ phận lực lượng đứng đầu kia tới cứu vãn.
Điều này cũng có nghĩa là lần quyết chiến cuối cùng đã đến.
Sở Thiên Kiêu bất chợt cười lên, chỉ thấy hắn nhìn Sở Vô Vi, lạnh như băng mà nói:
- Đại ca, là huynh ép ta đấy, đã tới tình trạng thế này thì chỉ có chém tận giết tuyệt các ngươi mới có thể trấn áp kết quả hôm nay.
Vừa dứt lời, một trận gió lạnh càn quét giữa trời đất, vô cùng giá buốt.
Chỉ thấy ở phía sau Sở Thiên Kiêu đột ngột xuất hiện bốn bóng người, tiếng vang răng rắc truyền đến, đó là bốn vị lão giả, áo giáp của bọn họ đồng thời tan vỡ, lộ ra trường bào huyết sắc, toàn thân đều toát ra một luồng huyết khí đáng sợ, cặp mắt chim ưng lạnh lùng vô cùng sắc bén, một luồng huyết uy tràn ra ngập trời.
- Các thiếu nữ của hoàng thành hẳn là đều chết ở trong tay bọn họ rồi, đáng lẽ bọn họ phải chết từ lâu rồi, nhưng ngươi vẫn nuôi bọn họ, dùng máu của các thiếu nữ để nuôi, hơn nữa, hôm nay ngươi còn dẫn bọn họ ra ngoài, tam đệ, ngươi thật sự đáng chết.
Sở Vô Vi nhìn chằm chằm bốn người vừa xuất hiện, hắn cũng thoáng nhận ra được bốn người này, bọn họ đã sớm chết nhưng lại vẫn sống.
- Ta cũng không có loại bản lĩnh này, là lão tổ tông của hoàng thất lưu lại cho chúng ta, nếu không phải do ngươi, tại sao ta phải đi tới bước này!
Sở Thiên Kiêu thản nhiên nói:
- Thắng làm vua thua làm giặc mà thôi, hôm nay, Sở Vô Vi, Tần Vấn Thiên, các ngươi đều phải vùi thây ở chỗ này!
Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy bốn vị lão giả kia giận dữ hét lên xông về phía đám người Lãnh Ưng, những tiếng phụt phụt đáng sợ vang lên, máu tươi từ trong cơ thể xối ra ầm ầm, trong phút chốc thương vong trầm trọng, khi phải chứng kiến cảnh tượng tàn bạo này ai cũng phải hãi hùng, sắc mặt tái nhợt.
- Thủ đoạn tàn nhẫn, toàn bộ đều huyết bạo chi thuật dẫn phát từ huyết chi ý chí, thật đáng chết!
Cố lão và Nhâm Thiên Hành trông thấy cảnh tượng trước mắt thì sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, thực lực của bốn người này không ngờ lại mạnh đến đáng sợ.
Đồng thời, đằng xa lại có một đoàn người đạp không mà đến, lúc thấy người cầm đầu người của học viện Đế Tinh đều không nhịn được mà trừng mắt nhìn.
Cửu Huyền cung, Lạc Thiên Thu.
- Tần Vấn Thiên!
Ánh mắt Lạc Thiên Thu rơi vào trên người Tần Vấn Thiên, cơ thể hắn loáng thoáng có lôi điện lập lòe, sát ý ác liệt.
Sự sỉ nhục ở Quân Lâm yến, hôm nay, cuối cùng cũng có thể rửa sạch.
- Ta biết sau lưng ngươi có một một nhân vật cường đại, vì vậy, Cửu Huyền cung ta cũng dẫn tới một vị cường giả Thiên Cương cảnh, hôm nay, không ai có thể cứu được ngươi nữa đâu!
Lạc Thiên Thu nhìn thẳng về phía Tần Vấn Thiên, bình tĩnh lên tiếng, khiến cho lòng rất nhiều người đều trầm xuống.
Cửu Huyền cung không chỉ muốn tham dự, hơn nữa, còn dẫn cường giả Thiên Cương cảnh tới đây.
Lạc Thiên Thu muốn giết Tần Vấn Thiên, không có ai có thể ngăn cản quyết tâm của hắn, mà không thể nghi ngờ rằng việc này cũng là đang giúp Sở Thiên Kiêu.
Sở Thiên Kiêu cũng nhìn Tần Vấn Thiên, nhân vật có khả năng chi phối cuộc chiến này, trong ánh mắt lộ ra ý cười lạnh lùng, lạnh lẽo như băng mà lên tiếng:
- Hôm nay ai cũng không thể trốn thoát, Tần Vấn Thiên, uổng phí sự hi vọng của ngươi, cuối cùng lại vỡ tan tành, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.