Thái Cổ Thần Vương

Chương 143: Ta không cam lòng




Lúc Tần Vấn Thiên nhìn về phía đối phương, vẻ mặt người trung niên của Cửu Huyền cung đó bình tĩnh đến mức không nhìn thấy bất cứ sơ hở nào, cứ như là mọi việc không có chút quan hệ gì với hắn ta vậy.
Lạc Thiên Thu nhất định phải giành được vị trí đứng đầu Quân Lâm yến, tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Lúc này mọi người đều ngẩn ra, bọn họ mong đợi Tần Vấn Thiên có thể lội ngược dòng, kéo người dường như được định sẵn sẽ giành được vị trí số một là Lạc Thiên Thu xuống ngựa, nhất là sau khi Tần Vấn Thiên đánh bại Tư Không Minh Nguyệt, sự mong đợi này được đẩy lên đến đỉnh điểm, thậm chí trong Túy Diệu lâu, những người đặt cược vào Tần Vấn Thiên còn nhiều hơn cả Lạc Thiên Thu.
Cho dù trong trận đấu này Tần Vấn Thiên thực sự thua thì họ cũng không oán hận, đó là sự mong đợi của họ.
Nhưng nằm mơ họ cũng không ngờ đến trận đấu này lại có kết cục như thế, Tần Vấn Thiên căn bản không chịu nổi một chiêu của Lạc Thiên Thu, điều này khiến họ khó có thể chấp nhận.
Không chỉ có những người không liên quan mà cả học viện Đế Tinh, Thần Binh các, Mạc gia đều ngẩn ra rất đỗi khó hiểu.
Chỉ thấy ở giữa nhóm người của học viện Đế Tinh, ánh mắt của Nhậm Thiên Hành lóe lên, thầm than trong lòng, ông lờ mờ đoán được người của Cửu Huyền cung gọi Tần Vấn Thiên đi làm gì rồi. Bọn chúng nhất định không hy vọng Tần Vấn Thiên đánh thắng Lạc Thiên Thu, vậy nên Cửu Huyền cung sẽ dụ dỗ Tần Vấn Thiên gia nhập với bọn chúng, từ bỏ trận đấu này.
Với sức mạnh mà Tần Vấn Thiên phát ra lúc nãy mà bây giờ lại bị Lạc Thiên Thu đè ép, chỉ có một khả năng duy nhất, đó là tự bản thân hắn muốn bỏ cuộc, cố ý không đánh.
Điều này khiến cho Nhậm Thiên Hành rất khó chịu, phụ thân của Lạc Thiên Thu là đệ tử của ông năm xưa, là người mà ông vô cùng coi trọng, thế nhưng hắn ta lại có lòng lang dạ sói.
Tần Vấn Thiên là người thứ hai ông coi trọng, nếu như Tần Vấn Thiên bước theo con đường cũ của phụ thân Lạc Thiên Thu ông sẽ rất đau lòng.
- Ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao?
Chỉ thấy Lạc Thiên Thu tiến từng bước về phía Tần Vấn Thiên, cả người hắn được bao phủ trong sấm sét, lúc này đây hắn ta vô cùng tự cao tự đại.
Tần Vấn Thiên đứng thẳng người nhìn đối phương, Luân Mạch của hắn như bị tắc nghẽn, tinh thần nguyên lực lưu thông không thuận, với trạng thái như vậy hắn căn bản không thể phát ra sức mạnh thì làm sao mà chiến đấu được.
Nhưng điều càng làm cho hắn hận hơn chính là, Cửu Huyền cung có địa vị cao mà lại làm ra loại chuyện như thế, thậm chí hắn còn không thể nói ra chuyện này.
Một khi hắn mở miệng thì rất có khả năng sẽ phải đối mặt với tai họa ngập đầu.
Bởi vì đó là Cửu Huyền cung, nơi quản lí cả mười quốc gia, hiện tại hắn vẫn chưa thể đối đầu với Cửu Huyền cung được, chỉ cần hắn nói ra Cửu Huyền cung đã hạ dược với hắn thì đồng nghĩa với việc tự đẩy bản thân mình vào tuyệt cảnh.
Tần Vấn Thiên cảm thấy không ai có thể cảm nhận được cảm xúc của hắn lúc này.
Thống khổ, giãy giụa, tuyệt vọng.
- Ầm ầm!
Lạc Thiên Thu lại đánh một chưởng xuống, lôi điện chưởng ấn dường như muốn mai táng cho hắn luôn, Tần Vấn Thiên điều động sức mạnh lưu thông tắc nghẽn trong cơ thê để đối kháng lại. Một tiếng nổ vang lên, cơ thể của hắn bị bay ra ngoài lần thứ hai, hắn chỉ cảm thấy toàn thân mất cảm giác, không ngừng nôn ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch.
- Tại sao lại như vậy?
Biểu cảm nhẹ nhõm trên gương mặt mập mạp của Phàm Nhạc đã biến mất từ lâu, cho dù thắng được không ít Tinh Vẫn thạch nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Tần Vấn Thiên lúc này hắn không thể vui nổi.
Hắn không sợ Tần Vấn Thiên thua nhưng hắn không muốn nhìn thấy huynh đệ của mình bị chèn ép nhục nhã như thế.
Nhược Hoan, Mục Nhu, Mạc Khuynh Thành và cả Mạc Thương đều ngẩn ra.
Bọn họ không thể tiếp nhận nổi tình hình lúc này.
- Cũng chỉ có thế mà thôi!
Trong nhóm người học viện Đế Tinh, giọng điệu nhỏ giọng trào phúng cảu Thu Mạc cũng trở nên vô cùng chói tai, chỉ thấy Cố lão nhìn qua, ánh mắt lạnh lẽo liếc qua người hắn ta, sắc mặt của Thu Mạc đột nhiên trầm xuống, ngậm chặt miệng.
Nhưng trong lòng hắn ta rất không phục, sự coi trọng của học viện Đế Tinh với Tần Vấn Thiên đã vượt qua người đệ tử Nguyên Phủ cảnh như hắn ta, dù gì thì Thu Mạc hắn vẫn là cường giả Nguyên Phủ cảnh thứ tư trong bảng xếp hạng thập tú của kinh thành mà.
- Tần Vấn Thiên.
Một giọng nói truyền vào trong tai Tần Vấn Thiên nhưng chỉ có mình hắn có thể nghe được.
Hắn nhìn về phía người trung niên, chủ nhân của giọng nói mờ ảo đó chính là hắn ta.
- Nhận thua đi, ta sẽ không để Lạc Thiên Thu làm gì ngươi, chỉ cần ngươi bỏ cuộc thì Thiên Thu sẽ tha cho ngươi, hơn nữa sau này ta sẽ bù đắp cho ngươi.
Giọng nói của người trung niên đó lại truyền vào trong màng nhĩ của Tần Vấn Thiên, vẫn chỉ có mình hắn có thể nghe thấy mà thôi, vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh, thậm chí không có chút biến hóa nào.
- Dùng thủ đoạn như thế ép hắn nhận thua sao? Nếu như hắn không nhận thua, có phải Lạc Thiên Thu sẽ giết hắn ngay tại chiến đài luôn không?
Trong lòng Tần Vấn Thiên phẫn nộ, hắn hoàn toàn có lí do để tin rằng nếu như người của Cửu Huyền cung không đứng ở phía hắn thì cho dù hắn nhận thua, Lạc Thiên Thu giết chết hắn thì cũng không người nào có thể động đến Lạc Thiên Thu.
Cửu Huyền cung đứng sau lưng hắn, hoàng thất chống đỡ cho hắn, ai có thể động vào Lạc Thiên Thu đây?
Tần Vấn Thiên nhìn về phía bên cạnh, hắn nhìn thấy vẻ mặt của Mạc Thương lão sư, nhìn thấy sự thống khổ và giãy giụa của Nhậm Thiên Hành, nhìn thấy sự âu sầu trên gương mặt Mạc Khuynh Thành… Quay đầu lại, hắn cũng thấy được sự lo lắng và buồn bã của Nhược Hoan sư tỷ, Tần Dao tỷ và Phàm Nhạc mập mạp, hắn nhìn thấy gương mặt của vô số người lộ ra sự mất mát.
Lần đầu tiên, Tần Vấn Thiên cảm thấy có nhiều người quan tâm đến hắn như thế.
Những người này, có trưởng bối, có người thân, có bằng hữu, thậm chí còn có cả những người bình thường chỉ xem qua vài trận đấu của hắn.
Một năm trước, hắn một thân một mình đi từ thành Thiên Ung tới đây, lúc nào cũng có thể đối mặt với nguy hiểm.
Nhưng mà hôm nay, có nhiều người quan tâm đến hắn như thế, hắn thật sự rất vui, sự vui vẻ phát ra từ tận trong trái tim.
Bởi vì vui nên hắn không cam lòng.
Hắn không cam tâm thất bại, không cam lòng khiến cho nhiều người quan tâm đến hắn đều thất vọng.
Hắn không muốn nhìn thấy vẻ thất vọng trên gương mặt họ, hắn không muốn rơi vào cảnh làm con rối cho người khác, bị người khác điều khiển.
Cửu Huyền cung coi trọng thiên phú của hắn thì có thể nói chuyện tử tế với hắn, nhưng tất cả những gì Cửu Huyền cung làm là không tôn trọng hắn, thậm chí là xỉ nhục hắn.
Hắn không cam lòng!
- Trước khi bình minh đến thì đêm tối sẽ vô cùng sâu.
Tần Vấn Thiên nhớ tới những lời Hắc bá đã từng nói với hắn, nhớ đến gương mặt chứa đầy tang thương của Hắc bá, tim hắn dường như đang rơi lệ.
Lạc Thiên Thu lại đi đến trước mặt Tần Vấn Thiên, trên người hắn mang theo khí tức điên cuồng, sát khí mãnh liệt đáng sợ tràn ra.
- Lần này sẽ không có kỳ tích nữa đâu, ta muốn ngươi phải chết.
Giọng nói của Lạc Thiên Thu chém đinh chặt sắt, hắn ta muốn Tần Vấn Thiên phải chết, lần này hắn ta sẽ không để Tần Vấn Thiên có cơ hội sống sót.
Lôi điện cuồng bạo tập trung lại trên tay hắn, lôi điện bao quanh thân thể của Lạc Thiên Thu, ánh mắt của hắn ta nhìn xuống người đang cúi đầu là Tần Vấn Thiên cứ như nhìn một người chết.
- Từ nay về sau, nước Sở sẽ không còn Tần Vấn Thiên nữa.
Lạc Thiên Thu bình tĩnh nói.
- Ta không cam lòng!
Tần Vấn Thiên bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Thụy Mộng Tinh Hồn được phóng ra, hai mắt hắn dường như bắn ra ánh sáng mộng ảo khủng bố, vào khoảnh khắc đó, động tác của Lạc Thiên Thu dừng lại.
Không chỉ Lạc Thiên Thu, Tần Vấn Thiên cũng dừng lại, gió thổi bay mái tóc của họ nhưng cơ thể họ cứ như hóa thành tượng hết cả.
Thụy Mộng Tinh Hồn phóng ra ánh sáng thuộc về mình khiến cho vẻ mặt của nhiều người trở nên kì lạ.
Tinh Hồn đó hình như làm người ta muốn ngủ.
- Không động đậy nữa à?
- Nằm mơ rồi à?
Rất nhiều người đều đờ ra, cuộc đấu tựa hồ lại xuất hiện biến cố.
Lạc Thiên Thu đích thực đã tiến vào mộng cảnh của Tần Vấn Thiên. Trên mặt đất hoang vu, gió cát mịt mù, chỉ có hai người đứng ở đó.
Lúc này trên người Tần Vấn Thiên có khí thế khủng bố, hắn giống như vương giả giữa thiên địa, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn thẳng vào Lạc Thiên Thu, khí tức trên người hắn cũng đáng sợ tới cực điểm.
- Đây là ảo cảnh.
Lạc Thiên Thu nhíu mày, sau đó hắn nhắm hai mắt lại, ý chí mãnh liệt điên cuồng phóng ra.
Hắn ta muốn ra ngoài, đây là ảo cảnh Tần Vấn Thiên tạo ra cho hắn ta, hoàn toàn không phải là sự tồn tại chân thực, sự cường đại của Tần Vấn Thiên đều là giả.
- Sao không thể đánh một trận trong ảo cảnh được.
Tần Vấn Thiên nói, sau đó hắn thong thả bước ra, khí thế cường đại hoàn toàn bộc phát, trong tay xuất hiện Phương Thiên Họa Kích, một kích đâm ra, khí thế của thiên địa dường như điên cuồng tập hợp lại như một luồng ánh sáng.
Lạc Thiên Thu biết đây chỉ là hiện tượng giả nhưng cảm giác lại quá chân thật, hắn chỉ có thể đánh trả, ánh sáng đâm thủng cánh tay của hắn khiến máu chảy xuống.
Lạc Thiên Thu lùi về đằng sau, sắc mặt rất khó coi.
- Bỉ ổi, ngươi chỉ có thể tạo ra hiện tượng giả trong ảo mộng chi cảnh để đánh thắng ta thôi sao?
Vẻ mặt Lạc Thiên Thu khó chịu.
- Bỉ ổi? Trước khi quyết đấu, người của Cửu Huyền cung các ngươi bỏ thuốc trong rượu khiến cho Luân Mạch của ta bị tắc nghẽn, căn bản không thể chiến đấu bình thường nên mới bị ngươi chèn ép, chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng thực lực của mình mạnh đến thế sao, nực cười.
Tần Vấn Thiên châm chọc:
- Huống hồ, ảomộng chi cảnh chẳng lẽ không phải là thực lực của ta sao? Đâu có giống người của Cửu Huyền cung các người, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, ngươi lại còn tự đắc như thế nữa.
Lạc Thiên Thu nhíu mày:
- Ngươi nói láo!
- Hừ!
Tần Vấn Thiên không thèm giải thích với Lạc Thiên Thu, khí thế đáng sợ bộc phát mãnh liệt, đây là mộng của hắn, ý chí của hắn vô cùng mạnh mẽ, Lạc Thiên Thu phải lui lại.
Chẳng bao lâu sau, trong mộng cảnh, cả người Lạc Thiên Thu đều là máu, sắc mặt trắng bệch, Tần Vấn Thiên bước từng bước đên chỗ hắn ta, nhìn từ trên cao xuống.
Ở bên ngoài, mọi người thấy hai người đứng yên không động đậy gì thì đều ngẩn ra, thậm chí của Lạc Thiên Thu còn lùi về sau từng bước, không ai biết hắn ta đã trải qua điều gì.
- Xem ra là mộng cảnh.
Trong mắt Nhậm Thiên Hành xẹt qua tia sáng sắc bén, Tần Vấn Thiên không nhận thua, hắn không phải cố ý nhận thua!
Tuyệt đối không phải, ông không nhìn nhầm người.
Vậy thì là Cửu Huyền cung động tay động chân ư?
Ánh mắt sắc bén của ông nhìn về phía Cửu Huyền cung, chỉ thấy sắc mặt của người đàn ông trung niên đó vẫn không có gì thay đổi.
- Giết!
Một tiếng hét chấn động thiên địa, một khí tức khủng bố điên cuồng phóng ra từ người Lạc Thiên Thu. Hai mắt hắn đã khôi phục lại thần thái, hắn ta nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, gầm lên đầy tức giận:
- Trong mộng cảnh dù ngươi có mạnh hơn nữa thì sao, hôm nay ngươi vẫn sẽ phải chết.
Lôi điện vô tận hóa thành long xà nhảy múa cuồng loạn, sát ý trên người Lạc Thiên Thu đang gào thét.
- Muộn rồi.
Huyết mạch của Tần Vấn Thiên cũng đang rít gào, mái tóc dài của hắn đen như mực, hắn giống như một vương giả muốn quân lâm thiên hạ.
Tiếng nổ đáng sợ truyền ra từ trong cơ thể của Tần Vấn Thiên, tựa như huyết mạch đảo lộn, như Luân Mạch sôi trào, lại giống như tinh thần nguyên lực đang kêu gào phẫn nộ.
- Phá cho ta!
Tần Vấn Thiên ngửa mặt lên thét dài, mái tóc đen bay múa, tiếng gầm phẫn nộ đáng sợ truyền ra từ người hắn, mọi người dường như nghe thấy tiếng biển cả gầm thét. Cơ thể của Tần Vấn Thiên đang biến đổi, bảy Tinh Thần Luân Mạch đang chuyển động điên cuồng, sau đó thì phóng to ra rồi vỡ tan, tám Tinh Thần Luân Mạch mới hoàn toàn được khai sinh.
Khiếu huyệt của hắn bị sự kích phát cuồng loạn phá vỡ, nguyên lực tinh thần trong cơ thể hắn lại tuần hoàn thông thuận, khí tức trên người cũng trở nên mạnh mẽ hơn.
Đó là khí tức của Luân Mạch cảnh tầng thứ tám!
Tần Vấn Thiên hắn không cam lòng.
Những âm mưu dơ bẩn kia không thể khống chế được ý chí của hắn, không thể làm dao động quyết tâm của hắn!
Chấp niệm của hắn chưa bao giờ mãnh liệt đến thế.
Hôm nay, hắn muốn giành được vị trí đầu bảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.